← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 22

Tối muộn hôm đó, ở một mình trong căn phòng nhỏ tại nhà trọ Hoa hồng và Vương miện, Sebastian thắp một ngọn nến, lấy cuốn sổ bìa da từ trong túi của mình ra và ngồi đọc trên chiếc ghế đẩu bằng gỗ.

Tất cả những trang viết của Rachel trước buổi chiều thứ sáu, mười tám tháng một, đã bị xé khỏi cuốn sổ. Sebastian nhìn chằm chằm vào ngày ở trên cùng của trang đầu tiên còn lại. Tuần đó lạnh tái tê, anh nhớ lại, khi anh nhìn theo nét chữ gọn gàng của Rachel York qua những đoạn văn nhàm chán về những ngày cuối cùng của cuộc đời cô, qua những buổi tổng duyệt và biểu diễn, những lớp học và cuộc hẹn mua sắm. Anh lướt qua từng ngày liên tiếp, đọc qua các bài viết, cho đến sáng thứ năm ngày hai mươi tư mới nhận thấy thêm một trang đã mất, trang ghi tối thứ năm - cùng với sáng hôm sau, chắc chắn nằm trên mặt sau của tờ giấy.

Ngẫm nghĩ, Sebastian lật trở lại từ đầu. Anh tự hỏi liệu những trang bị mất có quy luật gì không? Điều gì đã xảy ra với cuộc sống của cô vào hai buổi sáng thứ sáu hoặc đêm thứ năm liên tiếp mà Rachel đã không muốn bất cứ ai biết?

Hoặc ai đó không muốn Sebastian biết?

Sebastian trở lại chiều thứ sáu ngày hai mươi lăm. Sau đó, các trang liên tục không bị gián đoạn đến thứ ba ngày hai mươi chín, buổi tối Rachel bị sát hại. Hôm đó cô định gặp một người tên St. Cyr ở Nhà thờ Thánh Matthew vùng Fields.

Anh quay trở lại trang đầu tiên một lần nữa, lần này chú ý nhiều hơn đến từng bài viết và những ghi chú bên cạnh bằng bút chì của Kat. Có rất ít điều khác thường: những buổi học hát và thử đồ; một lời nhắc lấy đôi giày nhảy từ chỗ người sửa giày. Tất nhiên mỗi cuộc hẹn với từng người sẽ cần phải được kiểm tra. Nhưng Sebastian nhận thấy sự chú ý của mình tập trung vào hai cái tên.

Giorgio Donatelli, người họa sĩ, thường xuyên xuất hiện, mỗi lần chỉ với một ghi chú ngắn gọn, Giorgio, cùng một mốc thời gian. Nhưng thậm chí hấp dẫn hơn là một người được gọi đơn giản là "F." Kat đã khoanh tròn mỗi khi chữ cái này xuất hiện cùng với một dấu hỏi.

Một lần nữa, Sebastian trở lại từ đầu và lướt qua các mục. Dù "F" là ai, hắn - hoặc mụ - xuất hiện hai lần trong mười hai ngày ghi trên những trang còn sót lại của cuốn sổ: Một lần vào tối thứ tư ngày hai mươi ba, và một lần nữa vào thứ hai ngày hai mươi tám. Nói cách khác, Rachel đã gặp "F" vào buổi tối trước ngày thứ năm bị xé mất, và một lần nữa vào đêm trước khi cô qua đời. Liệu có phải là một sự trùng hợp, Sebastian tự hỏi?

Tất nhiên "F" có thể là một tình nhân, một ai đó quen thuộc và thân thương, đến nỗi một chữ cái đầu đơn giản là đủ. Tuy nhiên, hắn cũng có thể là một người mà Rachel muốn giữ bí mật về mối liên hệ. Tại sao? Có phải vì cùng một lý do cô đã giấu cuốn sổ ghi lịch hẹn của mình?

Vắng mặt một cách đáng ngờ trong ghi chép của Rachel là tên người đàn ông đã trả tiền thuê phòng của cô, Leo Pierrepont. Nếu cả Pierrepont lẫn "F" đều không phải tình nhân của Rachel York, vậy người đó là ai? Sebastian không tin rằng một người phụ nữ như cô lại không có người tình. Nếu vậy, vì sao tên của tình nhân không xuất hiện trong cuốn sổ của cô? Bởi vì cô coi những cuộc gặp gỡ thường xuyên là điều hiển nhiên? Hay vì những chuyến thăm của y thất thường đến mức cô không bao giờ biết khi nào y có thể xuất hiện?

Một cơn gió nổi lên, làm rung cửa chớp trên cửa sổ và khiến ngọn lửa trên cây nến loé lên, sau đó suýt nữa phụt tắt trong một luồng gió lạnh đột ngột. Một tiếng cười chợt vang lên nghe bóp nghẹt từ phòng sinh hoạt chung bên dưới. Tại hành lang, một tấm ván kêu cọt kẹt.

Lặng lẽ rời khỏi ghế, Sebastian dập tắt ngọn nến giữa ngón cái và ngón trỏ, khiến căn phòng đột ngột rơi vào bóng tối. Lấy khẩu súng lục Pháp mua lúc chiều tại Strand từ trong túi áo ra, anh dựa thẳng lưng vào tường, sau đó đưa tay xoay núm cửa và mở toang cửa dẫn ra hành lang.

"Quỷ tha ma bắt!" Tom kêu ăng ẳng, mắt mở to nhìn lên từ chỗ nó ngồi bắt chéo chân trên sàn đối diện cửa phòng Sebastian. "Đừng bắn tôi."

Sebastian hạ súng. "Ngươi đang làm cái quái gì ở đây?"

Trong ánh sáng mờ từ một chuỗi đèn dầu lủng lẳng ở đầu cầu thang, khuôn mặt của thằng bé trông nhăn nhó và lạnh giá. "Dù là một kẻ khôn ngoan, nhưng thỉnh thoảng ngài cũng xỉn thật đấy. Tôi đang bảo vệ ngài."

"Bảo vệ ta," Sebastian nói.

Tom nhún vai. "Vâng, cửa của ngài, dù cho có chuyện gì xảy ra." "Tại sao?"

Hàm của thằng bé đanh lại. "Ngài trả tiền lương một tuần cho tôi. Tôi đang kiếm tiền lương của mình."

Sebastian bỏ khẩu súng vào túi áo khoác. "Để ta làm rõ điều này.

Ngươi không thấy vấn đề khi nẫng ví của một người lạ, nhưng lại từ chối nhận tiền lương khi ngươi cảm thấy mình không xứng đáng?"

"Đúng vậy," Tom nói, vui mừng rõ ràng khi anh hiểu. "Tôi có lòng tự tôn của mình."

"Và có một nguyên tắc rất độc đáo," Sebastian nói. Thằng bé chỉ nhìn anh bối rối.

Một cơn gió đập sầm vào quán trọ, hú qua mái hiên và đưa một trận mưa lạnh băng xối xả xuống hành lang. Tom rùng mình, cánh tay gầy gò của nó quấn quanh chân ôm chúng sát cơ thể của mình.

Sebastian thở dài. "Ngoài này hơi gió để nói chuyện. Tốt nhất ngươi nên vào đây."

Tom ngập ngừng trong giây lát. Sau đó cậu vội đứng lên. "Làm thế nào mà ngươi tìm thấy ta?" Sebastian hỏi, đóng cánh cửa chống lại cái lạnh khi thằng bé lỉnh qua phòng đến trước ngọn lửa.

Một bả vai xương xẩu nâng lên trong một cái nhún vai. "Chả có gì khó. Tất cả những gì tôi làm là hỏi xung quanh đến khi tìm thấy một cô gái trẻ tên là Kat."

"Ngươi theo ta từ Covent Garden?"

Tom xòe bàn tay nứt nẻ trên than hồng. Một cơn rùng mình dày vò thân hình gầy gò, tả tơi của nó. "Đúng vậy."

Sebastian nhìn dáng quay nghiêng của thằng bé. Nó sáng dạ và tháo vát, dường như quyết tâm kiếm được "tiền lương" của mình. Sebastian nghĩ về những cái tên và những cuộc hẹn trong cuốn sổ nhỏ màu đỏ, và một ý tưởng dần hình thành trong đầu anh.

Mở cánh cửa tủ quần áo cũ kĩ của căn phòng, anh lục lọi xung quanh và lấy thêm 1 bộ chăn gối ra. "Đây," anh nói, ném bộ chăn gối về phía thằng bé. "Ngươi có thể ngủ bên lò sưởi. Ngày mai chúng ta sẽ tìm cho ngươi một phòng gần chuồng ngựa."

Tom bắt lấy chiếc gối, sau đó là cái chăn. "Ý ngài là ngài sẽ giữ tôi?" "Ta đã quyết định rằng ta có thể cộng tác với tài năng của ngươi." Một nụ cười toe toét lởm chởm răng nở ra trên khuôn mặt của thằng bé. "Ngài sẽ không phải hối tiếc, thưa Ngài. Sẽ không có bất cứ tên nào chạm được vào túi hay roi quất ngựa của ngài chừng nào khi tôi còn ở đây, tôi có thể nói với ngài điều đó. Hay bất kỳ gã ăn xin hoặc tên trộm nào nghĩ ngài dễ xơi."

"Ngủ đi," Sebastian nói, quay đi với một nụ cười. "Mai ta một nhiệm vụ cho ngươi. Ta muốn ngươi tìm địa chỉ của một quý ông người Ý."

"Một gã Ý," Tom nói với chính xác tông giọng cậu sẽ sử dụng nếu Sebastian tiết lộ rằng anh kết bạn với một con gián.

"Đúng vậy. Một gã người Ý." Sebastian lấy súng ra khỏi túi và đặt nó, cùng với túi tiền, dưới gối của mình. "Chính xác hơn là một họa sĩ. Một người đàn ông tên là Giorgio Donatelli."

Những giấc mơ hiếm khi giống nhau. Giấc ngủ và thời gian khiến ký ức méo mó; những sự kiện trở nên rời rạc. Những khuôn mặt vụt thoáng qua và những hình ảnh ám ảnh tái hợp với các vụ tra tấn và chế nhạo. Trong một ngôi làng miền núi sương mù bao phủ, những bức tường đá đơn sơ cháy xém và vụn vỡ. Vươn tay ra, Sebastian lật ngửa cơ thể bẩn thỉu của một người phụ nữ và thấy đôi mắt xanh vô hồn của Kat nhìn chằm chằm vào anh. Anh khóc, máu đỏ tươi ứa ra từ cổ họng bị rạch của cô. Đôi môi của cô mấp máy. "Ai- dez-moi," cô nói: Hãy giúp tôi. "Je suis mort." Tôi đã chết. Nhưng con dao nằm trong tay anh và anh là người rạch, anh là người giết cô, cơn khát máu chảy nóng rực và ngọt ngào trong tĩnh mạch…

"Ôi, thưa ngài. Ngài ổn chứ?"

Sebastian mở mắt ra để thấy Tom đang ngồi dậy, cơ thể gầy gò của nó in bóng lên than hồng phát sáng của ngọn lửa.

"Ta ổn. Ta chỉ... Đó chỉ là một cơn ác mộng thôi." Sebastian nằm ngửa ra, một cánh tay gập lại đưa lên che mắt. "Ngủ tiếp đi."