CHƯƠNG 28
Sebastian gặp Jack Cochran Nhảy cùng hai đồng bọn trong một đường tắt tối om rẽ ra từ đường Highfield. Một cơn gió lạnh thổi qua, quật tung những cành cây du trụi lá và in bóng nóc nhà thờ thấp thoáng trên những dãy mái nhà đá gần đó lên bầu trời cuồn cuộn bão.
"Không hiểu sao anh lại muốn đi cùng đến thế," Jack Nhảy nói, khạc một ngụm nước bọt và nhổ ra theo chiều gió. "Cứ như thể ông bác sĩ tốt bụng không tin tưởng chúng tôi sẽ giao hàng vậy."
Kẻ đào mộ là người đàn ông cao gầy khoảng từ bốn mươi đến sáu mươi tuổi với đôi mắt sâu hoắm nheo lại ti hí và khuôn mặt xương xẩu cùng bộ râu hoa râm ít nhất hai tuần chưa cạo trên má và cằm. Nhưng lão ăn mặc chải chuốt với một chiếc khăn màu đỏ tươi buộc quanh cổ và chiếc quần sọc chỉ lấm một chút bùn trên gấu. Đào mộ là một nghề có lãi.
Sebastian đơn giản đáp lại cái nhìn chế nhạo của lão và không hề cố gắng đưa ra lý do của mình. Lão già này sống bằng nghề trộm xác từ nghĩa trang nhà thờ. Lão sẽ không bao giờ hiểu được sự cưỡng bách đã đưa Sebastian đến đây, đó là niềm tin rằng mình phải chịu trách nhiệm cho sự mạo phạm nghiêm trọng xác Rachel York khiến anh phải có mặt ở đây để giám sát.
Họ để xe và ngựa cho một trong số đồng bọn giám sát rồi tiến vào một cái hẻm hẹp tối tăm. Họ đi nhẹ nhàng, các dụng cụ của họ được bọc trong vải bao bố để ngăn chúng không va vào nhau. Trong một cái sân gần đó, một con chó bắt đầu sủa những tiếng khàn trầm bay trong gió. Họ tiếp tục bước đi.
Rachel York an nghỉ tại nghĩa trang Nhà thờ Thánh Stephen, một khối sa thạch cổ đột ngột hiện lên trước mặt họ. Hàng trăm năm mai táng đã khiến nghĩa trang nâng cao hơn mặt đường đến mức khu đất nổi lên phải được bao quanh bằng một bức tường đá cao gần một mét. Và nó vẫn lồi ra, khó chịu và dường như sắp tràn.
Dọc theo phía trên bức tường là một hàng rào sắt cao, bên trên nữa một dây thép gai vươn lên đầy đe dọa. Nhưng ở cuối con hẻm có một cổng bên hẹp, một nửa bị che phủ sau cây thường xuân, đã được ai đó trả tiền để mở, không khóa. Ai đó rõ ràng cũng đã trả tiền để bản lề cổng được tra dầu. Không có tiếng cót két mách lẻo rít lên trong sự yên tĩnh của màn đêm khi họ lặng lẽ lẻn vào bên trong.
Một mùi hôi thối treo trong không khí, ẩm ướt, mơ hồ và ngọt một cách bệnh hoạn. Họ di chuyển như bị mù, chỉ thỉnh thoảng mạo hiểm loé sáng đèn lồng khi len lỏi dưới màn đêm không trăng tăm tối. Nhưng Sebastian có thể thấy gần như rất rõ các bia đá màu xám nằm rải rác và những mái vòm thấp thoáng của ngôi mộ, ánh sáng nhợt nhạt thi thoảng lóe lên của một hộp sọ hoặc xương cẳng dài nhô ra trên đất bùn. Không khí màn đêm lạnh lẽo tràn ngập những âm thanh gió thổi qua các cành cây cằn cỗi, tiếng bàn chân rón rén trên con đường lầy lội và hơi thở tĩnh lặng, căng thẳng của những người đang hồi hộp.
"Đây rồi," Jack Nhảy thì thầm, lồng đèn lóe lên trên một gò đất mới đắp trống trơn. Bỏ dụng cụ ra, hai người đàn ông bắt đầu đào, xẻng cạo nhẹ nhàng trong lúc họ dần chìm sâu hơn vào đất.
Mùi hôi thối tại đây mạnh hơn. Ngẩng đầu lên, Sebastian nhận ra nó đến từ cái rãnh dài bị lấp đầy một nửa của một cái huyệt, nửa còn lại chìm trong bóng tối ảm đạm. Phía xa, con chó vẫn tiếp tục sủa.
Đâu đó gần hơn là tiếng nước chảy tí tách chậm chạp và đều đặn.
Tiếng thuynh của kim loại chạm vào gỗ vang vọng khắp nghĩa trang. Jack Nhảy thốt ra một tiếng càu nhàu hài lòng và nói, "đã thấy."
Sebastian buộc mình phải nhìn xuống cái lỗ đen. Những kẻ đào mộ là các chuyên gia. Thay vì khai quật toàn bộ quan tài, họ chỉ đào xuống ở phía đầu. Dùng một cái xẻng làm đòn bẩy, Jack Nhảy bật mở đầu quan tài. Sau đó, thằng bé đi cùng họ - một gã trai trẻ chắc nịch khoảng mười sáu tuổi tên Ben - nhảy xuống hố. Khò khè một chuỗi những lời nguyền rủa trong hơi thở, Ben dần đưa lên những gì còn lại của Rachel York từ quan tài, cái xác bất động bọc trong vải liệm trắng tỏa ra sự nhợt nhạt ma quái giữa màu đen của nền đất.
Ngồi xuống bên cạnh xác chết, Jack Nhảy lấy một con dao ra khỏi vỏ đeo bên hông và bắt đầu cắt tấm vải liệm nhanh chóng và thành thục.
Sebastian nắm lấy tay lão và ngăn lại. "Ngươi đang làm gì đấy?"
Jack Nhảy khạc ra một ngụm nước bọt, đôi mắt nhợt nhạt của y lấp lánh trong bóng tối khi y nhổ vào cái lỗ bên cạnh. "Không có luật cấm chở một xác chết trên đường. Nhưng có thể lãnh bảy năm tù tại Vịnh Botany nếu bị bắt gặp với một mảnh vải liệm."
Sebastian gật đầu và lùi lại một bước.
Họ lột sạch tất cả mọi thứ ngoại trừ các băng gạc cuốn quanh đầu để giữ hàm cô đóng lại. Sau đó, để cái xác trần truồng nằm trên con đường lầy lội, họ nhét vải liệm vào quan tài, đóng nắp, và nhanh chóng dùng xẻng xúc đất lên cái huyệt trống.
"Ngươi, Ben," Jack Nhảy nói, ngồi xổm xuống nắm lấy hai vai trần trắng nhợt của cái xác. "Giữ chân cô ta".
Sebastian thu dọn xẻng và đèn lồng trong khi hai người đàn ông còn lại khiêng cái xác lên, một cánh tay trần thả phịch xuống kéo lê yếu ớt trong bùn khi họ tiến ra phía cổng.
Từ đâu đó phía xa vang lên tiếng rao của người canh gác. Một giờ và mọi sự vẫn ổn.
Họ khiêng xác Rachel York vào một ngôi nhà phụ bằng đá nhỏ phía sau phòng phẫu thuật của Paul Gibson và đặt cô trên một phiến đá granite phẳng có rãnh xung quanh khiến Sebastian khó chịu liên tưởng đến một bàn thờ hiến tế cổ xưa anh từng thấy tại rặng núi Anatolia.
Anh trả Jack Nhảy mười lăm bảng, đó là cái giá hiện tại của một "nhỡ" và còn nhiều hơn số tiền một người hầu gái tử tế có thể kiếm được trong cả năm. Khi chiếc xe của những kẻ đào mộ lách cách tiến vào bóng đêm, Paul Gibson đẩy chốt trên cánh cửa ngoài, sau đó khập khiễng treo đèn dầu vào chuỗi xích bên trên cái bàn.
Ánh sáng vàng tràn đầy căn phòng, khiến bóng của hai người cao lớn và gầy gò một cách thiếu tự nhiên trên bức tường thạch cao thô phía sau họ. "Một vụ ghê tởm," anh ta nói sau một hồi im lặng.
Sebastian phải buộc mình nhìn xuống những gì nằm trên phiến đá trước mặt họ. Rachel York từng là một người phụ nữ xinh đẹp, cơ thể cô duyên dáng với chân tay dài, eo và hông nhỏ, bộ ngực tràn đầy căng mọng. Giờ da thịt mềm mại của cô xanh xao chết chóc và lấm bùn từ ngôi mộ. Nhưng anh có thể thấy các dấu khác, vết bầm do ngón tay cứng rắn ấn vào cổ tay cô. Nhiều vết bầm tím khác trên cánh tay và má cô. Trên cổ là những vết rạch ghê tởm sâu đến mức gần như có thể tưởng tượng rằng mục tiêu của kẻ tấn công là cắt đứt cổ. Vươn tay ra, Paul Gibson tháo băng quanh đầu và hàm cô há hốc. Sebastian quay đi chỗ khác.
"Nếu tôi có thể kiểm tra cô ta trước khi cô ta được tẩm liệm và ném xuống bùn thì sẽ tốt hơn," Paul nói. "Giờ thì phần lớn dấu vết đã biến mất."
Sebastian không thích mùi của ngôi nhà phụ. Hay cách anh nghĩ về nó. Anh đột ngột cảm thấy cần phải mau chóng ra ngoài. "Sẽ mất bao lâu?"
Paul Gibson với lấy thứ trông giống như chiếc tạp dề của người bán thịt rồi buộc nó quanh cổ và thắt lưng. "Tôi có thể cho anh biết gì đó vào buổi sáng, mặc dù, tất nhiên, khám nghiệm tử thi hoàn chỉnh sẽ mất nhiều thời gian hơn."
Sebastian gật đầu, mùi xác chết dày đặc quanh mũi anh đến mức mỗi hơi thở trở thành một việc nặng nhọc. Anh nhận ra Paul Gibson đang nhìn anh một cách khó hiểu. "Tôi cho là anh chưa nghe chuyện ấy?" Bác sĩ nói.
"Nghe gì?"
"Chiều nay, cha anh đến Văn phòng Hành chính công Queen Square và thú nhận đã giết Rachel York."