CHƯƠNG 40
Thông thường, chủ nhật là ngày duy nhất trong tuần mà Charles, Lãnh chúa Jarvis, dành thời gian ở nhà. Ông sẽ đưa mẹ, vợ, và con gái đến nhà thờ vào buổi sáng, và sau đó ông sẽ ngồi xuống ăn tối cùng họ trong một bữa ăn chủ nhật theo truyền thống Anh Quốc trước khi rút lui đến một trong các câu lạc bộ của mình, hoặc đến những căn phòng dành cho ông tại Dinh thự Carlton hay Cung điện Thánh James.
Tuy nhiên một căn bệnh mà bác sĩ của ông gọi là viêm tim - mặc dù Jarvis chỉ coi là ợ nóng - đã giữ ông trên giường cả ngày thứ hai dưới sự chăm sóc của bà mẹ sắc sảo chua cay, bà ta đã điều hành gia đình ông trong khi vợ ông ngày càng lún sâu vào thế giới mộng mơ của riêng mình còn con gái của ông đấu thương với cối xay gió55* và can thiệp vào những điều cô từ chối tin rằng đó không phải việc của mình.
*Nguyên gốc: Tilting at windmills. Đây là 1 thành ngữ có nghĩa "Tấn công những kẻ thù tưởng tượng". Thành ngữ xuất phát từ tác phẩm Don Quixote của Miguel de Cervantes, khi nhân vật chính Don Quixote đánh nhau với cối xay gió mà ông tưởng là người khổng lồ.
Cuộc đời bị những người phụ nữ vây quanh là một trong những trớ trêu đối với Jarvis. Ngoài mẹ, vợ, và con gái, những người sống cùng ông, Jarvis còn dính líu vào cuộc sống của hai chị em gái nhiều hơn hẳn những gì ông muốn: Agnes cẩu thả, mau nước mắt, luôn cần sự giúp đỡ của ông để kéo chồng và đứa con trai vô dụng ra khỏi chuyện xui xẻo; và Phyllis, dù không thông minh hơn cô em gái, nhưng ít nhất đủ trí khôn để cưới được một tấm chồng tốt.
Phụ nữ, theo ý kiến của Jarvis, nói chung không có đầu óc và ngu ngốc hơn hẳn so với hầu hết đàn ông. Đúng là có một số ngoại lệ - những phụ nữ lý trí một cách đáng ngạc nhiên và có đầu óc nhanh nhạy thường có xu hướng chanh chua, châm biếm hoặc bất kính và là những người khiến ông khó chịu hơn cả những chị em đầu rỗng của mình. Bất chấp lòng hận thù sâu sắc và lâu dài đối với người Pháp, Jarvis phải đồng ý với Napoleon ở một điểm: Phụ nữ chỉ có ích trong hai lĩnh vực, giải trí và sinh sản.
Ý nghĩ đó thường đưa ông trở lại với Annabelle, vợ ông.
Bà từng là một người xinh đẹp và tươi tắn hồi cưới ông, một cô gái ăn mặc đỏm dáng với đôi mắt xanh lấp lánh, nụ cười vui vẻ và lượng của hồi môn đáng kể. Nhưng bà đã chứng minh mình là một sự thất vọng nặng nề. Bà chỉ sinh được một đứa con gái và một đứa con trai ốm yếu trước khi vướng vào hàng loạt vụ sẩy thai và thai chết lưu mỗi năm khiến cho các bác sĩ tuyên bố rằng sức khỏe bà đã bị huỷ hoại và đảo lộn sự cân bằng trong tâm trí mong manh của mình. Jarvis biết rõ hơn. Tâm trí Annabelle chưa bao giờ cân bằng. Nhưng bất cứ khi nào ông hy vọng rằng sức khoẻ không ổn định sẽ sớm đưa bà ra đi ông lại phải thất vọng. Bà sống dai dẳng, năm này qua năm khác, bị các bác sĩ cấm đem lại cho ông sự thoả mãn thỉnh thoảng ông vẫn khao khát và không thể sinh được đứa con trai ông cần để thay thế David, hiện đang nằm tại một ngôi mộ vô danh.
Tuy nhiên, trong tất cả những người phụ nữ trong đời của ông, chính Hero, con gái ông, là người thường khiến Jarvis đau đầu nhất. Một sinh vật bướng bỉnh và lạc lối, cô đã, thật đáng tởm, dành cuộc đời mình làm việc thiện, trong khi liên tục lải nhải về một số lượng đáng báo động các quan điểm đọc được từ những loại người như Mary Wollstonecraft56*và Hầu tước Condorcet57*. Tệ hơn, sau khi kiên quyết chống lại những nỗ lực của ông nhằm tìm cho cô những người chồng giàu có, cô giờ đã gần hai mươi lăm tuổi và trên đường trở thành một phụ nữ độc thân suốt đời. Cô vốn chưa bao giờ xinh tươi được như mẹ, và chút nhan sắc mà cô từng sở hữu đang có nguy cơ nhanh chóng phai tàn.
*Mary Wollstonecraft (1759 - 1797) là một nhà văn, nhà triết học, và người ủng hộ quyền phụ nữ người Anh.
*Marie Jean Antoine Nicolas de Caritat, Marquis của Condorcet (1743 - 1794), là một triết gia, nhà toán học và khoa học chính trị Pháp. Khác nhiều người đương thời, bà ủng hộ một nền kinh tế tự do, chủ nghĩa hợp hiến, quyền bình đẳng cho phụ nữ và người dân của tất cả các chủng tộc.
Giờ cô đang ra ngoài thăm một trại tế bần, trong số mọi việc có thể làm. Chỉ riêng việc nghĩ về nó đã đem lại một vết bỏng chua chát trong ngực khiến ông không có tâm trạng khi tên thẩm phán ngu ngốc Lovejoy cuối cùng đã xuất hiện vào giữa buổi chiều.
"Ngài muốn gặp tôi, thưa ngài?" Người đàn ông nhỏ bé cúi đầu nói.
"Đến lúc rồi," Jarvis càu nhàu từ ghế tràng kỷ bên cạnh ngọn lửa, nơi ông lập nên một văn phòng tạm thời. "Ta nghe nói Devlin đã ra tay một lần nữa."
"Chúng ta không thực sự biết…"
"Hắn bị nhìn thấy ở đó, đúng không không?"
Người đàn ông nhỏ bé mím môi và thở dài. "Vâng, thưa ngài." "Hoàng tử đang rất không hài lòng trước toàn bộ chuyện này.
Đã có những lời đồn trên đường phố. Những lời đồn đáng báo động.
Họ nói rằng đất nước này đã xuống cấp đến độ quý tộc có thể giết người không bị trừng phạt, những người phụ nữ bình thường không còn an toàn ngay cả trong nhà riêng của họ. Đó là điều cuối cùng Hoàng tử cần, khi chỉ còn hai ngày nữa ngài được phong Hoàng thân Nhiếp chính."
"Vâng, thưa ngài."
"Hoàng tử muốn Devlin bị bắt - hoặc bị giết - trong vòng bốn mươi tám giờ tới. Hoặc Queen Square sẽ có một thẩm phán mới. Ta nói rõ ràng rồi chứ?"
"Vâng, thưa ngài," Lovejoy nói, và cúi mình lui ra.