← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

Phải một ngày sau cuộc đào tẩu khét tiếng khắp London, Phu nhân Amanda Wilcox mới phát hiện ra cậu em trai Sebastian của mình bị truy nã vì tội giết một nữ diễn viên tên là Rachel York.

Mùa Lễ hội chưa bắt đầu, nên bà đã chọn trải qua một buổi tối yên tĩnh ở nhà cùng Stephanie, cô con gái mới mười sáu tuổi. Cả Bayard, con trai bà, lẫn cha nó - cả hai người có lẽ đã nghe tin sau khi qua đêm tại thành phố - đều không thèm thông báo cho bà về vụ bê bối này. Vì vậy phải đến sáng thứ năm, khi xuống nhà ăn sáng và thấy tờ Morning Post gấp bên cạnh ghế, Amanda mới biết đến tai họa xã hội đang lơ lửng trên gia đình mình.

Bà vẫn còn ở bàn ăn sáng, uống một tách trà và nhìn chằm chằm vào tờ Post, khi tên của cha bà, bá tước Hendon, được xướng lên.

Ông vội vã vào phòng ăn sáng, vẫn mặc trên người áo khoác cùng mũ và đem theo một hỗn hợp mùi khó chịu của mưa lạnh và sương mù ám khói than nghẹt thở. Khuôn mặt đầy thịt của ông hốc hác, miệng chùng xuống, đôi mắt đỏ vành và sưng húp. Ông nhìn bà chằm chằm với một ánh mắt tuyệt vọng và hỏi mà không mào đầu, "Nó đã liên lạc với con chưa? Có chưa?"

"Nếu ý cha là Sebastian," Amanda nói, ngừng lại bình tĩnh nhấp một ngụm trà, "con nghĩ là chưa."

Hendon quay người, một tay đưa lên che mắt, thở dài ầm ĩ đến mức bà cảm thấy xấu hổ thay cho ông. "Chúa ơi. Nó ở đâu? Tại sao nó không tìm kiếm sự giúp đỡ từ bạn bè hay gia đình của mình?"

Amanda gấp tờ báo lại và đặt nó sang một bên. "Có lẽ vì nó hiểu gia đình nó."

Ông quay lại nhìn bà một lần nữa, bàn tay từ từ thả xuống bên mình. "Ta sẽ làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình để giúp nó."

"Vậy thì cha là một kẻ ngốc."

Ánh mắt màu xanh dữ dằn của ông bắt gặp ánh mắt bà, và ngừng lại. "Nó là con trai ta."

Amanda nhìn đi chỗ khác. "Dĩ nhiên," bà nói một cách khô khan. "Còn vì điều này nữa." Bà đẩy ghế lùi lại và đứng dậy. "Điều sáng sủa duy nhất con thấy sau tất cả những chuyện này là sớm muộn gì nó cũng sẽ làm nhục chúng ta, ít nhất nó cũng đủ lịch sự để làm vậy trong năm nay. Hy vọng rằng vụ bê bối tồi tệ này sẽ chìm xuống trước Mùa Lễ hội sang năm, khi Stephanie lần đầu ra mắt."

"Đó là tất cả những gì con có thể nghĩ đến ư?"

"Stephanie là con gái con. Con phải nghĩ đến điều gì khác nữa?" Ông trầm tư nhìn bà một lúc lâu và đầy căng thẳng. "Ta luôn biết con và Sebastian không gần gũi nhau. Ta cho rằng đó là điều không thể tránh khỏi bởi khoảng cách tuổi tác giữa hai đứa. Nhưng ta không nghĩ trước đây ta đã nhận ra con ghét nó chừng nào."

"Cha biết tại sao mà," bà nói, giọng cay nghiệt.

"Đúng vậy. Nhưng nếu ta có thể quên điều đó thì vì Chúa tại sao con lại không thể?" Ông quay đi. "Hãy gửi lời chúc tốt lành nhất đến các cháu ta," ông nói với lại và bỏ đi.

Amanda đợi cho đến khi bà nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau cha mình. Sau đó, bà nhặt ấn bản buổi sáng của tờ Post và lên lầu vào phòng thay đồ của chồng.

Gia đình Wilcox là một gia đình lâu đời, lâu đời hơn cả St. Cyrs, và từ lâu được biết đến vì sự đứng đắn trang nghiêm của họ. Thay vì lãng phí tài sản của mình tại trường đua ngựa hoặc vào cờ bạc như những quý tộc khác, bằng cách đầu tư có chọn lọc vào một công ty và nhiều thương vụ đầu cơ lợi nhuận trong chiến tranh khác, Martin, Nam Tước Wilcox thứ Mười Hai, đã biến khoản thừa kế chỉ đơn thuần là một khối bất động sản dư dả thành một gia tài khá lớn.

Một số phụ nữ có thể hoảng sợ trước hiểu biết về thương mại của người chồng quý phái; Amanda thì không. Con gái Bá tước Hendon hiểu rõ rằng trong khi dòng dõi trâm anh luôn luôn bắt nguồn từ bất động sản, sự bảo đảm tài chính và tương lai giàu có nằm ở nơi khác. Amanda đã kết hôn với Lãnh chúa Wilcox vào cuối mùa Lễ hội thứ hai của mình. Bà hiếm khi hối tiếc về quyết định đã đưa ra.

Bà thấy chồng mình đang ngồi trước bàn trang điểm, nghiêm túc thắt cà vạt. Martin Wilcox có thể mới chỉ gần năm mươi, với mái tóc nâu đang mỏng dần bắt đầu muối tiêu và xương hàm nặng nề đóng khung đôi môi mỏng, nhưng cũng giống như hầu hết các thành viên trong phe cánh của Hoàng tử, ông ăn mặc rất cẩn thận. Nhìn liếc qua khuôn mặt của vợ, ông cho người hầu lui ra với một cái gật đầu cộc lốc.

Bà ném tờ Post lên bàn trang điểm trước mặt chồng. "Lẽ ra anh nên nói với em."

Wilcox vẫn nhìn vào khuôn mặt mình trong gương. "Buổi tối em đã đi nghỉ rồi," ông nói, như thể đó là những lời giải thích duy nhất cần thiết, và thực sự đúng vậy, vì đã khoảng mười lăm năm kể từ khi Amanda cho phép Wilcox bước qua cánh cửa phòng ngủ của mình. Nhưng ông cũng không thể phàn nàn rằng bà đã không thực hiện nghĩa vụ làm vợ. Trong sáu năm đầu tiên của cuộc hôn nhân, bà đã sinh hạ cho ông cậu con trai cả Bayard, sau đó là một cô con gái và một cậu con trai thứ. Chỉ sau khi sinh được một đứa con thừa kế và một đứa con dự phòng, Amanda mới cấm chồng lên giường.

Người con út đã chết vào năm bảy tuổi, nhưng Amanda không có ý định đảo ngược quyết định của mình, và Wilcox - chưa bao giờ đòi hỏi vợ quá mức - không thúc ép bà. Bayard vẫn đủ khỏe mạnh… ở thể xác, chí ít, nếu không khỏe tinh thần.

"Cha em đã đến đây sáng nay," bà nói, đi đến đứng giữa phòng, hai tay khoanh trước ngực.

"Và?" Cúi về phía trước ngắm mình trong gương, Wilcox bắt đầu cẩn thận điều chỉnh những nếp gấp của cà vạt. "Ông ấy biết Devlin ở đâu không?"

"Không. Ông ta nghĩ em biết."

Wilcox càu nhàu. "Nếu em trai em còn tỉnh táo, hắn đã trốn ra nước ngoài rồi. Chỉ nghe cũng đã biết đây là tội ác kinh tởm. Anh luôn biết Devlin có thể hung hăng, nhưng" - ông ta dừng lại, nghiêng đầu sang hai bên ngắm nhìn ảnh phản chiếu của mình - "anh phải nói rằng, anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Các vụ bê bối mà y buộc chúng ta phải chịu đựng trong quá khứ không là gì so với điều này."

Amanda xả ra một tràng gắt gỏng khinh bỉ. "Đừng có lố bịch. Sebastian không giết con nhỏ đó."

Ông ta ngước lên, bắt gặp ánh mắt của bà trong gương, nụ cười mờ nhạt theo thói quen uốn cong đôi môi của mình. "Chắc chắn vậy sao, em yêu?"

"Anh nhận ra con diễn viên đã chết này là ai, đúng không?"

Mở một hộp sơn mài Trung Quốc đựng trang sức, Wilcox cân nhắc những thứ bên trong, rồi chọn một viên kim cương và hai dây đeo đồng hồ bằng vàng. Martin luôn đeo quá nhiều đồ trang sức. Anh cần phải nhận ra sao? Ông ta hỏi, cài một sợi dây vào đồng hồ của mình.

"Có thể, nếu anh chú ý hơn đến con trai và cũng là người thừa kế của mình. Rachel York là con nhỏ đã khiến Bayard làm đủ trò ngu ngốc hồi trước Giáng sinh."

Wilcox lồng chiếc nhẫn vào ngón tay. "Thì sao?"

"Vậy nếu vụ điều tra Sebastian thất bại và cảnh sát bắt tìm hiểu cái chết của con nhỏ? Lúc đó thì sao?"

"Thì sao?" Ông nói một lần nữa. "Chả có hại gì nếu một người đàn ông khỏe mạnh ngưỡng mộ một cô ả xinh đẹp, đặc biệt là khi cô ả đó rao bán nhan sắc, sử dụng nó để lôi kéo và để gài bẫy. Nếu cảnh sát định nghi ngờ tất cả những gã trai ở London từng thèm khát cô ả, tin anh đi, họ sẽ có một danh sách rất dài."

Amanda định nói nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.

"Bên cạnh đó," ông tiếp tục, "nếu có ai hỏi, chỉ cần nói với họ rằng Bayard ở cùng anh đêm thứ Ba."

Amanda nhìn khuôn mặt ôn tồn, bình thản của chồng. "Và nếu nó thực sự đã làm điều đó, Martin? Anh đang lo lắng về những vụ bê bối em trai em đã gây ra; nếu Bayard là thủ phạm thì sao?"

Wilcox đứng dậy, khuôn mặt xương xẩu dần tối lại. "Chính xác cô định nói điều gì? Cô nghĩ rằng đứa con trai hai mươi mốt tuổi của chúng ta có khả năng phạm một tội ác mà cô không tin rằng thằng em trác táng của cô có thể?"

Amanda bắt gặp ánh mắt giận dữ của ông ta, quai hàm bà cứng lại. "Cả anh và em đều biết Bayard thế nào."

"Tôi nói với cô rồi," Wilcox nói, với nhiều uy phong hơn hẳn bình thường. "Bayard đi cùng với tôi."

"Tốt. Thật nhẹ cả người. Chúng ta không còn gì phải lo lắng nữa rồi," bà nói khô khan và rời khỏi phòng.