CHƯƠNG 35
Cô ngồi trên chiếc ghế cũ nát bên cạnh lò sưởi, đầu cô ng- hiêng nghiêng khiến ánh lửa đùa giỡn trên đường cong thanh lịch của chiếc cổ dài, duyên dáng và làm hiện lên màu nâu vàng thấp thoáng trên mái tóc huyền của cô. Chiếc áo choàng opera đỏ sẫm bằng nhung cô đã khoác hiện đang nằm trên một chiếc bàn gần đó, nhưng bên dưới là bộ trang phục của Rosalind53*, nhân vật mà cô đóng.
*Rosalind là nhân vật nữ chính trong vở kịch As You Like It (1600) của William Shakespeare.
"Tôi cho là cô đã cậy khoá." Sebastian đóng cửa lại và dựa lưng vào nó.
"Đó là một cái khóa cũ kĩ," Kat Boleyn nói, một nụ cười nhạt nở trên khoé môi cô.
Anh tiến về phía cô. "Tại sao cô lại đến đây?"
"Anh để quần áo của mình lại nhà hát. Tôi đem chúng về đây." Anh không bận tâm hỏi làm thế nào cô tìm thấy anh tại Hoa hồng và Vương miện. Cô có cách của cô, cũng như anh có cách của anh. Đó là một mối nguy hiểm anh đã thừa nhận và chấp nhận khi lần đầu quyết định tiếp cận cô.
"Anh đang bị thương," cô nói khi anh đến đứng trước mặt, đủ gần để chân anh gần như chạm vào chân cô, nhưng không hoàn toàn. "Tôi nhảy qua một cửa sổ."
"Leo phát hiện ra anh đúng không?"
"Điều gì khiến cô nghĩ rằng tôi đã gặp Pierrepont?"
"Tối nay không có nhiều dạ hội hoá trang ở Mayfair đến vậy." Cô xoay người nhẹ trên ghế khiến đùi chạm vào đùi anh. "Tại sao anh lại đến đó?"
"Theo Hugh Gordon, Pierrepont là một thủ lĩnh gián điệp Pháp." Cô ngồi yên và im lặng một lúc, sau đó nói, "Và anh tin ông ta?" Sebastian nhún vai. "Tất nhiên Gordon không có bằng chứng.
Nhưng tôi thấy một mật mã trong thư viện của Pierrepont." Điều Hendon đã nói với Sebastian, anh giữ cho riêng mình. "Những điều này thì liên quan gì đến Rachel?"
Sebastian quay người cởi áo choàng và treo nó trên một cái móc bên cạnh giường. "Tôi nghĩ rằng cô ta có thể đã chuyển thông tin cho Pierrepont. Dường như cô ta đã được nhiều người đàn ông thú vị sủng ái. Những người nắm giữ các vị trí có thể lỡ lời tuôn ra những mẩu thông tin như cách điều quân, sự thay đổi liên minh và suy nghĩ của những người thân cận với Nhà vua."
"Họ nói rằng ai đó đã đánh cắp xác của Rachel từ nghĩa trang nhà thờ," cô nói. "Có phải là anh không?"
"Đúng vậy."
Những người phụ nữ khác sẽ biểu thị những cảm xúc kinh hãi và bàng hoàng như thường thấy ở nữ giới. Kat thì không. Cô nhìn anh cởi áo chẽn và áo sơ mi, sau đó đến đến chiếc bồn hất nước lạnh lên khuôn mặt và cổ vấy máu mình. "Anh mong sẽ tìm được điều gì?"
Anh thấm nhẹ cái khăn thô cứng quanh vết cắt của mình. "Tôi không biết. Nhưng tôi đã biết được một điều thú vị: Kẻ giết Rachel York đã cắt cổ cô ấy trước. Sau đó, hắn cưỡng bức cô ta."
"Thật là một sở thích bệnh hoạn đáng ghê tởm."
Sebastian ném chiếc khăn sang một bên. "Loại người nào lại thích làm tình với một người phụ nữ đã chết?"
"Tôi cho là một kẻ ghét phụ nữ."
Sebastian nhìn xuống vết máu trên cái khăn cũ. Anh đã không nghĩ đến việc cưỡng bức Rachel là một hành động thù ghét hơn là ham muốn, nhưng anh cho là Kat đã đúng. Kẻ giết Rachel York đã tìm niềm vui trong sự hủy diệt của cô, đã bị kích thích tình dục khi rạch cổ họng cô và nhìn sự sống dần cạn trong đôi mắt nâu xinh đẹp ấy. Hầu hết đàn ông cần phải nhận được một số phản ứng nhất định từ người phụ nữ đang cùng họ giao cấu - đó là lý do đằng sau những tiếng rên rỉ và những tiếng thở hổn hển đến từ khoái lạc giả tạo của một cô gái điếm. Nhưng kẻ giết Rachel York là loại người có thể thỏa mãn trong cái vỏ vô hồn trống rỗng của một người phụ nữ không còn sống.
Sebastian nghĩ về những người đàn ông quan trọng trong cuộc sống của Rachel, về Hugh Gordon, Giorgio Donatelli và Leo Pierrepont. Có ai trong số họ bệnh hoạn đến mức vậy không, đến mức bị nuốt chửng trong lòng thù hận đối với phụ nữ? Những người khác thì sao, những thành viên trong đám tai to mặt lớn như Đô đốc Worth và Lãnh chúa Grimes, những người cô đã dỗ ngọt được các thông tin nhạy cảm từ họ? Sự nghi ngờ đối với tất cả những gì nữ tính - có thể dễ dàng coi nó là sự không ưa phụ nữ - phổ biến đến mức gần như là một truyền thống giữa những quý ông Anh Quốc, với những trường nam sinh ưu tú, các câu lạc bộ đông nghẹt và sự ham mê những môn thể thao nam tính như đấm bốc, chọi gà và săn bắn. Nhưng nó không khiến phần lớn mọi người trở nên ưa thích giết chóc và mổ xẻ. Loại người nào đã vượt qua ranh giới đó?
Khi nào thì sự mất lòng tin và không ưa trở thành một thứ đen tối, nguy hiểm và ác độc?
Sebastian lắng nghe tiếng rung của gió dưới mái hiên. Anh lại cảm nhận thấy nỗi sợ rằng anh sẽ không bao giờ tìm được kẻ sát hại Rachel York, rằng kẻ đã cắt cổ cô và thoả mãn đam mê dục vọng của mình trên thi thể đẫm máu của cô là một người lạ tình cờ, một cái bóng ngẫu nhiên của đêm đó mà Sebastian không bao giờ có thể tìm được.
Anh nghe thấy tiếng thì thầm của chuyển động, tiếng sột soạt của vải. Kat đến đứng trước mặt anh, hai bàn tay cô nâng niu khuôn mặt anh. "Anh sẽ tìm thấy hắn," cô nói nhẹ nhàng, như thể anh đã nói nỗi sợ của mình thành lời. "Anh sẽ tìm thấy hắn." Và mặc dù anh biết cô lên tiếng vì muốn trấn an hơn là từ niềm tin, anh cảm thấy sự an ủi trong lời nói của cô. Sự an ủi, và tiếng gọi của một ham muốn cũ kĩ nhưng chưa bao giờ bị quên lãng trong sự đụng chạm của cô.
Anh nắm lấy cô, những ngón tay cuốn lấy mái tóc huyền buông xõa của cô. Môi anh tìm môi cô, hơi thở của cô gấp và nông như của anh. Anh hôn lên mắt cô và chạm vào cái cổ mịn màng, ấm áp của cô, và cảm thấy cơ thể mình rạo rực với nhu cầu hơn cả thể xác.
Với sự vội vàng, đôi môi anh bắt lấy môi cô một lần nữa. Than nóng lắng xuống với một tiếng thì thầm trong lò sưởi bên cạnh họ trong lúc anh đặt cô xuống giường, tay cô cuốn quanh cổ anh, cơ thể cô nâng lên chạm lấy anh.
Những bàn tay nóng hổi xé bỏ lớp áo quần và tìm thấy thú vui xác thịt ấm áp mịn màng dưới ngón tay. Và trong giây phút đó, anh không còn quan tâm đến bản chất của mối quan hệ giữa cô và Leo Pierrepont. Anh thậm chí không còn quan tâm đến những gì cô đã nói vào cái ngày đen tối sáu năm trước. Anh cần cô.
Với một tiếng than nhẹ, Sebastian vùi mình trong cô. Họ di chuyển cùng nhau, ban đầu từ từ, nhịp độ dần tăng lên khi anh cảm thấy cái lạnh và nỗi sợ trong anh tan biến thành những giai điệu nhẹ nhàng của cơ thể cô và hơi thở khát khao ấm áp của cô hòa lẫn với mình.
Sau đó, anh nằm ngửa trong đêm mềm mại với ánh sáng từ ngọn lửa. Anh ôm chặt lấy cô, hôn lên tóc cô, lắng nghe những âm thanh của thành phố từ từ chìm vào giấc ngủ xung quanh họ, tiếng rầm rập phía xa của một chiếc xe ngựa cô độc, và gần hơn là sự va đập của cánh cửa chớp. Anh buông tay xuống cạnh cô, bên cái hông trần của cô và hít vào mùi hương ấm áp, nồng nàn không thể quên của người phụ nữ này.
Sau một lúc, cô xoay ngươi, tựa đầu trên khuỷu tay nhìn xuống anh. Cô hỏi, "một thiên thần sẽ sợ điều gì?"
Anh cười nhẹ, bàn tay chạy từ cánh tay trần của cô lên vai. "Hỏi gì kì vậy?"
Cô vẽ những nét vô hình trên tấm ngực trần của anh với ngón tay của mình. "Em đang nghĩ đến câu thơ của Pope - Chàng biết bài đó chứ? Thiên thần sợ hãi chốn đảo điên. Thiên thần sợ điều gì?"
"Bị trục xuất khỏi thiên đàng, ta nghĩ vậy. Ta cũng không biết nữa. Ta không tin vào thiên thần."
"Một người bất tử vậy. Điều gì có thể khiến một người bất tử sợ hãi?"
Anh nghĩ về điều đó một lúc. "Ta cho là đưa ra một quyết định sai lầm, một lựa chọn tồi tệ. Hãy tưởng tượng việc phải sống với điều đó mãi mãi." Anh quay đầu nhìn lại cơ thể cô, đẹp và trang nghiêm bất ngờ dưới ánh lửa. "Sao? Em nghĩ một thiên thần sẽ sợ điều gì?"
Cô im lặng một lúc. Sau đó, cô nói, "Tình yêu. Em nghĩ rằng một thiên thần sẽ sợ yêu một người phàm - một người có thể là của họ trong một thời gian ngắn và sau đó sẽ biến mất mãi mãi."
Anh ôm lấy cô, khuỷu tay đặt sau gáy kéo cô lại gần nụ hôn của mình. Khi họ đến với nhau lần này, một cái gờ xuất hiện giữa chuyện ái ân của họ, một sự tuyệt vọng yên tĩnh anh có thể cảm nhận được, mặc dù anh không thể lý giải tại sao.
Trước bình minh, anh thức giấc với tiếng bước chân cô lách cách nhẹ nhàng trên sàn nhà đã mòn, tiếng sột soạt của vải khi cô di chuyển để thay đồ. Anh đã có thể nói điều gì đó, đã có thể với lấy cô, ngăn cô lại.
Anh để cô đi, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng cô với một hơi thở lạnh lẽo.
Rồi anh chỉ nằm đó, nhìn chằm chằm vào hư vô và chờ bình minh đến.
Đến buổi sáng hôm sau, tuyết đã biến thành bùn loãng màu nâu bẩn thỉu chảy trên mái hiên và chạy thành từng dòng suối nhỏ xuống giữa con đường không trải nhựa.
Tránh dòng nước chảy đều từ máng xối vỡ và mái hiên xập xệ, Sebastian tiến đến Trại trẻ mồ côi Thánh Jude tại bờ nam sông Thames, gần Lambeth. Trại trẻ hóa ra là một công trình lớn ảm đạm được xây dựng cách đây khoảng hai thế kỷ bằng loại gạch Tudor đỏ cùng một phong cách gớm guốc như Pháo đài Hampton. Tất nhiên ngoại trừ việc Trại Trẻ được trông nom cẩu thả hơn đáng kể so với Pháo Đài Hampton.
"Tôi không biết có thể giúp gì cho anh," bà quản lý mặt nhăn nheo nói khi Sebastian tự giới thiệu trong vỏ bọc ông anh họ Simon Taylor từ Worcestershire. "Cô York luôn đến vào thứ hai, đó là ngày nghỉ của tôi."
Cách bà quản lý Snyder mím miệng nhổ cái tên cô York đã nói lên nhiều điều về mối quan hệ của hai người phụ nữ. Bà quản lý Snyder có nét mặt nghiêm khắc, dáng chắc nịch với bộ ngực hình thang khổng lồ. Nếu bà ta từng có thời trẻ đẹp, thì tính khí của bà ta đã dập tắt mọi dấu vết của thời đó.
"Tất nhiên nếu phải tay tôi," bà quản lý nói, "loại người như cô ta sẽ không bao giờ được phép bước qua cánh cửa trại trẻ."
Sebastian mím môi gật đầu đồng cảm.
"Tôi nghĩ rằng mục sư Finley có thể cho anh biết điều gì đó," Bà quản lý Snyder nói, nét mặt dịu đi. "Cô York khá được ông ta ưa thích."
"Mục sư Finley?" Sebastian đột nhiên thấy hứng thú. Cho đến giờ, anh vẫn không tìm thấy dấu vết của nhân vật "F" bí ẩn xuất hiện hai lần trong các trang của cuốn sổ ghi lịch hẹn của Rachel. Nhưng nếu Rachel đã trở nên quý mến vị cố vấn tinh thần trẻ tuổi của Trại Trẻ, nó sẽ giải thích các chuyến thăm liên tục của cô.
Miệng bà Snyder mím lại. Rõ ràng bà cũng không chấp nhận mục sư Finley. "Nếu vội, anh có thể tìm thấy ông ta trong sân. Ông ta thường thăm lũ trẻ ở đó vào các buổi sáng chủ nhật, trước buổi lễ."
Cái sân là một nơi lộng gió ủ rũ với những lối đi rạn nứt và thảm cỏ loang lổ để lộ màu nâu bên dưới những tàn tích dơ bẩn của trận tuyết đêm qua. Dựng cổ áo ngăn gió lạnh, Sebastian bước qua cái sân bị bỏ hoang, hướng về lũ trẻ hốc hác co cụm ở phía xa trong ánh nắng mặt trời hiếm hoi của mùa đông. Khi tiến đến gần, anh nhận ra chúng tụ tập xung quanh một người đàn ông đang kể một câu truyện về một con sư tử và một con thỏ; một ông già gầy vai xuôi, cái đầu hói màu hồng của ông lốm đốm những sợi tóc trắng, trên cái mũi dài mỏng của ông là một cặp kính dày.
Sebastian dừng lại, hai tay nhét sâu vào túi áo choàng rẻ tiền, một nụ cười nở trên môi anh khi anh nhìn vị mục sư già khiến đám trẻ mồ côi rách rưới say mê chỉ bằng lời nói của mình. Dù bản chất của mối quan hệ giữa Rachel và người đàn ông này có là gì đi chăng nữa, nó rõ ràng không phải là lãng mạn.
"Chuyện xảy ra với Rachel là một điều khủng khiếp." Mục sư Finley nói khi ông lùa lũ trẻ vào điện thờ và quay sang nghe Sebastian tự giới thiệu, sau khi câu chuyện của ông kết thúc. "Quả là một bi kịch."
"Cô ấy đã làm tình nguyện ở đây lâu chưa?" Sebastian hỏi khi hai người đàn ông quay lại đi bộ cùng nhau.
Vị mục sư già tháo cặp kính gọng trắng và dụi đôi mắt đỏ của mình. "Gần ba năm. Nhiều hơn so với hầu hết phụ nữ quanh đây có thể. Họ luôn bắt đầu đầy quyết tâm và với ý định tốt đẹp, nhưng sau một thời gian họ thấy nản. Anh thấy đấy, rất nhiều đứa nhỏ đã chết. Tôi chưa bao giờ có thể hiểu được lý do. Nhưng Rachel, cô ấy có một giả thuyết, rằng chúng chết vì thiếu tình yêu. Vì vậy cô ấy đến vào mỗi chiều thứ hai và dành thời gian bế ẵm từng đứa trẻ tội nghiệp. Bế chúng. Hát cho chúng nghe."
Sebastian nhìn chằm chằm ra cái sân đầy tuyết đến nơi bà quản lý Snyder đang rảo bước, bắt lũ trẻ xếp hàng hai tại cửa điện thờ. "Chắc đây là một việc làm không bình thường đối với một người phụ nữ như vậy?"
"Ý anh là đối với một nữ diễn viên thành công?" Vị mục sư già nhún một bên vai gầy. "Rachel là một phụ nữ bình thường. Hầu hết mọi người, khi họ có may mắn thoát ra khỏi cuộc sống tồi tệ, họ sớm quên rằng mình đến từ đâu. Rachel thì không."
"Nhưng Rachel chưa bao giờ là một đứa trẻ mồ côi."
"Không. Nhưng cô ấy đã trải qua tất cả những gì một đứa trẻ cô độc và không có bạn bè phải trải qua." Mục sư dừng lại, nét mặt ông nhăn nhó và bối rối. "Đôi lúc tôi tự hỏi..."
"Tự hỏi điều gì?"
Tại cuối sân, cái chuông duy nhất của nhà thờ bắt đầu vang lên, tiếng chuông đều đều trang trọng. Đôi mắt ông già nheo lại khi nhìn lên ngọn tháp nhỏ phía trên họ. "Khoảng một tháng trước, Rachel có vẻ khác lạ. Lo lắng. Như thể cô ấy sợ điều gì đó. Nhưng tôi chưa bao giờ nói bất cứ điều gì với cô ấy về chuyện đó. Những ngày gần đây, sau những gì đã xảy ra... Tôi không thể không tự hỏi liệu mình đã sai. Giá như tôi bằng cách nào đó có thể giúp đỡ cô ấy, giá như tôi đã hỏi."
"Ông không biết cô ấy sợ điều gì?"
Finley lắc đầu. "Không. Tôi ước cô ấy đã nói với tôi, nhưng cô ấy đã không làm vậy."
"Ông có biết cô ấy đang lên kế hoạch rời London không?" Ông già liếc sang ngạc nhiên. "Không. Tôi không biết gì về điều đó."
"Ông có biết cô ấy lên kế hoạch đi đâu không?"
Vị mục sư ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu. "Không. Tôi khó có thể cho rằng cô ấy trở lại Worcestershire."
Không, Sebastian nghĩ; cô ấy sẽ không trở lại Worcestershire. "Ông có nghĩ có một người đàn ông trong cuộc đời cô ấy không? Một người khiến cô sợ hãi?"
Hầu hết lũ trẻ giờ đã ở trong điện thờ. Chỉ còn ba hoặc bốn đứa tụt lại bị bà quản lý Snyder thúc giục, bà ta quay lại liếc nhanh hai người đàn ông vẻ không tán thành.
Mục sư Finley quay về phía cửa điện thờ. "Tất nhiên chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện về những điều như vậy, nhưng tôi cho là có, Rachel đã yêu một ai đó - mặc dù tôi không nghĩ rằng cô ấy sợ ai cả. Cô ấy có ánh mắt của một người phụ nữ hạnh phúc vì yêu." Một nụ cười buồn, gần như đăm chiêu chạm vào môi của ông già. "Anh có thể nghĩ rằng tôi quá già để nhận ra ánh mắt đó, nhưng tất cả chúng ta đều từng có thời trẻ, anh biết đấy."
Sebastian bước trên những con phố lạnh lẽo đầy gió của Lambeth đến bờ sông Thames, nơi anh đi thuyền qua sông đến các bậc thang dưới đồi Tower. Từ đó đến phòng phẫu thuật của Paul Gibson chỉ cách một quãng ngắn.
Anh thấy người bạn mình đang quấn một cái chăn rách và ngồi trên cái ghế bành da rạn nứt bên cạnh ngọn lửa phòng khách, nhìn chằm chằm vào than hồng.
"Chân đau à?" Sebastian nói, ngồi xuống chiếc ghế rách đối diện. "Một chút." Gibson nhìn lên, đôi mắt tươi sáng với ngọn lửa xấu xa của một người nghiện thuốc phiện. Đó là một chứng nghiện mà nhiều thương binh mang về nhà từ cuộc chiến. Thông thường anh chàng Ireland này có thể kiểm soát cơn nghiện của mình, nhưng có những thời điểm ký ức về những gì anh ta đã chứng kiến trong chiến tranh hiện lên không thể chịu đựng nổi hoặc những tàn tích của mảnh đạn ở chân sẽ xoắn vặn và chảy máu, và anh ta sẽ biến mất trong nhiều ngày vào màn sương của thuốc phiện. "Nhưng đừng lo, tôi đã hoàn tất khám nghiệm tử thi."
"Và?"
Gibson lắc đầu. "Tôi e là không có gì hơn. Nếu cô ấy được trực tiếp đem đến chỗ tôi ngay, có thể thu được một ít bằng chứng. Nhưng như thế này thì…"
Sebastian gật đầu, nuốt sự thất vọng của mình xuống. Anh biết đó là cơ hội nhỏ. "Không biết anh có thể liên lạc với Jack Nhảy dùm tôi."
"Cochran?" Gibson gắt ra một tiếng cười nhẹ. "Anh định trộm một cái xác khác à?"
Sebastian cười và lắc đầu. "Lần này thứ tôi quan tâm là thông tin. Tôi tự hỏi những người làm nghề cướp mộ đã nghe thấy có ai bày tỏ mối quan tâm đặc biệt đến thi thể phụ nữ hay chưa."
Paul Gibson gật đầu tư lự. "Nghĩ đến việc tiếp cận hung thủ của anh từ hướng đó à?"
"Cũng đáng để thử." Sebastian đứng dậy, bàn tay anh nắm lấy vai bạn mình trong giây lát trước khi hướng về cánh cửa. "Vài ngày nữa tôi sẽ lại ghé qua. Xem anh tìm kiếm được gì."
Anh đã chạm tới quả đấm cửa thì Gibson ngăn anh lại bằng cách nói, "Việc khám nghiệm hoàn chỉnh phát hiện ra một điều nữa. Nó có thể có hoặc không liên quan đến cuộc điều tra của anh."
Sebastian quay ngoắt lại. "Điều gì?"
"Rachel York đang ở trong một tình huống mà các quý cô thường gọi là tình huống nhạy cảm."
Sebastian chợt cảm thấy ruột mình xoắn lại. Anh đã nghĩ về những gì Mục sư Finley đã nói với mình, về việc Rachel York đến Trại trẻ mồ côi Thánh Jude vào mỗi chiều thứ hai bế những đứa bé và hát cho chúng nghe để chúng sẽ không chết vì thiếu tình yêu.
Liệu cô ấy có biết điều này? Nếu có, những suy nghĩ cuối cùng của cô là gì, khi cô cảm nhận con dao của kẻ giết người rạch ngang cổ mình, hết lần này đến lần khác?
"Bao nhiêu tháng rồi?" Sebastian hỏi, giọng anh khàn khàn kỳ lạ.
"Tôi cho là gần ba tháng. Đủ để cô ấy biết chắc chắn rằng mình đang mang thai."