← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 26

Ngài Henry Lovejoy nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng giữa phòng. Bá tước Hendon cao lớn và quyền uy với cái bụng to như cái thùng và một cái đầu bự, mũi rộng và phẳng trên khuôn mặt dửng dưng dẹt như thanh gỗ. Lovejoy không thể nhìn ra bất kỳ sự tương đồng nào giữa người đàn ông này và con trai ông ta, nếu có. "Ngài ư, thưa ngài? Ngài đang thú nhận đã sát hại Rachel York? "

"Đúng vậy. Cô ta đến nhà thờ để gặp ta." Bá tước nhìn chằm chằm vào Lovejoy với một ánh mắt màu xanh khốc liệt, cứ như là ông ta có thể buộc ông thẩm phán phải tin mình theo cách đó. "Và ta đã giết cô ta."

Lovejoy ngồi xuống nhanh đến mức chiếc ghế của ông kêu lên một tiếng thụp nhẹ. Ông đã mong đợi người cha có ảnh hưởng của Tử tước Devlin sẽ gây ra một chút phiền toái, nhưng chưa bao giờ, kể cả trong trí tưởng tượng ngông cuồng nhất của mình, Lovejoy có thể dự đoán được điều này. Ông lắc đầu, giọng nói thậm chí còn cao hơn bình thường. "Nhưng... tại sao?"

Đó là một câu hỏi Bá tước dường như không nghĩ đến. "Ý ông tại sao là sao?"

"Tại sao cô ấy gặp ngài ở Nhà thờ Thánh Matthew?"

Hendon mím môi và hít một hơi thật sâu khiến lỗ mũi loe và lồng ngực nở ra. "Đó không phải là việc của ông."

"Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài, nhưng nếu ngài mong tôi tin lời tự thú, đó đúng là việc của tôi. "

Hendon quay người nhanh chóng đi vòng quanh căn phòng rồi trở lại. "Ông nghĩ ta gặp cô ta vì cái quái quỷ gì?" Ông trừng mắt nhìn Lovejoy, lông mày cau lại như thể thách Lovejoy dám không tin mình. "Nhất là với một cô gái như thế?"

Hiệu ứng tạo ra vừa khó tin vừa khó thoát khỏi con mắt của vị thẩm phán. Lovejoy đáp lại cái nhìn đầy thách thức của Bá tước một cách không do dự. "Trong một nhà thờ ư, thưa ngài?"

"Đúng vậy." Hendon đặt hai bàn tay trên bàn làm việc và tựa vào chúng. "Ý ông là gì? Ông không tin ta sao?"

Lovejoy ngồi yên. Tất nhiên ông biết rõ những gì Bá tước đang cố gắng làm. Đây không phải lần đầu Lovejoy đối mặt với một người cha lo lắng sẵn sàng làm bất cứ điều gì, nói bất cứ điều gì để cứu đứa con trai yêu quý. Lovejoy cho rằng một khi nói đến tình phụ tử, thì không có sự khác biệt dù người cha đó là một thợ rèn hay một nguyên thủ quốc gia.

Một tiếng thở dài nặng nề buồn bã thoát ra khỏi lồng ngực của Lovejoy. "Còn vấn đề khẩu súng lục của Lãnh chúa Devlin đã được tìm thấy trên cái xác"

"Đúng vậy. Đó không phải là khẩu súng lục của Sebastian. Đó là của ta."

Với lấy chiếc hộp gỗ trên bàn làm việc, Hendon lật cái móc bằng đồng thau và mở cái nắp ra. Lovejoy nhận thấy đó là một hộp súng giao đấu. Và trong đó, giữa lớp nỉ xanh lục, là khẩu còn lại của đôi súng mà Cảnh sát Maitland đã tìm thấy trên xác Rachel York.

Dễ thấy là khuôn của khẩu súng đó trống rỗng.

"Cha ta đã tặng cho ta," Hendon nói, "Bá Tước thứ Tư, không lâu trước khi ông qua đời. Khi ta còn là Tử tước Devlin."

Trên mặt trước của hộp có một tấm đồng nhỏ khắc chữ. Lovejoy cúi về phía trước để đọc. TẶNG CON TRAI TA, ALISTAIR JAMES ST. CYR, TỬ TƯỚC DEVLIN.

Lovejoy nhận thấy một nỗi bất an lớn. "Điều này không chứng tỏ được gì," ông nói chậm rãi. "Ngài có thể đã đưa những khẩu súng này cho con trai của mình vào bất kỳ thời điểm nào trong quãng thời gian hơn mười năm qua."

"Con trai ta có súng giao đấu của riêng mình." Miệng của Bá tước cong lên thành một nụ cười cứng rắn. "Trên thực tế, nó đã sử dụng chúng vào buổi sáng sau vụ giết cô gái đó."

"Tôi có nghe nói vậy." Đứng lên, Lovejoy bước đến dán mắt ra ngoài cửa sổ nhìn những nhánh cây khô của cây tiêu huyền tại Quảng trường Queen bên dưới. Ông không tin vào câu chuyện của Lãnh chúa Hendon một chút nào. Nhưng nếu Bá tước cương quyết bám lấy lời thú tội này, nếu ông khăng khăng rằng chính ông, chứ không phải con trai ông, là người gây ra hành động tàn sát dã man trong Nhà thờ Thánh Matthew vào đêm thứ Ba... Đột nhiên, Lovejoy quay phắt lại đối mặt với ông. "Mô tả cách bố trí cái xác cho tôi."

"Gì?"

"Xác của Rachel York. Ngài nói rằng ngài đã giết chết cô ta. Ngài sẽ có thể mô tả cho tôi chính xác ngài đã bỏ lại cô ta như thế nào. Nơi ngài đặt cô ta, dáng điệu của cô ta khi được tìm thấy."

Lovejoy thích thú dõi theo khuôn mặt của nhà quý tộc dường như sụp xuống, trở nên nhợt nhạt và uể oải vì kinh hãi như thể ông bị buộc phải nhìn lại cái xác đẫm máu tàn bạo đó.

"Cô ta ở trong Điện thờ Đức Mẹ," Hendon nói, giọng thầm thì căng thẳng. "Trên bậc cấp của ban thờ, nằm...nằm ngửa. Cô ta gập hai đầu gối, và có máu..." Ông nuốt khan, các cơ bắp tại cổ họng nỗ lực khó khăn. "Máu ở khắp mọi nơi."

Vươn tới trươc, Lovejoy nắm chặt tay vào lưng gỗ chiếc ghế của mình. "Cô ta mặc gì, thưa ngài?"

"Một chiếc váy. Satin gì đó. Ta không nhớ màu." Hendon dừng lại. "Và một áo choàng. Ta nghĩ là nhung. Nhưng cả hai đã bị xé. Và bị lấm máu của cô ta." Mắt ông nheo lại như thể ngăn chặn một viễn cảnh khủng khiếp, ông đưa một bàn tay lên ấn những khớp ngón tay vào môi.

Lovejoy nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện với mình. Họ đã rất cẩn thận giữ các chi tiết bẩn thỉu của vụ sát hại Rachel York không xuất hiện trên mặt báo. Cách duy nhất Hendon có thể biết được những điều này là ông đã nhìn thấy cơ thể Rachel York... hoặc được một ai đó chứng kiến cô chết mô tả. Nghe lại từ kẻ đã sát hại cô.

Lovejoy kéo ra ghế và ngồi xuống một lần nữa. "Ngài nói rằng ngài hẹn cô York tại Nhà thờ Thánh Matthew?"

"Đúng vậy."

Lovejoy lôi một mảnh giấy về phía mình và với tay lấy bút. "Cuộc hẹn này diễn ra vào lúc nào?"

Hendon thậm chí còn không do dự. "Mười giờ."

Lovejoy nhìn lên. "Mười giờ? Ngài chắc chắn chứ, thưa ngài? " "Tất nhiên, ta chắc chắn. Ta đến muộn vài phút nhưng không nhiều lắm."

Lovejoy đặt cây bút sang một bên và ấn các ngón tay vào nhau. "Vậy, ngài đến Nhà thờ Thánh Matthew sau mười giờ một vài phút? Và bước vào trong để gặp cô ấy? Có phải đó là những gì ngài đang nói gì không? "

Hai hàng lông mày rậm của Hendon nhíu lại thành một cái cau mày bối rối. "Đúng vậy."

Lovejoy nở một nụ cười buồn, gần như đau đớn. "Tôi e rằng điều đó là không thể, thưa ngài. Cô York đã bị sát hại vào khoảng thời gian từ năm giờ đến tám giờ, đó là khi Nhà thờ Thánh Matthew của Fields bị khóa mỗi tối. "

"Ông đang nói gì vậy?" Khuôn mặt đầy thịt của Lãnh chúa Hendon sầm lại tức giận, giọng nói của ông bùng lên lớn đến mức mà khiến viên thư ký Collins vội vã chạy đến cửa với vẻ cảnh giác. "Ta đã sắp xếp để gặp cô ả đó trong Nhà thờ Thánh Matthew vào lúc mười giờ, và cánh cửa ngang phía bắc chắc chắn không bị khóa khi ta đến đó."

Lovejoy ngồi yên. "Với tất cả sự tôn trọng, thưa Ngài, tôi tin rằng ngài đang cố gắng bảo vệ con trai mình bằng cách nhận lấy trách nhiệm cho vụ sát hại Rachel York." Vươn qua bàn làm việc, Lovejoy đóng nắp hộp súng giao đấu và kéo nó về phía mình. "Tất nhiên ngài sẽ hiểu rằng chúng tôi cần giữ thứ này. Chắc chắn nó sẽ là một bằng chứng có giá trị..." Lovejoy lưỡng lự, rồi nói bất chấp. "Tại phiên xử con trai ngài."