CHƯƠNG 32
Chuyến thăm của Bá tước Hendon đã giúp ích nhiều trong việc giúp Ngài Henry Lovejoy vượt qua những nghi ngờ còn vương vấn về tội của Tử tước Devlin. Nhưng Lovejoy là một người cẩn thận, vì vậy vào chiều thứ bảy, ông quyết định dành vài giờ giải quyết các câu hỏi về Đại úy và phu nhân John Talbot.
Lovejoy phát hiện ra đại úy là một người đàn ông đẹp trai cao lớn ngoài ba mươi tuổi, con trai út của một điền chủ nhỏ tại Devonshire. Với một chân trong trung đoàn Cận vệ Kỵ binh, y có một tương lai đầy hứa hẹn phía trước cho đến khi y mắc sai lầm là bỏ trốn cùng một quý cô thừa kế tên Melanie Peregrin. Cấp trên của y không hài lòng với cuộc phiêu lưu lãng mạn này. Sự nghiệp của Đại úy Talbot tàn lụi, còn cha của Melanie thì tức giận với những gì ông gọi là sự phản trắc của con gái đến nỗi đã từ mặt cô mà không để lại một xu nào, đồng thời cấm cô bước vào nhà mình một lần nữa.
Khi Lovejoy đến ngôi nhà gạch nhỏ bé của gia đình Talbot tại phố Upper Union ở Chelsea, tuyết đang rơi dầy. Căn nhà nhỏ và rõ là được thuê lại, nhưng cửa trước được sơn màu đỏ tươi tắn, vòng sắt gõ cửa được đánh bóng đến mức phát sáng, và một người có mắt thẩm mĩ đã đặt hai chậu cây hương thảo ở hai bên lối vào. Lovejoy lưu ý những chi tiết này và xếp chúng lại để phân tích sau. Chúng không khớp với hình ảnh một người vợ khóc lóc và bị bạo hành mà Ngài Christopher đã vẽ ra.
Cũng không khớp với thiếu phụ trẻ điềm tĩnh tự giới thiệu là Melanie Talbot.
May cho ông khi được gặp cô ở nhà một mình. Lovejoy xin lỗi về thông báo chậm trễ; bà Talbot xin lỗi về sự lộn xộn ông nhìn thấy. "Tôi sợ rằng tôi là một hoạ sĩ hơi nhếch nhác," cô nói, nụ cười ngọt ngào và gần như tinh quái khi cô chà ngón tay cái lên những vết sơn xanh đậm trên cổ tay nhợt nhạt. Lovejoy suýt nữa hiểu lầm rằng cô có một sở thích nữ tính, nhã nhặn với tranh màu nước, nếu như ông không thoáng thấy cô đứng trên một cái thang để sơn tường phòng ăn.
"Tôi rất biết ơn bà đã đồng ý gặp tôi sau thông báo gấp đến vậy," Lovejoy nói, ngồi xuống chiếc ghế cô chỉ trong phòng khách nhỏ nhắn, dễ chịu nhìn ra đường phố phủ trắng tuyết. Ông nhận thấy nội thất trong phòng lỗi thời, mòn vẹt nhưng trang nhã và sạch sẽ - những món đồ thường được tìm thấy khuất trong gác xép của một ngôi nhà cổ vùng thôn quê, hoặc được rao bán với giá rẻ tại các chợ trên phố Hatfield. Nếu cuộc tình của Melanie Talbot là một cuộc tình không hạnh phúc, thì chắc chắn nó đã không ngăn cản cô nỗ lực biến ngôi nhà trở nên vui vẻ và thoải mái, bất chấp tình trạng tài chính suy giảm.
Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, một người phụ nữ trẻ uyển chuyển hấp dẫn khác thường với mái tóc hoe vàng và đôi mắt to xanh biếc trên khuôn mặt thanh tú. Đúng là tuýp phụ nữ khiến bất kỳ gã trai trẻ nào - và cả những kẻ lớn tuổi hơn - mong muốn được trở thành hiệp sĩ trong truyện cổ tích của cô.
Cô nở một nụ cười tươi với Lovejoy. "Chính xác thì tôi có thể giúp gì cho ngài, Ngài Henry?"
"Tôi có một vài câu hỏi về Lãnh chúa Devlin."
Lovejoy thích thú ngắm nhìn nỗi sợ hãi thoáng qua khuôn mặt khả ái của cô. Cô ta liếc nhanh đầy lo lắng về phía hành lang hẹp như để trấn an bản thân rằng không ai có thể nghe được. Sau đó, cô lại nở một nụ cười tươi và hoàn toàn giả tạo. "Tôi không chắc tôi có thể giúp gì cho ngài. Lãnh chúa Devlin và tôi chỉ là bạn xã giao."
"Thật vậy ư, bà Talbot? Tôi có thông tin chính xác rằng bà và ngài lãnh chúa có mối quan hệ hơn thế đáng kể. Tôi có thể đảm bảo rằng nếu bà lo sợ chồng mình…"
"Điều gì khiến ngài nghĩ rằng tôi có lý do để sợ chồng tôi, Ngài Henry?" Cô nhấn mạnh.
Lovejoy đáp trả ánh mắt kiên định, thẳng thắn của cô. "Tôi biết chuyện xảy ra ở Dạ hội của Nữ công tước xứ Devonshire vào năm ngoái."
"À." Cô nấc lên một tiếng thở dài nhỏ rồi ngồi im lặng một lúc như đăm chiêu suy nghĩ. Rồi ánh mắt cô ngước lên, quai hàm cô cứng lại. "Đúng vậy. Devlin và tôi là bạn, bạn bè tốt. Nhưng không gì hơn..."
Lovejoy giữ vẻ mặt bình thản. "Theo như tôi biết chồng bà và Lãnh chúa Devlin đã giao đấu vào sáng thứ tư trước."
Lần này, nụ cười của cô không tinh quái cũng không ngọt ngào. "Ngài Henry, chắc chắn ngài nhận thức được rằng những người vợ chúng tôi không bao giờ được thông báo về những chuyện như vậy?"
"Nhưng bà biết."
Cô đột ngột đứng dậy, tiến đến trước lò sưởi, nơi một ngọn lửa nhỏ cháy yếu ớt toả ra hơi ấm ít ỏi. "Ngài Henry, ngài phải hiểu rằng," cô nói, nhìn vào ngọn lửa. "Tôi đã hứa với chồng tôi, tôi sẽ cắt đứt mọi liên lạc với Lãnh chúa Devlin."
Lovejoy nhìn đường nét thanh mảnh của lưng cô. "Bà hứa điều đó vào lúc nào?" "Thứ hai trước."
"Bà không gặp Lãnh chúa Devlin vào thứ ba?"
"Không. Tất nhiên là không. Tôi là một người vợ tốt và biết vâng lời. Đó là chẳng phải là những gì người ta mong đợi ở một người phụ nữ sao?," cô nói, sự mỉa mai trong giọng nói của cô dường như dành cho cả bản thân cũng như xã hội.
"Vậy bà không thể cho tôi biết lãnh chúa đã dành thời gian ở đâu vào tối hôm đó?"
"Không." Cô quay người đối mặt với ông, và ông bị sốc trước cảm xúc mạnh liệt trên khuôn mặt cô. "Nhưng tôi có thể cho ngài biết anh ấy đã không dành tối thứ ba để làm gì. Anh ấy đã không dành nó để sát hại cô gái tội nghiệp mà ngài tìm thấy trong Nhà thờ Thánh Matthew vùng Fields."
"Chắc chắn vậy sao, bà Talbot?"
Cô thở hắt ra, cặp lông mày nhíu lại trầm tư. "Ai nói với ngài về Dạ hội của Nữ công tước xứ Devonshire?"
"Tôi e rằng mình không thể tiết lộ."
"Nhưng ngài biết - ngài biết điều đưa Sebastian và tôi đến với nhau?"
Lovejoy gật đầu, lưu ý việc cô buột miệng gọi tên riêng của Tử tước.
"Anh ấy vừa trở về sau chiến tranh." Cô dừng lại. "Cả hai chúng tôi đều có những con quỷ dữ cần phải đối phó. Tôi mong rằng những gì tôi giúp anh ấy bằng được một nửa những gì anh ấy giúp tôi. "
"Những con quỷ sau chiến tranh đôi khi có thể khiến anh ta làm những điều khủng khiếp."
Cô lắc đầu. "Quỷ dữ ám ảnh Lãnh chúa Devlin không phải là loại khiến người ta cưỡng bức và giết chóc." Cô dừng lại, sau đó tiếp tục đầy kiên quyết, đầu ngẩng cao. "Tôi thực sự đã dâng hiến mình cho anh ấy, nếu anh ấy muốn. Điều đó có khiến ngài bị sốc không, Ngài Henry? Đã có lúc tôi bị sốc vì điều đó. Chỉ có điều... " Cô nuốt nước bọt, sau đó lắc đầu và không tiếp tục nốt câu nói. "Nhưng anh ấy không chịu. Vì vậy, Ngài Henry; hãy cho tôi biết đó có phải là hạng người cưỡng bức phụ nữ ở trước bàn thờ?"
"Tôi không biết," Lovejoy nói, đáp trả ánh mắt khắc khoải của cô. "Tôi không biết loại người nào làm những việc như vậy. Nhưng hắn có tồn tại." Ông gật đầu về phía bóng tối phủ tuyết. "Một trong số chúng giờ đang dạo bước ngoài đó. Có thể là Lãnh chúa Devlin. Có thể là một kẻ khác - một kẻ đang mua xúc xích tại quán rượu gần nhà, hoặc có thể đang ngồi ăn tối cùng gia đình. Và không ai - không một ai - quen biết hắn nghĩ rằng hắn có thể làm một điều khủng khiếp như vậy. Nhưng hắn có thể. Hắn có thể."
Lovejoy bỏ mũ ra và treo nó trên móc bên cạnh cửa văn phòng của mình, rồi đứng đó một lúc, đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt tập trung vào hư không.
Tất cả những nghi ngờ vặt vãnh về tội lỗi của Lãnh chúa Devlin đã một lần nữa trở lại, cùng với cái cảm giác rằng có nhiều điều xảy ra xung quanh cái chết của Rachel York hơn những gì họ đã biết. Ông biết điều đó thiếu khoa học, thiếu bằng chứng, thậm chí có thể phi lý. Nhưng trong quá khứ trực giác của ông đã đúng nhiều lần đến mức giờ ông không thể bỏ qua nó.
Nhún vai, ông gạt người thiếu phụ mắt buồn mà mình vừa gặp ra khỏi tâm trí và bắt đầu tháo khăn quàng. Ông đã cởi được nửa hàng cúc áo khoác thì Collins, thư ký của ông, thò đầu vào.
"Có chuyện gì?" Lovejoy hỏi, nhìn lên.
"Chuyện về cô gái làng chơi bị sát hại trong nhà thờ, thưa ngài - cái cô Rachel York đó. Cảnh sát Maitland nghĩ ngài có thể muốn biết." Lovejoy dừng lại với cái áo khoác nửa cởi nửa mặc. "Biết gì?" "Chúng tôi vừa biết chuyện từ người coi nghĩa trang Thánh Stephen, thưa ngài. Những kẻ cướp mộ đã đến đó. Tối qua. Và chúng đã cướp mộ của cô ta."
"Anh đang nói rằng có kẻ đã trộm xác Rachel York?"
"Vâng thưa ngài. Cảnh sát Maitland, ông ấy nghĩ rằng đó chỉ là một sự trùng hợp, nhưng…"
Collins để cho giọng nói của mình tắt dần, vì Ngài Henry, với chiếc áo khoác lơ đãng nắm chặt trên tay, đã bỏ đi, để lại mũ và khăn quàng vẫn lắc lư trên cái móc bên cạnh cửa.