← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 27

Khi Sebastian đến nhà Kat Boleyn ở phố Harwick, sương mù dày đến mức đèn đường chỉ còn là ánh sáng lờ mờ âm u, và mùi hôi thối đắng nghét quen thuộc của bồ hóng bóp nghẹt trời đêm lạnh lẽo. Đây sẽ là một đêm tối tăm, một đêm ngon lành cho bọn buôn lậu và trộm cắp.

Và những kẻ cướp mộ.

Anh đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Cuộc hẹn của anh với Jack Cochran Nhảy và đội của lão mãi sau nửa đêm mới diễn ra. Còn nhiều việc phải làm trước đó.

Sebastian dựng cổ áo ngăn cái lạnh ẩm ướt và theo dõi ngôi nhà đối diện. Vẫn còn sớm nên Kat chưa đến nhà hát. Anh có thể thấy dáng người mảnh mai, thanh nhã của cô in bóng lên màn cửa phòng khách, cùng với cái bóng của một đứa trẻ. Bối rối, Sebastian băng qua đường.

"Ta sẽ tự thông báo sự có mặt mình," anh nói với người hầu gái có mái tóc mỏng màu lông chuột ra mở cửa.

Anh đã bước hai bước trên cầu thang lên tầng hai thì cô ta mới kịp hoàn hồn để nói, "Nhưng - thưa ngài! Ngài không thể làm vậy! "

Anh thậm chí có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn của Kat trước khi đến cửa phòng khách.

"Có một câu nói rằng một tên lừa đảo phải giống như một bác sĩ phẫu thuật tốt: có đôi mắt của đại bàng, đôi bàn tay của phụ nữ và trái tim của một con sư tử. Mắt đại bàng để xác định vị trí chính xác của cái ví, bàn tay phụ nữ để trượt nhẹ nhàng, nhanh nhẹn vào quần áo của họ, và trái tim sư tử" - Cô dừng lại, và anh có thể nghe thấy tiếng cười trong giọng của cô - "để không sợ hậu quả. "

"Chúa ơi. Cô làm điều đó bằng cách nào?" Giọng nói đó Se- bastian nhận ra là của thằng bé chạy việc, Tom.

Lúc này Sebastian đã có thể nhìn thấy họ, đứng ở đầu kia căn phòng quay lưng về phía cửa. Kat mặc một chiếc váy lụa đen cao cổ, với tay áo lửng khiêm tốn cho anh biết cô hẳn vừa mới trở về từ đám tang của Rachel York. Anh thậm chí còn không thể đoán được lý do cho sự hiện diện của Tom.

"Chúng ta hãy thử lại lần nữa," cô nói, đưa cho thằng bé một chiếc ví lụa nhỏ. "Lần này, ta sẽ nhắm mắt lại trong khi cậu giấu nó vào trong túi của cậu. Hãy thử phát hiện khi ta lấy nó." Cô nhắm mắt lại.

Tom nhét ví vào sâu trong túi của mình. "Sẵn sàng."

Dựa vào khung cửa, Sebastian ngắm nhìn khi Kat lướt qua thằng bé một lần, rồi một lần nữa, lấy chiếc ví từ túi của nó ra trong lần thứ hai với kỹ năng khéo léo thuần thục. Cô giỏi. Rất giỏi. Tuy nhiên, trước khi anh gặp cô, trước khi cô trở thành một trong những nữ diễn viên nổi tiếng nhất Covent Garden, đây là những gì cô đã làm trên đường phố London. Việc đó và những việc khác cô hiếm khi nhắc đến.

"Khi nào cô sẽ lấy nó?" Tom nói, kiên nhẫn chờ đợi.

Kat cười và vẫy chiếc ví trước mũi cậu bé.

Khuôn mặt của Tom tỏa sáng với sự ngưỡng mộ và thích thú.

"Ồ. Cô thật giỏi."

"Một trong những người giỏi nhất," Sebastian nói và đẩy cửa vào. Kat quay người đối mặt với anh, nụ cười vẫn nở trên đôi môi đầy đặn của cô. "Ít nhất lần này anh đã gõ cửa," cô nói, và anh tự hỏi liệu cô đã nhận ra được sự hiện diện của anh, cùng việc anh theo dõi họ ngay từ đầu.

Anh quay sang Tom. "Ta tưởng ngươi lên kế hoạch dành buổi tối tìm Mary Grant?"

Tom gật đầu. "Tôi nghĩ cô Kat đây có thể cho tôi một vài nơi để tìm."

Sebastian bỏ chiếc mũ chóp cao của kẻ cướp đường ra và ném nó vào một chiếc ghế gần đó. "Ta không nghĩ ta sẽ hỏi làm sao mà ngươi đi từ việc tìm người đến việc học móc túi."

Thằng bé cúi đầu xuống, che đi nụ cười toe toét. "Vâng, vậy tôi đi đây"

Sebastian nhìn Tom thơ thẩn huýt sáo một bài hát ngắn không đứng đắn chút nào qua kẽ răng và ra đi. Bên cạnh anh, Kat nói, "Tom nói với tôi anh thuê nó làm chân sai vặt."

Sebastian mỉm cười. "Trên thực tế, nó đã chứng tỏ mình khá hữu ích với nhiều nhiệm vụ khác nhau."

Cô nghiêng đầu nhìn anh. "Anh tin thằng bé?"

Sebastian đáp lại cái nhìn thâm thúy của cô. "Cô biết tôi mà. Tôi có bản chất tin người một cách ngu ngốc."

"Tôi sẽ không nói vậy. Ngược lại, tôi cho là anh có khả năng đánh giá con người sắc sảo phi thường."

Sebastian nâng khoé môi nở một nụ cười mỉa mai và quay đi cởi áo choàng của mình. "Cô đã đến đám tang," anh nói, ném áo và găng tay của mình lên ghế.

Kat bước tới bên cái chuông vào rung mạnh nó. "Đúng vậy."

Anh có thể thấy sự căng thẳng của những ngày qua trên gương mặt cô. Cô có thể không quá thân thiết với Rachel York, nhưng cái chết của người phụ nữ đó rõ ràng đã khiến Kat rúng động, và đám tang là một điều khó khăn đối với cô. Anh tự hỏi cô sẽ nói gì nếu cô biết anh có một cuộc gặp gỡ với một nhóm đào mộ vào nửa đêm.

Cô gọi trà và bánh ngọt với người hầu gái tóc màu lông chuột đang bối rối và lắp bắp xin lỗi vì không thể canh cửa.

"Hugh Gordon đã ở đó," Kat nói, khi người hầu gái ra khỏi phòng.

"Vậy à?" Sebastian đứng quay lưng về phía ngọn lửa, ánh mắt anh rơi trên khuôn mặt người phụ nữ anh từng yêu đến mất trí tới mức nghĩ rằng anh không thể sống thiếu cô. "Thật thú vị. Leo Pierrepont thì sao?"

Cô đến ngồi trên một ghế tràng kỷ bọc lụa màu kem sọc đào. "Con trai của một bá tước Pháp tham dự đám tang của một nữ diễn viên Anh tầm thường ư? Chắc anh đùa."

Sebastian mỉm cười. "Còn Giorgio Donatelli?"

"Anh ta đã ở đó, khóc như mưa. Tôi không nhận ra anh ta và Rachel gần gũi đến vậy. Nhưng dù sao anh ta cũng là một người Ý. Có lẽ anh ta chỉ đơn giản là mau nước mắt." Cô ngả đầu xuống chiếc gối lụa, ánh sáng nhấp nháy từ những ngọn nến trong chân đèn treo tường lung linh vàng óng trên làn da trần mịn màng nơi cổ khi cô nhìn anh. "Anh có cơ hội nói chuyện với Hugh chưa?"

Sebastian muốn chạm vào cô, để ngón tay của mình lướt trên đường cong từ cổ xuống đến ngực cô. Thay vào đó, anh quay sang nhìn chằm chằm vào than đỏ rực trong lò sưởi. Anh nhận thấy mặt lò sưởi lát đá cẩm thạch Carrara màu trắng, những bình hoa Sèvres tinh tế, và bức tranh sơn dầu treo bên trên trông giống như của Watteau47*.

*Jean-Antoine Watteau (1684-18/07/1721) là một hoạ sĩ nổi tiếng người Pháp.

Kat đã xoay sở rất tốt trong sáu năm qua. Còn anh cũng đã sống sót.

"Cô nói đúng," anh nói, giọng anh nghe có vẻ căng thẳng, ngay cả với chính mình. "Hugh Gordon vẫn còn tức giận với Rachel vì đã rời bỏ ông ta. Có lẽ đủ giận dữ để giết người."

"Anh có nghĩ rằng ông ta là thủ phạm?"

"Tôi nghĩ rằng ông ta đang giấu điều gì đó. Có người nhìn thấy ông ta tranh cãi với cô ấy gần nhà hát vào buổi chiều hôm cô ấy bị sát hại."

"Anh có biết là về chuyện gì không?"

"Không. Nhưng ông ta nói rằng ông ta sẽ bắt cô ấy trả giá." Sebastian đi lại khi người hầu gái xuất hiện tại cửa với một khay trà trên tay. "Tôi muốn biết ông ta ở đâu vào lúc muộn đêm hôm đó."

"Ông đang đóng Hamlet tại Stein." Kat với lấy ấm trà. "Nhưng mãi đến thứ sáu này mới công diễn."

Sebastian chờ cho đến khi người hầu gái rời đi, rồi mới nói, "Tôi cũng có cơ hội làm quen với anh chàng họa sĩ, Giorgio Donatelli. Có vẻ như Rachel đã làm mẫu cho anh ta."

Kat ngước lên khi rót trà. "Không có gì đáng kể cả." "Có lẽ vậy. Trừ khi cô ấy ngủ với cả anh ta."

"Anh ta là một người đàn ông rất đẹp trai. Và Rachel thích trai đẹp."

Sebastian lấy chén trà từ tay cô. Anh rất cẩn thận không để những ngón tay mình chạm vào tay cô. "Theo Donatelli, Bayard Wil- cox đã bám theo Rachel từ khoảng trước Giáng sinh."

"Không phải đó là cháu trai của anh sao?"

"Đúng thế. Cô ấy chưa bao giờ cho cô biết điều đó?"

"Cô ấy có đề cập một lần hay hai lần rằng một nhà quý tộc đang bám theo cô ấy, mặc dù cô ấy không bao giờ nói với tôi tên của y. Cô ấy cố gắng coi như không, nhưng tôi nghĩ rằng cô đã không thành thực với bản thân, rằng y đang khiến cô lo lắng." Kat cầm chén của mình trên tay. "Anh nghĩ liệu cậu ta có thể làm một điều như vậy? Một tội ác vì đam mê và bạo lực đến vậy?"

Sebastian đưa chén lên môi và gật đầu. "Ngoại trừ việc nó nói đã ở với bạn bè của mình mãi cho đến chín giờ đêm hôm đó, khi nó bất tỉnh vì say rượu và phải được cha đưa về nhà."

"Nhưng anh không tin y." Cô nói như một sự khẳng định, không phải là một câu hỏi.

"Từ lâu tôi đã biết không nên tin tưởng bất cứ điều gì Bayard nói. Nhưng trong trường hợp này, rất dễ để tìm hiểu xem nó có nói thật hay không."

Kat ngồi thẳng dậy, nhìn vào cái chén giữ yên trong lòng. "Tất nhiên anh cũng nhận ra có khả năng Rachel không biết kẻ giết cô ấy? Hắn có thể là bất cứ ai. Bất cứ người nào."

"Tôi không nghĩ vậy. Nếu cô ấy được tìm thấy trên phố, hoặc thậm chí trong phòng mình, thì tôi còn có thể tin. Nhưng cô ấy đã đến nhà thờ vào đúng thứ ba để gặp một ai đó. Tôi biết người đó không phải là tôi. Vậy, người đó là ai?"

"Có thể là một trong những anh em họ tên là St. Cyr chăng?" Sebastian lắc đầu. "Không." St. Cyr không phải là một gia đình con đàn cháu đống. Cha anh có một số anh em họ mà anh cực kỳ không ưa, nhưng tất cả họ đều sống ở phía Bắc, ở Yorkshire hoặc những nơi tương tự. Và đó không phải là một cái tên phổ biến. "Tôi trở đi trở lại với cuốn sổ ghi lịch hẹn. Người nào xé những trang giấy đã làm vậy để ngăn không cho điều gì đó bị phát hiện ra. Vậy mà cuốn sổ vẫn được tìm thấy. Tại sao?"

"Nhưng cuốn sổ được giấu mà!"

"Đúng vậy. Nhưng cô biết chỗ tìm nó. Có thể có những người khác cũng biết điều đó. Pierrepont, chẳng hạn? Y trả tiền thuê phòng của cô ấy. Y rất có thể cũng có chìa khóa."

Cô ngồi im lặng một lúc như thể xem xét điều này. "Bà già lầu trên mô tả người đàn ông mà bà ta nhìn thấy vào buổi sáng sau khi Rachel chết là một người đàn ông trẻ. Pierrepont phải gần năm mươi."

"Y có thể sai khiến kẻ khác."

Kat đẩy chén trà của cô sang một bên và đứng dậy. "Anh nghĩ Pierrepont giết Rachel?"

Sebastian nhìn cô bước tới chỉnh lại cái rèm ở cửa sổ phía trước. Đó là một việc kiểu cách, không giống cô chút nào. "Tại sao không? Y có dan díu với cô ấy. Với một số người, đó là tất cả lý do họ cần, nếu cô tình nhân quyết định rời bỏ họ. Hoặc nếu cô ấy đột nhiên trở nên say mê một họa sĩ đẹp trai người Ý."

Kat quay lại đối mặt với anh. "Khi tôi đến nhà trọ của Rachel, bà già Scotland lầu trên nói với tôi là bà ta nghĩ rằng Rachel đang lên kế hoạch rời London."

"Cô có nghĩ đó là sự thật?"

"Tôi không biết. Rachel chắc chắn không bao giờ nói gì về chuyện đó. Nhưng bà già này dường như có ấn tượng rằng Rachel chuẩn bị vớ được rất nhiều tiền."

"Tiền?" Sebastian đặt cái chén rỗng không của mình sang bên. "Tôi tự hỏi có phải cô ấy đã tống tiền ai đó."

Vừa dứt lời một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh, một ý nghĩ vừa không thể tránh khỏi vừa khủng khiếp đến mức khiến anh nghẹn thở. Và anh biết, qua cái cách đôi mắt Kat mở to, cô gần như cũng nghĩ đến khả năng đó cùng lúc. "Không," anh nói, trước khi cô có thể nói điều gì.

"Nhưng…"

"Không," anh lại nói và bước đến chỗ cô. "Cô sai rồi. Tôi biết cha tôi. Ông có thể giết người nếu có sự khiêu khích chính đáng, nhưng không phải như vậy. Ông không bao giờ có thể giết người như vậy."

Đầu cô ngẩng lên, đôi mắt to xinh đẹp của cô sẫm lại và bối rối khi ngước lên nhìn vào khuôn mặt anh.

Sebastian không chỉ đơn giản nói vậy; anh còn thực sự tin Hendon không bao giờ có thể cưỡng bức Rachel York trên bậc bàn thờ, hoặc bỏ mặc cô chết dần trong vũng máu. Vậy mà...

Vậy mà cái tên St. Cyr đã ở đó, trong cuốn sổ nhỏ bọc da màu đỏ của người phụ nữ xấu số. Và quý ông đã rình rập cô trong nhiều tháng không chỉ là cháu trai của Sebastian.

Bayard Wilcox còn là cháu ngoại của Bá tước Hendon.