CHƯƠNG 54
Sebastian nhảy về phía cô gái. Tóm lấy tay cô, anh xoay người cô đúng lúc người hầu đầu tiên xuất hiện ở cửa.
Ngón tay bấu chặt vào cánh tay cô, Sebastian ép họng súng vào thái dương cô gái. "Bảo họ lùi lại," anh nói với Jarvis.
Sự sửng sốt, giận dữ, và một chút sợ hãi đuổi nhau ngang qua khuôn mặt vốn bình thản của Jarvis. Hàm răng nghiến chặt, chỉ có đôi môi mở ra khi ông ta nhìn chằm chằm vào những người hầu đang trố mắt dồn đến trước cửa và phun ra, "Lùi lại, lũ ngu."
Tay dang ra, ánh mắt nhìn vào Sebastian, người hầu đi đầu lùi lại một bước, sau đó một bước nữa, những người khác lùi cùng ông ta.
"Tiểu thư Jarvis đây…" Sebastian liếc nhìn dò hỏi ở người phụ nữ anh đang tóm giữ. "Ta cho rằng cô là Tiểu thư Jarvis?"
Duy trì sự điềm tĩnh tuyệt vời, cô chậm rãi gật đầu.
"Ta cũng nghĩ vậy." Sebastian bước qua cửa và tiến vào sảnh, kéo theo người phụ nữ cùng mình. "Tiểu thư Jarvis đây sẽ hộ tống ta đến nơi an toàn. Ta tin tưởng tất cả các ngươi đủ tỉnh táo để không làm gì anh hùng.’’
Cả đại sảnh dường như đột nhiên chứa đầy người hầu, những người đàn ông đàn bà mặt trắng bệch im thin thít khi Sebastian kéo con gái của Jarvis về phía trước. Từ cửa thư viện, Jarvis gật đầu với người quản gia mặt trơ như đá, ông này vội chạy đến mở cửa.
Bóng tối mờ đục kỳ lạ hiện ra bên ngoài, những gì còn lại của một ngày sau khi bị nuốt chửng trong màn sương cuộn qua cánh cửa mở và trôi dạt vào sảnh, mang theo một mùi hôi thối gay gắt bóp nghẹt lỗ mũi và cào xé cổ họng.
Sebastian liếc nhìn cô gái cứng đờ trong tay mình. "Cô nói có một chiếc xe ngựa bên ngoài, phải không?"
"Tôi nói vậy à?" Cô đáp bằng giọng nói rõ ràng và ổn định đáng ngưỡng mộ.
"Tôi nghĩ vậy." Anh liếc nhìn một trong những người hầu gái, một cô cao lớn có khuôn mặt hồng hào đứng cạnh cửa trước, hai cánh tay ôm lấy đầu, đôi mắt nhắm chặt đến nỗi cả khuôn mặt trở nên méo mó.
"Cô kia."
Đôi mắt của người hầu gái mở to, miệng trễ xuống.
"Đúng, cô đấy," anh lặp lại trong lúc cô ngây người nhìn lại anh, vạt váy của cô phập phồng lên xuống cùng hơi thở gấp gáp nhanh chóng. "Lên xe ngựa. Ngay."
"Chắc chắn một con tin là đủ để đảm bảo an toàn của anh rồi," Tiểu thư Jarvis vội nói. "Anh không cần đến Alice đâu."
"Tôi không quan tâm đến sự an toàn của mình." Sebastian đưa họng súng về phía người hầu gái. "Giờ thì, Alice. Lên xe ngựa."
Với một tiếng kêu khiếp đảm, Alice làm những bậc xe võng xuống và bước lên xe ngựa.
Sebastian bước theo, kéo Tiểu thư Jarvis cùng mình. "Sức khỏe của các quý cô sẽ bị tổn hại nếu có ai dám đuổi theo," anh nói với những người đàn ông dữ tợn đang kéo theo ra cửa phía sau họ. "Lái xe về phía Tothill Fields," anh hét lên với xà ích. "Ngay."
Tiếng roi vút lên, con ngựa phóng nước đại, cỗ xe lao về phía trước với một cú giật khiến những chiếc đèn lồng đung đưa trên khung. Cô hầu rúc vào một góc của ghế phía trước, hai tay cầm tạp dề che mặt trong lúc rú lên những tiếng nhỏ.
"Thôi cái trò ngớ ngẩn ấy đi," Sebastian nói sau khoảng hai mươi tiếng rú.
"Cô ấy sợ," cô Jarvis nói.
Sebastian chuyển sự chú ý sang cô gái ngồi thẳng lưng trên ghế bên cạnh mình. "Cô thì không?"
Cô quay đầu nhìn thẳng vào anh. Trong ánh sáng lắc lư từ những chiếc đèn lồng bên ngoài, anh có thể thấy sự sợ hãi trong mắt cô. "Tất nhiên là có."
"Tôi phải nói rằng cô kiểm soát bản thân tốt một cách đáng ngưỡng mộ."
"Tôi thấy việc kích động là vô nghĩa." Cô đưa nhanh một cánh tay lên cánh tay còn lại như thể để làm ấm nó. Một lò than toả hơi ấm trong xe ngựa, nhưng cái lạnh ẩm thấp toả ra từ cửa kính và váy áo vải lanh khiêm tốn của cô không được thiết kế để giữ ấm.
Sebastian với lấy chiếc áo choàng len có viền lông thú đang được gấp lại bên cạnh anh và đưa cho cô. "Cô biết đấy, tôi sẽ không làm hại cô."
Sau một khoảnh khắc do dự, cô cầm chiếc áo choàng, lịch sự thì thầm, "Cảm ơn anh," và quấn nó quanh vai.
"Cô biết tôi là ai không?" Anh hỏi.
Một tiếng thét chói tai từ chỗ ngồi phía trước kéo sự chú ý của anh trở lại Alice. "Mary, Đức Mẹ ơi!" người hầu gái khóc lóc, hạ tạp dề để lộ khuôn mặt kinh hãi. "Hắn sẽ cưỡng bức cả hai chúng ta. Cưỡng bức và vứt xác chúng ta lại, không đầu và bị xé nát như một tên ngoại đạo cúng tế trên một bàn thờ dị giáo." Cơ thể cô ta đột nhiên cứng lại, tay nắm chặt vào vải lông bọc ghế bên mình và bắt đầu cười điên dại.
Nghiêng về phía trước, Tiểu thư Jarvis bình tĩnh tát người hầu gái ngang mặt. Alice há hốc miệng, mắt mở to, sau đó nhắm nghiền lại khi cô ta rúc vào góc và bắt đầu khóc. Tiểu thư Jarvis nắm lấy bàn tay người hầu gái và nhẹ nhàng nói. "Nào, nào, Alice; mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta khá an toàn." Quay lại với Sebastian, cô nói, "tôi biết anh là ai."
Sebastian hất đầu về phía người giúp việc đang sụt sịt. "Rõ ràng cô ta cũng vậy."
Tiểu thư Jarvis dừng lại khi đang cọ bàn tay run rẩy của người hầu gái trong hai bàn tay to lớn, khéo léo của mình. "Tôi thấy anh là một người hài hước. Tôi đã không mong đợi điều đó."
"Chính xác thì cô đang mong đợi điều gì? Bị cưỡng bức và mổ xẻ như một con cừu hiến tế trên bàn thờ thần Zeus chăng?"
Alice thốt ra những tiếng be be kinh hãi.
Tiểu thư Jarvis ném cho Sebastian một cái cau mày. "Im nào. Anh lại làm cô ấy sợ rồi."
Sebastian nhìn cô gái bên cạnh mình. Cô khoảng ngoài hai mươi, tóc nâu và nét mặt không nổi bật, nếu không tính đến những tia sáng thông minh và hài hước không thể nhầm lẫn trong đôi mắt màu xám bình thản đó. Anh cố gắng nhớ lại những gì mình nghe được về con gái của Jarvis, và không nhớ được bao nhiêu.
"Tại sao anh khăng khăng mang theo Alice?" Sau một lúc cô hỏi.
Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Giờ họ đang tiến đến Whitehall, bộ yên cương kêu lanh canh, tiếng vó ngựa vang vọng kỳ lạ trong sương mù ẩm ướt dày đặc. Chẳng mấy chốc những con phố hẹp của Westminster cũ kĩ sẽ hiện ra trước mắt họ. Sau đó, sẽ dễ dàng loại bỏ bất kỳ ai bám theo và tiến đến quán trọ Ba Cọng Lông Vũ, nơi anh định nói chuyện với chủ quán.
"Lạy Chúa lòng lành," Tiểu thư Jarvis nói, mắt cô mở to trong lúc xe ngựa chậm lại để rẽ. "Đó là lý do cô ấy ở đây đúng không? Để bảo vệ danh tiếng của tôi khỏi miệng lưỡi dẻo quẹo thích suy đoán những điều không ngay thẳng? Anh thực sự cho rằng điều này sẽ giúp ích sao?"
Sebastian mở cánh cửa bên cạnh mình. "Tôi hy vọng vậy," anh nói và lao vào màn đêm ẩm ướt.