CHƯƠNG 55
Không mất quá lâu để anh xác định vị trí quán trọ Ba Cọng Lông Vũ, một quán trọ nhỏ thanh lịch đáng ngạc nhiên nằm tại một ngõ cụt ngay cạnh phố Barton. Với một chút thuyết phục, mặc dù không khéo léo, vì Sebastian đã thấm mệt, người chủ quán tiết lộ rằng Hugh Gordon và một quý cô che mặt không rõ danh tính đúng là đã trải qua đêm thứ ba trước đó trong phòng sang nhất của quán trọ.
Nhưng quán trọ Ba Cọng Lông Vũ là một nơi bận rộn; chủ quán trọ không có cách nào biết được liệu người diễn viên có ở cạnh quý cô của mình cả tối hay không. Và phố Barton chỉ cách phố Peter Vĩ Đại và nhà thờ Thánh Matthew vùng Fields có một lần rẽ.
Rời Westminster, Sebastian bắt một xe ngựa đến đồi Tower. "A. Anh đây rồi," Paul Gibson nói trong lúc mở cửa cho Sebastian nửa giờ sau đó. "Tom tìm thấy anh, phải không?"
"Không," Sebastian nói, nhanh chóng đóng cửa chặn cái lạnh hăng hắc của màn đêm đang buông xuống. "Tôi đã không gặp cậu bé từ sáng nay. Tại sao? Anh đã phát hiện ra điều gì à?"
"Không nhiều như tôi mong đợi." Người bác sĩ dẫn đường xuống hành lang hẹp vào phòng khách, nơi anh ta rót cho Sebastian rượu vang nóng từ một cái bát ấm cạnh lò sưởi. "Anh trông mệt mỏi hơn hẳn đấy."
Ngồi xuống một cái ghế bên cạnh đống lửa, Sebastian cầm chiếc cốc bằng cả hai tay. "Tất cả mọi người đều nói vậy." Anh uống một ngụm rượu ấm, sau đó ngả đầu vào lưng ghế và nhắm mắt lại. "Tôi cảm thấy như thể mình đã bị truy đuổi vòng quanh London trong một trăm năm."
Gibson mỉm cười. "Điều đó giải thích tại sao Tom không tìm thấy anh." Anh ta rót cho mình một ít vang nóng và ngồi xuống một cái ghế khác. "Tôi đã tìm thấy người đàn bà khâm liệm cho Rachel York. Một bà già dữ tợn mặt ngựa có tên Molly O'Hara."
Sebastian ngẩng đầu lên và mở mắt. "Và?"
"Rachel York đã nắm một cái đồng hồ bỏ túi nam trong tay. Thật không may, đến khi tôi tìm thấy bà ta, Molly yêu quý của chúng ta đã bán thứ đồ trang sức đó. Bà ta không nhớ nhiều về nó, ngoại trừ việc khớp khuyên của nó đã bị hỏng."
"Rachel hẳn đã giật nó từ áo của kẻ tấn công, ngay trước khi hắn cắt cổ cô ta."
"Tôi cũng nghĩ vậy. Người thợ kim hoàn mà Molly bán thứ đồ trang sức này đã dùng sự hỏng hóc đó để mặc cả với bà ta." Người bác sĩ lấy ra một mảnh giấy vuông từ túi của mình. "Ông Sal Levitz. Tại phố Grace Church."
"Anh đã đi gặp ông ta?"
"Đúng vậy, mặc dù tôi e rằng mình đã không xử lý việc đó tốt như mong đợi."
"Để tôi đoán nhé. Ông ta nói mình đã bán thứ trang sức đó mười lăm phút trước khi anh bước vào."
Gibson nở một nụ cười gượng gạo. "Tôi e là như vậy. Tất cả những gì tôi có thể moi được từ ông ta là một bản phác thảo thô của món đồ đó." Lật mở tờ giấy, anh ta vuốt thẳng nó trên tay ghế. "Cái đồng hồ không chứa con dấu mà là một bùa hộ mệnh hình cây cột Corinth bằng vàng khối. Kẻ tấn công Rachel York rõ ràng là một quý ông. Hoặc ít nhất là rất giàu có."
Sebastian với lấy tờ giấy. "Tất nhiên ông Levitz của anh cũng có thể đã nấu chảy cái thứ chết tiệt đó ngay khi anh vừa bước ra khỏi cửa." Sebastian nhìn chằm chằm vào bản phác thảo. "Một sự màu mè kiêu căng. Chính Prinny là người khởi xướng mốt dùng loại cột này cách đây vài tháng. Nếu không tìm được miếng bùa, bản vẽ này vô dụng."
"Tôi e là vậy."
Đứng thẳng dậy, Sebastian bắt đầu đi lại trong căn phòng nhỏ. "Chết tiệt," anh đột nhiên nói, tay anh siết chặt vo viên bản vẽ. "Tôi đã tự phụ rằng nếu mình có thể lần lại những ngày cuối cùng của Rachel York, nếu mình có thể hiểu tại sao cô ta đến nhà thờ đó - cô ta đang vướng vào trò chơi nguy hiểm gì - thì tôi sẽ biết ai đã sát hại cô ta. Không chỉ biết, mà còn có thể chứng minh điều đó." Anh buông một tiếng cười khàn và ném mảnh giấy nhàu nát lên một cái bàn gần đó. "Thật ngạo mạn thay."
"Anh có biết cô ta đã vướng vào những gì không?"
"Tôi nghĩ là có." Trở lại bên ngọn lửa, Sebastian nhanh chóng tóm tắt những cuộc nói chuyện với Gordon và Donatelli, rồi đến cái chết của Lãnh chúa Frederick và cuộc gặp mặt với Jarvis.
"Tôi vẫn cá là gã người Pháp," Gibson nói sau khi Sebastian kể xong. "Y có thể dễ dàng phát hiện ra Rachel đang hợp tác với Jarvis, và cô ta là người đánh cắp tài liệu của hắn. Không chỉ có vậy, y có lý do để truy lùng Mary Grant, người hầu gái, nhằm thu hồi những tài liệu còn lại."
"Hugh Gordon cũng vậy," Sebastian nói. "Chúng ta biết ông ta ở Westminster thứ ba trước. Và trong khi chủ nhà trọ Ba Cọng Lông Vũ xác nhận Gordon đã ở đó, ông ta có thể dễ dàng lẻn ra ngoài một lúc."
Người bác sĩ đã đứng dậy khỏi ghế và tiến đến khuấy bát vang nóng. "Tôi vẫn không hiểu Lãnh chúa Jarvis có vai trò gì trong tất cả những chuyện này."
Sebastian mỉm cười và uống cạn ly của mình. "Đó là bởi vì anh không sở hữu đầu óc quỷ quyệt của Jarvis. Lãnh chúa Jarvis biết Pierrepont là thủ lĩnh gián điệp Pháp ở London - theo cha tôi, điều này đã được phát hiện ra từ hơn một năm trước. Jarvis hẳn cũng nhận ra Lãnh chúa Frederick đã rơi vào một cái bẫy cẩn thận của gã người Pháp. Thay vì cảnh báo cho ông ấy, Jarvis đã dựng nên một kế hoạch của riêng mình, một kế hoạch hạ uy tín đảng Tự do và ngăn cản họ tiếp quản chính phủ khi Hoàng thân Nhiếp chính đăng quang."
"Vậy ông ta làm gì? Tiếp cận Rachel và đe dọa cô sẽ nhận được kết cục khủng khiếp của kẻ phản bội nếu cô ta không cung cấp một trong những bức thư Fairchild viết cho tình nhân trẻ của mình? Tôi có thể hiểu điều đó hạ uy tín Fairchild như thế nào. Tôi chỉ không thể hiểu làm sao nó buộc tội ông ta và đảng Tự do với người Pháp."
"Ha. Nhưng Jarvis đã không đưa bức thư cho Hoàng tử ngay lập tức, nhớ không? Ông ta đợi đến ngày hôm nay, khi Hoàng tử chắc chắn đang bực dọc vì lễ nhậm chức ngày mai. Sau đó, hành động như thể chỉ vừa mới phát hiện ra hoạt động của Pierrepont, Jarvis ra lệnh lục soát nhà của gã người Pháp. Sau đó ông ta mới trình bức thư và nói với Hoàng tử nó được tìm thấy trong tài sản của Pierrepont. Và bởi vì Pierrepont đã biến mất, không có nguy cơ gã người Pháp tiết lộ sự thật."
Gibson cẩn thận múc rượu vang ấm vào cốc của Sebastian.
"Nhưng nếu Jarvis đã lên kế hoạch lật tẩy Pierrepont và lục soát nhà y, tại sao ông ta còn gây áp lực bắt Rachel York cung cấp một bức thư trước đó? Tại sao không đơn giản là đoạt lấy những bức thư trong cuộc lục soát?"
"Bởi vì luôn có khả năng là những bức thư sẽ không được tìm thấy, và một người như Jarvis không dựa vào may mắn." Sebastian nắm lấy cốc rượu ấm bằng cả hai tay. "Và hãy nhớ, những lá thư không phải là điều duy nhất buộc tội Lãnh chúa Frederick. Gã ngốc đó đã gặp tình nhân của mình trong phòng của một phụ nữ được biết đến là đang cộng tác với người Pháp."
"Cô gái tội nghiệp," Paul Gibson nói, rót đầy cốc của mình. "Vậy Jarvis đã có ý định phản bội cô ấy từ đầu?"
"Tôi ngờ là vậy. Ngoại trừ việc Rachel đủ thông minh để nhận ra mình đang gặp nguy hiểm. Cô quyết định mình cần ra đi và đã lên một kế hoạch riêng - lấy những bức thư còn lại của Fairchild, cùng những tài liệu về mẹ tôi, và Chúa mới biết còn gì khác, rồi bán chúng cho các bên quan tâm."
"Hừm," người bác sĩ nói, ngồi lại xuống ghế. "Theo tôi, kẻ sát nhân có thể là bất kỳ ai trong số họ - Pierrepont, Gordon, Donatelli - thậm chí cả chính Jarvis khốn kiếp."
"Thiếu Bayard nữa," Sebastian nói, đứng lên đến cạnh lò sưởi. "Nó có thể đã say mèm khi cha nó đưa nó về nhà lúc chín giờ. Nhưng chúng ta mới chỉ có lời nói của Amanda làm chứng rằng nó đã ở đó. Không khó để tin rằng nó đã ra ngoài một lần nữa tìm Rachel. Nó có thể đã theo cô ấy đến nhà thờ và giết chết cô."
"Nhưng tại sao Bayard truy lùng người giúp việc Mary Grant? Cả Pierrepont và Gordon đều có lý do chính đáng để thu hồi những tài liệu còn lại. Ngay cả Donatelli cũng thừa nhận đã đi tìm chúng. Nhưng Bayard không biết gì về chúng."
"Đúng," Sebastian nói, ánh mắt nhìn vào than đỏ rực trong lò sưởi. "Tuy nhiên, trong số tất cả bọn họ, Bayard là người tôi cho là đủ rối loạn để thoả mãn dục vọng của mình trên thi thể phụ nữ."
"Anh biết những người còn lại đến mức nào? Hả? Khi nói đến chuyện đó? Chúng ta biết Hugh Gordon có xu hướng bạo lực với phụ nữ, trong khi Pierrepont hẳn đã chứng kiến đủ nỗi kinh hoàng trong cuộc Cách mạng ở Paris để thay đổi đầu óc của mình. Trên thực tế, trong tất cả bọn họ, người duy nhất tôi thấy không thể thực hiện một hành động thiếu kiềm chế như vậy là Lãnh chúa Jarvis. Ông ta quá lãnh đạm, bình tĩnh và kiềm chế một cách đáng nguyền rủa."
"Khá giống con gái mình," Sebastian gượng gạo nói.
Một nét thú vị làm giãn những nếp nhăn lo lắng trên trán anh chàng Ireland. "Anh biết họ nói gì mà: Cha nào con nấy."
Sebastian quay ngoắt lại. "Nói lại đi." "Gì? Nói gì cơ?"
"Cha và con," Sebastian nói, băng qua căn phòng giật lấy bản phác thảo nhàu nát của người thợ kim hoàn. "Chúa ơi. Sao tôi chưa nhận ra điều này?"