CHƯƠNG 6
Thi thoảng, những giấc mơ về cuộc chiến vẫn xuất hiện. Những giấc mơ bị ám ảnh bởi lũ trẻ hấp hối, đôi mắt đen chứa đầy đau đớn, sợ hãi và hoang mang, cùng những người phụ nữ vàng da, bụng bầu bị lưỡi lê quân nhân rạch nát. Anh từng nghĩ rằng lưỡi lê của quân nhân nào, người Pháp hay Anh, là một điều quan trọng. Cực kỳ quan trọng. Đó là trước khi anh hiểu rằng nó chẳng có ý nghĩa gì, nó chỉ là một yếu tố thời gian và địa lý, rằng binh sĩ mọi nước đều làm vậy. Anh đã từng nghĩ rằng Anh Quốc là một quốc gia được Chúa xức dầu thánh, một vùng đất lành được Chúa ban phước và bảo vệ, một lực lượng của cái thiện chiến đấu với kẻ thù, thì kẻ thù ấy hẳn phải là lực lượng của cái ác. Anh đã từng tin rằng tồn tại cái gọi là chiến tranh chính nghĩa. Đã từng.
Sebastian mở mắt, thở khó và gấp, bàn tay đầy mồ hôi siết chặt. Căn phòng phủ nhung u ám không cho biết thời gian, và phải mất một lúc trước khi anh nhớ ra mình ở đâu, và tại sao. Anh không định ngủ, chỉ định nghỉ ngơi. Một cách chậm rãi, anh nhắm nghiền mắt lại rồi mở ra. Nhưng những ký ức vẫn tồn tại, đen tối, ám ảnh và không thể xóa nhòa.
Ngài Henry Lovejoy quyết định đến phố Street cùng Cảnh sát Cao cấp Edward Maitland, với một viên cảnh sát trẻ hơn tên Simplot được Maitland đề cử. Lovejoy không nghĩ rằng một người đàn ông có địa vị xã hội như Devlin lại kháng cự việc bắt giữ. Nhưng Lovejoy phải thừa nhận một nỗi sợ hãi ngầm rằng nếu không có sự xuất hiện của hai Cảnh sát, vị Tử tước có thể không coi trọng Lovejoy. Có nhiều câu chuyện về vị tử tước này, về cách hành xử bất kính, vô kỷ luật của anh ta. Lovejoy có thể tưởng tượng một người đàn ông như vậy sẽ cười vào mặt một thẩm phán đến bắt giữ mình. Có lẽ nếu Lovejoy cao hơn một mét năm tính cả đôi bốt, ông sẽ cảm thấy tự tin hơn. Ở một mức độ nào đó, ông thầm hài lòng khi thấy rằng Simplot thậm chí còn cao hơn Maitland, và có bờ vai đủ rộng.
"Chờ chúng tôi," Lovejoy nói với người điều khiển ngựa khi họ đến tư dinh tại Mayfair của Tử tước. Căn nhà là một công trình thanh lịch với một cửa sổ lồi gọn gàng và mái cổng đẹp một cách cân đối, nhưng nó không thể so sánh với Phủ St. Cyr, một khối đá granite khổng lồ trên Quảng trường Grosvenor mà một ngày nào đó sẽ thuộc về Tử tước cùng với tước hiệu của cha mình, các bất động sản ở Cornwall, Devon và Lincolnshire, lợi nhuận trong khai thác hầm mỏ, vận tải và ngân hàng. Lovejoy nhìn chằm chằm vào mặt tiền trát vữa gọn gàng của ngôi nhà, tự hỏi nó nói lên điều gì về mối quan hệ giữa Bá tước Hendon và con trai, khi Tử tước chọn sống tại đây, trên phố Brook này, thay vì dưới rằng mái nhà nguy nga của người cha.
"Ngài Lãnh chúa sẽ thấy chỗ ở tại Newgate khác xa nơi đây," Maitland nói thầm trong lúc ông quản gia mặt nghiêm trang cúi chào đưa họ vào sảnh. "Thực sự khác xa," ông bổ sung, mái đầu vàng hoe đẹp đẽ nghểnh lên hết bên này đến bên kia khi cố ngắm đá cẩm thạch đen trắng lấp lánh được nhiều hơn, cùng một hàng tranh có khung mạ vàng dọc cầu thang xoáy mất hút khỏi tầm mắt lên tầng hai.
"Hãy tiến lên trước, ngài Cảnh sát," Lovejoy rít lên khi ông quản gia kín đáo gõ cánh cửa thư viện chờ đợi Tử tước cho phép bước vào.
"Thưa ngài," ông quản gia nói. "Những người tìm gặp ngài sáng nay đã quay trở lại. Cùng một người khác."
Tử tước Devlin mặc đồ da hoẵng đứng tựa hông vào cạnh bàn, một thoáng khó chịu thoáng qua nét mặt đẹp đẽ của anh khi anh ngước lên từ xấp giấy tờ cầm trên tay. Anh cao và gầy với mái tóc đen và vầng trán cao, trên đó có một vết thương còn mới. "Vâng?" anh nói. "Có chuyện gì?"
Lovejoy chờ ông quản gia rút lui, sau đó cúi chào gọn gàng và nói, "Tôi là Ngài Henry Lovejoy, chánh thẩm tại Queen Square. Một lệnh bắt giữ ngài đã được ban, thưa Ngài. Vì vụ sát hại Rachel York."
Lovejoy không thể nói phản ứng ông chờ đợi là gì: Có lẽ là một sự trào dâng hối hận, hoặc một lời tuyên bố vô tội mãnh liệt. Ít nhất cũng có thể dự đoán được biểu hiện của việc sốc và đau buồn trước cái chết của một người phụ nữ xinh đẹp mà chắc chắn Tử tước phải ngưỡng mộ. Nhưng khuôn mặt của chàng trai trẻ vẫn bình thản, không hề lay chuyển chút nào ngoại trừ một rung động mờ nhạt của thứ cảm xúc rất giống với sự nhàm chán.
Anh đặt giấy tờ sang một bên. "Cái gì đây? Một trò đùa chăng?" "Không đùa, thưa ngài. Ngài đã bị buộc tội bởi cả bằng chứng tìm thấy tại hiện trường về cái chết của cô York và bởi lời khai của các nhân chứng."
Tử tước khoanh tay trước ngực và di chuyển trọng lượng cơ thể để có thể duỗi dài đôi chân ra trước. "Vậy sao? Thật thú vị. Bằng chứng nào? Và những nhân chứng là ai?"
Lovejoy đáp trả lại cái nhìn chằm chằm của chàng trai trẻ. Anh ta có một đôi mắt kỳ lạ, cứng rắn và vàng rực như mặt trời giữa trưa hè. Lovejoy nỗ lực giữ giọng nói của mình ổn định. "Trước hết, tôi phải hỏi ngài, liệu ngài có thể cho biết nơi chốn của mình trong khoảng thời gian giữa năm và tám giờ tối ngày hôm qua không?"
Tử tước chớp mắt. "Tôi ra ngoài."
"Ra ngoài?" Edward Maitland, quai hàm anh ta chìa ra phía trước. "Ra ngoài? Ra ngoài đi đâu?"
Tử tước lắc đầu nhìn chằm chằm, lạnh lùng vào viên cảnh sát cao cấp. "Ra ngoài... đi bộ."
Sự tức giận làm hai má Maitland tối sầm lại. Lovejoy nhận ra việc mang viên cảnh sát theo là một tính toán sai lầm. Maitland quá gây gổ và hung hăng, quá lỗ mãng và nóng nảy để ứng phó tốt với một người đàn ông ở địa vị của Devlin. Lovejoy nhìn cấp dưới một cách cảnh cáo và khẽ nói, "Bình tĩnh đi, anh Cảnh sát." Với Devlin, ông nói, "Có ai có thể xác minh chuyện này không, thưa ngài?"
Tử tước đưa mắt nhìn lại Lovejoy. Đôi mắt ấy thực sự không có tính người. Hoang dã và thú tính, giống như ánh nhìn phóng ra từ trong bóng tối của hang sói. "Không."
Lovejoy thoáng cảm thấy thất vọng. Sẽ đơn giản làm sao nếu Tử tước ăn uống với bạn bè, hoặc có mặt tại một trận đấm bốc trong những giờ phút chết người đó. "Vậy tôi e mình phải yêu cầu ngài đi cùng chúng tôi đến Queen Square, thưa ngài."
Đôi mắt vàng bối rối nhíu lại. "Tôi tự hỏi liệu tôi có được phép sai một người hầu đi lấy áo choàng ngoài và đồ dùng chuẩn bị cho thời tiết xấu này? Tôi biết lúc này trời sẽ khá lạnh ở" - anh quay người nhìn Edward Maitland một cách vô vị, mỉa mai - "Newgate, anh nói vậy đúng không?"
Lovejoy cảm thấy một cơn rùng mình đột ngột chạy dọc sống lưng. Không thể nào có chuyện Tử tước nghe thấy lời nói thầm của viên cảnh sát tại sảnh trước đó. Điều đó là không thể. Vậy mà... Lovejoy nhớ đến những lời đồn, những câu chuyện gần như huyền thoại mà ông luôn luôn bác bỏ, về thị lực và thính lực sắc bén đến khó chịu, về phản xạ chết người và khả năng nhìn trong bóng tối như mèo của chàng trai trẻ này. Những khả năng vô giá anh đã trui rèn đem lại hiệu quả chết người đối với bọn Pháp ở Bán đảo trước khi anh trở về nhà vì những lý do bị lấp liếm sau các tin đồn và lời bóng gió.
"Tất nhiên, ngài có thể chuẩn bị để chống lại giá rét với bất cứ y phục nào ngài muốn," Lovejoy vội nói.
Một ngọn lửa thú vị bất ngờ bùng lên, rôi lại mất đi, trong đôi mắt vàng khủng khiếp. "Xin cảm ơn," Tử tước Devlin nói. Và lần thứ hai trong ngày hôm đó, Ngài Henry Lovejoy trải qua ấn tượng khó hiểu rằng, bên dưới bề mặt, mọi thứ không giống với những gì nhìn thấy.