← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 43

Ngài Henry Lovejoy ngồi trong khoang hạng nhì của rạp Stein và xem Hugh Gordon, trong vai Hamlet, luyện tập màn đấu kiếm cao trào với một Laertes59* thừa cân đáng kể.

(59) Một nhân vật trong vở kịch Hamlet của William Shakespeare.

Việc phát hiện ra thi thể bị biến dạng của Mary Grant đã loại bỏ những nghi ngờ còn sót lại của viên thẩm phán về tội ác của Lãnh chúa Devlin. Chính Lovejoy đã phỏng vấn bà Charles Lavery, nhân chứng của họ, và thấy bà là một phụ nữ đáng tin cậy. Nếu bà Lavery nói mình đã nhìn thấy Lãnh chúa Devlin rời ngôi nhà, thì Lovejoy tin rằng anh ta đã ở đó. Tuy nhiên...

Tuy nhiên, bác sĩ khám nghiệm thi thể của Mary Grant cho biết cô bị sát hại trước đó cùng ngày, có lẽ trước buổi trưa. Và trong khi hầu hết mọi người không tin tưởng nhiều vào những điều như vậy, Lovejoy đã có quá thừa tôn trọng với các phương pháp khoa học nên không thể bỏ qua báo cáo của bác sĩ. Nhưng nếu Devlin không giết Mary Grant thì anh ta làm gì ở phòng của cô? Tại sao anh ta vẫn còn ở London?

Lovejoy bồn chồn cựa quậy trên ghế, nhớ lại cuộc nói chuyện với Charles, Lãnh chúa Jarvis. Nếu Julia, vợ của Henry vẫn còn sống, bà sẽ nói với ông rằng ông đang làm một kẻ ngốc cứng đầu khi cố gắng tìm hiểu Sebastian St. Cyr thay vì tập trung vào việc bắt giữ anh ta. Và Henry, ông sẽ nói với bà rằng mình đang làm mọi thứ có thể để tóm vị Tử tước. Ông chỉ còn cần gỡ một hai núi thắt vì sự thoả mãn của chính mình.

Sau đó, Lovejoy nhận ra mình đang làm gì và thở dài nhẹ nhàng. Julia của ông đã ra đi gần mười năm nay, nhưng ông vẫn có những cuộc trò chuyện nhỏ như vậy với bà, tưởng tượng xem bà sẽ nói gì, ông sẽ phản ứng lại như thế nào.

Một tiếng động kéo theo sự chuyển động và tiếng cười nói tán gẫu nhộn nhịp đã thu hút sự chú ý của ông trở lại sân khấu. Phân cảnh đã kết thúc. Vừa dùng khăn lau mặt, Hugh Gordon vừa rảo bước xuống cầu thang vào khoang.

"Ngài muốn nói chuyện với tôi?," ông ta hỏi. Ông ta đang mỉm cười, nhưng Lovejoy nhận thấy sự thận trọng trong đôi mắt đen, sự thận trọng cảnh giác thường thấy ở một người đối mặt với một thẩm phán.

"Đúng vậy." Cứng người vì lạnh, Lovejoy đứng dậy. "Tôi biết ngài và Rachel York từng..." Ông do dự, tìm kiếm cách diễn đạt không xúc phạm đến sự nhạy cảm đạo đức của mình. Nhưng bất cứ mối quan hệ tình dục bất chính nào cũng xúc phạm các nguyên tắc Phúc Âm nghiêm ngặt của Lovejoy. Cuối cùng ông quyết định chọn từ "có dính dáng".

Lỗ mũi của Gordon loe ra khi hít nhanh vào một hơi. "Mọi người đều biết ai đã giết cô ta. Lãnh chúa Devlin, gã Tử tước đó. Hắn đã giết Rachel, và hôm qua hắn đã giết một người khác ở Bloomsbury. Vậy tại sao ngài lại ở đây nói chuyện với tôi?"

Sự hung hăng trong giọng điệu của ông ta khiến Lovejoy bất ngờ. "Ông Gordon, chúng tôi đã kiểm tra thông tin cá nhân của ông và phát hiện ra một vài điều khiến chúng tôi lo lắng."

"Ví dụ?"

"Cái tên Adelaide Hunt có ý nghĩa gì với ngài không?"

Ông ta ngập ngừng, hàm răng nghiến chặt trong lúc cân nhắc phản ứng của mình.

"Ngài biết rõ ràng là có. Tôi đã không gặp cô ta trong nhiều năm rồi. Cô ta thì liên quan gì đến chuyện này?"

"Tôi biết ông từng đánh cô ấy một lần, khá nặng. Ông gần như đã giết chết cô ấy."

"Cô ta nói với ngài điều đó?"

Lovejoy không nói gì, chỉ nhìn ông ta chờ đợi.

Một bắp cơ giật giật trên quai hàm của người diễn viên. "Tôi đã tự vệ. Con mụ khốn kiếp đó tấn công tôi với một cái lồng ấp. Mụ có nói với ngài điều đó không?"

"Theo tôi được biết, ngài đã trở nên giận dữ khi cô ấy cố gắng kết thúc mối quan hệ. Cô ấy cầm cái lồng ấp để tự vệ."

"Rõ ràng đã không có lời buộc tội nào đúng không?"

Lovejoy hít một hơi thật sâu mùi dầu sơn và vỏ cam mờ nhạt phảng phất. "Một số đàn ông có thói quen tấn công những người phụ nữ cố gắng chia tay họ. Tôi biết ngài đặc biệt tức giận với Rachel York khi cô ấy bỏ ngài đi với một người khác."

Một cảm xúc mờ nhạt lan ra khiến khuôn mặt gọn gàng, đẹp trai của người diễn viên sầm xuống. "Thì sao? Chuyện đó cách đây gần hai năm rồi. Có chuyện gì với các người vậy? Tôi đã giải thích tất cả những điều này với gã kia rồi."

"Gã nào?"

"Cái gã gặp tôi một vài lần hỏi về Rachel. Đầu tiên y tự xưng mình là anh họ Simon Taylor của cô ta từ Worcestershire, sau đó y nói mình là một Tuần tra phố Bow."

"Sao cơ? Người đàn ông này trông như thế nào?"

Gordon nhún vai. "Cao, rắn rỏi, da ngăm đen. Trẻ hơn so với những gì y cố gắng khoác lên vẻ ngoài của mình. Ăn mặc khá lôi thôi."

Lovejoy đột nhiên cảm thấy hứng thú gần như chuyển thành một sự phấn khích. Thấy chưa, Julia, ông nghĩ; hoá ra tên ngốc cứng đầu này đang âm mưu gì đó.

Vì những miêu tả trên gần như hoàn toàn trùng khớp với mô tả người đàn ông được nhìn thấy rời khỏi chỗ ở của Mary Grant. Người đàn ông được bà Charles Lavery xác định là Tử tước Devlin.

Edward Maitland đang bước xuống bậc thềm trước của Văn phòng Hành chính công thì Ngài Henry Lovejoy trở lại Queen Square.

"Tôi muốn ngài chuẩn bị một vài người theo dõi Hugh Gordon. Cả ở nhà hát lẫn nhà riêng," Lovejoy nói.

Viên cảnh sát dừng lại trong sự ngạc nhiên. "Sao cơ? Ngài không nghiêm túc nghĩ rằng Gordon là người chúng ta đang tìm chứ?"

Lovejoy không hoàn toàn loại trừ khả năng đó, nhưng ông không định nói hết với Maitland. "Không. Nhưng Devlin dường như đã trở nên hứng thú với ông ta. Anh ta đã tiếp cận Gordon hai lần, và anh ta có thể sẽ cố gắng làm vậy một lần nữa. Tôi muốn chúng ta sẵn sàng đón anh ta."