← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 41

Mới chỉ quá trưa khi Sebastian đến tư dinh của chị gái mình tại Quảng trường Thánh James.

"Thưa Ngài", quản gia của Amanda kêu lên, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên và sợ hãi khi ông ta ra trả lời tiếng gõ cửa phủ đầu của Sebastian.

"Ta cho là Bayard vẫn ở nhà?" Sebastian nói, lướt qua ông quản gia và hướng về phía cầu thang.

"Tôi tin rằng Ngài Wilcox đang ở trong phòng thay đồ của mình, thưa ngài. Nếu ngài muốn chờ tại - Thưa Ngài," vị quản gia kêu be be, nhưng Sebastian bước hai bước một lên cầu thang.

Sebastian mở tung cánh cửa phòng thay đồ không báo trước và thấy Bayard đang mặc áo chẽn, cổ nghển lên vụng về trong lúc vật lộn với một cái cà vạt khổng lồ. Y quay lại, hàm chùng xuống, mắt mở to. "Devlin."

Sebastian tóm lấy y trong cơn giận trào lên khiến một chiếc ghế văng lên không trung và khiến cả hai lăn quanh phòng để quật lưng của Bayard vào tường, mạnh đến nỗi đẩy bật không khí ra khỏi ngực y trong một cơn giận đau đớn.

"Ngươi nói dối ta," Sebastian nói, kéo cháu trai của mình ra khỏi tường, rồi lại đập sầm y vào đó. "Ngươi nói ngươi không bao giờ đến gần Rachel York. Giờ ta nghe nói ngươi đe dọa sẽ giết cô ấy tại quán Steven trên phố Bond."

Giọng của Bayard khò khè, ngực y nảy lên tìm kiếm không khí. "Cháu say quá! Cháu còn không biết mình đã làm gì, thì làm sao biết mình đã nói gì."

"Ngươi cũng say vào đêm cô ấy chết. Làm sao ngươi biết mình đang làm gì lúc đó?"

"Cháu không bao giờ làm tổn thương nàng! Cháu yêu nàng." "Ngươi nói rằng ngươi sẽ cắt cổ cô ta, Bayard. Vài ngày sau, kẻ nào đó đã làm như vậy. Ta vẫn còn nhớ lũ rùa, Bayard."

Miệng Bayard trễ xuống, đôi mắt mở to vì khiếp hãi. "Đó là những gì đã xảy ra với nàng sao? Làm sao cậu biết điều đó? Ôi, Chúa ơi, điều đó không đúng, phải không?"

Sebastian siết chặt tay cháu mình, nâng y lên cho đến khi chân y gần như không còn chạm sàn nhà, và giữ y tại đó. "Người còn lại thì sao, Bayard? Mary Grant. Tại sao ngươi cũng bám theo cô ta?"

Sự khó hiểu trên mặt Bayard trọn vẹn đến mức trong thoáng chốc Sebastian cảm thấy nghi ngờ. "Một người nữa? Mary Grant là đứa nào?"

Một giọng phụ nữ cắt ngang sự im lặng đột ngột dày đặc. "Thả nó ra," Amanda nói. "Thả nó ra Sebastian, nếu không thề với Chúa ta sẽ gọi cảnh sát đến tóm cậu."

Sebastian quay đầu nhìn chằm chằm vào chị gái mình. Bà đứng ở ngưỡng cửa, một người phụ nữ trung niên cao lớn với niềm tự hào là con gái của một bá tước không thể lẫn vào đâu được. Bà có làn da và vóc dáng mảnh mai thanh nhã như mẹ mình, nhưng cũng sở hữu nhiều đường nét thô kệch nặng nề của cha mình đến nỗi ở tuổi bốn mươi, bà giống Bá tước nhiều hơn giống người phụ nữ xinh đẹp thanh tao từng là Bá tước phu nhân Hendon.

Sebastian do dự, sau đó nới lỏng cánh tay Bayard để y sụp xuống dựa vào tường.

Bayard đứng yên đó, vai dựa vào ván tường, miệng chùng xuống, hơi thở gấp gáp và nặng nề.

"Chị biết đúng không," Sebastian nói. "Chị biết nó đã giết cô gái đó."

Bayard chùi một bàn tay run rẩy lên đôi môi phóng đãng ướt át. "Cháu không làm điều đó! Tại sao cậu không tin cháu?"

Sebastian nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chị gái mình. "Chị biết, vậy mà chị vẫn giữ im lặng. Và giờ nó đã giết người một lần nữa."

"Cháu nói với cậu rồi, cháu không giết nàng," Bayard nói. "Cháu không giết ai cả."

Ánh mắt của Amanda nhìn sang con trai, khuôn mặt bà lạnh lùng và cứng rắn đến mức trong thoáng chốc Sebastian thấy thông cảm với cháu trai của mình. Bà luôn nhìn y như vậy, ngay từ khi y còn là một cậu bé, khinh khi cơn khát tình mẫu tử của y. "Để chúng ta nói chuyện."

"Nhưng con thề, con không giết ai cả!" "Đi ngay lập tức, Bayard."

Cổ họng Bayard phình ra trong lúc cố gắng nén lại. Y ngập ngừng trong chốc lát, miệng chuyển động như thể đang cố nói gì đó. Sau đó, y cúi đầu và đứng thẳng người, lướt qua mẹ mình ra khỏi phòng trong sự vội vã vụng về và vô duyên.

Amanda nhìn y vấp ngã ở cầu thang, sau đó đưa ánh mắt quay trở lại nhìn Sebastian. "Vụ việc ở phố Bond chả có nghĩa gì," bà nói.

"Những lời khoác lác của một thằng bé, thế thôi."

"Thế thôi à? Chị biết nó thế nào mà, Amanda. Chị luôn biết, dù chị không muốn thừa nhận điều đó."

"Cậu cứ phóng đại sự ngông cuồng của một thằng bé." "Một thằng bé ư?"

Amanda bước đến bên chiếc ghế bị lật nghiêng trong cuộc vật lộn. "Nghe đây, Sebastian: Ta sẽ không cho phép con trai mình bị hủy hoại chỉ vì cái chết tầm thường của một ả ti tiện, ả xứng đáng bị như vậy."

"Chúa ơi, Amanda. Chúng ta đang nói đến mạng sống của một người đấy."

Môi Amanda cong lên với sự khinh thị. "Không phải tất cả chúng ta đều dễ mủi lòng thương xót cho lũ cặn bã xã hội. Ta cứ nghĩ rằng cậu đã học được một bài học sau khi trải nghiệm với con điếm coi cậu như thằng ngốc sáu năm trước. Tên cô ta là gì nhỉ? Anne Boleyn? Từ từ đã, đó là con điếm của một người đàn ông khác. Của cậu tên là…"

"Đừng," Sebastian nói, bước nhanh một bước về phía chị gái mình trước khi vươn người lên. "Đừng bắt đầu với Kat."

"Trời đất." Đôi mắt Amanda mở to ngạc nhiên trong lúc dò xét khuôn mặt em trai mình. "Cậu vẫn còn yêu nó."

Sebastian chỉ nhìn lại bà ta, một vệt màu mờ nhạt, phản trắc làm má anh biến sắc.

"Cậu đang gặp lại nó đúng không?" Bà ta cười the thé. "Cậu chả bao giờ học được. Ta tự hỏi lần này nó muốn gì? Một cơ hội đóng vai góa phụ đau buồn tại buổi treo cổ của cậu?"

"Tôi sẽ không chết vì con trai chị đâu, Amanda."

Sự hứng thú mờ đi trên mặt Amanda. "Nói cho cậu biết, Bayard không liên quan gì đến cái chết của con điếm đó. Nó đi cùng bạn đến chín giờ, lúc Wilcox đón nó và đưa nó về nhà. Sau đó không ra ngoài nữa."

"Lời nói dối đó có thể thoả mãn được cảnh sát vào thời điểm hiện tại. Nhưng nó sẽ tái phạm, Amanda. Và rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Chị nghĩ mình có thể bảo vệ nó trong bao lâu?"

Một cơn giận bùng lên khiến má bà ta sầm xuống và đào sâu sự thù địch lấp lánh trong đôi mắt xanh rực rỡ rất giống đôi mắt của người cha. "Cút khỏi nhà của ta."

Tiếng gõ cửa lớn vang lên, theo sau là những giọng nói hào hứng và một tiếng hét lớn vang vọng lên cầu thang. Sebastian quay về phía tiếng ồn ào, môi anh nở một nụ cười khô khan. "Chị có thể đã không gọi cảnh sát, chị gái thân mến, nhưng có vẻ như Bayard thì có."