CHƯƠNG 49
Giorgio Donatelli vội vã về nhà trong cơn mưa đầu giờ chiều, dưới nách kẹp một ổ bánh mì. Núp dưới hiên nhà, anh ta đang dò dẫm tìm chìa khoá thì Sebastian tiến đến phía sau. "Cho phép tôi nhé," Sebastian nói, vươn tay đẩy mở cửa qua anh chàng người Ý đang cứng người.
"Chúa ơi," Donatelli thì thầm, mặt tái đi còn ổ bánh mì bắt đầu trượt khỏi tay. "Lại là anh à."
Sebastian bắt ổ bánh ngay trước khi nó chạm xuống bậc thềm, và cười to với chàng họa sĩ. "Chúng ta nói chuyện chứ?"
"Anh không nói mình và Rachel là tình nhân," Sebastian nói. Donatelli ngồi trên một chiếc ghế bành phủ thảm cũ kỹ bên cạnh ngọn lửa tại phòng khách, khuỷu tay đặt trên đầu gối, mái tóc đen xoăn vùi trong tay. Anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, quai hàm cứng lại. "Tôi hiểu cái đất nước này, cách người Anh các người đối xử với người ngoại quốc."
Sebastian đứng ở phía xa trong phòng, vai dựa vào tường, tay khoanh trước ngực. Anh cũng hiểu đất nước của mình, biết tính kiêu ngạo, nỗi sợ hãi và sẵn sàng đổ tội cho bất cứ người nước ngoài nào mà không cần làm theo thủ tục hay bất cứ lý do gì. Donatelli nói đúng; nếu các cơ quan chức năng phát hiện ra một người Ý là nhân tình của Rachel, Donatelli mới là người họ bắt giữ, dù bằng chứng chỉ đến Sebastian nhiều đến đâu đi chăng nữa.
"Tôi nghe nói Rachel đang lên kế hoạch rời London," Sebastian nói. "Anh có biết không?"
Donatelli bật dậy, đôi mắt đen long lên. "Anh có ý gì? Rằng nàng lên kế hoạch bỏ tôi? Rằng tôi trở nên giận dữ ghen tuông khi phát hiện ra và giết chết nàng? Chúa ơi, tất nhiên tôi biết điều đó. Nàng đang mang thai đứa con của tôi!"
Sebastian ngồi yên không nhúc nhích. "Vậy là cả hai người định ra đi? Đúng không? Tại sao? Sau nhiều năm khốn khó cuối cùng anh cũng nhận được nhiều đơn đặt hàng hơn cả mong đợi, còn Rachel có một sự nghiệp đầy hứa hẹn phía trước trên sân khấu London. Tại sao hai người muốn ném tất cả những điều đó đi?"
Donatelli bước tới đứng bên cạnh lò sưởi, một tay đặt trên mặt lò sưởi, mắt nhìn vào lửa. Sau một lúc, anh ta thở dài, như thể cho qua tất cả sự giận dữ của mình. "Chúng tôi định đến Ý. Đến Rome. Rachel... Rachel sợ điều gì đó. Tôi không biết là gì. Cô ấy không cho tôi biết. Cô ấy nói sẽ tốt hơn nếu tôi không biết."
"Nhưng anh biết cô ấy đang chuyển thông tin thu thập được từ các tình nhân của mình cho Pháp qua Pierrepont."
Donatelli gật đầu, môi cong lên khinh thị. "Thật đáng ngạc nhiên với những điều mà đàn ông để lộ ra trong nỗ lực gây ấn tượng với một người phụ nữ xinh đẹp."
Sebastian nghiên cứu dáng vẻ mạnh mẽ của anh ta. Anh ngạc nhiên trước sự tin tưởng của chàng họa sĩ khi anh ta có thể thảo luận về việc người phụ nữ mình yêu tán tỉnh những gã đàn ông khác, thậm chí còn dụ họ lên giường nhằm thu thập thông tin. "Anh có biết cô ấy đã lấy trộm một xấp tài liệu từ Pierrepont?"
Donatelli gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào than hồng. "Xin Chúa tha tội, tôi thậm chí đã giúp nàng. Chủ nhật tuần trước, trong khi Pierrepont ở miền quê, tôi đã đánh lạc hướng quản gia trong khi nàng lẻn vào thư viện của Pierrepont. Nàng biết chỗ y giữ chúng, trong một ngăn bí mật tại lò sưởi. Anh thấy đấy, y cũng làm một ngăn như vậy cho nàng, tại phòng nàng ở Dorset Court."
"Cô ấy đã lấy bao nhiêu tài liệu đi?"
Donatelli nhún vai. "Tôi biết có một phong bì chứa khoảng nửa tá thư của Lãnh chúa Frederick, nhưng đó không phải là tất cả. Tôi nghĩ nàng có kế hoạch liên hệ với ba, bốn người khác nhau. Tôi không chắc. Tôi không muốn tham gia vào việc đó. Tôi nói với nàng rằng những gì nàng đang làm là một việc nguy hiểm, rằng điều đó giống như tống tiền. Nhưng nàng nói không phải như vậy, những người nàng bán chỗ giấy tờ này sẽ rất vui mừng khi nhận được chúng." Giọng anh nhỏ lại thành một lời thì thầm khắc khoải. "Tôi đã sợ điều này sẽ xảy ra."
"Vậy nhưng anh đã tự mình đi tìm những tài liệu đó khi biết cô ấy đã chết," Sebastian nói. Anh nhớ những gì Kat đã nói với mình, về một người đàn ông trẻ đã lục soát phòng của Rachel buổi sáng sau khi cô ta bị sát hại. Một người đàn ông trẻ có chìa khóa.
Donatelli liếc nhìn xung quanh, gò má cao của anh ta tối sầm lại. "Tôi sợ - sợ rằng kẻ nào giết Rachel cũng sẽ truy lùng tôi. Tôi nghĩ nếu tôi có tài liệu, nếu tôi giao nó cho hắn..."
"Giao cho ai?" Sebastian nói gay gắt. "Pierrepont? Anh có nghĩ y biết Rachel đã đánh cắp giấy tờ của mình?"
"Có thể. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu y nhận thấy có điều gì đó không ổn suốt mấy tuần qua. Nàng không còn là chính mình." "Bởi vì những gì cô ấy đã làm cho Pierrepont?"
"Tôi không nghĩ vậy. Nàng rất tự hào về những gì mình đã làm, về vai trò của nàng trong việc đem lại chủ nghĩa cộng hòa và công bằng xã hội cho đất nước này. Nhưng sau đó..."
"Sau đó thì sao?"
"Tôi không biết. Như thế một ai đó đã bắt nàng làm điều gì đó nàng không muốn, một điều gì đó khiến nàng sợ hãi. Khi nàng phát hiện ra mình mang thai..." Giọng anh ta vỡ ra và anh ta phải nuốt nước bọt. "Nàng đã quyết định chúng tôi cần phải ra đi. Đó là khi nàng nảy ra ý tưởng đánh cắp tài liệu từ Pierrepont và bán chúng, để chúng tôi có tiền bắt đầu lại ở Rome."
"Anh có nghĩ rằng ai đó đã phát hiện ra cô ấy chuyển tin tức bí mật cho người Pháp?"
Donatelli quay người khỏi lò sưởi, bàn tay nắm chặt đưa lên áp vào môi. "Tôi không chắc. Có thể. Có thể nó có liên quan tới thành viên đảng Tự do đó - người mà họ đồn rằng sẽ trở thành Thủ tướng khi Hoàng tử thành Hoàng thân Nhiếp chính vào ngày mai."
"Ý anh là Lãnh chúa Frederick?"
"Đúng rồi," Donatelli nói. "Lãnh chúa Frederick Fairchild. Pierrepont đã sử dụng Rachel trong một kế hoạch nhằm cố gắng kiểm soát ông ta." Anh ta buông tay xuống. "Anh đã nghe tin rồi, phải không? Về Pierrepont ấy?"
Sebastian lắc đầu, cảm thấy một cơn rùng mình lo âu sâu sắc. "Pierrepont làm sao?"
"Chính phủ đã chống lại y. Y bị tuyên án là một điệp viên, nhà y bị lục soát."
Sebastian lùi ra khỏi bức tường. "Còn Pierrepont? Y bị bắt chưa?"
"Không. Y rất may mắn, hoặc là một kẻ nào đó đã cảnh báo trước cho y, bởi vì y đã bỏ chạy. Họ nói rằng y đã rời khỏi London." Môi Donatelli xoắn lại thành một nụ cười gượng gạo. "Thật mỉa mai đúng không? Tất cả những âm mưu đó chỉ để bẫy một người đàn ông thậm chí sẽ không trở thành Thủ tướng."
"Gì? Ý anh là sao?"
"Anh không cập nhật thông tin nhỉ? Tin đó được công bố sáng nay. Hoàng tử đã quyết định không yêu cầu đảng Tự do thành lập chính phủ. Đảng Bảo thủ sẽ tiếp tục nắm quyền."
Khi Sebastian đến nhà của Lãnh chúa Frederick tại phố George, mưa chỉ còn là một cơn mưa phùn nhẹ.
Mô thức đang dần sáng tỏ, anh nghĩ, một mạng nhện rối rắm của mưu kế và phản kế. Các điểm chính vẫn có thể mờ mịt và chưa rõ ràng, nhưng ngày càng trở nên sắc nét.
Giơ tay lên, Sebastian gõ mạnh vào cánh cửa ngôi nhà. "Ông Simon Taylor," anh nói khi cánh cửa mở ra để lộ một ông quản gia ủ rũ với đôi má hồng hào, thân hình ấn tượng và sự khinh bỉ ngạo mạn thường thấy, "đến gặp Lãnh chúa Frederick."
Nét mặt của người đàn ông vẫn khách sáo một cách đáng ngưỡng mộ trong lúc ông cảm nhận đầy đủ sự sỉ nhục của chiếc áo và cái quần ống chẽn mua từ đường Rosemary của Sebastian, giờ ướt sũng vì mưa, bùn hôi vấy bẩn lung tung khi anh chạy qua những hang cùng ngõ hẻm trong thành phố. Hiển nhiên bản năng đầu tiên của ông quản gia là dẫn một vị khách như vậy vào qua cửa cho người hầu. Tuy nhiên, thái độ và sự bình tĩnh tự tin của Sebastian hẳn đã cho thấy điều gì đó khiến ông quản gia dừng lại. Ông ta do dự, sau đó nói, "Lãnh chúa có đang chờ ngài không?"
"Ông ta nên chờ thì tốt hơn. Tôi là họ hàng của Rachel York." Người đàn ông đưa ra một cái khịt mũi hiếm thấy. "Xin ngài chờ tại đây," ông ta nói, và quay về phía đại sảnh...
Đúng lúc một tiếng đoàng lớn của súng lục vang lên ở phía bên kia của cánh cửa thư viện đang đóng kín.