← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 39

Donatelli đang ở trong xưởng vẽ khi Sebastian bước qua cánh cửa.

Chàng họa sĩ hơi quay lại, há hốc miệng vì sốc, hơi thở bật ra gấp gáp khi bị Sebastian lao tới húc vào bụng anh và quật ngã.

"Anh làm gì vậy? Anh muốn gì ở tôi?," chàng người Ý thở hổn hển khi Sebastian chẹn cánh tay dưới cằm anh ta, chặn đứt nguồn không khí.

"Ta biết ngươi đã mua vài ‘nhỡ’," Sebastian nói qua hàm răng nghiến chặt. "Ngươi thích phụ nữ như vậy hả? Thích họ không cử động, không phản đối, thậm chí không thở?"

Đôi mắt nâu thiên thần của Donatelli mở to. Anh ta cố gắng nói điều gì đó, nhưng tất cả những gì có thể chỉ là một tiếng ùng ục.

Sebastian nới lỏng áp lực lên cổ họng vừa đủ cho anh ta thở hổn hển, "Không! Không phải vậy. Tôi vẽ tranh minh họa y khoa."

Sebastian làm như thể tiếp tục gia tăng áp lực lên cổ họng anh ta. "Thôi đi."

"Không! Tôi thề đó là sự thật. Lần gần đây nhất người ta giao tôi vẽ thân trên phụ nữ." Anh ta như thể cố gắng vươn lên từ sàn nhà, sau đó một lần nữa khuỵu xuống, nét mặt co giật vì sợ hãi khi Sebastian lấy ra khẩu súng nhỏ và kê họng súng vào thái dương của mình.

Donatelli liếm môi, đôi mắt liếc ngang khi cố gắng nhìn ngón tay của Sebastian trên cò súng. "Nếu anh thả tôi đi, tôi sẽ chỉ cho anh thấy. Chúng đang ở căn phòng phía sau."

Sebastian do dự, sau đó để cho anh ta đứng lên.

Tay Donatelli đưa lên cổ họng. "Chúa ơi, anh có thể đã giết tôi." Sebastian chĩa khẩu súng vào ngực của chàng họa sĩ. "Những bức tranh minh họa."

Donatelli gật đầu. "Chúng ở phía sau này." Anh ta loạng choạng về phía căn phòng kia. "Thấy không?" Có khoảng một tá tranh, miêu tả tỉ mỉ từ nhiều góc độ thân trên của một người phụ nữ trong các giai đoạn giải phẫu khác nhau.

"Tôi làm việc với một sinh viên y khoa ở Bệnh viện Thánh Thomas," Donatelli nói, giọng nói vẫn khàn và căng thẳng. "Anh ta mổ xẻ còn tôi phác họa."

"Vậy tại sao một họa sĩ mới nổi trong giới thượng lưu lại phải phác thảo tranh giải phẫu cho tạp chí y học?"

Donatelli nhún một bên vai kiểu Địa Trung Hải. "Tôi bắt đầu làm việc đó để kiếm thêm tiền từ hồi còn vẽ phông màn tại nhà hát. Tôi vẫn tiếp tục làm vì nó cải thiện khả năng vẽ tả thực hình dạng con người. Tôi không phải là họa sĩ duy nhất nghiên cứu tử thi. Hãy xem tranh của Fragonard54* đi."

*Jean-Honoré Fragonard (04/04/1732 - /22/08/1806) là một họa sĩ nổi tiếng của Pháp.

Sebastian quay người khỏi những bức vẽ đẫm máu. "Anh ở đâu vào đêm Rachel York bị sát hại?" Những bức tranh minh họa có thể cung cấp cho người nghệ sĩ một lý do chính đáng cho việc mua tử thi phụ nữ, nhưng chỉ có vậy mà thôi.

Đôi mắt của chàng người Ý mở to. "Tôi ư? Nhưng... Chắc anh không nghĩ tôi đã giết Rachel đấy chứ?"

Sebastian nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ta. "Anh đã ở đâu?"

"Tât nhiên là ở đây. Vẽ tranh." "Có ai ở cùng anh không?"

Quai hàm của chàng người Ý đanh lại. "Không."

Sebastian dừng lại, chú ý đến một bức tranh nhỏ gần đó. Nó trông giống như một phác thảo cho một bức tranh lớn hơn, một bức chân dung gia đình. Nhóm nhân vật gồm một người đàn ông và ba phụ nữ, mỗi người ở một lứa tuổi khác nhau. Bà chủ nhà ngồi ở trung tâm. Bà ta gầy gò, nhăn nheo và còng xuống vì tuổi tác, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự quyết tâm và tự hào đến mức bà hoàn toàn làm lu mờ người phụ nữ bên trái, một quý bà trung niên có khuôn mặt xanh xao, trống rỗng chắc chắn là vợ của người đàn ông. Ở phía bên kia, cô con gái khoảng ngoài hai mươi tuổi với mái tóc nâu và khuôn mặt giản dị nhìn chằm chằm vào thứ gì đó ngoài tầm mắt, như thể muốn tách mình ra khỏi những người khác. Và đứng trên tất cả, với cánh tay dang rộng như thể vừa để bảo vệ những người phụ nữ vừa để thống trị họ, là một người đàn ông to lớn cằm xị với một làn da tươi như hoa và đôi mắt gườm gườm dữ tợn mà Sebastian nhận ra là Charles, Lãnh chúa Jarvis.

Sebastian ngước lên thấy chàng họa sĩ đang nhìn mình đầy lo lắng. "Anh đang vẽ một bức chân dung cho gia đình Lãnh chúa Jarvis?"

"Đó là phác thảo. Bức chân dung đã được hoàn thành vào mùa xuân năm ngoái."

"Khi anh vẫn vẽ phông màn sân khấu?"

Một cơ bắp giật giật bên quai hàm của Donatelli. "Lãnh chúa Jarvis được biết đến vì sự bảo trợ hào phóng với các nghệ sĩ trẻ. Ông ấy là người đã đem sự chú ý của giới thượng lưu tới cho tôi."

Sebastian nhìn lại bức chân dung gia đình. Anh nhận thấy có một suy nghĩ mờ nhạt ở bên rìa tiềm thức của mình. Nhưng khi anh cố gắng nắm lấy nó, nó lại bay mất, giống như một con ngáo ộp nhợt nhạt chế giễu vừa ở đây rồi lại tan biến ngay.

Khẩu súng nhỏ vẫn nằm trong tay, Sebastian tiếp tục bước quanh phòng, nghiên cứu các bức tranh khác nhau đang tựa vào tường, tìm kiếm thứ gì đó sẽ buộc tất cả những mảnh ghép phân tán, lạ thường về cuộc sống và cái chết của Rachel lại với nhau.

Anh đột ngột dừng lại trước một bức tranh đầy ám ảnh của một thiếu nữ, cổ tay bị trói trên đầu, cơ thể trần truồng xoắn lại vì đau đớn, đôi mắt hướng lên trời như muốn cầu xin thần linh thương xót. Khi nhìn gần hơn, Sebastian nhận ra rằng cô gái đó là Rachel, nhưng trẻ hơn. Trẻ hơn nhiều. "Đó là Rachel York, đúng không? Khi còn là một đứa trẻ."

Giorgio Donatelli đang nhìn, không phải vào bức tranh, mà là vào anh. "Anh là vị thương gia đã ở đây vào thứ sáu. Anh nhìn khác, nhưng nét mặt thì giống." Lông mày của anh ta nheo lại thành một cái cau mày. "Lúc đó anh cũng hỏi về Rachel. Tại sao?"

Có cả tá những điều Sebastian có thể nói. Anh quyết định nói thật. "Bởi vì tôi đang cố gắng tìm ra kẻ đã giết cô ấy."

"Họ nói rằng họ biết kẻ đã làm điều đó. Một tử tước tên là Devlin."

"Tôi là Devlin."

Sebastian không chắc người kia sẽ phản ứng ra sao. Donatelli liếc nhìn khẩu súng lục Sebastian vẫn nắm trong tay, sau đó nhìn đi chỗ khác, rồi gật đầu một cái, như thể bằng cách nào đó anh ta cũng tự mình đi đến kết luận này.

"Rachel từng thỉnh thoảng nói chuyện với tôi," anh ta nói, hất hàm về phía bức tranh, "khi tôi đang vẽ nàng. Nàng kể cho tôi về cuộc sống của mình, khi nàng lần đầu tiên đến London. Và trước đó. Đó là những gì đã cho tôi những ý tưởng vẽ bức tranh này."

"Cuộc sống tại Worcestershire của cô ấy?"

Đôi mắt của Donatelli tối sầm lại và trở nên hung dữ. "Nàng mới chỉ mười ba khi cha mình qua đời. Lúc đó mẹ nàng đã chết và nàng không có người thân nào sẵn sàng nhận nuôi, vì vậy nàng bị ném cho các giáo dân. Họ đã bán nàng như một con hầu." Anh ta hít vào một hơi thật sâu khiến lỗ mũi loe ra và ngực nở rộng. "Họ làm điều đó ở đây, anh biết đấy. Lũ người Anh các người, nói thì thật là hay, khinh thường người Mỹ và lải nhải về tội lỗi cùng sự vô nhân tính của những thương vụ mua bán nô lệ châu Phi. Vậy mà các người bán chính con cái của mình làm nô lệ."

Anh dừng lại. "Họ bán nàng cho vợ chồng một thương gia béo ú già nua. Bà ta là một mụ điên. Có cái đầu bệnh hoạn. Bà ta thường buộc Rachel vào một cái cột trong tầng hầm và quất roi vào tấm lưng trần của nàng."

Sebastian nhìn xuống cô gái trần truồng, sợ hãi trong bức tranh. Anh nhớ đến những vết lằn trắng dọc ngang mà Paul Gibson đã thấy trên lưng của Rachel, và những vết sẹo trên cổ tay cô.

"Nhưng những gì gã thương gia đã làm với nàng thậm chí còn tồi tệ hơn." Giọng Donatelli run lên vì xúc động. "Hắn coi Rachel như một con điếm. Một cô bé mười ba tuổi mà hắn đè ra trên bàn và thúc vào nàng từ phía sau như một con chó."

"Một người phụ nữ đã từng trải qua những chuyện như vậy, tôi không nghĩ rằng cô ta sẽ được đàn ông ưa chuộng." Sebastian nhẹ nhàng nói.

"Nàng đã học cách làm những gì cần làm để tồn tại." "Anh có biết cô ấy đang lên kế hoạch rời khỏi London?"

Ánh mắt của Donatelli nhìn đi chỗ khác. "Không. Nàng không bao giờ đề cập đến chuyện đó."

"Nhưng anh biết cô ấy đã mang thai."

Đó giống như lời khẳng định thay vì một câu hỏi. Trước sự ngạc nhiên của Sebastian, mắt Donatelli mở to, môi anh ta tách ra như thể đột nhiên thở hổn hển vì sợ hãi. "Làm sao anh biết điều đó?"

"Tôi biết. Ai là cha đứa bé? Anh à?" "Không!"

"Vậy thì là ai? Lãnh chúa Frederick? "

"Lãnh chúa Frederick?" Donatelli cất một tiếng cười ngắn sắc nét. "Còn lâu. Ông ta là một Bulgarus."

Bulgarus là từ cổ để chỉ đàn ông với xu hướng tình dục đồng giới. Phản ứng đầu tiên của Sebastian là bác bỏ lời buộc tội này. Ngoại trừ việc Donatelli quá say mê, quá minh bạch để là một kẻ nói dối. Và nó không có vẻ như một lời nói dối. "Nếu đó là sự thật thì tại sao ông ta dan díu với Rachel?"

"Ông ta không làm vậy. Nàng là - nói thế nào nhỉ? Vỏ bọc của ông ta. Ông ta trả tiền cho nàng để có thể gặp tình nhân của mình trong phòng nàng. Một thư ký trẻ."

Đó là một trò bịp bợm phổ biến, đặc biệt giữa những người hoạt động tình báo và quan chức chính phủ: Che giấu một bí mật bằng cách ngụy trang nó thành một bí mật khác, một bí mật hào nhoáng và tục tĩu đến mức nếu ai tình cờ phát hiện ra, họ sẽ không bao giờ nghĩ đến việc nhìn xa hơn để nhìn thấy một sự thật - thứ nguy hiểm hơn những gì được ngụy trang. Nếu những chuyến viếng thăm phòng Rachel York của Lãnh chúa Frederick bị bại lộ, mọi người sẽ tự động nghĩ rằng ông coi nữ diễn viên trẻ là tình nhân của mình. Một điều gây sốc, tất nhiên, nhưng cũng là một điều phổ biến giữa những người đàn ông ở cùng độ tuổi và độ giàu có như ông. Thiên hạ sẽ cười khúc khích và tán chuyện về điều đó, nhưng không ai nghĩ đến việc nhìn xa hơn để nhìn thấy bí mật thực sự có thể hủy diệt ông ta, nếu nó bị phát hiện.

Tuy nhiên, vấn đề của những thoả thuận như vậy là người ta sẽ dễ bị tống tiền. Và tống tiền thường là một động cơ để giết người. Ngoại trừ... Ngoại trừ việc thật khó để tưởng tượng một người đàn ông mê trai lại bị hứng tình trước hành vi giết người đến mức cưỡng bức xác chết nạn nhân nữ của mình.

Ánh mắt của Sebastian nhìn vào một bức tranh của Donatelli, bức tranh vẽ Rachel là một cung nữ đang chuẩn bị đi tắm. Lần đầu tiên anh nhận thấy trong bức tranh còn có hình bóng một người đàn ông đang nhìn trộm từ phía sau những tán cây cam xoắn xuýt gần đó.

"Hãy kể lại cho tôi nghe về Bayard Wilcox," Sebastian đột nhiên nói. "Anh nói rằng y từng theo dõi Rachel, theo cô khắp nơi. Nhưng y chưa bao giờ thực sự tiếp cận cô ấy?"

"Cho đến thứ bảy tuần trước thì chưa." Sebastian nhìn lên ngạc nhiên. "Thứ bảy?"

"Tại quán Steven trên phố Bond. Chúng tôi đến đó sau một vở kịch - một nhóm chủ yếu gồm những người tại nhà hát. Vào khoảng mười một rưỡi, Bayard đến với một vài gã quý tộc bạn hắn." Nét mặt thiên thần của Donatelli run rẩy vì ký ức khiếp sợ và ghê tởm. "Chúng say ngã dúi dụi. Đỡ nhau dậy. Cười như những gã đần. Sau đó, Bayard nhìn thấy Rachel. Hắn đột nhiên im lặng và bỏ những người còn lại đến dựa vào một cái cột gần đó và nhìn chằm chằm vào nàng theo kiểu của hắn. Bạn bè hắn cố gắng dụ hắn đi, nhưng hắn không nhúc nhích. Thế là chúng bắt đầu trêu chọc hắn. Nói hắn hẳn là một thái giám khi đứng đó nhìn một người phụ nữ như vậy. Chúng nói rằng nếu hắn có gan thì hãy đi tới chỗ nàng và nói mình cảm thấy thế nào về nàng."

"Và y đã làm vậy?"

Donatelli gật đầu. "Đi bộ thẳng đến và nói với nàng rằng hắn muốn làm tình với nàng. Chính xác những từ đó. Nàng tung một cú đấm vào mặt hắn."

"Bayard đã làm gì?"

"Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì như vậy. Một phút trước hắn còn khóc sưng cả mắt, nói rằng với hắn nàng giống như một nữ thần, và hắn không thể nghĩ được điều gì khác ngoài việc nàng trần truồng và nằm bên dưới hắn. Sau đó, nàng đấm vào mặt hắn và hắn như thể biến thành một người khác. Ý tôi là, khuôn mặt của hắn thực sự thay đổi - đôi mắt của hắn nhíu lại, đôi môi hắn cong lên và da dẻ tối sầm lại. Cứ như thể hắn bị kẻ khác khống chế. Một con quỷ."

Sebastian gật đầu. Anh biết những gì Donatelli đang nói đến. Anh đã nhìn thấy những thay đổi này xuất hiện ở Bayard, ngay từ khi nó còn là một cậu bé.

"Nếu chúng tôi không ở đó," Donatelli nói, "Tôi nghĩ hắn đã giết chết nàng ngay tại chỗ bằng hai bàn tay trần của mình. Chúng tôi phải giữ hắn lại cho đến khi bạn bè hắn cuối cùng cũng kéo hắn đi. Anh vẫn có thể nghe thấy hắn la hét khi đã ở bên ngoài, phun ra những lời tục tĩu hèn hạ nhất. Nói rằng hắn sẽ giết nàng."

"Nó nói vậy sao? Rằng nó muốn giết cô ấy?"

Donatelli gật đầu, mặt tái mét và căng thẳng. "Hắn nói rằng hắn muốn cắt cổ nàng."