← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13

Lãnh chúa Stoneleigh ngủ úp mặt trên giường, mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng và đều.

Có những lúc ông ta vùi mình xuống dưới tấm chăn vải lanh hảo hạng của cô giữa một cơn thao thức. Kat Boleyn tựa mình trên khuỷu tay và nhìn lướt qua tấm lưng rộng và cặp mông chắc của người đàn ông bên cạnh cô. Ông ta là một người đẹp trai, nếu như không có cái cằm nhu nhược. Những người đàn ông mà cô đưa lên giường thường không quá trẻ.

Kat tựa má trên lòng bàn tay. Cô đã đóng vai tình nhân của người đàn ông này trong bốn tháng nay. Ban đầu cô thấy nhiệt huyết tuổi trẻ và những món quà ông tới tấp tặng cô khá thú vị. Nhưng cô đã bắt đầu thấy chán. Và với việc Hoàng tử sớm trở thành Hoàng thân Nhiếp chính, một thành viên Đảng Bảo thủ trung thành như Stoneleigh sẽ không còn hữu ích. Cô đang xem xét tìm đến Samuel Whitbread, người dự kiến sẽ nắm một chức vụ quan trọng khi Dự luật Nhiếp chính được thông qua cho phép Hoàng tử thành lập một chính phủ đảng Tự do mới.

Ngáp nhẹ, Kat trượt khỏi Stoneleigh. Ít nhất những người lớn tuổi hiếm khi ở lại qua đêm. Cô không thích họ ở lại. Giờ cô lại phải đóng vai tình nhân khi ông ta thức dậy, ít nhất cho đến khi cô có thể đẩy ông ta ra khỏi nhà. Diễn xuất vào sáng sớm không phải là điểm mạnh của cô.

Cô xỏ cánh tay trần của mình vào cái áo ngủ rộng bằng lụa và liếc nhìn vào mái tóc vàng bù xù trên gối. Cô cho rằng ông ta có quyền này, vì ông ta đã trả tiền thuê nhà. Ông không biết rằng đại lý nhận tiền thuê hàng tháng của ông trên thực tế lại làm việc cho Kat. Trong năm năm qua, cô đã mua thế chấp không chỉ ngôi nhà này mà còn ba bất động sản khác tương tự. Đàn ông là một lũ khờ. Đặc biệt là những kẻ mang họ của những gia tộc giàu có lâu đời.

Lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ, cô bước xuống cầu thang. Phòng khách lờ mờ sáng, ngọn lửa trong lò sưởi không được thắp lên, rèm cửa sổ bằng sa-tanh màu hồng đào vẫn khép. Gwen, người hầu gái rõ ràng đã dự kiến tình nhân của cô sẽ ngủ đến trưa hoặc muộn hơn. Kat bước đến mở tấm rèm nặng nề và nghe thấy một giọng nói từ quá khứ, "Cô dậy sớm."

Cô quay ngoắt lại, một tay đưa lên, đầy lố bịch, che cái cổ hở của chiếc áo của mình. Cứ như thể người đàn ông này chưa từng quen cơ thể trần truồng của cô như chính bản thân cô. Cứ như thể anh chưa chạm vào từng phân của nó bằng đôi môi, bằng cái lưỡi và bằng bàn tay khéo léo cực kỳ nhẹ nhàng của mình.

Sebastian St. Cyr, Tử tước Devlin, đứng bên cạnh lò sưởi trống, vai dựa vào mặt lò sưởi, gót chân gác lên cái ghi lò lạnh. Anh đã cởi áo choàng và ném nó lên lưng ghế gần đó. Trong ánh sáng mờ sương của buổi sáng mùa đông ảm đạm, anh trông nhếch nhác, phóng đãng và nguy hiểm. Bộ râu một ngày không cạo che phủ má anh, và anh có một vết thương khiếp đảm trên trán.

Tất nhiên cô nhìn thấy anh, trong khoảng mười tháng kể từ khi anh trở về Anh Quốc - nhìn thấy anh trong đám đông tại các rạp hát và một lần ở phố New Bond. Nhưng luôn là từ xa. Cả hai luôn cẩn thận giữ khoảng cách.

"Làm thế nào anh vào được bên trong?"

Anh bước khỏi mặt lò sưởi và tiến tới chỗ cô, những nếp nhăn dưới đôi môi không cười của anh sâu xuống nhưng không phải vì thích thú. Những câu nói hoài nghi trước đây chưa từng xuất hiện. "Cô không hỏi vì sao tôi ở đây."

Đã có thời, anh là trái tim cô, linh hồn cô, là lý do cô sống. Đã có thời, cô sẵn sàng trao mọi thứ cho anh. Mọi thứ. Nhưng đó đã là sáu năm trước, và cô giờ khác với người thiếu nữ mê muội vì tình đó cũng nhiều như khác với đứa trẻ vui vẻ từng trèo lên cây sồi bên mảnh vườn xanh ở Ireland đầy nắng.

Anh dừng lại trước mặt cô, đủ gần để cô có thể nhìn thấy cái bóng bộ râu một ngày chưa cạo và sự mệt mỏi trên nét mặt anh. Gần, nhưng không quá gần. Vẫn có một khoảng cách giữa họ.

"Anh cần tiền à?" Cô hỏi. "Hay là lời giới thiệu với một nhóm buôn lậu không tò mò về danh tính các hành khách họ đưa qua biển?"

Anh lắc đầu. "Cô thực sự nghĩ rằng tôi sẽ chạy trốn?"

Không, anh sẽ không bỏ trốn. Cô có thể không biết những gì đã xảy ra với người đàn ông này trong những năm tháng bạo tàn anh ở nơi xa. Nhưng cô vẫn biết điều này về anh.

Anh dường như đã mặc nguyên quần áo đi ngủ. Cà vạt của anh đã mất, và có gì trông giống như máu khô làm ố tay áo trắng của anh. "Anh trông thật tệ," cô nói.

Sebastian mà cô từng biết sẽ cười vào điều đó. Anh thì không. Ánh mắt anh tìm ánh mắt cô và bắt lấy nó. "Hãy nói cho tôi biết về Rachel York."

Đôi mắt anh vẫn hoang dã đáng sợ như cô từng nhớ. Cô quay người đến bên cạnh lò sưởi lạnh lẽo và nhóm lửa. Cô tự nhủ rằng việc anh đến đây để hỏi về Rachel là một điều tự nhiên. Cô và Rachel đã diễn cùng nhau trong vở kịch As You Like It của Covent Garden. Anh đã biết điều đó. Không có lý do gì để lo sợ anh biết thêm gì khác.

"Theo tin đồn, người hầu của Rachel nói cô ta đến nhà thờ Thánh Matthew đêm đó để gặp anh." Kat liếc nhìn anh. "Đúng không?" Anh lắc đầu.

"Họ nói rằng họ tìm thấy khẩu súng lục của anh bên xác cô ta." "Thật sao?" Mắt anh mở rộng hơn một chút, nhưng đó là hành động phản bội duy nhất của anh. "Thật đáng tò mò."

Cô tự hỏi anh đã trở nên lão luyện trong việc che giấu cảm xúc của mình từ khi nào?

"Họ cũng nói rằng viên cảnh sát bị anh đâm vẫn còn sống, mặc dù chẳng còn bao lâu nữa. Anh biết điều đó không?"

"Tôi không đâm anh ta."

"Cũng giống như anh không giết Rachel?"

Khoé môi anh giật giật. "Nếu cô thực sự tin tôi giết Rachel York, cô đã văng que cời đó vào đầu tôi."

Kat ngồi xổm, que cời nằm trong tay cô, ánh mắt cô hướng về người đàn ông bên cạnh cửa sổ. "Tại sao anh muốn biết về Rachel?"

"Tôi thấy rằng niềm hy vọng duy nhất tôi có để thoát ra khỏi mớ tồi tệ này là tìm ra ai thực sự giết cô ta." Anh đến bàn nơi cô đặt một chai rượu mạnh, rót cho mình một cốc, và nốc cạn trong một hơi. "Cô có biết ai có thể muốn thấy Rachel York chết không?"

Tất nhiên cô đã nghĩ về điều này. Nghĩ về người nào khác ngoài Leo và cộng sự của y có thể là thủ phạm. Rachel không được cộng đồng sân khấu đặc biệt quý mến; cô quá tập trung và quyết tâm - và quá thành công - nên đã khuấy động lên sự oán ghét và ganh đua nhỏ nhen. Nhưng Kat chỉ có thể nghĩ ra một người đàn ông đủ giận dữ, và đủ bạo lực, để tấn công một người phụ nữ theo cách tàn nhẫn, điên cuồng đến vậy.

"Có một người...." Kat dừng lại, sau đó vội nói cái tên. "Hugh Gordon."

Devlin nhìn quanh ngạc nhiên. "Hugh Gordon?" Một người đàn ông đẹp trai cao lớn, da ngăm với giọng nói trầm và khả năng khiến khán giả rơi nước mắt chỉ bằng một cử chỉ đơn giản, Hugh Gordon là diễn viên nam nổi tiếng nhất của London từ sau John Kemble.

"Rachel lọt vào mắt xanh của ông ta ngay ngày đầu tiên đến nhà hát. Tất nhiên cô ấy cảm thấy hãnh diện. Ông ta đã tận tình nâng đỡ sự nghiệp của cô ấy ngay từ những ngày đầu tiên. Cô ấy thậm chí có thể đã yêu ông ta, theo những gì tôi biết. Đã có thời điểm họ nói về chuyện kết hôn. Nhưng sau đó ông ta trở nên chiếm hữu hơn. Kiểm soát. Hung bạo… hơn."

"Ý cô là, ông ta đánh cô ấy."

Kat gật đầu. "Cô ấy bỏ ông ta sau khoảng một năm."

Devlin vớ lấy cái chai. "Tôi không nghĩ rằng một người đàn ông với lòng tự tôn như Hugh Gordon sẽ chịu được điều đó."

"Ông ta đe dọa sẽ giết cô ấy."

"Cô nghĩ rằng ông ta có thể làm vậy?" "Tôi thực sự không rõ."

Anh rót một ly nữa, rồi đứng ngây ra, trầm tư nhìn nó. "Còn những người đàn ông khác trong đời cô ấy kể từ sau Gordon?"

Bên cạnh cô, than rực đỏ ấm áp. Kat giữ ánh mắt hướng về phía ngọn lửa. "Cô ấy đã ve vãn nhiều đàn ông, từ Lãnh chúa Grimes cho đến Đô đốc Worth. Nhưng tôi không nghĩ rằng có ai bao nuôi cô ấy."

Cô cảm nhận được cái nhìn săm soi của anh lên mình. "Cô có biết cô ấy xuất thân từ đâu không?"

"Một ngôi làng nào đó ở Worcestershire. Tôi không nhớ tên. Cha cô ấy là cha sở ở đó, nhưng ông qua đời khi cô ấy khoảng mười ba tuổi, và cô ấy bị ném cho các giáo dân. Họ tập cho cô ấy làm hầu gái cho một thương gia địa phương."

Kat dừng lại. Sự tương đồng trong quá khứ là một trong những điểm chung giữa hai người. Ký ức về những vết lằn roi trên da thịt non nớt trần trụi. Về những bàn tay thô bạo bóp nát bầm cổ tay điên cuồng chống cự. Về những nhát thọc đau đớn và những nhức nhối chết lặng vô tận từ sự lăng nhục và miệt thị triền miên.

Kat đặt que cời lò sưởi sang một bên và đứng dậy. "Khi cô ấy mười lăm tuổi, cô ấy đã bỏ chạy."

Anh chăm chú quan sát Kat. Anh biết một số chuyện xảy ra với cô sau khi cha mẹ cô bị giết. Nhiều hơn bất cứ điều gì cô từng kể với người khác. "Đó là lúc cô ấy đến London?"

"Dĩ nhiên," Kat nói, giữ giọng nói của mình ổn định. "Giống như mọi thiếu nữ mang hy vọng bắt đầu một cuộc sống mới."

Đó là một câu chuyện cũ rích. Những thiếu nữ - đôi khi là bé gái chỉ tám, chín tuổi - bị các quân đoàn tú bà săn mồi trên sự ngây thơ và dễ bị tổn thương lừa vào việc buôn bán xác thịt. Rachel đã rơi vào nanh vuốt của một kẻ như vậy thậm chí từ trước khi cô rời khỏi xe ngựa.

"Cô quen cô ấy khi cô ấy bắt đầu tại nhà hát?"

Kat lắc đầu, một nụ cười dịu dàng buồn bã giật giật môi cô. "Chúng tôi gặp nhau trên Cầu London. Đó là tháng mười hai, nếu tôi nhớ không nhầm. Một vài ngày trước lễ Giáng sinh. Tôi đã khuyên cô ấy đừng nhảy."

"Và tìm công việc diễn viên?"

Kat nhún vai. "Cô ấy sáng dạ, có giọng hay, có kiểu khuôn mặt và dáng người mà đàn ông ham muốn. Cô ấy có khả năng bẩm sinh."

"Cô ấy đã làm gì tại Nhà Thờ Thánh Matthew vùng Fields vào đêm thứ Ba? Cô có biết không?""

Kat lắc đầu. "Tôi không cho rằng cô ấy mộ đạo."

Anh bước về phía cô, đôi mắt màu hổ phách lạ lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt cô. "Cô đang giấu điều gì?"

Kat nở một nụ cười nhẹ đã được tập luyện kỹ. "Tôi không hiểu anh nói gì."

Anh giơ tay ra, ngón tay lơ lửng ngay trên má cô, như thể anh định chạm vào cô, sau đó lại thôi. "Cô sợ điều gì đó. Đó là gì?"

Cô buộc mình phải đứng im. "Dĩ nhiên là tôi sợ. Rachel và tôi có rất nhiều bạn bè và cộng sự chung."

Cô nhìn đôi môi anh di chuyển khi anh nói. "Kat Boleyn mà tôi biết không sợ hãi dễ dàng như vậy."

"Có thể anh không biết cô ấy nhiều như anh nghĩ."

"Rõ ràng là không," anh nói khô khan và quay đi. "Cô thân với Rachel đến mức nào?"

"Có lẽ tôi gần gũi với cô ấy hơn bất cứ ai, nhưng thậm chí ngay cả tôi cũng không biết rõ cô ấy hoàn toàn." Kat dừng lại, khó khăn tìm cách đưa một số điều anh cần biết thành lời. "Rachel có thể mới mười tám tuổi, nhưng cuộc sống đã hằn vết sẹo lên cô ấy. Khiến cô ấy cứng rắn. Bên trong cô ấy luôn có một phần toan tính. Cô ấy có thể lạnh lùng - thậm chí tàn nhẫn, nếu cần."

"Hai người có nhiều điểm chung đấy, cô biết không?"

Sự đau đớn mà lời nói của anh mang lại quá nhanh và bất ngờ đến nỗi nó gần như khiến Kat nghẹt thở. Cô không nghĩ rằng anh vẫn sở hữu quyền năng chạm vào trái tim cô, cô không nghĩ rằng bất kỳ ai còn có thể. Cô liếc nhìn về phía sảnh. Ngôi nhà lặng im, sự yên tĩnh chỉ bị phá vỡ do tiếng kêu vang của vó ngựa trên đường phố bên ngoài và tiếng rao lẫn lộn của những người bán hàng rong: ‘Sửa ghế đây’, và, ‘Mua bẫy chuột đây’. "Anh không nên đến đây," cô nói.

Anh mỉm cười, một tia sáng hẹp mờ nhạt lấp lánh trong đôi mắt mà cô nhớ quá rõ. "Có chuyện gì vậy? Sợ Lãnh chúa Stoneleigh tỉnh dậy và thấy cô đã biến mất? Tôi không nghĩ rằng anh ta sẽ quấy rầy trong ít nhất một giờ nữa."

"Làm sao anh biết…"

"Anh ta ở đây? Tôi thấy cây gậy và mũ chóp cao tại lối vảo." Cây gậy và chiếc mũ cao có thể đã cho Devlin biết cô có bạn, nhưng nó không thể cho biết tên của người đàn ông trên giường cô. Cô biết anh có được thông tin đó từ trước. Nó lẽ ra không quan trọng. Cô tự nhủ mình không quan tâm. Vậy mà, lúng túng thay, cô vẫn quan tâm.

"Vậy anh vào qua cửa chính phải không?" cô nói, giữ giọng nói của mình nhẹ nhàng.

Cô nhận thấy anh có một thói quen trả lời các câu hỏi của cô bằng một câu hỏi khác. "Nhà của Rachel ở đâu?"

"Dorset Court. Nhưng anh không thể đến đó," cô nhanh chóng nói thêm, "nếu đó là điều anh đang nghĩ."

"Tại sao không? Nếu người giúp việc nói Rachel đã đến Nhà Thờ Thánh Matthew để gặp tôi, tôi cần phải biết lý do tại sao."

"Cảnh sát đang theo dõi ngôi nhà."

Anh nghiêng đầu, ánh mắt bối rối dò xét khuôn mặt của cô.

"Làm sao cô biết điều đó?"

Cô biết vì Leo đã đến các rạp hát vào tối qua, sau vở kịch, và nói với cô. Trong hoàn cảnh đó sẽ là thiếu thận trọng, y nói, nếu y bị nhìn thấy ở đó. Và do đó y đã đến nói với Kat cùng một yêu cầu dưới dạng một gợi ý: đó là Kat có thể viện lý do riêng của mình để đảm bảo rằng Rachel không bỏ lại bất cứ điều gì buộc tội y.

"Ai cũng biết." Cô dừng lại, sau đó nói với sự xã giao cẩn trọng, "Tôi có thể tự mình đến đó. Nói chuyện với người giúp việc. Thậm chí kiểm tra xung quanh xem thu thập được gì. Rachel giữ một cuốn sổ ghi lịch hẹn. Nó có thể cho chúng ta biết điều gì đó."

Anh đến đứng trước mặt cô. "Cô ư?"

Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh. Kat chợt nhận ra rằng ở Devlin cô có thể đã tìm thấy một đồng minh tiềm năng đầy giá trị, người thậm chí còn quan tâm đến việc tìm ra kẻ đã gặp Rachel trong nhà thờ hôm đó nhiều hơn cô. Cái khó là phải cho anh biết những gì anh cần để tóm kẻ sát hại Rachel, nhưng không gì hơn nữa. "Anh biết tôi có thể làm điều đó," cô nói.

Anh biết. Anh biết về những năm tháng cô đã trải qua ở một trong những xóm nghèo khét tiếng nhất London, được huấn luyện làm một kẻ móc túi và trộm cắp. Và một con điếm.

Cô nghĩ rằng anh có thể sẽ từ chối. Nhưng anh nói "Được. Mặc dù tôi không thể không băn khoăn tại sao."

"Vì tình xưa nghĩa cũ?" Cô gợi ý.

"Có thể. Và có thể vì cô đang sợ hãi. Dù cô không nói lý do." Trong giây lát cô tưởng rằng lần này anh sẽ chạm vào cô. Sau đó, một tiếng động nhỏ từ phía trên đã thu hút cái nhìn của cô về phía hành lang. "Anh đi đi," cô nói nhanh. "Hãy đến vào sáng sớm ngày mai. Tôi sẽ nói với anh những gì tôi biết."

"Ừ." Một chút thích thú hằn bên khoé miệng anh. "Tôi sẽ tìm cô."

Cô để cho một nụ cười từ từ xuất hiện trên khuôn mặt mình. "Tại sao? Anh không tin tôi à?"

"Cô có tin không?"

Nụ cười của Kat tàn lụi. Đã có thời, cô nói với anh cô yêu anh hơn cả cuộc sống của mình và sẽ không bao giờ, không bao giờ để anh ra đi.

Và sau đó cô nói với anh, rằng tất cả chỉ là lời nói dối, và làm tổn thương anh nhiều đến mức khoét thủng một lỗ trong trái tim của chính cô.

"Không," cô nói, và quay về phía cầu thang, để anh đứng cô độc trong ánh nắng buổi sáng giá lạnh.