← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

Sáng hôm sau, Sebastian tiễn thằng bé với một cái bụng no và một bộ quần áo ấm gồm áo choàng và đôi bốt mới. Anh có phần ngờ rằng thằng nhóc sẽ biến mất vào những khu ổ chuột nhộn nhạo của nó. Nhưng không đến ba giờ sau, Tom đã quay lại nhà trọ Hoa hồng và Vương miện với thông tin rằng chàng họa sĩ người Ý tên là Giorgio Donatelli trú tại Số 32, Almonry Terrace, Westminster.

"Đây là gì vậy?" Tom nói, nhìn Sebastian khi anh cuốn một tấm đệm vòng hai lần quanh bụng.

Sebastian, đã đến đường Rosemary và một loạt các cửa hàng nhỏ vào buổi sáng, đang ghim hai đầu tấm đệm lại và cầm lấy chiếc áo sơ mi mới, to hơn đáng kể. "Hôm nay ta là Ông Silas Beaumont, một thương gia phát đạt, đẫy đà, nhưng không có dòng dõi quý tộc từ Thị trấn Hans đang quan tâm đến việc vẽ một bức chân dung cho con gái mình. Trong khi ta thảo luận với ông Donatelli về khả năng thực hiện nhiệm vụ hết sức quan trọng này, ngươi sẽ dò la quanh khu phố và tìm hiểu xem hàng xóm nhận xét gì về anh bạn Giorgio của chúng ta." Anh chỉnh một cái kính trên chóp mũi và giả bộ một cái nhìn đứng đắn, nếu không muốn nói có phần tẻ nhạt. "Tất nhiên với sự kín đáo nhất có thể."

Tom khịt mũi. "Bắt tôi làm cái công việc vô duyên đó hả?"

"Không hẳn." Bằng cách cuốn hai chiếc cà vạt quanh cổ, Sebastian khiến cổ mình trông to gấp đôi kích thước bình thường. Tóc của anh xám như của một ông già, và việc bôi mỹ phẩm trang điểm sân khấu đúng đắn đã làm đậm thêm các nếp nhăn tuổi tác trên khuôn mặt anh. "Trong lúc làm việc đó, hãy thử dò la về một người phụ nữ đến thăm ông Donatelli khá thường xuyên. Một người phụ nữ trẻ đẹp với mái tóc vàng hoe. Tên cô ấy là Rachel York."

Tom nheo mắt đăm chiêu nhìn anh. "Ý ngài là cô ả bị cắt nhỏ trong Nhà thờ Thánh Matthew vài đêm trước?"

Sebastian liếc nhìn thằng bé vẻ ngạc nhiên. "Đúng rồi." "Cô ả là người mà lũ chó săn nghĩ là ngài khử?"

"Nếu câu đó có ý hỏi cô ta có phải là người mà cảnh sát đã buộc tội ta sát hại không, thì câu trả lời là có." Sebastian xỏ vai vào cái áo mới khổng lồ của mình.

"Ngài cho gã người Ý làm việc đó?"

"Ta không chắc. Có thể là hắn. Hoặc hắn có thể cho ta một vài ý tưởng về những nơi tiếp theo cần phải tìm."

"Ngài nghĩ vậy hả? Ngài cho rằng nếu tìm ra đúng người đã giết ả Rachel này, lũ mũi khoằm sẽ thôi tìm ngài?"

"Về bản chất, đúng vậy."

"Vậy còn người nào khác ngài nghĩ rằng đã giết cô ta?" Sebastian, nhanh chóng hình thành một sự tôn trọng với khả năng và năng lực nhận thức của Tom, tóm tắt nhanh cho cậu về của cuộc trò chuyện của mình với Leo Pierrepont và Hugh Gordon. "Hứ," Tom nói, sau khi Sebastian kết thúc. "Là tôi, tôi sẽ đặt cược vào gã ngoại quốc."

"Ngươi có thể đúng," Sebastian nói, với tay lấy cây gậy mới của mình. "Nhưng ta cho rằng tốt nhất nên giữ đầu óc không định kiến."

Ngôi nhà gạch hai tầng gọn gàng tại số 32, Almonry Terrace không giống với tưởng tượng của Sebastian về căn gác xép của một nghệ sĩ túng thiếu. Khu vực sinh hoạt ở tầng trệt, còn một biển hiệu viết tay nhỏ bên cạnh một cầu thang ngoài trời chỉ lên xưởng vẽ. Đối với một người mà năm ngoái còn vẽ phông sân khấu, Donatelli quả nhiên làm ăn phát đạt.

Sebastian nặng nhọc bước lên cầu thang y như một thương gia béo tốt quen sống hưởng thụ. Ở đầu cầu thang, một cánh cửa với tấm kính nhỏ không rèm cho anh thấy căn phòng lớn được thắp sáng rực với những cửa sổ lớn không rèm tương tự. Ở giữa phòng là một người đàn ông trẻ, bảng màu và cọ vẽ trong tay, dáng đăm chiêu khi anh nhìn chằm chằm vào một tấm toan lớn trên khung vẽ trước mặt.

Sebastian gõ cửa, rồi lại gõ cửa lần nữa khi người đàn ông trẻ vẫn nhìn chằm chằm vào tấm toan. Sau tiếng gõ thứ ba, Sebastian cứ thế mở cửa bước vào bầu không khí ấm áp tràn ngập mùi nhựa thông và dầu thơm.

"Xin chàooo," anh nói với vẻ suồng sã thân mật, vỗ hai tay vào nhau theo điệu bộ của những người đến từ xứ lạnh. "Ta gõ cửa nhưng không ai trả lời."

Người thanh niên quay ngoắt lại, một lọn tóc đen xõa xuống trán khi anh ta nhìn lên, vẻ phân tâm. "Vâng?"

Người lãng mạn, Kat nói về anh ta. Vào lúc đó Sebastian đã nghĩ rằng đó là một mô tả kỳ lạ, nhưng giờ anh đã hiểu. Cao và vai rộng, chàng trai người Ý giống như một người chăn cừu đẹp trai, hay một người hát rong trong tranh của những hoạ sĩ Venice hai thế kỷ trước. Mái tóc xoăn màu hạt dẻ đóng khung một khuôn mặt với đôi mắt nâu to êm như nhung, chiếc mũi cổ điển, và đôi môi dày cong của một thiên thần Botticelli36*.

*Alessandro di Mariano di Vanni Filipepi (1445 - 1510), hay Sandro Botticelli hoặc Il Botticello hoặc ngắn gọn là Botticelli, là một họa sĩ người Ý nổi tiếng thời kỳ tiền Phục Hưng.

"Ta đang tìm kiếm một người tên là Giorgio Donatelli," Sebastian nói. Anh nhận ra không chỉ một, mà tới ba cái lò than đang cháy trong phòng. Donatelli hẳn là đang nhớ sự ấm áp của Italy. Sebastian đã bắt đầu ân hận về chiếc cà vạt thứ hai và đệm lót bụng của mình.

Vươn người ra, chàng họa sĩ đặt cây cọ và bảng màu lên một cái bàn gần đó. "Tôi là Donatelli."

"Tên ta là Beaumont." Sebastian thở hổn hển khỏi lồng ngực phóng đại của mình tạo dáng với một tư thế tự cao. "Silas Beaumont. Của Công ty Vận tải Xuyên Đại Tây Dương Beaumont." Anh nhìn chàng nghệ sĩ với một ánh mắt mong đợi. "Tất nhiên anh hẳn đã nghe nói đến bọn ta."

"Tôi tin là như vậy," Donatelli chậm rãi nói, rõ ràng không sẵn sàng mạo hiểm làm phật ý một người bảo trợ tiềm năng bằng một sự sỉ nhục đối với hình ảnh của người đàn ông tự kiêu này. "Tôi có thể giúp gì cho ngài?"

Sebastian nhận thấy tiếng Anh của chàng họa sĩ rất tốt, với chất giọng vừa đủ để làm tăng thêm không khí lãng mạn. Anh ta rõ ràng đã ở Anh từ lâu. "Chuyện là thế này, anh thấy đấy. Ta đã nói chuyện với Lãnh chúa Mayor vào hôm trước về việc muốn tìm người vẽ chân dung cô con gái Sukie của ta - nó mười sáu tuổi rồi, Sukie bé bỏng - và, cuối cùng, ông ta gợi ý anh."

"Ngài không cần phải vất vả tới đây," Donatelli nói, nhìn một cách lo lắng xung quanh xưởng vẽ, giống như một bà nội trợ bối rối khi bị bắt quả tang đang lau chùi.

Sebastian phẩy tay lời đề nghị bằng một bàn tay đeo găng.

"Ta muốn nhìn thấy một số tác phẩm của anh - ngoài một hoặc hai bức anh có thể chọn đưa ta kiểm tra. Ta luôn nói rằng đừng bao giờ mua một con ngựa mà không xem xét kỹ lưỡng cái chuồng." Anh lướt ánh mắt tò mò qua căn phòng. "Ta hy vọng là anh có nhiều hơn thế này?"

Donatelli với một miếng giẻ lau tay. "Tất nhiên. Theo tôi." Trong lúc lau tay, anh ta dẫn đường đi qua một cánh cửa mở vào một căn phòng phía sau rộng lớn hầu như trống rỗng ngoại trừ hàng chục bức tranh sơn dầu lớn nhỏ xếp dựa vào tường.

"À há," Sebastian nói, xoa hai tay vào nhau. "Đây mới đúng là những gì ta mong đợi."

Chàng họa sĩ rất giỏi, Sebastian nghĩ, trong lúc chậm rãi thăm quan căn phòng. Thay vì sự tâng bốc ủy mị hình thức như Lawrence37* hay Reynolds38*, các bức vẽ của anh ta có sức sống và sự óng ánh của màu sắc. Những bước chân của Sebastian chậm lại, sự tôn trọng của anh đối với tài năng của chàng trai người Ý tăng lên khi anh ngắm nhìn những bức chân dung và phác thảo, những bức hoạt cảnh kịch tính rộng lớn cùng những bức hình nghiên cứu nhỏ. Rồi anh đến một chồng tranh dựa lưng vào tường. Tò mò, anh với tay lấy bức tranh ngoài cùng.

*Ngài Thomas Lawrence (13/04/1769 - 07/01/1830) là một họa sĩ chân dung hàng đầu của Anh và là Hiệu trưởng thứ tư của Học viện Mỹ thuật Hoàng gia.

*Ngài Joshua Reynolds (16/07/1723 - 23/02/1792) là một họa sĩ chuyên về chân dung có ảnh hưởng của Anh vào thế kỷ XVIII.

"Tôi không nghĩ rằng đó đúng là thứ ngài đang tìm kiếm," Donatelli nói, tiến về phía trước.

Sebastian ngăn anh ta lại với một cái phất tay. Anh đang nhìn vào một bức tranh vẽ Rachel York. Không phải là một bức chân dung của Rachel, nữ diễn viên, mà là một Rachel được miêu tả như nữ thần Venus khoả thân trỗi lên đầy ham muốn từ biển khơi, da thịt cô mượt mà và được tạo khối chân thực đến mức người ta có thể nhìn thấy vẻ nhục cảm của một người phụ nữ chứ không phải là nữ thần lý tưởng hóa của thần thoại.

"Không, tôi thích bức này. Thật sự rất..." Sebastian dừng lại. Gợi tình là từ hiện ra trong đầu. Anh chuyển thành, "gợi nhiều liên tưởng."

Donatelli, lúc này đang nhìn anh với ánh mắt lo lắng, giãn ra. "Khoan đã," Sebastian nói với một giọng điệu bất ngờ rõ ràng.

Anh nghiêng người về phía trước, như thể để quan sát bức tranh kỹ hơn. "Lạy Chúa nhân từ, đây chẳng phải là cô diễn viên vừa bị giết gần đây hay sao?"

"Đúng." Câu trả lời rít lên trong một hơi thở đau đớn.

"Quả là một vụ đáng buồn." Sebastian lắc đầu và tặc lưỡi theo cách của Ông Blackadder, thầy thuốc mà cha anh thường gọi mỗi khi có người hầu bị ốm. "Rất đáng buồn. Ta tự hỏi giờ đây thế giới đang đi về đâu." Anh đặt bức tranh sang một bên và lại thấy mình đang nhìn vào Rachel York, lần này là một cung nữ Thổ Nhĩ Kỳ với một ngón chân nhúng vào bồn tắm, chỉ che thân bằng một tấm vải satin đỏ cuốn vòng quanh cánh tay trần.

"Đây là một bức tranh khác của cô ấy. Đây nữa," Sebastian nói, lật ra thêm nhiều tranh khác. "Và đây nữa. Cô ấy thường xuyên làm người mẫu cho anh, đúng không?"

"Vâng."

"Một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần," Sebastian nói. Donatelli đưa một tay ra, những ngón tay lơ lửng ngay trên khuôn mặt được vẽ sống động đó, như thể anh ta đang vuốt ve má của một người phụ nữ đang còn sống. Bàn tay anh ta rung động. Sebastian nhìn anh ta và nghĩ, A, vậy là anh ta yêu cô ấy.

Nhưng đến mức nào? Đủ để giết cô trong một cơn thịnh nộ của niềm đam mê?

"Nàng không chỉ xinh đẹp," Donatelli thì thầm, ngón tay cuộn lại thành nắm đấm khi anh thu tay xuống.

Sebastian đưa ánh mắt mình trở lại với người phụ nữ trên tấm vải. Bức tranh này khác với những bức kia, màu sắc xoắn vào nhau trong một cuộc nổi loạn óng ánh vàng của xanh lá và xanh lam, cùng một điều gì đó giống như cách Tiepolo39* sử dụng điểm nhấn bóng tối sắc nét xen lẫn sự tươi vui đầy sức sống trên nền trời rộng lớn ngập nắng. Tại đây, cô ngồi trên một sườn đồi tắm trong ánh nắng rực rỡ tươi sáng của mùa xuân. Đôi chân cô thu lại dưới váy lót dài xoè ra, tư thế của cô gần giống như một đứa trẻ, đầu cô ngả lại, mỉm cười, như thể bị bắt gặp ngay trước khi một tiếng cười vô tư bật lên.

*Giovanni Battista Tiepolo (05/03/1696 - 27/03/1770), còn được gọi là Gianbattista hoặc Giambattista Tiepolo, là một họa sĩ người Ý từ Cộng hòa Venice.

Sebastian nhìn xuống hình ảnh người phụ nữ trẻ sôi nổi sinh động này, và anh nhận thấy sự khuấy động bất ngờ nửa buồn đau, nửa phẫn nộ. "Cô ấy còn quá trẻ," anh nói. "Quá trẻ và đầy sức sống." Ánh mắt anh lại ngước lên nhìn người đàn ông bên cạnh mình. "Thật khó để tưởng tượng vì sao có kẻ lại muốn cô ấy chết."

Một luồng xúc cảm tăm tối và đau đớn chạy qua khuôn mặt đẹp trai đau khổ của chàng họa sĩ. "Đây là một thế giới xấu xa. Một thế giới xấu xa, với những kẻ xấu xa ở trong đó."

"Ít nhất cảnh sát cũng biết ai là thủ phạm. Con trai một bá tước thì phải? Lãnh chúa Devlin?"

Môi Donatelli xoắn lại với một cái nhăn mặt man rợ đầy hận thù và giận dữ cay đắng vô vọng. "Cầu mong hắn đời đời thối rữa trong địa ngục."

"Cô ấy biết hắn, đúng không?"

Chàng họa sĩ lắc đầu. "Theo như tôi biết thì không. Khi tôi mới nghe được chuyện xảy ra với nàng, tôi đã nghĩ đó là người kia."

"Người kia?"

Donatelli rùng mình, hít một hơi căng ngực và khiến lỗ mũi loe ra. "Hắn bám theo nàng trong nhiều tuần - thậm chí nhiều tháng. Lượn lờ bên ngoài cửa nhà hát. Chờ đợi phía bên kia đường, bất cứ khi nào nàng đến đây. Theo dõi nàng. Nàng đi đâu hắn theo đó."

"Cô ấy đã không tố cáo hắn?"

Donatelli lắc đầu. "Tôi muốn nàng tìm đến các nhà chức trách, nhưng nàng nói làm vậy chẳng có ích gì. Ngài biết họ như nào mà, lũ quý tộc đó. Đối với họ, chúng ta chẳng khá hơn động vật là bao. Những đồ vật để sử dụng và vứt bỏ "

Sự dữ dội trong lời nói của anh ta khiến Sebastian bất ngờ. Anh nhớ lại những gì Hugh Gordon đã nói, về những cái đầu bêu trên cọc và máu chảy trong máng. Và anh tự hỏi có phải Gordon đã sai, rằng Rachel đã không từ bỏ tư tưởng cực đoan của cô. Những tư tưởng Donatelli rõ ràng cũng chia sẻ.

"Tên của gã quý tộc đó là gì?" Sebastian hỏi.

Trong giây lát anh tưởng rằng chàng họa sĩ sẽ không trả lời anh. Sau đó Donatelli nhún vai, quai hàm đẩy về phía trước với nỗ lực quyết tâm kiểm soát cảm xúc của mình.

Và cho anh biết cái tên.

"Ngài trông kỳ lạ thế," Tom nói khi họ gặp nhau tại một quán rượu địa phương cho một panh40* bia, bít tết và bánh thận. "Gã người Ý nói với ngài những gì?"

*Panh (pint) là đơn vị (đo lường) ở Anh bằng 0,58 lít.

"Có vẻ như Rachel York từng là người mẫu của anh ta." Sebastian rẽ đám đông xung quanh quầy bar và dẫn đường đến một bàn trống trong góc yên tĩnh. "Ngươi tìm hiểu ra sao?"

Trườn vào chiếc ghế đối diện, Tom tóm lấy một cái bánh nướng và nhún vai thản nhiên. "Gã là một người ngoại quốc. Mọi người xung quanh không có vẻ quan tâm nhiều đến gã. Mặc dù họ có chú ý đến cô gái. Hẳn cô ta phải là một người xinh đẹp, cái cô Rachel này."

"Đúng vậy" Sebastian im lặng ăn một lúc, rồi nói, "còn người phụ nữ nào khác thường xuyên đến thăm xưởng vẽ của anh ta không?"

"Theo những người để ý thì không." Tom cắn một miếng bánh lớn, và nói chuyện nhồm nhoàm. "Ngài có nghĩ hắn đã "phập" cô ấy không?"

"Có thể, nhưng ta không chắc chắn. Đừng nói khi đầy miệng." Tom nuốt một cách khó khăn, đôi mắt mở to đầy nỗ lực. "Vậy chúng ta không thu được gì sau tất cả những điều này?"

"Ồ, chúng ta đã thu được điều gì đó." Sebastian uống một ngụm bia lớn và tựa vai vào tường. "Theo anh bạn họa sĩ của chúng ta, một người đàn ông đã bám đuôi Rachel trong nhiều tháng. Một quý ông thì đúng hơn."

Tom ăn nốt chiếc bánh cuối cùng và chuẩn bị liếm ngón tay cho sạch. "Anh ta có nói tên của gã này không?"

"Có. Tên gã là Bayard Wilcox."

Một điều gì đó trong giọng nói của Sebastian khiến thằng bé dừng lại với ngón tay cuối cùng gần đưa vào miệng. "Ngài biết gã, đúng không?"

Sebastian uống cạn vại bia của mình và đột ngột đứng lên. "Khá rõ là đằng khác. Bayard là cháu trai của ta."