← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 44

Tối hôm đó, Phu nhân Amanda tham dự một buổi dạ hội được tổ chức tại nhà Nữ Công tước Carlyle.

Các dấu hiệu lờ mờ của một thảm hoạ thượng lưu dù thấp thoáng, nhưng vẫn hiện hữu trong những cái nhìn lén lút hướng theo Amanda, những lời thì thầm đột ngột dừng lại khi bà tiến đến gần. Amanda cảm thấy một cơn giận lạnh lẽo thắt chặt tim mình khi bà di chuyển giữa các mệnh phụ có cái nhìn sắt đá và những bà quả phụ đội khăn xếp. Bà là Phu nhân Amanda, vợ Lãnh chúa Wilcox bằng hữu thân cận của Hoàng tử và là con gái của Bá tước Hendon, Bộ trưởng Tài Chính. Họ sẽ phải trả giá vì đã xúc phạm bà.

Giữa buổi tối, bà ngạc nhiên khi nhìn thấy chồng mình tiến đến qua đám đông. Không hứng thú với vòng xoáy các sự kiện xã hội hay những chuyến viếng thăm nhà hát opera chiếm hầu hết thời gian của vợ mình, sau bữa ăn Wilcox thường rút lui đến một phiên họp tối của Thượng Viện hoặc một trong các câu lạc bộ của mình.

"Có điều gì không ổn sao, anh yêu?" bà nói với một nụ cười trên môi khi nâng một ly rượu sâm banh trên khay bạc của người hầu bê ngang qua. "Có phải phi vụ mới nhất của Sebastian khiến anh bị White chỉ trích? Thế Boney đã đáp xuống Dover hay chưa?"

Nụ cười điềm tĩnh thường thấy của Wilcox vẫn nở ra kiên định, nhưng ánh mắt ông ta thì nghiêm nghị. "Bayard nói với anh rằng chiều nay cậu của nó đến thăm em." Ngay cả khi nói, ông ta vẫn lướt nhìn đám đông. "Đó có phải là một điều khôn ngoan không, em yêu?"

"Thật là, Martin. Anh thực sự nghĩ rằng em đã mời Devlin à? Gợi ý rằng nó có thể ẩn náu trong nhà xe, hoặc cải trang thành một trong những người hầu của chúng ta?"

"Không. Anh nghĩ là không." Trong giây lát, nụ cười của Wilcox trượt mất. "Cậu ta đang trốn ở chỗ quái quỷ nào?"

"Nó không đề cập đến việc đó. Nhưng trừ khi em đoán sai, nó đang ẩn náu với con điếm đã khiến nó biến mình thành kẻ ngốc khi mới rời Oxford lần đầu tiên."

Wilcox quay đầu mình nhìn chằm chằm vào bà. "Em không đùa đấy chứ."

"Ồ, đúng vậy." Amanda đặt cái ly của mình sang một bên. "A, Phu nhân Bainbridge kia rồi. Xin thứ lỗi, anh yêu." Và bà để ông ta lại đó, tự suy nghĩ về việc tùy ý sử dụng thông tin vừa nhận được.

Sebastian nhìn Leo Pierrepont đứng trước cánh cửa nhà để xe ngựa. Vào tháng hai, màn đêm đến sớm trên đường phố London; mới bốn giờ chiều, chuồng ngựa và những khu vườn quanh nhà gần như đã tối. "Giles!" Gã người Pháp hét lên, giọng y vang vọng trống rỗng trong sự im lặng lạnh lẽo. "Giles? Où est tu60*?" Y chờ đợi. "Charles?"

Buông ra một câu chửi thề, y đu từ yên xe dẫn con ngựa màu hạt dẻ mệt mỏi vào chuồng. Y thắp chiếc đèn treo trên xà nhà, nhìn xung quanh rồi nói thầm "Merde61*" và định tháo đai ngựa của mình.

*Ngươi ở đâu (tiếng Pháp trong nguyên bản).

*Khốn kiếp (tiếng Pháp trong nguyên bản).

Từ trong bóng tối ở một góc chuồng trống, Sebastian chờ đợi, lắng nghe những tiếng gầm gừ nho nhỏ của một người đàn ông không quen với việc tháo yên và chải chuốt con ngựa của mình. Mùi dầu nóng trộn lẫn với hương thơm của cỏ khô, yến mạch và mùi ngựa. Trong một cái chuồng gần đó, một trong những con ngựa của Pierrepont di chuyển không ngừng.

Rút khẩu súng từ túi của mình ra, Sebastian lẻn đến nơi gã người Pháp, vẫn càu nhàu, ngồi xuống dùng bàn chải ngựa chải cái bụng ướt của con ngựa màu hạt dẻ. Sebastian dí khẩu súng lục để họng súng cách tai Pierrepont chỉ vài phân ít ỏi. Khi nghe thấy âm thanh kéo cò, Pierrepont khựng lại.

"Di chuyển từ từ thôi, Ngài Pierrepont."

Pierrepont quay đầu lại, ánh mắt tập trung vào khẩu súng lục trước khi nhìn lên khuôn mặt của Sebastian. "Người đánh xe và giữ ngựa của ta đâu?"

"Ở nơi mà chúng ta không phải lo về việc sẽ bị họ làm phiền.’’ Gã người Pháp từ từ đứng dậy. "Anh muốn gì?"

"Ta nghĩ rằng ta muốn kể với ông một câu chuyện." Lông mày Pierrepont nhướng lên. "Một câu chuyện."

"Một câu chuyện." Sebastian dựa vào một kiện cỏ khô, trên tay vẫn nắm hờ khẩu súng. "Nó diễn ra như sau: Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi chúng ta gọi là Lâu Đài Windsor, có một vị Vua điên sinh sống."

"Thật sáng tạo làm sao."

"Đúng vậy phải không? Tiếp tục nhé, trong khi vị Vua của chúng ta ngày càng lún sâu vào thế giới điên rồ của mình, Quốc hội lưỡng viện của ngài tại London gần đó bận thảo luận về các chi tiết của một dự luật sẽ phong con trai cả của nhà vua là Hoàng thân Nhiếp chính, có nghĩa là ông ta sẽ cai trị ở vị trí của cha mình.’’

"Hấp dẫn đây," Pierrepont tựa vào một cột gỗ gần đó và khoanh tay trước ngực. "Ta hy vọng câu chuyện có một ý nghĩa nào đó."

"Ta đang tiến đến đó đây. Ông thấy đấy, câu chuyện có một nhân vật phản diện. Một người đàn ông tên là Napoleon."

"Hẳn rồi. Các nhân vật phản diện luôn là một người Pháp." Sebastian mỉm cười. "Đất nước của Napoleon đã tiến hành một cuộc chiến tranh chống lại vị Vua già điên rồ của chúng ta trong gần hai mươi năm, vì vậy hẳn nhiên Napoleon quan tâm đến các cuộc đàm phán. Hắn nhận ra Hoàng thân Nhiếp chính có thể là một điều tốt cho Pháp."

"Vì sao lại như vậy?"

"À, ông thấy đấy, nhà vua đã luôn ủng hộ một nhóm người trong Quốc hội, chúng ta sẽ gọi họ là Đảng Bảo thủ. Giống như vị Vua già, Đảng Bảo thủ không thích thay đổi. Họ nghĩ rằng cách giữ cho đất nước hùng mạnh là duy trì các thể chế cũ như chế độ quân chủ và giáo hội vững chắc. Và bởi vì họ đang kiếm được một khoản lợi nhuận kha khá từ cuộc chiến, điều cuối cùng họ muốn là một hiệp ước hòa bình với Napoleon, nhân vật phản diện của chúng ta."

"Chiến tranh có thể khá béo bở."

"Đối với một vài người thôi. Nhưng Hoàng thân Nhiếp chính tương lai của chúng ta, vị Hoàng tử, lại được những người thuộc một phe khác vây quanh. Hãy gọi họ là Đảng Tự do, được chứ? Những thành viên đảng Tự do này, có xu hướng nhìn về tương lai thay vì quá khứ. Họ tin rằng để đất nước của mình phát triển thịnh vượng và hùng mạnh, phải có những thay đổi. Họ thấy rằng mặc dù cuộc chiến tốn kém kéo dài này đã khiến một số người trở nên rất giàu có, nhưng những người dân thường lại trở nên khốn đốn. Một cách khủng khiếp. Vì vậy, họ nói, "Tại sao chúng ta tham gia cuộc chiến này? Napoleon ở trong đất nước của hắn, chúng ta ở đất nước của chúng ta. Chúng ta là những người tuyên chiến với hắn. Tại sao chúng ta không chỉ đơn giản là kết thúc sự điên rồ này và có hòa bình?"

"Tại sao lại không chứ," Pierrepont nói với một nụ cười kín đáo.

"Napoleon, nhân vật phản diện của chúng ta, cũng không thực sự hào hứng với việc tiếp tục cuộc chiến này. Hắn mong ngóng được đàm phán một hiệp ước hòa bình với Đảng Tự do khi họ lên nắm quyền. Nhưng vì hắn là một người thông minh, hắn quyết định sẽ tốt hơn nếu tăng vị thế mặc cả của mình. Hắn nhận ra rằng một trong những cách để làm điều đó là sở hữu một loại đòn bẩy với một quý ông mà tất cả mọi người cho là sẽ trở thành Thủ tướng khi Hoàng tử của chúng ta thành lập chính phủ mới." Sebastian dừng lại. "Hãy gọi cho quý ông Đảng Tự do này là Lãnh chúa F, được chứ?"

Sự ngạc nhiên thoảng qua khuôn mặt của gã người Pháp. "Tiếp tục đi."

"Giờ Napoleon có một người ủng hộ bí mật tại London, một cá nhân chúng ta sẽ gọi là Sư tử62*."

*Đồng nghĩa với từ Leo.

Pierrepont gắt một tiếng cười. "Chắc chắn anh có thể làm tốt hơn thế chứ?"

"Xin lỗi. Dù sao thì, Napoleon chỉ thị cho Sư tử tìm ra điểm yếu của Lãnh chúa F. Tất cả mọi người đều có điểm yếu, và chẳng mấy chốc Sư tử phát hiện ra Lãnh chúa F hứng thú với những người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai. Vì vậy, Sư tử thiết lập một kế hoạch. Hắn dẫn dắt Lãnh chúa F vào một cuộc tình với một thư ký trẻ đẹp trai ở một vị trí nhạy cảm - cứ cho là ở Bộ Ngoại giao được chứ? Và hắn sắp xếp để những cuộc hẹn hò nguy hiểm này diễn ra tại phòng của một trong những trợ lý của Sư tử, một nhà cách mạng trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, chúng ta gọi là..." Sebastian do dự. "Hãy gọi cô ấy là Rachel, được chứ?"

"Đó là câu chuyện của anh mà."

"Đúng vậy. Theo như ta biết, viên thư ký trẻ đẹp trai đã lôi kéo Lãnh chúa F viết một vài bức thư tình rất nguy hại, mà sau đó rơi vào tay Sư tử. Cái bẫy đã được giăng ra. Tất cả những gì nhân vật phản diện của chúng ta cần làm là chờ đợi Lãnh chúa F trở thành Thủ tướng."

"Ta tin là câu chuyện của anh đang đi đến một ý nghĩa nào đó."

"Gần đến rồi," Sebastian nói, khẽ cử động. "Ông thấy đấy, dù kế hoạch này rất thông minh, đã có gì đó sai hướng. Một điều gì đó khiến Rachel sợ hãi, và cô ta quyết định chạy trốn khỏi London. Cô ta nảy ra ý tưởng sáng láng rằng nếu đánh cắp các bức thư buộc tội Lãnh chúa Frederick - cùng với một vài tài liệu có giá trị khác mà Sư tử đã thu thập - và bán lại cho các bên quan tâm, cô ta có thể kiếm được một khoản kha khá để bắt đầu một cuộc sống mới. Cô ta chờ đợi cho đến khi Sư tử ra khỏi thị trấn, đánh cắp các tài liệu, và chuẩn bị bán chúng."

Pierrepont vẫn giữ khuôn mặt của mình thản nhiên. "Tiếp đi." "Thật không may cho Rachel, Sư tử đã thay đổi kế hoạch. Ông ta trở về nhà sớm hơn từ bữa tiệc tại ngôi nhà nghỉ dưỡng đồng quê.

Ông ta phát hiện ra những tài liệu đã bị mất, và chẳng mấy chốc phát hiện ra ai đang giữ chúng. Ông ta bám theo Rachel đến một cuộc hẹn tại Nhà thờ Thánh Matthew vùng Fields, và giết chết cô ta ở đó theo một cách rất ghê tởm - có lẽ như một lời cảnh báo với các trợ lý khác nếu họ định nảy ra những ý tưởng sáng láng như vậy trong tương lai."

Pierrepont đung đưa cánh tay hững hờ ở hai bên hông. "Đây là một câu chuyện giải trí, thưa ngài tử tước. Anh nên xem xét việc viết kịch. Hoặc sáng tác truyện thiếu nhi. Nhưng tất cả những gì anh có là một câu chuyện. Anh không có bằng chứng. Và không biết được mình đã thực sự bị cuốn vào điều gì. Anh là một tên ngốc. Lẽ ra anh nên rời London từ nhiều ngày trước khi còn có thể."

Môi Sebastian nở một nụ cười cứng rắn. "Chỉ có một điều ta không hiểu. Bản khai có tuyên thệ của mẹ ta - thứ ta cho là Rachel cũng đã đánh cắp từ ông; tại sao ông lại có nó? Để gây áp lực lên cha ta?"

Pierrepont bộc lộ sự ngạc nhiên cường điệu. "Thì sao. Có điều gì đó trong quá khứ của cha anh khiến ông dễ bị gây áp lực hay sao?"

"Bây giờ ai mới là tên ngốc đây?" Sebastian đưa khẩu súng lên và chĩa nó vào ngực y. "Nó dùng để làm gì?"

Pierrepont nhún vai. "Bằng chứng về những bí mật nhỏ bẩn thỉu trong cuộc sống của các yếu nhân luôn luôn hữu ích." Y liếc về phía bóng tối bên ngoài cửa nhà xe đang mở. Nhưng Sebastian đã nghe thấy nó từ lâu - những tiếng chân lén lút bước qua khu vườn. Nhanh chóng.

Anh trượt khỏi kiện cỏ, di chuyển ra phía sau gã người Pháp để tóm lấy cổ y bằng một cánh tay và nhấn họng súng lục vào thái dương y.

"Bảo chúng lùi lại," Sebastian thì thầm. Sau đó thêm vào, "Ngay!" khi thấy Pierrepont do dự.

"Đứng yên," Pierrepont hô. Tiếng bước chân dừng lại.

"Sẽ tốt hơn nếu chúng biết chúng ta đang ra. Và đừng có nghĩ đến việc cố gắng thử bất kỳ điều gì," Sebastian nói thêm, trong lúc Pierrepont hô lên một lần nữa.

"Anh sai rồi, anh biết đấy," Pierrepont nói qua vai khi Sebastian kéo y về phía cửa ra vào.

"Về cái gì?"

Trước sự ngạc nhiên của anh, Pierrepont cười. "Ta không bàn về phần còn lại của nó. Nhưng anh đã sai trong điều này," y nói khi Sebastian thả y ra và lùi vào bóng đêm. "Ta không giết Rachel York."