CHƯƠNG 12
Sebastian liếc nhanh về phía sân, nơi có một người đàn ông vạm vỡ râu đen trong chiếc áo choàng đồ sộ đứng ngả đầu về phía sau và đưa ngón tay nguyền rủa hướng về mái nhà.
"Nhìn kìa! Đó là hắn, tôi chắc chắn. Dừng lại. Dừng lại nhân danh nhà vua."
"Quỷ tha ma bắt," Sebastian chửi thề. Đứng thẳng dậy, anh chạy nhanh trên mái che dốc, đế giày bằng da trượt đầy nguy hiểm trên ngói đen ướt, thằng bé chạy phía sau.
Đến chỗ giao của mái nhà bếp và bức tường gạch của chái nhà phụ quán trọ, Sebastian quay ngoắt lại. "Đây," anh nói, với tay tóm lấy thân hình gầy gò, xương xẩu của Tom và nâng thằng bé lên trên. "Hãy nắm lấy phần gờ của mái nhà và đu lên."
Những ngón tay trần lạnh tê của Tom dò dẫm tìm chỗ bám víu, và tìm được một chỗ. "Ngài sẽ lên đây như nào?", nó thở hổn hển, cố vắt chân lên trong tiếng càu nhàu rồi lăn trên mái nhà bằng bụng và lưng.
Bức tường gạch không bằng phẳng, nơi này chìa ra chỗ bám tay, nơi kia chìa ra chỗ để chân. Sebastian lồm cồm bò lên bên cạnh cậu bé và chìa tay ra để giúp Tom đứng lên.
"Thưa ngài," Tom thở gấp với ánh mắt mở to đầy ngưỡng mộ. "Ngài sẽ là một vũ công hạng nhất, chắc chắn."
Sebastian cười, nheo mắt kiểm tra mái nhà liêu xiêu trải ra xung quanh họ. Một cơn mưa lạnh giá đã bắt đầu rơi, sương mù dày và lạnh thấu xương. Người đàn ông râu đen đã biến mất khỏi sân. Họ có thể nghe thấy nhiều tiếng quát tháo và tiếng chân rón rén chạy trên cầu thang không trải thảm.
Sebastian nhìn xuống thằng bé bên cạnh mình. Khi tới cảnh báo Sebastian, Tom đã đặt mình ngoài vòng pháp luật. Sebastian hất đầu về phía khoảng không khoảng chín mươi phân đến một mét hai chia tách mái nhà ướt mưa của quán Hươu Đen với căn hộ xập xệ bên cạnh. "Ngươi có thể nhảy qua đó không?"
Trước sự ngạc nhiên của Sebastian, khuôn mặt bẩn thỉu của thằng bé dãn ra thành một nụ cười lởm chởm răng. "Được. Ngài nhìn đây."
Siết chặt tay đầy quyết tâm, Tom chạy nhanh về phía gờ mái nhà, nhảy lên ở những giây cuối cùng thành một bước vọt dễ dàng vào khoảng không. Nó hạ cánh nhẹ nhàng, thân mình dao động, trong thoáng chốc chân trượt ra trước khi giữ được thăng bằng trên gạch dốc ướt.
"Ta nghĩ rằng ngươi cũng đã được đào tạo làm vũ công đấy chứ," Sebastian nói, nhảy xuống sau cậu. Tom reo lên vui mừng.
Họ cùng nhau vượt qua từng mái nhà lụp xụp, đi men theo ống khói đổ nát và tránh những mái hiên bị gãy, thở ra những luồng hơi trong không khí lạnh. Tại phía cuối dãy nhà, họ phát hiện ra một ống thoát nước được trang trí bằng mớ đậu tía ướt sũng đưa họ trườn xuống. Họ đã cao chạy xa bay trước khi những gã từ phố Bow, thở khò khè và chửi thề, xuất hiện trên mái nhà rêu phong của quán Hươu Đen.
Đám đông các bà đi chợ và những cô vắt sữa, thợ làm bánh và các cậu bé chạy vặt của hàng bán thịt buổi sáng sớm lấp đầy các làn đường hẹp. Rẽ vào góc phố lên Đường Leicester Lớn, Tom và Sebastian chạy chậm dần thành đi bộ, hướng về phía Ngã Tư Charing.
"Chúng ta đi đâu bây giờ?" Tom hỏi, rảo bước để theo kịp với sải chân dài của Sebastian.
Sebastian lưỡng lự, rồi rút từ trong túi ra tờ giấy anh viết cho chị gái của Melanie buổi sáng hôm đó. "Ta có một thông điệp muốn ngươi đưa cho một phu nhân. Cecilia Wainwright, tại Quảng trường Berkeley." Lấy ví của mình, Sebastian chìa ra một nắm tiền xu. "Đây là một si-ling cho bức thư, và đây là tiền lương cho một tuần." Tất nhiên không có cách nào để đảm bảo rằng cậu bé sẽ thực sự chuyển tin nhắn. Sebastian sẽ phải đánh liều.
Ánh mắt không cười của Tom nhìn xuống tiền trong tay của Sebastian, sau đó nhìn lên. Nó không cầm mớ tiền xu. "Ngài định đá tôi đi à?"
Sebastian bắt gặp ánh mắt tối tăm khó dò của cậu bé. "Ta không nghĩ rằng ngươi hiểu. Tiếp tục dính líu đến ta rất có thể sẽ khiến ngươi bị treo cổ."
"Không," Tom nói, khịt mũi cẩu thả. "Bị lưu đày thì đúng hơn. Tôi đủ gầy để có thể bảo mình chín tuổi và họ vẫn tin tôi. Họ không đưa trẻ con lên giá treo cổ." Khuôn mặt nó tối lại như bị che khuất sau một kỷ niệm khó chịu bất ngờ. "Ít nhất không thường xuyên."
"Ngươi muốn thăm Vịnh Botany31*, đúng không?"
(31)Vịnh Botany nằm ở Sydney, New South Wales, Australia, là nơi Anh Quốc lưu đày các tội phạm hình sự từ cuối thế kỷ XVIII đến đầu thế kỷ XIX.
Tom nhún vai. "Đó là nơi họ lưu đày mẹ tôi."
Có lẽ thái độ hoàn toàn vô cảm trong giọng nói của thằng bé khiến Sebastian suy nghĩ hơn cả. Anh chậm rãi thở dài. Lưu đày những người mẹ và bỏ trẻ con chết đói trên đường phố London là một việc làm xấu xa. Sebastian chìa tiền ra. "Cầm đi."
Thằng bé dao động, quai hàm mím chặt một hồi lâu. Sau đó, nó cầm lấy tiền xu và thả lá thư vào bên trong áo sơ mi của mình. "Ngài đi gặp ai?"
"Một người ta cần phải gặp."
Tom gật đầu và quay đi mà không nói một lời, đôi chân kéo lê, đầu cúi thấp. Nhưng đến góc phố nó dừng lại, ngẩng đầu lên. "Tên cô ấy là gì? Quý cô mà ngài muốn gặp ấy?"
Sebastian gắt ra một tiếng cười trầm. "Điều gì khiến ngươi nghĩ rằng đó là quý cô?"
Tom cười toe toét. "Tôi đã nhìn thấy nó trên mặt ngài. Cô ấy hẳn phải đẹp hiếm có." Nó dừng lại, đầu nghiêng sang một bên. "Tên cô ấy là gì?"
Sebastian lưỡng lự, rồi nhún vai. "Kat. Tên cô ấy là Kat." "Kat? Đó không phải là tên dành cho một quý cô."
"Ta đâu bảo rằng đó là một quý cô."