CHƯƠNG 34
Một người lính ngự lâm mảnh khảnh đứng tại ngưỡng cửa, tay cầm cây đèn dầu, ánh mắt chuyển từ Sebastian đến chiếc hộp đang mở trên bàn làm việc, rồi lại nhìn anh một lần nữa. Y nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng lại với một tiếng cách nhỏ.
"Ngài đã lạc khá xa bữa tiệc, thưa ngài," Leo Pierrepont nói, đặt ngọn đèn dầu lên một cái bàn gần đó.
"Xin lỗi." Sebastian đẩy người ra khỏi bàn. "Tôi sẽ quay trở lại cùng các vị khách khác ngay lập tức."
"Tôi không nghĩ vậy." Với một cú rướn người, gã người Pháp giật một thanh trường kiếm từ trên tường xuống và vung lên, lưỡi kiếm sắc rít lên trong không khí khiến Sebastian đột ngột dừng lại cách cửa gần hai mét. "Thưa ngài, tôi nghĩ rằng," Pierrepont nói, mũi kiếm vẽ một đường gọn gàng trong không khí, "ngài và tôi cần phải nói chuyện một lát. Được chứ?"
"Một cuộc nói chuyện sẽ rất thú vị," - Sebastian nhảy trở lại, giữ thăng bằng trọng lượng cơ thể với một cánh tay đặt trên sườn để nhảy qua chiếc bàn và nhẹ nhàng đáp xuống phía sau. Pierrepont nhanh chóng đuổi theo anh, thanh kiếm loé lên, đúng lúc Sebastian lấy được một thanh trường kiếm Tây Ban Nha lấp lánh từ bức tường gần cửa sổ và đưa lên đỡ lưỡi kiếm chém xuống của gã người Pháp tạo nên một tiếng kim loại kêu lanh canh - "nếu không tính đến những chuyện khác," Sebastian mỉm cười nói.
Pierrepont nhảy ngược lại, thở dốc nhẹ, đôi mắt xanh nhạt của y sáng lên với sự thích thú kỳ lạ. "Anh đấy à? Devlin? Ta nghe nói anh là một kiếm sĩ giỏi - so với một người Anh."
Sebastian cười.
Pierrepont lao tới, lưỡi kiếm chạm vào nhau lanh canh khi Sebastian gạt ra dễ dàng.
"Tại sao ngài lại giết Rachel York?" Sebastian hỏi như đang trò chuyện, trượt khỏi thanh kiếm lấp lóe của gã người Pháp một lần nữa đến gần, đôi chân đi bốt của anh di chuyển nhẹ nhàng trên tấm thảm phương Đông. "Ngài đã nghĩ gì? Cô ấy có ý định bán thông tin chống lại ngài?"
"Thông tin? Chống lại ta? " Môi Pierrepont nở một nụ cười trong lúc hai lưỡi kiếm lại va vào nhau. "Thông tin đó sẽ là gì, thưa ngài?"
"Thông tin về đường dây gián điệp nhỏ của ngài."
Pierrepont đỡ cú lao tới của Sebastian. "Kinh nghiệm chiến tranh rõ ràng đã làm đảo lộn trí tưởng tượng của anh, thưa Tử tước."
"Có lẽ vậy. Nhưng ta vẫn còn đủ trí thông minh để nghĩ xem liệu những gì ta nghe được có phải là sự thật - nếu Rachel đã cho ngài những mẩu thông tin lượm lặt từ những tình nhân hoàng tộc của cô ấy - cái chết của cô ấy có thể cho thấy rằng ít nhất một vài chi tiết trong những hoạt động của ngài đã bị bại lộ."
"Ai đã khuyến khích anh tưởng tượng như vậy? Hả?" "Có chuyện gì vậy, thưa ngài? Sợ hãi chăng?" Sebastian nói, đúng lúc Pierrepont phát động một cuộc tấn công nhanh chóng và tàn bạo.
Gã người Pháp vừa lao đến thì Sebastian xoay lưỡi kiếm của mình một vòng và nhảy sang một bên đâm tới, lưỡi kiếm loé lên. Mũi trường kiếm của anh cắt gọn qua áo lụa của người lính ngự lâm và đâm vào thịt bên trong.
Pierrepont nhảy ngược lại, một dòng máu nhỏ đỏ tươi rỉ ra trên mặt trước của chiếc áo sơ mi trắng, đôi môi y siết chặt lại thành một nụ cười dữ tợn. "Chúng ta phải đấu kiếm cùng nhau vào dịp khác, thưa ngài. Nếu như ngài không bị treo cổ." Quay đầu, y cao giọng hét lên, ‘‘Arnaud. Robert. Aidez moi51*." Những kẻ đó rõ ràng ở quanh đây. Cánh cửa thư viện bật mở, hai gã đầy tớ vạm vỡ của Pierrepont tiến vào phòng.
*Giúp ta (tiếng Pháp trong nguyên bản).
Sebastian nắm chặt thanh kiếm trong tay, thở hổn hển. Do đường đến cửa đã bị chặn lại, cách duy nhất ra khỏi căn phòng là thông qua một trong những khung cửa sổ dài nhìn ra khu vườn phía sau. Anh do dự trong chốc lát, sau đó chạy thẳng đến cửa sổ gần nhất, một cánh tay bọc trong áo choàng vung lên che mặt để ngăn chặn phần tồi tệ nhất cú va chạm khi anh rơi xuống cùng một đống kính vỡ và gỗ vụn.
Đó là một cú rơi khoảng một mét tám đến hai mét tư xuống tuyết bên dưới. Sebastian đập mạnh xuống đất, kính vỡ lạo xạo dưới chân anh trong khi anh lồm cồm đứng dậy và chạy qua khu vườn đầy tuyết. Từ đâu đó phía trên vang lên tiếng thét của một người phụ nữ. Một người đàn ông hét lên; sau đó Sebastian nghe thấy một tiếng kêu đau đớn khi một trong những tay sai của Pierrepont vung chân trên cửa sổ kính lởm chởm như thể đuổi theo.
"Không. Để hắn đi," Pierrepont nói, đứng trước cửa sổ bị vỡ, lòng bàn tay ép vào lồng ngực chảy máu của mình. "Hãy để hắn thoát..."
"Chỉ lần này thôi."
Bá tước Hendon đang ngồi trên một chiếc ghế bành lớn rườm rà bên cạnh lò sưởi ở thư viện với một tuyển tập Cicero52* bọc da cũ kĩ trên đùi khi Sebastian bước vào, chiếc mặt nạ đen đu đưa trên một ngón tay.
*Marcus Tullius Cicero (03/01/106 TCN - 07/12/43 TCN) là một triết gia và nhà hùng biện, chính khách, nhà lý luận chính trị La Mã. Với thành tựu của mình, ông được xem là một trong những nhà hùng biện vĩ đại nhất La Mã.
"Trời ơi," Bá tước nói sau một chút do dự ngắn ngủi. "Trông con như thể vừa tham chiến tại bờ biển đông bắc Nam Mỹ và thua vậy."
Sebastian quẹt dòng máu nhỏ chảy xuống má mình và cười. Hendon là một bậc thầy của sự bình tĩnh vô cảm Anh Quốc. Chỉ có hàm dưới căng cứng cùng hơi thở hơi gấp gáp của ông cho thấy dấu hiệu của sự bàng hoàng hoặc lo âu.
Tiến đến chai rượu mạnh trên một cái bàn nhỏ được ngọn lửa sưởi ấm, Sebastian tháo nút chặn thuỷ tinh và nhúng gọn chiếc khăn tay trong cồn. "Con vừa có một cuộc gặp gỡ khá thú vị với Ngài Léon Pierrepont."
"À, phải. Ta nghe nói ông ta tổ chức một buổi dạ hội hoá trang vào tối nay."
"Con tìm thấy thứ này trong thư viện của y." Thọc tay trái vào túi, Sebastian lấy cái ống hình trụ nhỏ ra và ném nó cho cha mình.
Hendon bắt nó một cách gọn gàng. "Đây là thứ gì?"
Sebastian thấm miếng vải sũng rượu lần lượt lên những vết chém khác nhau trên người, hơi thở rít lên qua hàm răng nghiến chặt. "Đó là mật mã Jefferson. Con nghĩ rằng y đang làm gián điệp cho Pháp." Sebastian nhìn khuôn mặt rộng thản nhiên của cha mình tìm kiếm sự bất ngờ thấp thoáng. Anh không thu được gì. "Cha không có vẻ như bị sốc bởi khả năng đó."
Đặt cái ống hình trụ sang một bên, Hendon bình tĩnh đặt tay lên phần bụng căng tròn. "Khoảng một năm trước, một người đàn ông, tên của y không quan trọng, bị Ngài Pierrepont bắt gặp trong một cuộc phiêu lưu mà có thể đem đến hậu quả khá nhục nhã."
"Chính xác là cuộc phiêu lưu gì?"
"Một cuộc phiêu lưu tình dục. Người đàn ông có liên quan đến việc này - hãy gọi ông ta là Ngài Smith - có những sở thích hơi khác thường. Những sở thích ông ta không muốn công bố."
Sebastian ép chiếc khăn tay lên vết cắt trên má và giữ nó ở đó. "Và?"
"Ông ta đủ khôn ngoan để nhận thấy cần phải thú nhận toàn bộ câu chuyện bẩn thỉu này và xin chỉ dẫn. Ta đã thảo luận vấn đề này với Lãnh chúa Jarvis và, giữa hai chúng ta, chúng ta đã quyết định có thể sử dụng Ngài Smith."
"Ý cha là một điệp viên hai mang, truyền những thông tin chọn lọc cho người Pháp qua Pierrepont?" Sebastian ném chiếc khăn đẫm máu sang một bên và rót cho mình một ly rượu.
"Đúng vậy." Bá tước đứng lên khỏi ghế và đi đến đứng trước ngọn lửa. "Người Pháp sẽ luôn luôn có gián điệp và những thủ lĩnh gián điệp của họ ở London. Sẽ tốt hơn cho phe chúng ta nếu ít nhất một trong số chúng lộ diện. Bằng cách đó, chúng có thể được theo dõi và dòng chảy thông tin có khả năng gây thiệt hại có thể được quản lý... ở một mức độ nào đó."
"Và Rachel York? Có phải cô ấy chuyển thông tin cho Pierrepont?"
Khuôn mặt của Hendon đột nhiên tái mét. "Chúa ơi. Ai nói với con điều đó?"
"Cũng là người đã cho con biết về Pierrepont. Điều đó có đúng không? Có phải Rachel là một trong những điệp viên của Pierrepont?"
"Ta không biết."
Sebastian nhìn cha mình với một ánh mắt cứng rắn. "Cha có chắc không? Cô ta không tống tiền cha để khiến cha chuyển bí mật chính phủ cho người Pháp đấy chứ?"
Đôi mắt xanh của Hendon lóe lên một cách nguy hiểm, nắm tay ông siết chặt hai bên hông. "Chúa ơi. Nếu con không phải là con trai ta, ta sẽ tố giác con vì câu nói đó."
Sebastian đập sầm ly rượu của mình xuống bàn. "Con phải hiểu như nào?"
Bá tước đứng yên, quai hàm chuyển động trong lúc trầm tư suy nghĩ. Ông buông một tiếng thở dài căng thẳng, sau đó nói, "Sáng thứ ba đó, ngày cô ta bị sát hại, Rachel York đến tìm ta. Cô ta nói cô ta nắm trong tay một tài liệu sẵn sàng bán."
"Tài liệu gì?" Hendon do dự.
"Chết tiệt, tài liệu gì?"
Khuôn mặt của Bá tước trở nên tái mét lạ lùng. "Một bản khai tuyên thệ, cung cấp bằng chứng chi tiết cho thấy sự bất cẩn của mẹ con."
"Mẹ con?"
Sebastian cảm thấy bối rối kỳ lạ. Mẹ anh đã mất từ lâu, trong một tai nạn du thuyền ngoài khơi Brighton vào mùa hè năm anh mười một tuổi. Những kỷ niệm biến ảo của quãng thời gian đó xoay quanh anh, với bãi biển lấp lánh ánh nắng, nụ cười ngọt ngào của một người phụ nữ và cảm giác mất mát sâu sắc. Anh gạt chúng ra khỏi đầu. "Cha đã nắm được tài liệu này chưa?"
"Chưa. Ta đã nói với con, cô gái đó đã chết trước khi ta đến điện thờ. Ta đã tìm nó nhưng cô ta không mang nó theo người."
Than trong lò sưởi rít vang lên trong sự im lặng căng thẳng bất ngờ. "Cha cũng nhận ra," Sebastian nói, "rằng tài liệu này là rất có thể là động cơ giết người?"
"Đừng có lố bịch." Hendon mò mẫm trong túi áo khoác và lấy lên chiếc tẩu và một túi thuốc lá. "Việc công bố nội dung của nó sẽ gây rắc rối cho ta, nhưng không nhiều."
"Cha sẵn sàng trả bao nhiêu cho nó?" "Năm ngàn bảng."
Sebastian thở ra một tiếng huýt sáo nhỏ không thành tiếng. "Có những người sẽ coi năm ngàn bảng là quá đủ để giết người."
Hendon không nói gì, chỉ bắt đầu lấp đầy điếu tẩu. Sebastian nhìn ông đè chặt thuốc lá, nét mặt ông trở nên cứng rắn và không khoan nhượng. Và Sebastian nhận ra anh thực sự biết cha mình ít thế nào. "Và nếu người sát hại Rachel York hiện có tài liệu này thì sao? Điều gì sẽ xảy ra?"
Hendon lắc đầu. "Ta không nghĩ cô ta mang nó đến điện thờ. Nhiều khả năng cô ta đã lên kế hoạch mặc cả cái giá cao hơn."
Sebastian cho rằng điều đó cũng khả thi, nhưng không hẳn là một khả năng chắc chắn, nhất là với những gì anh nghe nói về sự lo lắng của Rachel và kế hoạch chạy trốn khỏi London của cô ta. Một nỗi băn khoăn lớn nở rộ trong lòng anh. Có nhiều điều đang xảy ra mà anh không thể hiểu nổi, những điều anh cần phải hiểu nếu như anh muốn có hy vọng trong việc bắt kẻ sát hại Rachel. "Cô ta có nói với cha là cô ta sở hữu bản khai này như thế nào không?"
"Không."
"Cha không hỏi?"
"Tất nhiên, ta có hỏi. Cô ta từ chối trả lời.’’ Hendon xoa bàn tay to lớn, lực lưỡng lên cằm. "Chúa ơi. Nếu cô ta làm việc cho Pierrepont, khả năng cao cô ta đã nhận được tài liệu từ y."
"Nhưng cha không biết điều đó."
"Không."
"Cô ấy có thể có mục đích khác. Nếu người ta biết cha mua tài liệu buộc tội từ một điệp viên Pháp, cha sẽ bị hủy hoại."
Hendon nhét ống tẩu vào miệng và cắn mạnh. "Nó sẽ không được công khai." Đốt một cây nến nhỏ, ông đặt nó trên cái nõ tẩu, má ông hóp lại hút mạnh, sau đó thở ra một luồng khói xanh mỏng. "Con nhờ ta điều tra tung tích của Pierrepont đêm thứ ba trước."
"Và?"
"Đúng là y đã tổ chức một bữa tiệc tối tại nhà mình đêm đó. Nó được tổ chức vội vàng, vì y chỉ vừa trở về từ vùng nông thôn sáng hôm đó."
"Vậy, y không thể giết Rachel."
"Không hẳn. Theo một trong những vị khách, Pierrepont đã cáo lui và vắng mặt trong một khoảng thời gian đáng kể khoảng chín đến mười giờ."
"Đủ lâu để đến Westminster và quay trở lại?" "Có thể."
Sebastian chửi thề nhỏ và tục tĩu. "Làm thế quái nào mà cha không cho con biết đến bản khai này ngay từ đầu?"
"Ta đã nghĩ rằng nó không quan trọng. Đến giờ vẫn vậy. Rachel York đến nhà thờ đó thì sao? Có thể một gã vũ phu tình cờ gặp cô ta ở đó, một mình, và đã tận dụng cơ hội đó. Hắn cưỡng bức rồi giết chết cô ta. Giờ đây những vụ việc như vậy xảy ra quá thường xuyên."
"Ngoại trừ việc cô ta bị cưỡng bức sau khi bị sát hại."
Miệng Hendon há hốc quanh ống tẩu. "Chúa ơi. Loại người nào có thể làm vậy?"
"Một người thích giết chóc," Sebastian nói.
Anh trở lại nhà trọ Hoa hồng và Vương miện qua nẻo đường quanh co đầy tuyết trắng lấp lánh kêu lạo xạo dưới mỗi bước chân. Một vài bông tuyết đi lạc vẫn trôi xuống, lười biếng và yên bình trong màn đêm. Như thể giữa chúng, bóng tối và tuyết đã che giấu tất cả những gì xấu xí, khủng khiếp và nguy hiểm của thành phố, để khiến anh đột nhiên nhận thức được vẻ đẹp của dãy vòm đá cổ trước mặt một cửa hàng gần đó, và hình chạm trổ công phu của khung gỗ ngôi nhà Tudor cũ bên cạnh nó. Và anh tự hỏi, giữa cái xấu và cái đẹp, điều gì thật hơn?
Anh buông một tiếng thở dài nhẹ, hơi thở của anh trắng xoá trong không khí lạnh khi anh lật đi lật lại trong tâm trí những gì anh biết được về đêm đó, về cha mình, về Leo Pierrepont và về Rachel York. Anh tự hỏi tại sao một người phụ nữ như Rachel York lại cho phép mình bị hút vào thế giới bóng tối nguy hiểm của những người đàn ông như Leo Pierrepont. Điều gì đã thúc đẩy cô? Niềm tin chính trị? Sự tham lam? Hoặc bằng cách nào đó cô bị ép buộc làm trái ý mình?
Dù động cơ ban đầu của cô là gì, rõ ràng đã xảy ra sai lầm lớn trên đường đời Rachel York. Theo hàng xóm của cô, Rachel đã đóng gói đồ đạc để rời khỏi London. Rõ ràng số tiền cô ám chỉ đến từ Hendon. Nhưng nó không đủ để lôi kéo một người phụ nữ trước ngưỡng cửa sự nghiệp sân khấu đầy hứa hẹn. Rõ ràng Sebastian đang bỏ qua một điều gì đó trong cuộc sống của Rachel. Một điều gì đó quan trọng.
Anh đã tiến gần đến nhà trọ Hoa hồng và Vương miện. Như đã làm rất nhiều lần trong quá khứ, trong chiến tranh, Sebastian dừng lại ngay dưới phố, mọi giác quan cảnh giác trước những khác biệt tinh tế có thể báo cho anh biết nơi ẩn náu của mình đã bị phát hiện. Nhưng tất cả đều yên bình và tĩnh lặng trong màn tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.
Anh bước vào phòng sinh hoạt chung của nhà trọ, ấm áp với mùi gỗ thông của ngọn lửa và tiếng rì rầm của những giọng nói ngái ngủ, rồi đi về phía sau, lên cầu thang đến phòng mình. Anh quyết định những gì mình cần làm là phải hiểu rõ hơn về cuộc sống của Rachel York. Vào buổi sáng, anh sẽ tới thăm trại trẻ mồ côi nơi cô tới tình nguyện mỗi tuần một lần. Và nếu Tom tìm được Mary Grant, người giúp việc đó...
Sebastian dừng lại trong hành lang mờ tối, gió lùa bên ngoài cửa. Anh không thể chắc điều gì đã cảnh báo mình. Có lẽ là một hương thơm mờ nhạt, vương vấn. Hoặc có lẽ nó đơn giản chỉ là di sản của bản năng nguyên thủy cảnh báo một con thú khi trở về hang của mình rằng nơi này đã không còn y nguyên như lúc nó rời đi. Dù nó là gì, có gì đó mách bảo Sebastian trước khi đút chìa vào ổ khóa rằng cô đang ở đây.
Anh do dự trong giây lát. Sau đó, anh đẩy cửa và bước vào quá khứ của mình.