CHƯƠNG 59
Sebastian tỉnh lại và cảm thấy mình đang chuyển động, tiếng vó ngựa lách cách và tiếng bánh xe kêu vang rung lắc trên mặt đường không bằng phẳng.
Với một cơn lảo đảo đau đớn chóng mặt, anh ngay lập tức nghĩ đến Kat. Nỗi kinh hoàng khi biết Wilcox sẽ làm gì với cô mạnh mẽ đến mức anh gần như run rẩy khi phải kiểm soát nó, đồng thời kiềm chế không chửi thề vì sự thất vọng vô dụng và dại dột. Anh buộc mình nhắm mắt và nằm yên, chống lại cảm giác buồn nôn chua loét tại cổ họng trong lúc tập trung tất cả các giác quan của mình vào việc nhận biết tình hình hiện tại.
Anh nằm trên chiếc ghế da nứt của một cỗ xe cũ. Ghế phía trước. Dây thừng thô siết vào cổ tay anh, trói lại trước mặt anh. Mắt cá chân của anh cũng bị trói. Nhưng anh phát hiện ra hơi thở đều đặn của duy nhất một người còn lại trong cỗ xe, một người ngồi lặng yên và cảnh giác trên ghế đối diện. Một người đàn ông.
Ông ta là ai?
Sebastian mở mắt và thấy Ngài Henry Lovejoy nhìn anh qua đôi mắt nâu cảnh giác đang nheo lại của mình. "Chà," Sebastian nói bằng giọng trò chuyện vui vẻ, "Tôi không ngờ Gã Đỏm Dáng của Queen Square lại sẵn sàng bỏ lỡ điều này."
"Nếu anh đang nói đến Cảnh sát Cấp cao Maitland, lúc này anh ta đang bận. Cụ thể thì anh ta đang đưa hai cảnh sát đồng nghiệp của mình đến bác sĩ phẫu thuật."
Chống chọi lại cơn chóng mặt buồn nôn mới xuất hiện, Sebastian di chuyển cơ thể một chút và phát hiện ra ngoài việc bị trói lại, cổ tay anh cũng bị buộc vào một dây xích bắt xuống sàn xe. Anh siết chặt quai hàm của mình chống lại một cơn giận dữ trào lên, nhưng cảm xúc đó có vẻ đã thoáng bộc lộ trên khuôn mặt của Sebastian vì anh nhận thấy vị thẩm phán rúc sâu hơn vào góc của mình, mắt mở to cảnh giác.
Sebastian nở một nụ cười nhe răng. "Ngài không sợ tôi sẽ giết ngài trên đường từ đây đến Văn phòng Hành chính công sao? Cắt đầu ngài và tắm trong máu của ngài và làm tất cả những trò đáng tởm lên cơ thể ngài?"
Lovejoy không thấy hứng thú. "Ta không nghĩ vậy."
Sebastian liếc nhìn ra ngoài cửa sổ trong lúc xe ngựa ngoặt rẽ. Khoảng trống mù sương của màn đêm hoà quyện quanh họ. "Còn thằng bé?" anh hỏi một cách thản nhiên.
"Nếu ý anh là thằng bé mồm hôi kinh khủng đi cùng anh, nó đã thoát khỏi tay ta và phóng ra ngoài trong lúc chúng ta rời quán trọ."
Đó là một mẩu tin dễ chịu, nhỏ bé đến đáng thương. Có quá nhiều chuyện có thể đi chệch hướng. Hendon có thể từ chối gặp thằng bé, hoặc đơn giản là từ chối tin nó. Và kể cả khi Bá tước tin câu chuyện của thằng bé thì sao? Cho dù Hendon có lệnh cho một nhóm cảnh sát xuống bến cảng, hay tự mình xuống đó, kết quả vẫn sẽ là một thảm hoạ. Martin Wilcox có thể là một kẻ giết người, nhưng y không ngu ngốc đến mức không biết những gì đang bị đe dọa.
Cái bẫy y giăng ra cho Sebastian được dàn dựng và thực hiện một cách khéo léo cũng như cẩn thận để dù kết quả có ra sao, Kat cũng sẽ chết. Wilcox không thể cho phép cô sống để kể lại câu chuyện.
Sebastian nhìn chằm chằm vào Ngài Henry Lovejoy với một ánh mắt dữ dội. "Ngài phải thả tôi ra."
Viên thẩm phán nhỏ bé đút tay vào túi và rúc sâu hơn vào áo khoác, như thể bị làm phiền vì cái lạnh thấm lên từ sàn trải rơm và gió thổi qua cửa sổ bị nứt. "Có thể anh sẽ cảm thấy an ủi khi biết ta có lý do để tin rằng anh thực sự vô tội trước cái chết của hai người phụ nữ, Rachel York và Mary Grant. Tuy nhiên, một khi các thủ tục được thoả mãn…"
"Ngài không hiểu," Sebastian nói bằng tông giọng trầm và nghiêm túc. "Ngài cần phải thả tôi ngay. Kẻ sát hại những người phụ nữ đó đã tóm được một người khác, Kat Boleyn. Nếu tôi không đến chỗ cô ấy đúng giờ, hắn sẽ giết cô ấy."
Cỗ xe đột nhiên tròng trành, chậm lại như đang bò khi một đám người càng lúc càng đông đúc nhấn chìm xe. Lúc đầu Sebastian nghĩ lại là một cuộc bạo động bánh mì. Sau đó, anh nghe thấy một tiếng hô, "Hoan hô Florizel65*," nhận thấy những tiếng cười và sự kỳ vọng tươi mới trên những khuôn mặt hếch lên sáng loáng dưới ánh đèn xe màu vàng, và anh đã hiểu. Đây không phải là một đám hỗn tạp mà là một đám đông đang hò reo ăn mừng Hoàng tử được phong làm Hoàng thân Nhiếp chính, chuyện đã xảy ra vào buổi sáng. Họ thực sự tin rằng cuộc sống khốn khổ tuyệt vọng của họ cuối cùng đã trở nên tốt đẹp hơn. Họ không hiểu rằng sẽ không có gì thực sự thay đổi, họ chỉ đơn giản thay thế một vị Vua già sốt sắng nhưng điên rồ bằng một Hoàng tử ham vui buông thả và phù phiếm, người quan tâm nhiều đến cách chiếc áo của mình được may như nào hơn là giá bánh mì đang leo thang; người chưa bao giờ nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ đang chết vì đói rét, chưa bao giờ nhìn thấy hàng dãy thi thể phủ tuyết nhỏ bé đến đáng thương chờ được rắc vôi tại khu phố nghèo.
*Tên gọi khác của Hoàng tử xứ Wales.
"Vẫn còn vấn đề của Cảnh sát Simplot," Ngài Henry nói.
"Trong khi tôi có thể hiểu…"
"Khốn kiếp thật," Sebastian chửi thề, vươn dậy nửa chừng rồi chao đảo vì mắt cá chân bị trói của mình. "Tôi không tấn công viên cảnh sát chết tiệt đó. Tại sao tôi phải làm vậy? Ngài không nghe tôi nói gì sao? Một người phụ nữ sẽ phải chết. Tối nay."
Một chuỗi pháo nổ xuất hiện cạnh xe ngựa, khiến ngựa giật mình và đem đến một tiếng gầm phấn khích từ đám đông. "Nếu đó là sự thật," Lovejoy nói, ánh mắt lo lắng liếc ra cửa sổ, "hãy cho ta biết hắn đang giữ cô ta ở đâu. Ta sẽ lệnh cho cảnh sát tóm hắn."
Sebastian cười gằn. "Cô ấy là mồi nhử trong một cái bẫy dành cho tôi. Nếu cảnh sát của ngài xông vào đó, cô ấy sẽ chết."
"Ta nghĩ rằng anh đã đánh giá thấp khả năng của những cảnh sát trong tay ta."
"Vậy sao?"
"Người đàn ông này - kẻ mà anh nói đã giết những người phụ nữ. Hắn là ai?"
"Anh rể của tôi. Lãnh chúa Wilcox."
Đôi môi của vị thẩm phán há ra như thể đang thở hổn hển, nhưng ông giữ khuôn mặt mình bình thản một cách đáng ngưỡng mộ. Tuy nhiên, phải sau một lúc ông mới nói, "Bằng chứng của anh đâu?"
Sebastian phải chống lại cảm giác thất vọng và tuyệt vọng không giống với tính cách của mình. Bằng chứng ư? Anh chẳng có gì. "Bằng chứng duy nhất tôi có là hắn đã bắt Kat Boleyn."
"Và bằng chứng về điều đó?"
Một vụ nổ pháo hoa bất ngờ xé qua màn đêm, lấp đầy đường phố bằng một trận mưa tia lửa rực sáng kỳ quái trong sương mù dày đặc. "Tôi chẳng có gì."
Lovejoy gật đầu, ánh sáng của một vụ nổ pháo hoa mới nhấp nháy trong mắt kính của ông. "Và nếu anh bước vào cái bẫy mà anh nói Lãnh chúa Wilcox đã giăng ra cho mình? Điều đó sẽ cứu cô ấy như thế nào?"
"Tôi không có ý định rơi gọn gàng vào bẫy của Wilcox." "Nhưng anh vẫn có thể. Anh chỉ cần nói với ta…"
"Chết tiệt!" Sebastian gào lên, giật sợi dây trói mình một cách đau đớn và vô ích. "Tên khốn ngu ngốc tự phụ đầu óc bã đậu này. Cứ mỗi giây ông giữ ta tại đây, ông đang giết chết cô ấy."
Sebastian đột nhiên im lặng, ngực anh giật lên khi hít nhanh làn không khí lạnh lẽo đầy khói và cẩn thận hướng ánh mắt về phía cửa sổ, nơi anh thoáng thấy cánh tay nhỏ gầy gò của thằng bé bám vào phía sau xe ngựa.
"Tôi hiểu sự thất vọng của anh," Ngài Henry nói với sự bình tĩnh nặng nề khiến Sebastian muốn hét lên. "Tuy nhiên, luật pháp…" Ông dừng lại đúng lúc cánh cửa xe ngựa mở toang và một thân hình nhỏ bé rách rưới xuất hiện trên bậc cửa. "Ai…" ông bắt đầu, sau đó liền dừng lại khi Tom lao vào trong xe. Ánh sáng bùng lên từ một vụ nổ pháo hoa sáng lấp lánh đầy đe dọa trên lưỡi dao nó cầm chặt trong tay.
"Thử la lên hay nhích một cọng râu xem," thằng bé nói quyết liệt "ta sẽ cắt thực quản ông luôn."
"Chúa phù hộ chúng ta," Ngài Henry nói, một tay mò mẫm tìm dây đai trong lúc xe ngựa đột ngột tròng trành.
"Tôi biết tôi đã không làm theo những gì ngài nói," Tom nói trong lúc nó nhảy đến cắt những sợi dây thừng ở cổ tay của Sebastian.
"Cảm ơn Chúa vì điều đó." Sebastian ném phần còn lại của sợi dây sang một bên trong lúc thằng bé cúi xuống cắt dây trói tại mắt cá chân. Cẩn thận nhìn viên thẩm phán mặt trắng bệch, Sebastian nắm chặt vai của Tom, tay siết chặt với lòng biết ơn không lời khi thằng bé đứng dậy. "Nhưng giờ hãy làm vậy đi, chàng trai. Nhanh lên. Và lần này, đừng nhìn lại."
Đầu Tom giật lên, những nét bướng bỉnh xuất hiện trên khuôn mặt nó. "Tôi sẽ đi cùng ngài."
Sebastian thúc cậu về phía cửa. "Không. Ngươi nhận được chỉ dẫn rồi. Ta mong ngươi sẽ làm theo chúng."
"Nhưng…"
Sự khẩn trương dâng lên trong lòng Sebastian, khốc liệt và nóng bỏng đến mức nó đốt cháy lồng ngực khi anh nuốt trôi mong muốn hét vào mặt thằng bé. "Có thể sẽ có điều gì đó đi chệch hướng so với dự kiến," Sebastian nói, cố giữ giọng bình tĩnh và ổn định trong lúc từng mạch máu của anh rung lên với sự thiếu kiên nhẫn tuyệt vọng. "Nếu vậy, ta tin tưởng ngươi sẽ đưa tên khốn này ra trước công lý." Ý thức được sự hiện diện phẫn nộ của viên thẩm phán, Sebastian lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận. "Ngươi biết ta cần ngươi làm gì. Ngươi có thể làm điều đó không? Có thể không?"
Thằng bé do dự, yết hầu chuyển động khi nó nuốt một cách khó khăn. Sau đó, nó cúi xuống và gật đầu. "Được, thưa Ngài. Tôi sẽ làm điều đó." Nó ấn chuôi dao vào tay Sebastian. "Đây. Ngài có thể cần đến thứ này," nó nói, và trượt khỏi xe bước vào đám đông mà không nhìn lại.
Sebastian nhìn bóng hình nhỏ nhắn biến mất vào đám đông hò reo ngày càng dâng cao. Sau đó, anh nhét con dao vào đôi bốt của mình, và chuẩn bị sẵn sàng theo nó.
"Người phụ nữ này," Ngài Henry đột nhiên nói. "Nói cho ta biết cô ta bị giam giữ ở đâu."
Sebastian dừng lại trước cánh cửa mở, một tay siết chặt vào khung cửa trong lúc anh nhìn lại. "Tôi không nghĩ vậy," anh nói và nhảy qua bậc cửa để cho màn đêm nuốt chửng.