← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 56

Quán trọ Con Chó Đen nằm ở rìa Walworth, phía nam London. Một quán trọ dành cho xe ngựa gần bị quên lãng ẩn trong rừng sồi vươn dài cùng dòng xoáy sương mù bao bọc xung quanh những bức tường gạch đỏ, nó được biết đến với sự kín đáo của chủ quán và những chai rượu vang Pháp hảo hạng không thông qua hải quan trên đường đến hầm rượu của mình.

Mặc một bồ đồ cưỡi ngựa bằng nhung ấm áp cùng một chiếc mũ voan che kín mặt, Kat ghìm cương ngựa bên dưới những ngọn đuốc bập bùng trong sân nhà trọ. Một chiếc xe tứ mã chất đầy hàng sẵn sàng cho chuyến đi đứng chờ dưới mái vòm. "Cho ngựa đi dạo đi," cô nói với người giữ ngựa. "Tôi sẽ không ở đây lâu đâu."

Cô tìm thấy Leo trong một phòng khách riêng trên tầng hai trần thấp, tại một cái bàn nhỏ nơi y vội vã viết lách, với cặp kính gọng bạc nằm trên chóp mũi.

"Làm thế nào ông thoát được?" Kat nói, lật tấm voan và đóng cửa lại.

Y nhìn cô qua vành kính. "Cô nghĩ sao?"

"Ông đã được cảnh báo." Đó là câu nói hơn là một câu hỏi. "Tại sao?"

Y đứng lên, sau đó xếp giấy tờ của mình ngay ngắn. "Chắc cô đã nghe những lời thì thầm rồi chứ? Về vụ tự sát của Lãnh chúa Frederick và những âm mưu đen tối buộc tội đảng Tự do?" "Nhưng không điều gì trong số đó là sự thật."

"Tất nhiên là không. Đó là lý do tại sao những người xung quanh Hoàng tử không mong muốn ta bị bắt. Vì vậy, lời cảnh báo đã đến." Y tháo kính và nhét chúng vào túi. Cô nhận thấy mình không phát hiện ra y đeo kính.

Cô nhìn y bước đến, nhét giấy tờ của mình vào một chiếc cặp da nhỏ và đóng lại. "Họ biết về ông trong bao lâu rồi?"

Điều gì đó trong giọng nói của cô khiến Leo liếc nhìn cô và mỉm cười. "Lo rằng họ cũng biết về cô sao, ma petite?" Y lắc đầu. "Ta không nghĩ vậy. Cô vẫn có thể có ích với nước Pháp."

"Tôi không quan tâm đến Pháp."

Y cười. "Ta biết là không. Nhưng cô ghét Anh Quốc với một sự nhiệt thành đáng khen ngợi và rất hữu ích. Theo kinh nghiệm của ta, những người có động lực tinh thần luôn luôn là những gián điệp giỏi nhất. Những người phản bội đất nước vì tiền bạc hoặc vì bị bắt do bất cẩn ngu ngốc thường xuyên lật lọng." Leo phồng má thở ra một hơi dài đau đớn. "Lẽ ra ta nên nhận ra sớm hơn."

Kat lắc đầu. "Nhận ra điều gì?"

"Có bốn bộ tài liệu bị lấy cắp vào ngày chủ nhật trước khi Rachel bị giết chết," y nói, nhún vai xỏ tay vào áo khoác. "Ngoài những bức thư của Lãnh chúa Frederick và giấy khai sinh hoàng gia, còn một bản khai liên quan đến một vụ việc bất cẩn của thân mẫu ngài tử tước của cô, và một hóa đơn bán hàng của một con tàu và hàng hóa được chủ sở hữu báo cáo là đã thất lạc trên biển."

"Tôi không hiểu."

Leo chỉnh ve áo khoác. "Hoá đơn đó hoá ra lại là thứ tài liệu

hữu ích nhất, vì kẻ chủ mưu đằng sau vụ gian lận bảo hiểm đó tình cờ lại là một thân hữu của Hoàng tử. Hắn đã không cung cấp cho chúng ta được nhiều bí mật quốc gia, nhưng hắn là một nguồn thô- ng tin vô giá về lỗi lầm và điểm yếu của những người khác - Những sự kiện xui xẻo của Lãnh chúa Frederick chỉ là một trong số đó."

"Ông đang nói gì vậy?"

"Ta đang nói rằng trừ khi Hoàng tử xứ Wales gần đây trở nên thích cưỡng bức phụ nữ và những trò khả ố khác, nhiều khả năng kẻ sát hại Rachel là anh rể của ngài tử tước trẻ của cô, Martin, Lãnh chúa Wilcox."

Kat thở gấp. "Ông chắc chứ?"

"Không. Nhưng nếu ta là Devlin, ta sẽ theo dõi hắn." Pierrepont với lấy chiếc mũ của mình, sau đó dừng lại. "Ta cho là Devlin không biết cô ủng hộ người Pháp trong cuộc chiến mà anh ta đã cống hiến - bao nhiêu nhỉ? Năm năm cuộc đời à?"

"Tôi đấu tranh cho Ireland. Không phải Pháp. Có sự khác biệt đấy." "Thực vậy," Leo đồng ý, tiến về phía cô. "Nhưng ta nghi ngờ rằng Devlin sẽ không nhận ra sự khác biệt đó." Y giơ tay ra, bàn tay dịu dàng bất ngờ chạm vào má cô. "Đừng yêu anh ta lần nữa, ma petite. Anh ta sẽ làm tan vỡ trái tim cô."

Kat ngồi yên. "Tôi có thể kiểm soát trái tim mình."

Đôi mắt của Leo nhíu lại thành một nụ cười đột ngột nhạt đi khi y quay người. "Paris sẽ sớm gửi người thay thế ta." Y nói qua vai. "Hãy nghe ngóng. Kẻ đó sẽ liên lạc với cô. Cô biết các dấu hiệu rồi."

Kat im lặng theo y ra sân. Cô nhìn cỗ xe du hành của y biến mất vào bóng đêm. Sau đó, cô đã hạ tấm voan che mặt, chỉnh yên ngựa và rời đi.

Màn sương nặng nề trên đường phố của London, một vòng xoáy dày độc hại đốt cháy cổ họng biến những chiếc đèn ga nhấp nháy thành một vầng sáng vàng ma quái biến mất trong bóng tối.

Kat dừng lại trước nhà mình và trao dây cương cho người giữ ngựa. "Đưa chúng vào chuồng," cô nói, trượt khỏi yên ngựa. Cô đứng một lúc, nghe tiếng vó ngựa nghèn nghẹt biến mất vào màn đêm dày đặc. Sau đó, cô vén đuôi áo cưỡi ngựa lên tay và quay lại, đúng lúc một cái bóng hiện hình từ sương mù. Kat há hốc miệng.

"Cô không gặp ngài lãnh chúa đấy chứ?," Tom nói.

Cảm thấy có phần kỳ cục, Kat buông một tiếng thở nhẹ nhõm. "Ta tin rằng anh ấy đã nhận lời nhắn từ bạn mình, Bác sỹ Gibson. Có lẽ anh ta có thể cho cậu biết điều gì đó."

Tom lắc đầu. "Gibson mới là người muốn gặp anh ta. Về thứ được tìm thấy trong tay của cái cô đó."

Kat dừng lại tại bậc thang trước cửa. Có ai đó đang bước về phía họ trên lối đi bộ; một người đàn ông với áo choàng rộng và dáng đi nhịp nhàng của một quý ông.

"Cô Boleyn?" Hắn nói, một tay đưa lên vành mũ của mình khi dừng lại bên cạnh cô.

"Vâng?" Cô chợt thấy một linh cảm sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt trung niên đang nở nụ cười trầm lặng của hắn. "Tôi có thể giúp gì?"

"Ta là Lãnh chúa Wilcox," gã đàn ông nói, tay buông thõng một cách đáng ngờ từ chiếc mũ xuống túi áo choàng. "Ta phải yêu cầu cô đồng hành cùng ta lên xe ngựa." Hắn hất đầu về phía bóng tối cuồn cuộn sương mù. "Nó ở kia, tại cuối đường."

Kat nhận thấy Tom căng người bên cạnh mình, đôi mắt mở to nhìn quý ông trước mặt họ. "Và nếu tôi từ chối?" Cô nói, giọng cô thấp và khàn.

Bàn tay hắn siết chặt thứ gì đó trong áo và cô nhận ra đó là một khẩu súng lục. Một khẩu súng lục hắn nâng lên chĩa vào cô. Ánh mắt hắn dõi theo ánh mắt cô, và hắn mỉm cười. "Cô thấy đấy, đó thực sự không phải là một lựa chọn."