← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

Khi anh bước vào cái ngõ hẹp có từ thời trung cổ uốn quanh chân đồi Tower, gió đã thổi những cơn lạnh buốt, dữ dằn đập vào những bảng hiệu bằng gỗ phía trên và tạt mưa sang bên. Dưới hiên của một mái vòm sâu đổ nát của một ô cửa, mắt nheo lại chống mưa tạt, Sebastian ngắm tàn tích của tòa nhà đá cũ đối diện. Phòng phẫu thuật tối om, nhưng anh có thể nhìn thấy ánh sáng trong căn nhà nhỏ phía xa.

Anh liếc nhanh dọc theo con phố. Mưa lạnh đã khiến hầu hết mọi người ở trong nhà. Không có ai nhìn thấy anh khi anh băng qua đường và gõ cánh cửa cũ mòn của ngôi nhà.

Một con chó sủa ở phía xa. Sebastian nghe thấy tiếng thùm thụp của những bước chân không đều đi xuống hành lang. Sau đó là sự im lặng, và Sebastian biết anh đang bị quan sát. Một người đàn ông khôn ngoan sẽ không mở cửa cho người lạ vào ban đêm, ngay cả khi đó là một bác sĩ phẫu thuật.

Khoá trượt mở và cánh cửa mở vào trong. Người đàn ông đứng giữa căn phòng hẹp trần thấp là một người Ireland tóc đen còn trẻ, không quá ba mươi tuổi, với một nụ cười niềm nở làm nhăn khóe mắt và hiện một lúm đồng tiền láu cá trên gò má mảnh mai. "A.

Đúng là anh rồi," Paul Gibson nói, mở cửa rộng ra và lùi lại. "Tôi đã mong anh đến tìm tôi."

Sebastian vẫn đứng yên. "Anh có nghe những gì họ đang bàn tán không?"

"Có, nhưng anh không nghĩ là tôi sẽ tin tất cả những gì tôi nghe được chứ?"

Sebastian cười và bước vào trong.

Paul Gibson chốt cửa, rồi dẫn đường xuống cầu thang, dáng đi nhịp nhàng của anh xấu đi vì bước chân cà nhắc. Anh từng là bác sĩ phẫu thuật quân đội - kể cả sau khi một quả pháo thổi bay khúc dưới của chân trái. "Vào nhà bếp đi. Chỗ đó ấm áp và gần đồ ăn hơn."

Sebastian đã mua xúc xích bọc giấy lúc gần trưa. Nhưng anh không dừng lại ăn và giờ đã quá bữa tối. Sự ấm áp thơm phức của nhà bếp quấn lấy anh và anh mỉm cười. "Đồ ăn nghe hấp dẫn đặc biệt vào lúc này."

"Tôi quen một số quý ông," Paul Gibson nói sau khi họ ngồi xuống bàn trước bếp lò với một khúc giăm bông lạnh, một ổ bánh mỳ giòn và một chai rượu vang. "Trong ngành buôn rượu mạnh, nếu anh hiểu ý tôi, và tôi chắc chắn họ sẽ đồng ý rằng…"

"Không," Sebastian nói, với tay lấy thêm một lát giăm bông. Paul Gibson dừng lại với cốc rượu gần đưa lên miệng. "Không ư?" "Không. Tại sao mọi người cứ cố giới thiệu cho tôi những tay hàng xóm buôn lậu thân thiện của mình vậy?" Sebastian bắt gặp ánh mắt bạn mình. "Tôi không chạy trốn đâu Paul."

Paul Gibson hít một hơi thật sâu và thở ra qua đôi môi mím lại. "Được rồi. Vậy tôi có thể giúp gì?"

"Anh có thể kể cho tôi những gì anh biết về cái chết của Rachel York. Anh là người khám nghiệm tử thi à?"

Hai năm từ khi rời quân ngũ, Paul Gibson đã mở một phòng khám nhỏ ở đây, trong Thành phố. Nhưng anh tập trung nhiều thời gian và công sức vào việc nghiên cứu, viết lách và giảng dạy sinh viên y khoa, cũng như cung cấp ý kiến chuyên môn cho các nhà chức trách trong các vụ án hình sự.

"Không có khám nghiệm tử thi." "Cái gì?"

Anh ta nhún vai và rót chỗ rượu cuối cùng vào ly của Sebastian. "Không phải lúc nào chúng cũng tự động được thực hiện đâu, anh biết đấy. Và trong trường hợp này, thực sự không có nhiều lý do để làm vậy. Cách cô ta chết khá rõ ràng."

"Anh đã thấy cái xác rồi à?"

"Không. Một đồng nghiệp của tôi được triệu tập." Bước lảo đảo, anh chàng Ireland khập khiễng bước qua nhà bếp lấy thêm một chai rượu vang. "Nghe đã biết đó là một cuộc tấn công tàn bạo. Cô ta bị đánh đập và cưỡng bức, cổ họng cô ta bị rạch không chỉ một, mà rất nhiều lần."

Nó giống những điều Pierrepont nói, nhưng Sebastian đã hy vọng biết được nhiều hơn. "Liệu anh có thể sắp xếp khám nghiệm cô ta?"

Gibson lắc đầu. "Quá muộn rồi. Cái xác đã được đưa đi chôn cất. Nhà hát đang sắp xếp việc đó."

Sebastian trầm ngâm lắc lắc rượu trong ly.

"Anh nghĩ anh sẽ làm gì? Hả?" Lảo đảo khó khăn, Gibson vung cái chân gỗ qua băng ghế đối diện để ngồi xuống. "Tự mình tìm hung thủ đã giết chết cô ta?"

"Không phải tôi thì là ai?"

"Phá một vụ án mạng không dễ đâu."

Sebastian nhìn lên bắt gặp đôi mắt nheo lại đầy lo lắng của bạn mình. "Anh biết khi còn tại ngũ tôi đã làm những gì."

"Đúng. Nhưng tôi nghĩ có sự khác nhau giữa việc làm một điệp viên và tìm một kẻ giết người."

"Không nhiều như người ta tưởng."

Lúm đồng tiền thoáng hiện lên trên má anh chàng Ireland. "Vậy đã có nghi can nào chưa?"

Sebastian mỉm cười. "Thực ra là đã có hai người. Một diễn viên tên Hugh Gordon…"

"À. Tôi gặp ông ta tháng trước. Một Hector rất ấn tượng." "Đúng là y rồi. Dường như Rachel York là tình nhân của y khi cô ấy mới bắt đầu tại nhà hát. Y đã tiếp nhận chuyện cô ấy bỏ y một cách khá tồi tệ."

Paul Gibson cau mày. "Chuyện đó xảy ra cách đây bao lâu rồi?" "Khoảng hai năm trước."

Anh chàng Ireland lắc đầu. "Quá lâu. Nếu cô ta vừa bỏ y, tôi còn có thể hiểu được. Nhưng đam mê dịu dần theo thời gian."

"Người ngoài có thể nghĩ vậy. Nhưng tôi nghe y nói vẫn có vẻ cay đắng lắm. Tôi có cảm giác ông Gordon nuôi dưỡng những tình cảm với nền cộng hòa mà y tin rằng Rachel York từng chia sẻ. Tôi cho là y bực mình với những tình nhân quý tộc gần đây của cô ta hơn bất cứ điều gì khác."

Người đàn ông Ireland nốc cạn ly. "Vậy, ai là tình nhân hiện tại của cô ta?"

Sebastian với lấy chai và rót thêm một ít rượu cho bạn mình. "Cô ta có vẻ như đã dan díu với nhiều quý ông, ít nhất nhìn bề ngoài là thế. Nhưng cho đến thời điểm này, người duy nhất đáng chú ý tôi phát hiện ra là một gã người Pháp đã trả tiền thuê nhà cho cô ta. Một gã nhập cư tên là Leo Pierrepont."

"Một người Pháp? Thật hấp dẫn. Anh biết gì về y?"

"Không nhiều. Tôi nghĩ y là một người đàn ông gần năm mươi tuổi. Tới đây vào năm chín hai35*. Y được biết đến như là một kiếm sĩ giỏi, nhưng tôi chưa bao giờ nghe được bất cứ điều gì mất uy tín về y."

*Năm 1792.

"Tôi cá là gã người Pháp."

Sebastian cười. "Đó là vì người Pháp đã bắn bay một khúc chân anh. Bên cạnh đó, y có bằng chứng ngoại phạm: Vào đêm Ra- chel bị giết, y đã tổ chức một bữa tiệc - hay đó là những gì y nói. Tất nhiên y có thể đã bịa đặt, nhưng sẽ không khó để kiểm tra."

"Tiếc thật." Gibson nhúc nhích, khuôn mặt nhăn nhó đau đớn trong giây lát khi cử động cái chân. "Cả hai đều không phải là nghi can quá hứa hẹn đối với tôi. Đây là những gì tốt nhất anh có thể nghĩ ra à?"

"Vào thời điểm hiện tại. Tôi đã hy vọng thi thể của Rachel có thể cung cấp cho tôi một số ý tưởng về hướng đi tiếp theo."

Bên ngoài, gió giật, vả vào mặt ngôi nhà và xoáy ngọn lửa trong lò sưởi. Paul Gibson quay người hướng về phía ngọn lửa, ánh sáng nhấp nháy chơi đùa trên khuôn mặt đăm chiêu của anh ta. Sau một lúc, anh ta mở miệng nói gì đó, rồi lại thôi, cuối cùng nói nhanh, "Anh biết đấy, có thể có một cách…"

Sebastian nhìn khuôn mặt trông nghiêng của bạn mình. "Một cách để làm gì?"

"Một cách để tôi có thể kiểm tra thi thể của Rachel York. Làm một khám nghiệm tử thi triệt để."

"Bằng cách nào?"

"Chúng ta có thể thuê ai đó trộm xác vào đêm mai, sau khi nó đã được chôn cất."

"Không," Sebastian nói.

Gibson quay người đối mặt anh. "Tôi biết một vài người sẵn sàng làm điều đó mà không cần…"

"Không," Sebastian lặp lại.

Đôi môi Gibson mím lại trong nỗi bực tức. "Điều này xảy ra suốt."

"À, ừ. Hai mươi bảng Anh cho xác dài, mười lăm cho một xác nhỡ, tám cho một xác ngắn - dài để chỉ đàn ông, nhỡ là đàn bà và ngắn là trẻ em. Nhưng chỉ vì điều đó xảy ra suốt không có nghĩa là tôi phải làm vậy."

Anh chàng Ireland nhìn chằm chằm vào anh với cái nhìn kiên định. "Nếu được chọn, anh nghĩ Rachel York sẽ thích điều nào hơn? Xác cô ta thối rữa trong mồ, hay kẻ khiến cô ta ra nông nỗi ấy bị xét xử trước pháp luật?"

"Giờ chúng ta khó có thể hỏi cô ta đúng không?"

Paul Gibson ngồi thẳng dậy, đưa tay lên, lòng bàn tay chụm lại. "Sebastian, hãy nghĩ đến điều này: Dù kẻ giết người là ai, hắn có thể sẽ tiếp tục giết chóc - trên thực tế, hắn gần như chắc chắn sẽ tiếp tục giết chóc. Anh biết điều đó đúng không? Nhưng chừng nào các nhà chức trách còn đang tìm anh, họ sẽ không làm gì để truy lùng hắn."

Sebastian không nói gì.

Gibson xòe bàn tay trên mặt bàn gỗ sẹo và tựa vào chúng. "Cô ta đã chết, Sebastian. Người phụ nữ từng là Rachel York đã ra đi từ lâu rồi. Những gì còn lại chỉ là một lớp vỏ, một lớp trấu từng bao bọc cô ta. Chỉ trong một tháng, nó sẽ thành cục bùn nhão mục nát."

"Đó là một sự bao biện đơn giản và anh biết vậy."

"Vậy sao? Những gì chúng ta sẽ làm với cô ta không tồi tệ hơn những gì thời gian sẽ làm. Và anh không thể làm gì để ngăn chặn điều đó."

Sebastian nuốt một ngụm rượu đầy cay đắng. Anh tự nhủ Paul đã đúng, việc bắt được kẻ sát hại Rachel quan trọng hơn việc bảo quản ngôi mộ tàn của cô ta. Anh tự nhủ hung thủ, nếu được tự do, có thể sẽ lại giết chóc. Nhưng vậy vẫn là sai trái. Anh ngước lên bắt gặp ánh nhìn của bạn mình. "Mất bao lâu để anh sắp đặt?"

Paul Gibson thở gắt ra. "Nhanh nhất có thể. Tôi sẽ gửi tin đến Jack Nhảy vào sáng sớm mai." "Jack Nhảy?"

Lúm đồng tiền của anh chàng Ireland thoáng xuất hiện, rồi biến mất. "'Jack Cochran Nhảy. Một quý ông trong nghề đào mộ mà tôi có lý do quen biết."

"Tôi sẽ không hỏi anh quen ông ta như thế nào."

Gibson cười. "Ông ta có biệt danh đó khi một trong những cái xác ông ta đang lôi ra khỏi quan tài đột nhiên ngồi dậy và bắt đầu nói chuyện. Lão già Jack nhảy ra khỏi nấm mồ nhanh như cắt."

"Anh đang bịa," Sebastian nói.

"Không một chút nào. Những gã đi cùng ông ta sẵn sàng văng cái xẻng vào đầu kết liễu kẻ đó ngay tại trận, nhưng Jack không chịu. Đưa kẻ đó đến một nhà thuốc, và thậm chí còn thanh toán tiền ngay cả khi tên ma quỷ xui xẻo cuối cùng vẫn chết."

"Tôi thật ngưỡng mộ tính cách của ông ta," Sebastian cười nói, và đứng dậy ra đi.

Khuôn mặt của anh chàng Ireland chùng xuống. "Anh ở lại chứ?"

Sebastian lắc đầu. "Tôi đã khiến anh gặp đủ nguy hiểm khi đến đây. Tôi có một phòng tại nhà trọ Hoa Hồng và Vương Miện, gần Tothill Fields. Họ biết tôi dưới cái tên ông Simon Taylor. Đến từ Worcestershire."

Gibson đi cùng anh đến cửa trước. "Tôi sẽ cho anh biết khi mọi thứ đã được thu xếp." Anh ta dừng lại, khuôn mặt đăm chiêu trong lúc nhìn Sebastian cài khuy cái áo choàng lôi thôi kín lên đến tận cằm. "Tất nhiên, anh cũng biết là chúng ta có thể làm mọi chuyện, nhưng vẫn không tìm được gì hữu ích đúng không?"

"Tôi biết."

"Anh chỉ đang giả định rằng kể giết cô gái tội nghiệp đó là một người cô ta biết. Có thể không phải vậy, anh biết đấy. Cô ta có thể chỉ đơn giản ở sai chỗ vào sai thời điểm. Anh có thể sẽ không bao giờ biết ai đã làm việc này."

Tiến ra ngoài, Sebastian dừng lại đặt tay lên cửa và ngoái nhìn bạn mình. "Không. Nhưng ít nhất tôi cũng đã thử."

Gibson bắt gặp ánh nhìn của anh, khuôn mặt anh ta không cười và chứa đầy sự lo lắng. "Anh vẫn có thể ra đi mà."

"Và dành phần còn lại của cuộc đời chạy trốn sao?" Sebastian lắc đầu. "Không. Tôi sẽ làm sạch tên tuổi của mình, Paul. Kể cả khi tôi bỏ mạng trong lúc cố gắng làm vậy."

"Anh có thể bỏ mạng mà vẫn không thành công."

Sebastian kéo mũ thấp hơn xuống trán và quay về phía luồng gió băng giá trong màn đêm. "Đó là rủi ro tôi sẽ phải chấp nhận."