← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

Người cháu này của ngài bao nhiêu tuổi?" Tom hỏi.

Họ đang đi bộ dọc theo phố Haymarket. Không khí lạnh, cái lạnh ẩm thấp thấu xương thấm sâu vào da thịt. Làn sương bẩn trôi dạt trên con đường sỏi đá, quấn quanh cây tiêu huyền gần héo trong một cái quảng trường nhỏ gần đó. Đến đêm, sương mù màu vàng sẽ trở lại, dày, hăng hắc và cay đắng.

"Hai mươi. Có lẽ hai mươi mốt,’’ Sebastian nói. "Mẹ của nó là chị gái ta."

Tom ngước lên nhìn anh. "Ngài không thích người này lắm, đúng không?"

"Nó là loại trẻ con thích giật đứt đầu một con rùa còn sống." Kiểu đó, và những thứ tồi tệ hơn. Sebastian nhún vai. "Đấy có thể là thành kiến của ta. Nó có thể đã lớn qua giai đoạn đó."

"Những kẻ như vậy thường sẽ không đâu," Tom nói, quai hàm của nó siết chặt và đanh cứng như thể tránh việc phải nhớ lại những ký ức quá man rợ. Và Sebastian lại tự hỏi cuộc sống trước đây của nó, trước khi nó cố lấy trộm ví của Sebastian trong phòng sinh hoạt chung của quán trọ Hươu Đen, đã diễn ra như thế nào.

Tắm rửa, thay quần áo, một vài đêm ngon giấc, và một cái bụng luôn no đã tạo ra một sự biến đổi đáng ngạc nhiên ở thằng bé. Từ những gì Sebastian biết, Tom đã sống một mình trên đường phố trong ít nhất hai năm. Thằng bé ít khi nhắc đến cuộc sống trước kia của mình.

"Tại sao?" Sebastian đột nhiên hỏi, ánh mắt anh nhìn vào khuôn mặt đầy tàn nhang sắc nét của thằng bé. "Tại sao ngươi quyết định theo một người đang ở trong tình hình như ta? Ta không thể tin là vì một si-ling một ngày, trong khi ngươi có thể kiếm được hơn thế nhiều lần bằng cách nộp thông tin chống lại ta ở phố Bow."

"Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó!"

"Tại sao không? Nhiều người sẽ làm vậy. Có lẽ là hầu hết mọi người."

Thằng bé nhìn bối rối. "Có rất nhiều điều xấu xa trong thế giới này. Những điều tồi tệ, và những gã làm những điều tồi tệ. Nhưng cũng có cả những điều tốt. Rất nhiều điều tốt. Mẹ tôi, trước khi họ đưa bà lên tàu đến Vịnh Botany, nói với tôi đừng bao giờ quên điều đó. Bà nói rằng danh dự, công lý và tình yêu là những điều quan trọng nhất trên thế giới và chính chúng ta phải luôn luôn cố gắng trở thành một người tốt nhất có thể." Tom nhìn lên, đôi mắt gần như không mi mở rộng và nghiêm túc. "Tôi không nghĩ có nhiều người thực sự tin vào điều đó. Nhưng ngài thì có."

"Ta không tin vào điều đó," Sebastian đáp, giọng nói cứng rắn, tâm hồn anh đầy kinh hãi vì sự ngưỡng mộ chói sáng trong đôi mắt thằng bé.

"Có đấy. Chỉ có điều ngài không nghĩ thế thôi. Hết rồi."

"Ngươi sai rồi," Sebastian nói, nhưng thằng bé chỉ mỉm cười và bước đi.

Họ rẽ vào phố Grange, mỗi người chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Sebastian lật đi lật lại trong tâm trí tất cả những gì anh biết về người phụ nữ mà anh bị buộc tội sát hại. Dường như đối với Sebastian, bản chất của người phụ nữ tên Rachel York tiếp tục lảng tránh anh. Như thể mỗi người đàn ông mà anh gặp cho đến nay - Gordon, Pierrepont, Donatelli - chỉ làm sáng tỏ một khía cạnh trong cuộc sống của cô. Sebastian đã bắt gặp góc nhìn thoáng qua về Rachel dưới tư cách một nữ diễn viên trẻ mới nổi, đầy lý tưởng đam mê về cách mạng và quyền con người; Rachel dưới tư cách một người tình, quyến rũ, phục tùng; Rachel dưới tư cách một người mẫu, xinh đẹp nhưng, rốt cuộc tất cả chỉ là một hình ảnh hai chiều mà người xem có thể chiếu lên đó những tưởng tượng và ảo giác của riêng mình.

Chỉ qua Kat thì Sebastian mới cảm nhận được điều gì đó vượt lên trên gương mặt nổi tiếng và cơ thể gợi cảm này - một Rachel York đã từng là đứa bé, cô độc, sợ hãi, bị lạm dụng trong một xã hội không quan tâm đến những kẻ yếu đuối hoặc kém may mắn. Tuy nhiên, miêu tả của Kat cũng mù mờ và không đầy đủ, giống như hình ảnh của Rachel nhìn từ xa. Anh cần phải nhìn thấy Rachel qua con mắt vô tư của một người gần gũi cô, tất cả những khía cạnh khác nhau của cuộc đời cô, những gì cô làm hàng ngày.

Sebastian quyết định những gì anh cần làm là nói chuyện với người hầu gái Mary Grant.

Đột ngột dừng lại, anh quay người đối mặt với Tom. "Ta muốn ngươi tìm một người, một cô gái tên là Mary Grant. Cô ta từng là người hầu gái của Rachel York. Nhưng cô ta đã dọn sạch chỗ ở sau khi chủ nhân chết, vì vậy giờ đây cô ta có thể đang sống khá sung túc."

Tom gật đầu. "Cái cô Mary Grant này trông ra sao?"

"Ta nào có biết."

Thằng bé cười, đôi mắt long lanh háo hức. Tom không chỉ giỏi với những việc như này, Sebastian dần nhận ra; Tom thích thú với nó.

"Được rồi," thằng bé nói, một tay đưa lên giữ chiếc mũ của mình. "Tôi đi đây. Hãy cẩn thận," nó gọi với lại khi lao vọt đi. "Được chứ?"

Kat kéo những nếp gấp của chiếc áo choàng đen ôm sát người hơn và rảo bước. Không khí ẩm lạnh và, những đám mây xám sà xuống thấp, đè nặng trên các mái nhà. Đáng lẽ mình nên gọi xe ngựa, cô nghĩ, đúng lúc một bóng người khoác áo choàng tối lờ mờ hiện ra trước mắt cô. Cô thở ra một hơi hổn hển vì bất ngờ nhưng nhanh chóng dập tắt nó.

"Không giống ông chút nào, Leo," cô nói, giữ giọng nói của mình nhẹ nhàng. "Ông nên lo lắng nếu ông bắt đầu có thói quen lượn lờ quanh London."

Leo Pierrepont bước tới bên cạnh cô. "Cô đã vào được phòng của Rachel chưa?"

"Tối qua." "Và?"

"Như ông nói, không có gì buộc tội."

Một đường hẹp xuất hiện giữa đôi lông mày của gã người Pháp. "Cô đã kiểm tra cái ngăn trong lò sưởi phòng ngủ chưa?"

"Tất nhiên. Nó chứa cuốn sổ hẹn của Rachel. Không còn gì khác." "Cô chắc chứ? Cô đã lục khắp nơi chưa?"

"Làm gì còn chỗ khác mà tìm. Con hầu của Rachel đã dọn sạch nơi đó. Đến cả những bức tường."

"Con hầu của cô ta?" Có điều gì đó ẩn trong giọng nói của Leo khiến Kat quay sang nhìn y. "Tên của ả là gì?"

"Mary Grant. Sao nào? Ông nghĩ tôi có thể tìm thấy gì ở đó?" Thay vì trả lời cô, y nói, ‘‘ta đã có một cuộc nói chuyện không mấy dễ chịu vào đêm qua với vị tử tước trẻ của cô. Bằng cách nào đó hắn đã phát hiện ra ta trả tiền thuê phòng cho Rachel." "Hugh Gordon đã nói với anh ta."

"Gordon? Làm quái nào mà ông ta biết được?" "Có thể giả định rằng Rachel kể cho ông ta."

Đôi mắt xám gắt của Leo nheo lại săm soi khuôn mặt Kat. "Hắn cũng liên lạc với cô, đúng không? Ý tôi là Devlin."

Kat nhún vai và rảo bước nhanh. "Có thể nói rằng anh ta hữu ích trong việc khám phá ra kẻ đã giết Rachel."

"Và cô đang giúp hắn ta?" Leo đưa tay ra chạm vào vai cô, ngăn cô lại. "Hãy cẩn thận, mon amie46*. Hắn ta có thể phát hiện ra vài điều cô không muốn đó."

*Bạn của tôi (tiếng Pháp trong nguyên bản).

Kat quay lại nhìn y. "Tôi luôn luôn cẩn thận."

Một nụ cười nhếch lên trên đôi môi mỏng mím chặt của gã người Pháp. "Ngoại trừ với trái tim của cô."

Kat đứng yên. "Nhất là với trái tim của tôi."

Không có nhiều chỗ chơi bời cho những gã trẻ tuổi như Bayard tại London vào một buổi chiều đầy sương lạnh giá.

Sebastian tìm thấy cháu trai mình tại Cái Chai Da, một quán rượu gần Islington khá được ưa chuộng bởi những kẻ móc túi, cướp đường và những thanh niên giàu có buồn chán thích gặp và học hỏi mánh khoé trộm cắp và tự huyễn hoặc, trong một vài giờ ngấm rượu gin, rằng cuộc sống của họ nếu không có ý nghĩa thì ít nhất cũng đầy hứng khởi và thử thách.

Vẫn còn sớm nên đám đông trong quán rượu vẫn còn vắng. Vài người ngước lên nhìn khi Sebastian bước vào, nhưng anh mặc đồ như vai diễn của mình, theo hình mẫu một gã cướp đường trẻ tuổi sáng giá đã định cướp xe ngựa của anh tại Houndslow Heath vào một đêm cách đây vài tháng.

Bayard đứng tại quầy bar, cười nói ầm ĩ với hai, ba gã trai trẻ vụng về y thường kết giao. Bayard khá giống cha, tóc nâu, cái cằm nhu nhược và ngay ở độ tuổi này đã tìm đến xác thịt.

Gọi một ly rượu mạnh, Sebastian tiến gần cháu trai mình và dí họng súng Cassaignard giữa xương sườn y. Bayard khựng lại.

"Đúng rồi đấy," Sebastian thì thầm, giọng trầm và thô. "Đây là một khẩu súng lục, và nó sẽ khai hoả nếu mày làm bất cứ điều gì, tao nhắc lại, bất cứ điều gì, ngu ngốc."

Mắt Bayard liếc ngang điên cuồng.

"Không, đừng quay lại. Và đừng ra vẻ vừa vãi ra quần hay kiểu thế. Không nên báo động bạn bè của mày, hiểu không? Mày phải cười lên."

Bayard cười khúc khích ốm yếu nghe giống như một tiếng nấc suýt nghẹn ngào. "Ngươi là ai? Ngươi muốn gì ở ta?"

"Chúng ta sẽ đi cùng nhau, một cách chậm rãi, ra bàn đằng kia, gần góc xa. Mày sẽ đến ngồi trước, và tao sẽ ngồi đối diện, rồi chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện ngắn vui vẻ." Sebastian với lấy đồ uống của mình, nhưng họng súng không rời sườn Bayard. "Đi đi, Bayard."

Bayard bước đi, đôi chân run rẩy và loạng choạng.

"Giờ ngồi xuống."

Bayard ngồi xuống. Sebastian cũng ngồi xuống chiếc ghế ọp ẹp đối diện. Ánh sáng trong quán rượu âm u, lác đác vài khung cửa sổ nhỏ bị che khuất vì bụi bẩn, mỡ động vật bám mờ mờ và hôi hám. Mùi mồ hôi, thuốc lá và rượu gin nặng nề tràn ngập không khí.

"Giờ," Sebastian mỉm cười nói, "cháu phải thật cố gắng để không quên rằng cậu có một khẩu súng chĩa vào đũng quần cháu."

Bayard gật đầu, đôi mắt mở to khi nhìn kỹ Sebastian. "Chúa ơi. Đúng là cậu. Cậu mặc cái gì vậy? Cậu trông như một tên cướp đường vậy."

Sebastian mỉm cười. "Cháu không nghĩ rằng đó là một bộ đồ phù hợp với người đang đứng trước nguy cơ bị treo cổ khi chẳng làm gì sao?"

Sebastian sửng sốt nhìn nỗi sợ của Bayard từ từ tiêu tan dưới sự tấn công của một cơn cuồng nộ sâu sắc và mạnh mẽ. "Cháu nghe nói đó là cậu," y nói, phát âm qua hàm răng nghiến chặt, "cậu đã giết nàng."

"Cháu quên khẩu súng lục rồi, Bayard," Sebastian nói khi đứa cháu trai sắp đứng bật dậy.

Bayard ngồi lại xuống ghế, ánh mắt y dán chặt vào khuôn mặt của người cậu. "Cậu có làm vậy không? Có hay không? Cậu có giết Rachel không?"

"Cậu đang định hỏi cháu một câu tương tự."

"Cháu ư? Nhưng cháu yêu nàng." Thì hiện tại của động từ đã không qua được mắt Sebastian. "Bên cạnh đó, họ nói khẩu súng của cậu đã được tìm thấy trên xác nàng."

"Tuy nhiên cháu lại là người đã rình rập cô gái đáng thương đó từ trước Giáng sinh."

Mắt Bayard mở to, cơn giận lại trào lên dập tắt nỗi sợ hãi.

"Rình rập nàng? Cậu đang nói gì vậy? Cháu chưa bao giờ chạm vào nàng! Cháu thậm chí chưa bao giờ đủ can đảm để tiếp cận nàng. Lần duy nhất cháu gặp nàng mặt đối mặt, cháu sửng sốt đến nỗi không thể mở miệng."

"Cháu chưa bao giờ thực sự nói chuyện với cô ta?" "Không! Chưa bao giờ."

Sebastian dựa lưng vào ghế. "Lần cuối cùng cháu thấy cô ta là khi nào?"

Bayard mím môi dưới giữa hai hàm răng. "Đêm thứ hai, cháu nghĩ vậy. Cháu đã đi xem buổi diễn của nàng. Nhưng chỉ có thế! Cháu thề."

"Cháu chắc chứ? " "Phải, tất nhiên."

Sebastian nhìn cháu trai mình. Khi còn là một đứa trẻ, Bayard không những hư hỏng và tàn nhẫn mà còn xảo trá một cách nguy hiểm. Anh tự hỏi thằng bé liệu đã thay đổi bao nhiêu, nếu như y có thay đổi. "Cháu ở đâu đêm thứ Ba?"

Bayard có thể được nuông chiều và yếu đuối, nhưng không ngu ngốc. Mắt y mở to. "Ý cậu là đêm Rachel bị giết?"

"Đúng vậy."

"Bọn cháu dự định dành buổi tối tại Quán Cribb." Y hất đầu về phía hai gã vẫn còn dựa vào quầy bar, sự chú ý của họ giờ tập trung vào bộ ngực đồ sộ của cô ả pha rượu sau quầy. "Robert, Gil và cháu. Gần như cả buổi chiều bọn cháu đã ở đây, tại Cái Chai Da này, vì vậy bọn cháu đã khá say khi đến đó."

"Cháu ở đó cả đêm?"

"Thực tế thì không." Y xoa một tay trên mặt, như để xóa đi một kỷ niệm khó chịu. "Cháu bắt đầu cảm thấy không khỏe." "Ý cháu là cho chó ăn chè."

Một vết hằn của sỉ nhục và oán giận khiến gã trai trẻ đỏ bừng mặt. "Được rồi. Vâng. Robert và Gil đã kéo cháu ra khỏi đó, bọn cháu đang nghĩ xem nên làm gì thì chạy đập mặt vào ông già cháu. Quả là đáng xấu hổ, cháu có thể cho cậu biết điều đó. Ổng khăng khăng đưa cháu về nhà. Cháu hẳn đã thiếp đi trên xe ngựa vì điều tiếp theo cháu biết là mình đang ở trên giường và ổng đang tháo giày của cháu ra và lảm nhảm về việc cháu thật may mắn khi mẹ cháu đã không trông thấy."

"Lúc đó là mấy giờ?"

Bayard trông bối rối. "Mấy giờ gì cơ?" "Cháu thiếp đi lúc mấy giờ?"

Bayard nhún vai. "Cháu không thể nói chắc chắn. Khá sớm. Khoảng chín giờ, cháu nghĩ vậy."

Sebastian chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng hờn dỗi của cháu trai mình. Dù mất thời gian, nhưng sẽ dễ dàng kiểm tra được hành tung của Bayard trong ngày cuối cùng của Rachel York. Nếu y nói đúng sự thật.

"Chờ một chút," Bayard đột nhiên nói, hướng về phía trước. "Cháu có gặp Rachel vào thứ Ba. Lúc đó hẳn phải giữa buổi chiều, khi cháu tạt qua nhà hát trên đường đến đây. Cháu đã hy vọng có thể thoáng gặp được nàng, và nàng đã ở đó."

"Tại nhà hát?" Sebastian cau mày, cố nhớ lại lịch trình buổi chiều của Rachel trước cái chết của cô. "Họ tập dượt à?"

"Không, không. Nàng không thực sự ở trong rạp hát. Nàng ở tiệm kim hoàn bên đường. Cháu có lẽ đã không thấy nàng nếu như không nghe ông ta hét lên…"

"Ông ta?"

"Nam diễn viên đó. Cậu biết ông ta chứ? Người đóng vai

Richard III tại Covent Garden trước khi nó bị cháy." "Ý cháu là Hugh Gordon?"

"Vâng, chính là ông ta."

"Cháu chắc chứ?" Sebastian nói, cau mày. Hugh Gordon đã nói gì ở Người Xanh nhỉ? Tôi đã không nói chuyện với cô ta trong hơn sáu tháng qua.

Bayard gật đầu mạnh. "Cháu nhận ra giọng nói của ông ta ngay cả khi cháu không thấy ông ta."

"Họ đang cãi nhau à?"

"Cháu không chắc về điều đó. Nhưng cháu có thể thấy ông ta giữ tay nàng và sấn vào nàng, trông đe doạ. Cháu đã định lao tới và hỏi xem ông ta nghĩ mình đang làm cái quái quỷ gì khi đối xử với một quý cô như vậy, thì ông ta hất nàng ra và để nàng đi."

"Cháu không nghe thấy bất cứ điều gì ông ta nói?"

"Theo những gì cháu nhớ thì không. Ngoại trừ ở những phút cuối, ngay trước khi ông ta quay đi. Ông ta nói…" Bayard dừng lại, một biểu hiện kỳ lạ khiến mắt y nheo lại và cằm y chùng xuống.

Từ đâu đó phía sau căn phòng vang lên tiến thủy tinh vỡ giòn tan, rồi một tràng cười rộ lên. "Gì?" Sebastian nhìn thẳn vào khuôn mặt cháu trai mình. "Gordon đã nói gì?"

"Ông ta nói ông ta sẽ bắt nàng phải trả giá."