CHƯƠNG 16
Trong những năm tháng tại ngũ, Sebastian phát hiện ra mình có tài diễn xuất, giả giọng và bắt chước và mọi sắc thái hành vi và thái độ tinh tế có thể được sử dụng để mạo danh và lừa dối. Anh cũng biết rằng người ta thường thấy những gì họ muốn thấy, những người tìm kiếm một quý tộc bỏ trốn sẽ không để mắt đến một cha khiêm nhường, hoặc một chủ cửa hàng trung thực trong bộ đồ vải lanh giá rẻ và chiếc áo nâu xám xấu xí.
Vì vậy sau khi rời ngôi nhà nhỏ thanh lịch của Kat Boleyn, anh tìm đến Hội chợ Đồ Cũ tại phố Rosemary và mua một bộ đồ cũ, một áo khoác xám xịt, và một chiếc mũ tròn màu đen phai màu. Anh dừng lại ở một vài cửa hàng nhỏ mua một số thứ khác. Sau đó, mặc chiếc áo mới, với chiếc mũ tròn kéo thấp để che giấu đôi mắt vàng nâu, anh lấy phòng tại một quán trọ đáng kính nhưng đơn giản có tên Hoa hồng và Vương miện, và bắt đầu biến mình thành một người khác hoàn toàn.
Sebastian nghiêng đầu sang này rồi bên kia, kiểm tra hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương nhỏ phía trên bồn rửa mặt.
Anh nghĩ đến cái tên Simon Taylor. Ông Taylor không có phong cách, với mái tóc xấu xí, chiếc áo cũ kỹ, và cà vạt được thắt cẩu thả.
Với sự cẩn thận thành thục, Sebastian dùng bụi phấn thêm một vài vệt màu xám trên mái tóc đen mới cắt của mình. Sau nhiều tháng trôi dạt vu vơ, sống một cuộc sống vừa sung túc vừa dễ đoán và chắc chắn luôn nhàm chán không chịu nổi, anh ý thức được một chút hứng thú mơ hồ khuấy động, sự hứng thú anh đã không biết đến kể từ khi xuất ngũ mười tháng trước.
Anh tìm thấy Hugh Gordon trong góc quán rượu gạch đỏ cũ kỹ đổ nát có tên Người Xanh từng nổi tiếng với khán giả sân khấu thời Elizabeth còn là nữ hoàng.
Người diễn viên cao lớn, thanh lịch đang ngồi một mình; ông ta uống nửa lít bia và ăn một bữa trưa đơn giản như một người thợ cày. Toàn bộ tư thế của ông ta toát lên sự tự trọng, kiêu ngạo và mong muốn không bị làm phiền rõ ràng.
Bước tới bàn, Sebastian bỏ mũ ra và giữ nó, một cách lúng túng, thậm chí khiêm nhường, trước ngực. "Ngài Hugh Gordon?"
Gordon nhìn lên, đôi lông mày sẫm của ông ta nhíu lại. Ngay cả ở ngoài sân khấu, cung cách của ông vẫn màu mè, giọng nói oang oang. "Vâng?"
Sebastian siết chặt tay trên vành mũ. "Xin thứ lỗi vì đã mạo muội giới thiệu bản thân mình, nhưng tôi là Taylor. Ông Simon Taylor?" Sebastian uốn của giọng nói của anh lên cao ở cuối câu, giống như một người không tự tin vào bản thân đến mức thậm chí một câu nói đơn giản nghe cũng giống như câu hỏi. "Từ Worcestershire? Ở nhà hát họ nói tôi có thể tìm thấy ngài ở đây."
Vươn tay ra, Gordon chậm rãi nhấp một ngụm bia. "Thì sao?"
Sebastian nuốt khan, khiến yết hầu di chuyển lên xuống một cách lộ liễu. "Tôi đang cố tìm một người họ hàng trẻ tuổi của mẹ tôi, cô Rachel York. Tôi hy vọng ngài có thể có thể cung cấp cho tôi thông tin về cô ấy."
"Ông chưa nghe tin gì sao?" Giọng nói của ông ta trầm và ấm, ngữ điệu hoàn hảo. Nếu Gordon không thuộc dòng dõi quý tộc, chắc chắn ông ta đã làm tốt việc xây dựng hình ảnh và ngữ điệu này.
Sebastian nhìn một cách bối rối. "Tôi xin lỗi?" "Cô ấy đã chết."
"Đã chết?" Sebastian loạng choạng như quay cuồng vì sốc, và ngồi xuống ghế đối diện với nam diễn viên. "Chúa ơi. Tôi không biết gì cả. Chuyện xảy ra khi nào?"
"Họ tìm thấy cô ta trong một nhà thờ cũ ra trên phố Peter Vĩ Đại, gần Abbey. Sáng hôm qua. Kẻ nào đó đã rạch cái cổ họng nhỏ xinh của cô ta."
Không có nỗi buồn trong câu nói, chỉ có một thái độ thù địch mờ nhạt Sebastian ghi nhận với sự thích thú, mặc dù anh cẩn thận không để lộ vẻ quan sát trên mặt. "Điều này thật khủng khiếp. Ngài có biết ai là thủ phạm không?"
"Một gã quý tộc nào đó." Gordon nhồi một nĩa đầy thịt bò vào miệng, và nói nhồm nhoàm. "Ít nhất họ nói vậy."
"Tôi rất tiếc. Điều này hẳn phải rất khó khăn đối với ngài." Gordon ngừng lại với nĩa đầy trước mặt. "Với tôi? Điều đó có nghĩa là gì?"
"Tôi được biết ngài và Rachel từng là…" Sebastian hắng giọng. "Chà, ngài biết đấy."
Gordon càu nhàu. "Thông tin của ông lạc hậu rồi, bạn của tôi.
Đã có một số các quý ông viếng thăm cung điện hoan lạc của cô ta sau tôi, tôi có thể chắc chắn với ông điều đó."
Đó là một biểu hiện thô lỗ và hoàn toàn không giống với một tình nhân. Sebastian hít một hơi sâu, ngực căng phồng đầy cảm xúc. "Mẹ tôi luôn luôn lo sợ cô bé ấy sẽ trở thành một thứ hàng hoá tầm thường của chợ Haymarket."
Gordon khịt mũi. "Không có gì tầm thường ở Rachel cả. Quỷ tha ma bắt, phải là một lãnh chúa hay ít nhất là một thằng triệu phú khốn kiếp nào đó mới có thể bước qua được cánh cửa ngà của cô ta."
Và Sebastian nghĩ đó là lý do cho một phần sự oán giận của người đàn ông này với người tình cũ. Khi cô còn trẻ và mới bắt đầu trong thế giới sân khấu, vai trò cây đa cây đề của Gordon hẳn đã khiến ông có vẻ quyền uy, thậm chí thần thánh với cô ta. Tuy nhiên, khi Rachel thiết lập được danh tiếng cho riêng mình và thu hút sự chú ý của một số quý tộc giàu có bậc nhất ở London, cô ta đã quyết định mình có thể tìm được người khá hơn một diễn viên xoàng. Đặc biệt là một người có xu hướng sử dụng nắm đấm với cô.
Gordon uống một ngụm dài từ vại của mình. "Cô ta từng nói về cái ngày mà bọn quý tộc phải bêu đầu trên cọc, và cách mạng London sẽ chảy đầy dòng máu cao sang của chúng." Ông nở một nụ cười trầm buồn. "Cô ta trở mặt nhanh quá phải không, khi bắt đầu được tặng lụa và ngọc trai?"
Vậy là Rachel York đồng tình với những mục tiêu của Cách mạng Pháp. Thú vị đây, Sebastian nghĩ. Anh lắc đầu đầy cảm thông. "Và giờ một trong những gã quý tộc đó đã giết cô ấy?"
"Họ nói vậy. Mặc dù tôi nghĩ cảnh sát nên theo dõi kỹ hơn gã người Pháp chết tiệt đó."
"Cô ấy có một tình nhân người Pháp?"
"Tình nhân?" Gordon nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, nhai một hai lần rồi nuốt. "Tôi không nghĩ mình sẽ gọi hắn như vậy. Mặc dù hắn đã trả tiền thuê nhà cho cô ta."
"Người đàn ông đó là ai?"
"Một trong những gã nhập cư khốn nạn. Tuyên bố mình là con trai của một bá tước vớ vẩn nào đó." Trong khoảnh khắc giọng nói hoàn hảo lỡ lời, để lộ chất giọng Georide32*. Đẩy chiếc đĩa của mình ra xa, người diễn viên ngả lưng và phủi vụn bánh khỏi ngón tay của mình. "Một người có họ Pierrepont. Leo Pierrepont."
(32) Người vùng Tyneside, một khu vực tại Đông Bắc Anh.