CHƯƠNG 58
Cuộc sống luôn đầy rẫy những điều đáng sợ, cha Kat Boleyn từng nói với cô như vậy. Những điều đáng sợ, ví dụ như tiếng bước chân đều đặn của lính diễu hành và bóng dáng một chiếc thòng lọng lủng lẳng trong bầu trời buổi sáng mù sương. Hoặc họng súng đen ngòm trong tay một gã đàn ông tươi cười.
"Tại sao?" Cô nói, nhìn vào gã đàn ông trước mặt cô. Cuộc sống có thể đầy rẫy những điều đáng sợ, nhưng từ lâu cô đã học được cách giấu nỗi sợ hãi sau khuôn mặt dịu dàng và giọng nói kiên định. "Ông muốn gì ở tôi?"
Hắn có đôi môi dường như vĩnh viễn cong lên thành một nụ cười nhạt. Nhưng nghe lời cô nói, nụ cười của hắn trượt mất, như thể hắn đang mong đợi một sự phục tùng ngoan ngoãn hoặc cơn cuồng loạn sợ hãi, và cảm thấy bối rối trước sự thẳng thắn bình tĩnh từ câu hỏi của cô.
"Tất cả tôi cần, cô gái yêu quý, là sự hợp tác." Nụ cười giờ đã quay trở lại, bình thản và tự tin. Hắn hất đầu về phía Tom. "Cô biết thằng bé này, đúng không?"
Ánh mắt Kat bắt gặp ánh mắt của thằng bé đang cứng người lại bên cạnh mình. Tom nhìn lại cô, đôi mắt đen cảnh giác. "Đúng vậy," cô nói.
"Tốt. Vậy nó có thể được tin tưởng để truyền một thông điệp."
Với bàn tay còn lại, Wilcox lấy ra từ trong túi một mẩu giấy gấp và đưa cho Tom. "Chuyển nó cho Tử tước Devlin. Mẩu giấy sẽ cung cấp cho hắn những gì hắn cần, nhưng ta tin tưởng ngươi sẽ truyền đạt được sự nghiêm trọng của tình hình cho ngài lãnh chúa. Ta tin mình đã nói rõ ràng rồi chứ?"
Kat há hốc miệng hít vào một hơi rồi nhanh chóng kìm lại, vì cô biết rõ Wilcox định làm gì. Hắn định giăng một cái bẫy để bắt Sebastian và cô sẽ là mồi nhử.
Nỗi sợ hãi trào dâng trong cô, nóng rẫy và run rẩy, nhưng cô ép nó xuống. Sợ hãi làm cản trở khả năng suy nghĩ, và cô cần phải suy nghĩ sáng suốt. Cô nhận ra rằng dù kế hoạch cẩn thận của Wilcox là gì, cô cũng có thể phá hủy nó ngay lập tức chỉ đơn giản bằng cách từ chối đi cùng hắn. Nhưng trong mắt Wilcox có gì đó khiến cô dừng lại. Một gã đàn ông như vậy có thể giết người mà không cần suy nghĩ hay hối hận. Kat biết Sebastian sẽ cảm thấy thế nào nếu anh nghĩ mình chịu trách nhiệm cho cái chết của cô. Một người bị thúc đẩy vì sự giận dữ và tội lỗi như vậy có thể mắc sai lầm. Những sai lầm chết người.
Cô hít sâu một luồng không khí lạnh của màn sương đầy khói, cảm thấy cái nóng chát chúa của nó cào xé cổ họng mình. Nó có vị đắng trong miệng cô, đắng như nỗi sợ hãi. Như thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, nụ cười của Wilcox nở rộng.
Nụ cười đó đã khiến cô quyết định - nụ cười và sự tự tin chắc chắn của hắn trước thành công của chiến lược hắn đã vạch ra để gài bẫy Sebastian St. Cyr. Hắn rõ ràng cho rằng kế hoạch của mình không thể mắc sai lầm. Nhưng Kat biết Sebastian, biết những giác quan kỳ lạ, sắc bén như động vật và phản xạ nhanh nhẹn của anh. Sebastian có thể bước vào một cái bẫy, nhưng ít nhất anh sẽ biết điều đó.
Và lần thứ hai tối hôm đó, cô nhìn vào mắt Tom và chậm rãi gật đầu. Cô chỉ có thể hy vọng nó hiểu.
Trong một khoảnh khắc dài, Tom ngập ngừng. Sau đó, nó cầm lấy mẩu giấy và vượt qua Wilcox lao đi. Nhưng trên con đường đá cuội thằng bé đột nhiên dừng lại, xoay người, một tay giữ chặt chiếc mũ trên đầu. "Và nếu lãnh chúa không đến?"
"Nhắc cho hắn nhớ chuyện đã xảy ra với Rachel York và Mary Grant," Wilcox nói, nắm lấy cánh tay Kat và kéo mạnh cô lại gần y. "Hắn sẽ đến."
Sebastian đang thay đồ trong phòng mình tại nhà trọ Hoa hồng và Vương miện thì Tom băng qua cửa, mang theo mùi hôi thối lạnh lẽo của màn đêm mù sương.
"Chúa cứu rỗi chúng ta, thưa Ngài, nhưng hắn đã chộp được cô ấy," thằng bé thở hổn hển, đôi mắt mở to, bộ ngực gầy giật lên khi cố gắng hít vào. "Hắn đã chộp được cô Kat."
Sebastian quay ngoắt lại. "Sao cơ? Ngươi đang nói gì vậy?" "Anh rể của ngài. Lãnh chúa Wilcox. Chộp lấy cô ấy ngay trước cửa nhà, và bảo tôi đưa tin nhắn này cho ngài. Bảo tôi nói với ngài…"
Sebastian giật lấy lá thư được niêm phong từ tay thằng bé và xé mở nó, ánh mắt quét qua những dòng chữ khó đọc.
‘‘Ta đang sở hữu một vật ta tin là ngươi rất hứng thú. Ngươi có thể tự tay giành lại nó tại nhà kho của Công ty Thương mại Thịnh vượng, dưới Cảng Hermitage. Phản ứng nhanh chóng của ngươi sẽ đảm bảo rằng món đồ không bị hư hại.
Không cần phải nói, ngươi sẽ đi một mình và không mang vũ khí. Nếu không, hậu quả sẽ diễn ra nhanh chóng và đầy bất hạnh.’’ Sebastian cảm thấy một cơn giận dữ và sợ hãi quét qua mình, một sự kết hợp bệnh hoạn của nóng và lạnh khiến anh cảm thấy khó thở và khiến điều gì đó quan trọng ẩn sâu bên trong anh xoắn lại. Anh biết Tom vẫn đang nói, nhưng lời nói của nó đã trôi mất trong âm thanh ầm ầm trong tai Sebastian.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào thằng bé. "Gì cơ? Nói lại đi."
Điều gì đó trên khuôn mặt của Sebastian khiến thằng bé lùi lại một bước, mũi loe ra trong lúc hít vào một hơi thật sâu và nuốt nước bọt. "Là hắn, phải không? Hắn là kẻ mà ngài đang tìm, kẻ đã giết những phụ nữ đó. Hắn bảo tôi nhắc ngài về chuyện đã xảy ra với hai người kia. Rachel York và Mary Grant. "
"Ôi Chúa ơi." Sebastian ném mẩu giấy sang một bên và cầm lấy giày của mình.
Phía sau anh, Tom lao về phía trước nhặt lấy mẩu giấy, miệng nó thốt lên những tiếng không lời trong lúc vật lộn giải mã những gì viết trên đó. Nó nhìn lên, lông mày nheo lại, hơi thở vẫn gấp gáp. "Ngài không định đến đó đấy chứ? Đến cái cảng đó?"
Sebastian nhét một chân vào bốt. Anh không nhận ra thằng bé đã biết đọc. "Theo ngươi ta nên làm gì?"
"Nhưng đó là một cái bẫy!" "Ta biết điều đó."
"Ngài định làm gì? Cứ thản nhiên bước vào nó?"
"Không nếu ta nghĩ ra cách gì đó." Anh dừng lại nắm lấy vai thằng bé. "Nếu chuyện gì xảy ra với ta, ta muốn ngươi đi gặp Bá tước Hendon, cha ta. Hãy cho ông biết nhiều nhất có thể."
Lỗ mũi của Tom loe ra trong lúc nó hít mạnh không khí. "Không bá tước nào sẽ tin tôi! Một đứa cướp giật ngoài đường phố."
"Đưa cho ông ấy mẩu giấy. Đáng tiếc nó không có chữ ký, nhưng dù sao Wilcox cũng không phải là một kẻ ngốc."
Một tia sáng vui thích bất ngờ nhảy múa trong đôi mắt của thằng bé. "Tôi…" Nó dừng lại khi Sebastian giơ một tay lên cảnh báo. "Có chuyện gì vậy? Ngài nghe thấy gì?"
Áo cầm trong tay, Sebastian nhanh chóng bước đến nghe ngóng trước cửa. "Có ai theo cậu đến đây không?" Những âm thanh dù còn ở xa nhưng không thể nhầm lẫn: một lời thì thầm nhanh chóng nín lặng, tiếng chân đàn ông nhẹ nhàng và cẩn thận trên cầu thang.
"Không." Đôi mắt của Tom lại mở to. "Nhưng tôi thấy một gã ngồi trong quán rượu khi tôi bước vào. Tôi nghĩ hắn đang chờ ai đó."
Những bước chân giờ đang ở hành lang.
Sebastian xỏ áo khoác vào và băng qua căn phòng. "Ta nghĩ chúng ta sẽ ra ngoài bằng cửa sổ," anh nói, đúng lúc thủy tinh vỡ vụn và khung cửa bay vào trong một luồng không khí lạnh đầy khói.
"Chết tiệt," Sebastian chửi thề. Giật lấy một chiếc ghế lưng thẳng tại bàn, anh đập nó vỡ tan vào ngực một gã râu đen đồ sộ xuất hiện tại khung cửa sổ vỡ. Gã lầm bầm rồi biến mất. Sebastian đang vung những gì còn lại của chiếc ghế vào bụng một gã thứ hai thì nghe thấy tiếng chìa khoá tra vào cánh cửa phía sau mình. Anh chửi thề lần nữa. Tên chủ quán trọ khốn kiếp.
Chiếc ghế vẫn còn trong tay, Sebastian lao ra cửa và thấy mình đối mặt với viên cảnh sát cao lớn tóc vàng trong cái đêm chết chóc đó tại phố Brook. "Tom, chạy đi," Sebastian nói với lại trong lúc anh và Edward Maitland lòng vòng, cả hai cúi người thận trọng. "Tìm cha ta. Khốn nạn," anh hét lên trong lúc thằng bé đứng sững tại đó há hốc miệng. "Ta bảo là chạy đi!"
Thằng bé quay ngoắt về phía cửa.
Một vật cứng và rắn phang vào đầu Sebastian. Anh lảo đảo và cố gắng quay người, nhưng xung quanh dần tối lại. Điều cuối cùng anh nhìn thấy là cánh tay gầy gò vung vẩy của Tom nhanh chóng bị giữ lại trong tay của Ngài Henry Lovejoy.