← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5

Ngài Henry Lovejoy bước theo một gia nhân mặc chế phục và trang điểm đi qua hành lang âm vang, giống như mê cung của Dinh thự Carlton, mũ nắm chặt trong bàn tay lạnh giá. Vài tháng trước, Lãnh chúa Jarvis hẳn sẽ tổ chức gặp mặt tại Cung điện St James, nơi đặt văn phòng của Vua George III già nua điên khùng khốn khổ. Lovejoy chợt nhận ra việc Jarvis chuyển cơ sở của mình đến đây, tại cung điện của Hoàng tử xứ Wales, là dấu hiệu rõ ràng nhất cho thấy sắp có một vị Nhiếp chính.

Người đàn ông vĩ đại đang ngồi ở bàn và viết khi Lovejoy xuất hiện. Ông thừa nhận sự tồn tại của Lovejoy với một cử chỉ cộc lốc của bàn tay mập đeo đầy nhẫn, tuy nhiên ông không ngước lên hoặc thậm chí mời Henry ngồi. Henry ngập ngừng tại ngưỡng cửa, sau đó đi đến đứng trước lò sưởi. Ngọn lửa nhỏ, căn phòng rộng lớn và lạnh lẽo như một cái hang. Henry giơ bàn tay tê cứng của mình trước ngọn lửa. Từ đâu đó phía xa xuất hiện tiếng leng keng theo nhịp của một cái búa và tiếng lanh canh của thứ có nhiều khả năng là một giàn giáo. Hoàng tử Xứ Wales luôn luôn đổi mới, dù tại Dinh thự Carlton hay tại Biệt phủ của mình ở Brighton.

"Thế nào?" Jarvis cuối cùng cũng nói, đặt cây bút của mình sang một bên và di chuyển chiếc ghế để có thể nhìn thấy vị khách của mình. "Ngài có gì cần báo cáo về vụ việc đáng tiếc này?"

Thu tay và quay người lại, Lovejoy cúi chào gọn gàng, sau đó đưa ra một mô tả chính xác về hiện trường vụ án, nạn nhân và bằng chứng họ đã thu thập được cho đến nay.

"Được, được." Jarvis nói, bật dậy khỏi ghế với một cử chỉ thiếu kiên nhẫn cắt ngang lời Henry. "Tôi đã nghe những điều này từ viên cảnh sát của ngài. Rõ ràng Lãnh chúa Devlin phải bị bắt ngay lập tức. Tôi không thể tưởng tượng nổi tại sao chúng ta vẫn chưa ban hành một lệnh như vậy."

Lovejoy nhìn Lãnh chúa sờ soạng trong chiếc túi của mình lấy ra một hộp đựng thuốc lá màu ngà tinh tế. Ông ta là một người đàn ông to lớn bất thường, cao hơn một mét tám và nặng khoảng một trăm ba mươi đến một trăm năm mươi cân. Thời còn trẻ, ông khá đẹp trai. Sau những tàn phá của thời gian cùng sự hưởng thụ xa hoa, dấu vết của vẻ đẹp thời trẻ vẫn còn trong đôi mắt xám quyết liệt thông minh, cái mũi khoằm mạnh mẽ và đường cong gợi cảm của đôi môi.

Lovejoy hắng giọng. "Thật không may, thưa ngài, vào thời điểm hiện tại tôi không tin bằng chứng này là đủ để chứng minh cho hành động đó."

Đầu Jarvis ngẩng lên, đôi mắt nheo lại, khuôn mặt đầy thịt của ông sầm xuống khi nhìn Lovejoy chòng chọc. "Không đủ? Lạy Chúa. Ngài muốn gì? Một nhân chứng?"

Lovejoy chầm chậm hít một hơi. "Trên lý thuyết, tôi thừa nhận rằng các bằng chứng liên quan đến Tử tước cho thấy sự buộc tội rõ ràng, thưa ngài. Tuy nhiên, chúng ta thực sự biết rất ít về người phụ nữ này. Chúng ta thậm chí còn không biết rõ động cơ của kẻ giết người."

Khéo léo búng hộp đựng thuốc lá mở ra bằng một ngón tay mập, Lãnh chúa Jarvis đưa một nhúm lên lỗ mũi và ngửi. "Cô ta đã bị cưỡng bức đúng không?"

"Vâng, thưa ngài." "Động cơ của ngài đó."

"Có lẽ vậy, thưa ngài. Mặc dù mức độ bạo lực của các cuộc tấn công cho thấy sự giận dữ, thậm chí bất ổn, vượt ra khỏi cơn khát tình dục bình thường."

Jarvis đóng hộp với một tiếng tách và thở dài. "Thật không may, cơn bùng phát bạo lực như vậy không phải là không xuất hiện ở những quý ông trẻ từng phục vụ Vua và đất nước trong chiến tranh. Theo tôi được biết, Devlin đã giết ít nhất hai người khác kể từ khi anh ta trở về từ Lục địa19*."

*Dùng để chỉ phần đất liền của châu Âu.

"Vấn đề danh dự, thưa ngài. Và đối thủ của anh ta bị thương. Không bị giết."

"Tuy nhiên, rõ ràng vẫn có một xu hướng."

Lãnh chúa bước tới đứng một lúc ở cửa sổ nhìn ra sân sau, hai tay chắp sau lưng, nét mặt điềm tĩnh như thể đang suy nghĩ sâu sắc. Một lát sau, ông nói. "Ngài Henry, ngài là một người đàn ông tinh tế. Chắc chắn tôi không cần phải giải thích ý nghĩa của việc này, con trai của một nhà quý tộc lỗi lạc - một thành viên Chính phủ, lạy Chúa - dính líu đến một tội ác như vậy. Nếu chúng ta bị cho là ngần ngại" - ông vung cánh tay trong cái áo được may đo cẩn thận với một cử chỉ bao quát về phía phố xá bên ngoài - "nếu đám đông ngoài kia tin rằng việc được sinh ra trong một vị trí đặc quyền cho phép một công dân Anh Quốc được hiếp dâm và giết người, với sự báng bổ như vậy" - Jarvis dừng lại, tay ông hạ xuống hông, giọng ông biến thành một sự im lặng trang nghiêm sâu sắc. "Ngài biết đấy, tôi đã ở Paris vào năm 1789. Tôi sẽ không bao giờ quên được. Cảnh máu chảy trong máng. Cảnh những cái đầu bị chặt treo trên giáo. Cảnh đám đông lôi những quý bà quý cô ra khỏi xe ngựa ra xé xác họ." Ông dừng lại, ánh mắt sắc bén đột nhiên chiếu tướng Lovejoy. "Có phải đó là những gì ngài muốn thấy ở London này?"

"Không. Tất nhiên là không, thưa ngài," Lovejoy vội nói. Ông biết mình đã bị thao túng, biết rằng phía sau tất cả những điều này là những dòng chảy ngầm mà ông, một thẩm phán bình thường, không bao giờ có thể hiểu. Ông biết điều đó, nhưng nó không ngăn được cái lạnh sống lưng chạm vào tâm hồn ông, nỗi khiếp sợ bệnh hoạn bám chặt lấy sức sống của ông. Đó là nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của mỗi người Anh, rằng một ngày nào đó cuộc tàn sát mất trí, tràn lan và vô tận của Cách mạng Pháp có thể vượt biển tới Anh và phá hủy tất cả những gì ông yêu quý nhất.

"Nếu Lãnh chúa Devlin thực sự vô tội trong tội ác khủng khiếp này," Jarvis nói, "anh ta sẽ được minh oan và trả tự do theo đúng trình tự. Điều quan trọng là chúng ta phải trông như đang hành động tích cực. Chúng ta đang sống trong thời kỳ khó khăn, thưa ngài. Tin tức từ chiến trường không tốt đẹp gì. Quần chúng bất mãn và chán nản, sẽ dễ dàng bị những kẻ cực đoan kích động. Cùng với việc sức khỏe của Bệ hạ khó có thể cải thiện và dự luật Nhiếp chính đang được đưa ra trước Quốc hội, sự ổn định của vương quốc có thể bị đe dọa. Đây không phải là lúc để do dự, run rẩy và chậm trễ. Hoàng tử xứ Wales muốn Devlin bị bắt giữ, và ngài muốn việc đó phải xong trước khi đêm xuống." Jarvis dừng lại. "Tôi tin tưởng rằng ngài có thể xử lý tình hình với sự khéo léo và cẩn trọng cần thiết."

Đưa một thành viên thuộc tầng lớp quý tộc ra trước công lý chưa bao giờ dễ dàng. Tuy nhiên, nó đã từng xảy ra. Cách đây vài năm Bá tước Ferrers thứ Tư20* đã bị bắt vì tội giết người hầu của mình, được xét xử tại Thượng viện và bị treo cổ. Là người thừa kế của Bá tước Hendon, chức danh Tử tước Devlin của Sebastian St. Cyr chỉ là một danh hiệu lịch sự. Anh ta có thể được gọi là "Lãnh chúa," ngoài ra chức danh này không đem lại cho anh ta quyền hợp pháp của một quý tộc thực sự cho đến ngày anh trở thành Bá tước Hendon thay cha mình, Devlin sẽ không, về mặt kỹ thuật, là một quý tộc. Vì vậy anh ta sẽ được xét xử trước Tối cao pháp viện Anh21*, giống như bất kỳ vụ án hình sự thông thường khác, chứ không phải tại Thượng viện.

*Laurence Shirley, Bá tước Ferrers thứ Tư (18/08/1720 - 05/05/1760) là một nhà quý tộc Anh, nổi tiếng vì là nhà quý tộc cuối cùng bị treo cổ sau khi bị kết án vì tội giết người hầu của mình.

*Cuộc bỏ phiếu ở Tối cao pháp viện nước Anh (King's Bench) là một tòa án thông luật trong hệ thống pháp luật Anh.

Tất nhiên, nếu bắt buộc phải làm vậy.

Lovejoy cúi gập người. "Vâng, thưa ngài. Tôi sẽ đích thân thực hiện."

Một nụ cười chiến thắng bất ngờ dịu dàng nở trên mặt Lãnh chúa Jarvis. "Tốt lắm. Tôi biết có thể trông đợi vào ngài."

Lovejoy cúi mình bước ra khỏi tầm mắt của người đàn ông vĩ đại, chiếc mũ nắm chặt trong tay. Nhưng khi ông quay người xuống cái hành lang dài được trang trí công phu, bước chân ông vang vọng vô hồn, cõi lòng ông nặng trĩu lạ thường, Ngài Henry Lovejoy càng lúc càng tin rằng mình đã bị lợi dụng.