CHƯƠNG 50
Ngài Henry Lovejoy đang ngồi bên bàn, ngủ gật sau bữa ăn ngon lành với bít tết và bánh thận tại quán rượu góc phố, thì ông bị tiếng rít xin lỗi của người thư kí đánh thức.
"Ngài Henry?" Collins nói, cái đầu hói của anh ta tròn hiện ra tròn xoe bên khung cửa. "Có một người phụ nữ đến đây tìm ngài. Một người phụ nữ từ chối cho biết tên."
Lovejoy nhìn thấy một thiếu phụ thanh mảnh ăn mặc thời trang với chiếc áo rơ-đanh-gốt màu xanh nhạt cùng một chiếc mũ tròn mạng che phù hợp với bộ đồ. Cô chờ đến khi người thư kí miễn cưỡng rút lui, sau đó nâng mạng che để lộ ra khuôn mặt tái mét bối rối của của Melanie Talbot.
"Bà Talbot." Lovejoy vội vàng đứng lên. "Bà không cần phải phiền hà đến đây. Nếu bà muốn gửi một thông điệp…"
"Không," cô nói với sức mạnh lớn hơn ông nghĩ. Người phụ nữ này trông có thể mỏng manh với khung xương tinh tế cùng thân hình mảnh khảnh và đôi mắt u buồn, nhưng cô không hề như vậy. "Tôi đã chờ đợi quá lâu rồi. Lẽ ra tôi có nên nói sự thật ngay từ đầu." Cô hít vào một hơi thật sâu, sau đó vội vàng nói, "Devlin đã ở với tôi vào đêm cô gái đó bị sát hại."
Lovejoy đi quanh bàn, duỗi một bàn tay mời vị khách của mình ngồi xuống một chiếc ghế. “Bà Talbot, tôi hiểu bà muốn giúp Tử tước, nhưng hãy tin tôi khi tôi nói rằng điều này là hoàn toàn không cần thiết…”
"Không cần thiết?" Cô giật ra khỏi ông, đôi mắt xanh long lên ngọn lửa bất ngờ. "Ngài nghĩ sao? Tôi đang dựng lên chuyện này? John đã thề sẽ giết tôi nếu anh ta phát hiện ra tôi gặp Sebastian một lần nữa. Ngài nghĩ tôi sẽ mạo hiểm điều đó ư? Vì một lời nói dối?"
Lovejoy dừng lại, bàn tay hạ xuống hai bên hông, tất cả những nghi ngờ trước về vụ án này một lần nữa xuất hiện trong ông. "Bà đang nói gì vậy? Bà đã gặp Lãnh chúa Devlin vào tối thứ ba trước bất chấp sự cấm đoán của chồng mình?"
Cô đi đến đứng trước cửa sổ nhìn ra quảng trường. "John kể với tôi về cuộc đấu tay đôi, khoác lác về nó, về việc anh ta sẽ giết Sebastian."
"Vậy bà... làm gì? Nghĩ đến việc cảnh báo ngài lãnh chúa của mình rằng chồng bà có ý định bắn giết? Chắc chắn lãnh chúa cũng nhận thức được điều đó chứ?"
Cô lắc đầu, môi cô cong lên bất ngờ thành một nụ cười gượng gạo. "John không bao giờ có thể đánh bại Sebastian. Tôi đến gặp Sebastian để bắt anh ấy hứa sẽ không giết chồng mình."
Cô quay người khỏi cửa sổ. "Điều đó khiến ngài ngạc nhiên, đúng không?" Cô nói khi Lovejoy chỉ nhìn chằm chằm vào cô. "Ngài cho rằng nếu tôi thật sự khốn khổ khi sống cùng chồng mình, tôi sẽ phải vui mừng nếu được thoát khỏi anh ta bằng mọi cách có thể. Ngài không hiểu cuộc đời của một người phụ nữ là như thế nào đâu. Dù cuộc sống của tôi có khó khăn đến mấy, John là tất cả những gì tôi có. Cha tôi sẽ không bao giờ đón nhận tôi nữa. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra với chồng tôi, tôi sẽ rơi vào cảnh túng quẫn. Bị đá ra đường. Tôi không thể đối mặt với điều đó."
"Bà gặp Lãnh chúa Devlin ở đâu?"
"Trong một góc yên tĩnh của công viên. Tôi không nghĩ rằng có người nhìn thấy chúng tôi. Tôi thề tất cả những gì chúng tôi làm là trò chuyện. Nhưng ngay cả khi John tin vào điều đó, nó cũng không quan trọng. Anh ta sẽ…" Giọng nói của cô vỡ ra và cô dừng lại.
Lovejoy nhìn cái cổ thon của cô khi cô nuốt nước bọt. Ông nhận ra trên đó có những vết bầm tím, gần như khuất dưới viền ren của váy. Bốn vết bầm tím có hình dấu tay của một người đàn ông. "Đó là lúc mấy giờ?"
"Từ năm rưỡi đến ngay trước tám giờ."
Hẳn phải cần đến nỗ lực đáng kể, Lovejoy nghĩ, để người vợ trẻ đẹp của Đại úy John Talbot thuyết phục Lãnh chúa Devlin không giết người chồng vũ phu của mình. Nhưng nếu cô ấy nói sự thật, sẽ không thể nào có chuyện Devlin đến Điện thờ Đức Mẹ tại Nhà thờ Thánh Matthew vùng Fields ở Westminster kịp giờ để giết Rachel York trước hoặc sau cuộc gặp của anh ta với bà Talbot.
Nếu cô ấy nói sự thật.
Lovejoy nhìn cô với ánh mắt cứng rắn. "Điều gì khiến bà quyết định nói chuyện đó vào lúc này."
Đôi má nhợt nhạt của cô hơi biến sắc. "Lẽ ra tôi phải cho ngài biết sự thật từ trước. Nhưng Sebastian đã nhờ chị gái tôi gửi cho tôi một lời nhắn." Mở túi xách của mình, cô rút ra một mảnh giấy rách nát và đưa nó cho Lovejoy. "Anh ấy cảnh báo tôi giữ im lặng. Tôi cứ hy vọng rằng ngài sẽ nhận ra rằng tất cả chỉ là một sự hiểu lầm, khi nghĩ rằng Sebastian bằng cách nào đó dính líu đến cái chết của người phụ nữ này, thì tôi sẽ không cần phải nói gì. John không bao giờ cần biết..."
Lovejoy nhìn xuống những nét chữ viết vội vàng trên mảnh giấy. Mực nhoè đi như thể thấm nước mắt. "Bà không cần phải nói bất cứ điều gì."
"Cái gì?" Cô lắc đầu, mắt mở to không hiểu. "Ngài đang nói gì vậy?"
"Tôi nói rằng không có ích gì khi bà đặt mình vào nguy hiểm để công bố thông tin này. Nhờ cuộc đấu tay đôi, mối quan hệ của bà với Lãnh chúa Devlin đã trở nên nổi tiếng và những tưởng tượng tồi tệ nhất có thể đã được nghĩ tới. Người ta sẽ chỉ đơn giản giả định rằng bà đã dựng câu chuyện này lên, rằng bà đang nói dối để bảo vệ người đàn ông mình yêu."
"Nhưng đó là sự thật." Đôi mắt nheo lại của cô săm soi khuôn mặt ông. "Ngài tin tôi đúng không?"
"Với tư cách là một người đàn ông, ở tại đây và vào lúc này, có lẽ tôi sẽ nói có. Nhưng với tư cách là một thẩm phán, cân nhắc sức nặng từ lời khai của bà chống lại các chứng cứ khác tại tòa?" Ông nhún vai. "Tôi nghĩ là không."
"Nhưng điều đó thật vô lý."
Lovejoy nhét mẩu giấy của Tử tước vào túi. "Điều đó là luật."