CHƯƠNG 21
Sebastian đứng một mình trong bóng tối và dõi theo Kat Boleyn tách mình khỏi nhóm phụ nữ xinh đẹp đang cười đùa và đám đàn ông máu nóng rình rập túm tụm quanh lối vào sân khấu.
Ánh đèn vàng lấp lánh trên vỉa hè ướt át. Gió bùng lên, lạnh buốt và cay xè, mang theo mùi sơn mới cùng mùi vải len đẫm mồ hôi và lớp mỹ phẩm dày đặc: Những mùi hương nhà hát gợi nhiều liên tưởng về một quãng thời gian từ lâu trong quá khứ, khi anh còn tin - thực sự tin - vào nhiều thứ, ví dụ như sự thật và công lý. Và tình yêu.
Mùa hè năm đó anh mới hai mươi mốt, đến Oxford chưa được bao lâu và vẫn say mê những kỳ quan của Plato, Aquinas và Descartes. Cô mới chỉ mười bảy, nhưng già dặn theo cách riêng của mình và khôn ngoan hơn nhiều so với anh. Anh yêu cô tuyệt vọng và hoang dại. Và anh đã tin, thực sự tin, rằng cô yêu anh.
Ôi, anh thật cả tin làm sao. Cô nói với anh rằng cô sẽ yêu anh cho đến tận cùng thời gian, và anh đã tin. Tin cô và hỏi cưới cô. Và cô đã đồng ý.
Trời vẫn còn mưa, nhưng đã ngớt. Anh nhìn cô bước nhanh về phía mình, mũ trùm của chiếc áo choàng kéo lên chống lại cơn mưa phùn, ánh mắt cô quay về phía xe ngựa đứng cuối đường.
"Cô nên cẩn thận hơn," Sebastian nói, rảo bước bên cạnh cô. "Giờ không phải là thời điểm thích hợp để ra ngoài một mình vào ban đêm."
Cô không tỏ ra bất ngờ, chỉ liếc nhìn anh từ dưới cái bóng chiếc mũ trùm đầu. "Tôi không muốn sống trong sợ hãi," cô nói. "Tôi nghĩ rằng anh sẽ nhớ điều này về tôi. Bên cạnh đó" - một nụ cười nhẹ nhàng chạm vào môi cô - "anh nghĩ rằng tôi không biết anh ở đây sao?"
Anh nghĩ có lẽ cô biết. Anh cũng nhớ điều đó về cô - rằng trong khi hầu hết mọi người đều thành ra mù dở trong bóng tối, khả năng nhìn trong đêm của Kat sắc nét một cách bất thường. Không đến mức như Sebastian, nhưng vẫn sắc nét.
Cô di chuyển về phía xe ngựa gần nhất. Anh nắm lấy tay cô, kéo cô vào một con phố. "Hãy tản bộ đã."
Họ tiến về phía West End, tách ra khỏi một đám đông xem hát đi lộn xộn về nhà trong bóng tối được đèn thắp sáng. Những tiếng cười rộn lên và ánh sáng giảm dần sau những cánh cửa nhanh chóng khép kín của quán rượu, quán cà phê, phòng âm nhạc và nhà thổ. Từ một bậc cửa tối tăm đầy nước tiểu, một gái làng chơi rít lên với anh, ánh mắt liều lĩnh tuyệt vọng. Ám ảnh. Sebastian nhìn đi chỗ khác.
"Cô có thể cho tôi biết gì về Leo Pierrepont?" Anh hỏi. "Pierrepont?" Lúc này mưa đã ngừng. Kat kéo mũ trùm đầu xuống. "Y thì liên quan gì?"
"Y đã trả tiền thuê phòng của Rachel."
Cô im lặng một lúc, và anh cũng nhớ điều này về cô, cách cô cân nhắc kỹ lưỡng trước khi nói. "Ai nói với anh điều này?"
"Hugh Gordon. Pierrepont không phủ nhận điều đó."
"Anh đã nói chuyện với y?"
"Chúng tôi đi cùng xe ngựa," Sebastian nói, và mỉm cười nhẹ khi thấy cách mày cô nhăn lại suy tư. "Cô không nghĩ rằng đó là một thoả thuận kỳ lạ sao, một người đàn ông trả tiền thuê phòng cho một người phụ nữ trong khi biết cô ta tiếp tục tiếp đón những vị khách nam khác? Trừ khi, tất nhiên, y dắt khách cho cô ta."
Một lần nữa lại là sự im lặng đó, như thể cô nghĩ qua về những gì anh đã nói và xem xét phản ứng của mình. "Một số người thích đứng xem."
Sebastian đột nhiên cảm thấy bất ngờ và khó chịu. Anh muốn hỏi làm thế nào cô biết điều này về Pierrepont - có phải cô cũng đã tiếp đãi gã người Pháp bằng cách cho phép y xem cô làm tình với những người đàn ông khác. Thay vào đó, anh nói, "Ừ, đó chắc chắn là một khả năng tôi không nghĩ ra. Kinh nghiệm của cô trong những vấn đề như vậy đáng giá hơn người ta tưởng."
Cô dừng lại đột ngột, hất cằm, đôi mắt loé lên. Cô sẽ vùng chạy về phía nhà hát, nếu như anh không nắm lấy tay cô.
"Tôi xin lỗi. Đó là điều khó có thể tha thứ khi nói ra."
Cô bắt lấy cái nhìn của anh. Anh không thể giải thích sự thay đổi cảm xúc tối tăm anh thấy trong mắt cô. "Đúng vậy." Cô gỡ tay khỏi sự kìm kẹp không thể chịu được của anh và tiếp tục bước đi. Một sự im lặng xuất hiện giữa họ, chỉ được lấp đầy bằng tiếng sột soạt nhẹ khi đế bốt ống thấp của cô lướt đi trên vỉa hè ẩm ướt và lời thì thầm của những kỷ niệm cũ, rất cũ.
Anh để ánh mắt mình lướt đi trên dáng người quen thuộc đến nhói đau của cô, đường cong của cổ cô. Mũi cô nhỏ và hếch như một đứa trẻ, miệng cô rộng, đôi môi đầy đặn và gợi cảm. Một sự kết hợp quyến rũ của ngây thơ và tội lỗi.
Đã có nhiều người phụ nữ khác xuất hiện trong cuộc đời anh sau Kat Boleyn; những phụ nữ xinh đẹp và thông minh, bao gồm một cô ở Bồ Đào Nha anh thậm chí có thể đã yêu nếu như Kat Boleyn không ở đó, không hiện hữu như một cái bóng trong trái tim anh, bất kể ngày hay đêm. Và anh đột nhiên tự hỏi liệu anh tiếp cận cô sáng nay vì cô biết Rachel York và có thể cung cấp những thông tin anh cần, hay anh cầu cứu cô vào lúc này vì một lý do hoàn toàn khác, một lý do mà tâm trí anh vẫn đang lảng tránh.
Cô nói, "anh chưa hỏi tôi có cơ hội nói chuyện với người hầu gái của Rachel chưa."
Một cỗ xe lao qua, mũ miện nhỏ trên tấm kính sáng lấp lánh vì ẩm ướt, không khí đầy dầu hắc ín từ ngọn đuốc xe. Sebastian nhìn nó biến mất vào không trung, ngọn lửa lung lay giữa một bầu trời đen. "Cô gặp cô ta chưa?"
"Chưa. Cô ta bỏ đi rồi. Biến mất cùng với hầu hết mọi thứ có thể mang đi được trong phòng của Rachel."
Anh đưa mắt nhìn lại khuôn mặt của cô. "Tôi tưởng cô bảo cảnh sát đang theo dõi ngôi nhà?"
"Chỉ vào ban đêm thôi, theo như lời một bà già Scotland sống ở tầng trên. Bà ta cũng cho biết một người đàn ông trẻ tuổi đã đến phòng của Rachel vào buổi sáng sau khi cô ấy bị giết."
"Một người đàn ông trẻ?"
"Một người đàn ông trẻ có chìa khóa. Tìm kiếm gì đó, hoặc có vẻ như vậy. Anh ta lục soát phòng của Rachel, sau đó lên trên lầu hỏi bà hàng xóm tò mò của chúng ta rằng bà có biết Mary Grant đã đi đâu không."
"Tôi tự hỏi y tìm kiếm gì?"
"Có lẽ là cái này." Tạm dừng dưới ánh sáng nhấp nháy của một cây đèn đường, cô lấy vật đó ra từ túi xách và đưa cho anh.
Đó là một cuốn sổ nhỏ bìa da bò màu đỏ và buộc lại bằng một sợi dây da. "Tôi tưởng phòng của cô ấy đã bị dọn sạch," anh nói, lấy cuốn sổ và nới lỏng nút thắt của sợi dây.
"Cô ta cất nó trong một ngăn bí mật ở lò sưởi."
Cô không nói làm thế nào mình biết điều đó. Anh ngước lên nhìn cô, rồi cúi xuống cuốn sổ. Nó khá mới, chưa đến một phần năm số trang giấy được viết.
Và hầu hết những trang đầu tiên đã mất.
"Những trang đầu đã được cắt ra," anh nói, lướt một ngón tay dọc theo rìa giấy lởm chởm.
Những đám mây trên cao thay đổi hình dạng thất thường trong gió. Mưa đã xóa đi tấm chăn sương mù vàng gần như vĩnh viễn của thành phố, cho phép ánh sáng hiếm hoi từ trăng rằm tỏa xuống. Trong ánh trăng sáng lung linh, khuôn mặt của cô trông nhợt nhạt và hơi bối rối. "Cứ như thể cô ấy biết có thể sẽ có chuyện xảy ra với mình."
"Đấy là giả sử Rachel đã làm chuyện này." Sebastian lướt qua hơn chục trang còn sót lại. Chúng chứa thông tin về những gì diễn ra trong khoảng một tuần qua. "Cô có nghĩ rằng cô ấy đang bảo vệ ai đó?"
"Tôi không biết. Có vẻ như là một lời giải thích hợp lý, đúng không?"
Tất nhiên còn một lời giải thích khác: Chính Kat Boleyn đã xé những trang này. Chỉ có điều, nếu trong đó chứa những thứ cô không muốn Sebastian biết, tại sao còn bận tâm đưa cho anh cuốn sổ? Tại sao không đơn giản phá huỷ nó và khẳng định chưa bao giờ tìm thấy nó? Tại sao ban đầu còn đề nghị đến phòng của Rachel York? Để ngăn anh phát hiện ra bất cứ bí mật gì được viết trên những trang bị mất ư? Nhưng tại sao? Tại sao?
"Cô đã xem những trang còn lại chưa?" anh hỏi.
Cô gật đầu. "Tôi đã ký hiệu bên cạnh những cái tên tôi nhận ra. Hầu hết họ là những người có liên quan đến nhà hát."
"Có ai trong số họ có lý do để hãm hại Rachel không?"
"Theo tôi biết thì không. Bên cạnh đó, chúng tôi đã có một buổi biểu diễn vào đêm cô ấy chết. Chúng tôi đều ở nhà hát."
Đây là một khía cạnh của vụ sát hại Rachel York mà anh chưa nghĩ đến. "Tất cả mọi người trừ Rachel. Tại sao cô ấy không ở đó?"
"Người đóng thế của cô ấy đã diễn thay. Rachel nhắn vào phút chót, nói rằng mình bị ốm."
"Chuyện đó xảy ra thường xuyên không?"
"Không. Tôi không nhớ ra lần nào khác. Rachel không bao giờ bị bệnh."
Sebastian liếc nhanh qua các trang còn lại. Chúng chủ yếu chứa ghi chú cho những cuộc hẹn với thợ cắt tóc và thợ may. Nhưng một cái tên xuất hiện hầu như mỗi ngày. "Giorgio là ai?"
"Tôi nghĩ đó có thể là Giorgio Donatelli. Anh ta đã giúp thiết kế và vẽ phông màn khi chúng tôi diễn vở The School for Scandal vào năm ngoái. Nhưng từ sau đó anh ta thường được biết đến như là một họa sĩ chân dung. Anh ta nhận tiền từ Lãnh chúa Mayor và một số thành viên thuộc phe cánh của Hoàng tử xứ Wales. Tôi không biết tại sao Rachel gặp anh ta."
"Cô biết gì về anh ta?"
"Không nhiều, ngoại trừ anh ta còn trẻ, và trông khá lãng tử. Anh ta là người Ý."
"Chàng trai trẻ với chiếc chìa khoá của chúng ta?"
"Tôi không biết. Rachel thường không đưa chìa khóa phòng mình cho bất kỳ người đàn ông nào."
Sebastian định bỏ cuốn sổ vào túi, nhưng cô đưa tay ra chạm vào tay anh, ngăn anh lại.
"Anh chưa xem liệu cô ấy có ghi cuộc hẹn nào vào đêm thứ ba tại Nhà thờ Thánh Matthew của Fields."
Đâu đó trong đêm, một con mèo tru lên một tiếng kêu khàn khàn thú tính nguyên thủy từ sâu trong cổ họng. Sebastian bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ bên cạnh mình. "Cô ta có ghi à?"
"Vâng."
Có một dải ruy băng khâu vào gáy sổ làm vật đánh dấu. Cuốn sổ mở ra trang cuối cùng một cách dễ dàng.
Ở phía trên cùng của trang bên trái, với nét chữ gọn gàng có học thức, Rachel York viết Thứ Ba, 29 Tháng Một 1811. Sebastian lướt qua các mục của ngày hôm đó. Cô có một buổi học với một thầy dạy múa lúc mười một giờ sáng, một cuộc hẹn khác gần nhà hát vào lúc ba giờ. Rồi anh đã nhìn thấy từ Nhà thờ Thánh Matthew và, bên cạnh đó, một cái tên.
St Cyr.