Chương 1 (1)
Cô gái quan sát mọi người xung quanh, thấy không ai chú ý đến liền nói khẽ vào tai Dung Nhi:
− Nè! Cái tội của mày dám kéo tao vô đây tào lao sáng giờ. Bây giờ mày phải "ôm" hết số báo này. Hai ngàn một tờ, năm chục tờ. Một trăm ngàn, mau lên!
Dung Nhi nhìn mấy ngón tay ngo ngoay trước mặt, vội vàng móc xấp bạc trong túi ra.
cô gái nhanh tay rút tờ một trăm. Cô cười:
− Tao chỉ lấy đủ thôi - Cô lườm Dung Nhi - Mày mà dám nói với ông chủ, tao cho bọn đàn em xử mày đó.
− Nhưng mà....
Dung Nhi cố mở lời. Nhưng cô gái đã cướp lời cô:
− Mày mà cãi tao nghe lời ông chủ thì từ nay mày không thấy tao luôn. Rõ chưa?
− Dạ rõ! - Dung Nhi vội gật đầu.
− Tao đi nha!
− Vâng. Cô Hai đi!
Thoắt một cái, bóng cô nàng biến mất ngoài đường nhanh như con sóc, đến nỗi Dung Nhi định chạy theo cũng không kịp.
Nguyên Gia ngồi một mình trong quán cà phê Ngọc Hoa, lặng lẽ nhấp từng ngụm cà phê Buôn Mê quen thuộc. Thỉnh thoảng, anh đưa mắt nhìn ra cửa, rồi lại cúi xuống với ly cà phê trước mặt.
− Không chê vào đâu được!
Nguyên Gia đặt tay lên hành lang nhìn xuống phía dưới. Không ngờ lại có một quán cà phê tuyệt đến vậy.
Nâng ly cà phê hớp một ngụm, anh lại tiếp tục chiêm ngưỡng vẻ nên thơ của quán.
Đang mải mê ngắm cảnh trí của quán, anh chợt dừng mắt lại khi thấy cô nàng bán báo đang đi vào một mình. Trên tay cô nàng là xấp vé số khá dày.
Nguyên Gia ngồi yên ngắm nghía cô nàng. Hôm nay cô ta mặc chiếc váy màu kem, áo đen may bằng loại ren mỏng vừa phải. Cô ta vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai nhưng nghiêm chỉnh chứ không ngược ngạo như lần trước. Trông cô ta chẳng có vẻ gì là con nhà lam lũ. Nếu cử chỉ không mạnh bạo quá, chắc chắn cô ta sẽ là một tiểu thư xinh xắn dễ thương.
Và cũng như mỗi lần thấy một cô gái xinh xắn, trái tim đa cảm của anh lại bắt đầu thấy xôn xao. Anh ngắm cô nàng một cách vui thích.
Cũng may mình chọn chiếc bàn gần hành lang này mới phát hiện ra. Tự nhiên anh cười một mình.
"Chợ trời ơi là chợ trời! Hôm nay anh sẽ vận dụng bí kíp "những thắc mắc tuổi mới lớn" để "hạ" em đây!".
Chợt có tín hiệu máy, Nguyên Gia lấy điện thoại ra mà mắt vẫn quan sát mục tiêu. Anh nói ngắn gọn:
− Alô, Nguyên Gia đây.
− Mẹ đây. Con tới đó chưa?
− Mẹ hả? Con đến rồi! Đến từ lúc ký hợp đồng với mẹ xong. Sau đó con xơi hai ly cà phê đen, một ly cà phê đá, một ly sữa nóng. Và nếu không có gì thay đổi, hai phút nữa con sẽ hoàn thành tiếp một ly Nest cà phê.
Bà Huệ bật cười:
− Giờ này mà còn tinh thần đùa hả con?
− Chuyện đâu có gì kinh khủng tới mức con đùa không nổi.
− Hừ! Vậy thì ngồi đó đùa đi, mẹ khỏi lo nữa.
Nguyên Gia cười khì:
− Đừng, đừng giận nhiều mau già lắm đó mẹ!
Bà Kim Huệ hừ một tiếng, rồi nói như dặn:
− Một lát nó đến, con không được sàm sỡ với nó đó.
− Mẹ yên tâm! Con đang phải nhờ vả cô trợ lý của mẹ thì hỏi con dám làm gì cô ta đây.
− Hừ! Mẹ không tin mày nổi, con bé đẹp lắm đó.
− Hì... Mẹ nói gì vậy! Nếu con muốn, ít ra con cũng phải để cho cô ta giải quyết xong vụ bê bối của con chứ!
− Lại giở giọng đó ra nữa hả? Ngồi đó đợi đi!
− Nhưng con không chắc là con sẽ ngồi đây đợi đâu. Bây giờ con đang có công chuyện. Thôi, gặp mẹ ở nhà. No see you again.
Nguyên Gia vội tắt máy khi thấy cô nàng chợ trời đang bước lên lầu. Cô nàng đi thẳng về phía bàn anh như có hẹn trước. Dáng điệu tỉnh bơ, cô ta kéo ghế ngồi trước mặt anh, sau khi đưa mắt nhìn anh một cái, rồi lại nheo mắt cười như chế giễu anh chuyện gì đó.
Nguyên Gia khoanh tay trước ngực, nhìn nhìn cô:
− Thấy tôi quen lắm à?
Cô nàng thản nhiên:
− Tất cả mọi người tôi gặp đều là người quen. Đặc biệt là hôm nay sẽ quen thân với anh.
Nguyên Gia nhún vai:
− Đúng là kinh dị.
− Kinh dị cái gì?
Nguyên Gia không trả lời, anh tằng hắn lấy lại vẻ điềm tĩnh:
− Gì đây! Sáng mời mua báo. Chiều mời mua vé số hả?
Cô nàng nhún vai không trả lời. Rồi quay về phía người bồi bàn đang đi tới, cô ta búng tay cái chóc:
− Một đen!
Cử chỉ của cô làm Nguyên Gia khẽ nhướng mắt nhìn, rồi nhún vai như hết ý, không còn gì để nói.
Không đầy năm phút sau, một ly đen đã đặt trước mặt cô gái.
Từ tốn cho hai muỗng đường vào rồi lại từ tốn hớp một ngụm, cô gái thong thả thưởng thức mùi vị cà phê.
Sành điệu! Nguyên Gia thầm khen. Có lẽ cô nàng chợ trời này là mối ở đây nên tên bồi kia đem ra đúng "gu" con bé, lọai cà phê xịn nhất ở đây.
Anh nghiêm mặt:
− Này! Tôi đâu gọi cô để mua vé số. Đây là bàn của tôi mà! Chẳng phải cô nói chợ trời cũng có cái giá của chợ trời sao?
Giọng điệu mỉa mai của anh không hề gây một tác dụng nào cả. Cô gái vẫn tỉnh bơ:
− Ê! Tôi có nói là bán vé số cho anh sao?
Cô gái bỏ cộc vé số vào túi áo, lần thứ hai kéo mỏ chiếc nón cho ngay lại:
− Một người khó ưa như anh làm gì có cửa trúng mà đòi mua.
Nguyên Gia tỉnh bơ:
− Đương nhiên rồi.. Nhìn bản mặt khó ưa của cô là thần tài vắt giò lên cổ chạy không kịp lấy đâu mà trúng.
Anh cười châm chích:
− Trúng gió thì có!
− Anh cũng khá đấy! - Cô gái múc muỗng cà phê đưa lên mũi hít hà - Mới từ sáng đến giờ mà mồm mép lanh lẹ hẳn lên.
− Cám ơn. - Anh đặt ly cà phê xuống.
− Nhờ cái phong độ "chợ trời" của cô tặng cho tôi đấy!
Cô gái nhìn anh, kênh kiệu:
− Nhìn anh và nghe anh nói có vẻ nha anh không hoan nghênh sự có mặt của tôi.
− À! - Anh nhún vai - Đó là do cô nói thôi.
− Vậy còn anh?
− Tôi à! - Nguyên Gia phẩy tay lia lịa - Tôi đâu có cái cốt cách chợ trời. Vì thế, tôi đâu dám mong cô hạ cố ngồi lại đây.
− Cám ơn khi anh đã nói như thế.
Cô gái so vai bất cần:
− Đâu có vinh dự gì mà ngồi đây với một gã đầy tai tiếng với các cô người mẫu, ngôi sao điện ảnh, bao gồm luôn cả.. cave.
− Nè, cô.. chợ trời kia! - Nguyên Gia nóng mũi - Cô lấy tư cách gì mà mạt sát người khác hả?
− Hứ! - Cô gái thở ra nặng nhọc - Thật tình "bò không thể là thỏ" được mà.
Nguyên Gia nóng mũi, trừng mắt nhìn cô:
− Nói gì đó, cẩn thận miệng lưỡi nhé!
− Rồi sao? - Cô gái bĩu môi nghiêng đầu qua lại trêu anh - Dại thì nói là dại. tôi không quen nói dối.
− Cô... - Nguyên Gia đỏ mặt vì tức - Tôi không thèm để ý đến những lời con nít, miệng còn hôi... Milô.
− Anh...
Cô gái trừng mắt nhìn anh nhưng cô lại nhanh chóng lấy lại vẻ điềm nhiên của mình. Được thôi, anh cứ ra oai đi, sau đó rồi hối hận. Lúc đó thì đã muộn rồi. Dám nói mình con nít hả?
Trong lúc cô suy nghĩ thì Nguyên Gia đã gọi cho mình một chai Heineken.
Đẩy nhẹ ly cà phê của cô, anh cười cười:
− Nè! Cô giận nhìn xấu lắm, mau uống cà phê cho hạ "hỏa" đi!
− Hứ!
Cô gái liếc anh bằng nửa đuôi mắt.
Cô nâng ly cà phê lên. Nguyên Gia nhìn cô trân trối.
Một....
Hai....
Ba....
Uống!
Phèo!
Những giọt cà phê thơm ngon được hòa với Heineken không chịu nằm yên trong miệng người đẹp mà bay như mưa xuống bàn.
Cô gái kêu lên:
− Tên kia! Anh đã làm gì ly cà phê của tôi hả?
Nguyên Gia làm mhư vô tội:
− Chẳng làm gì cả! Ý cô muốn nói gì?
− Anh đã bỏ thứ quỷ quái gì vào ly cà phê của tôi?
− Thế à! - Nguyên Gia lấy khăn tay lau mặt tỉnh bơ - Không uống cà phê được mà cũng bày ra vẻ ta đây.
Anh nhún vai nói tiếp:
− Tôi lại tưởng đâu là sành điệu lắm chứ. - Giọng anh mỉa mai như nhái lại cô - Một ly đen!
− Đúng là vô duyên! - Cô gái lườm anh - Đàn ông gì mà mồm mép như con gái, hèn chi.
− Hèn chi cái gì? - Nguyên Gia lạnh giọng - Cô dám so sánh tôi với con gái hả? Chẳng phải lúc nãy co vừa lôi mấy vụ bê bối vì đàn bà của tôi ra nói sao?
− Ờ... Thì tôi nghe đồn thế. - Cô hất hàm - không được à?
Nguyên Gia thản nhiên:
− Ai nói vậy?
− Hỏi làm gì?
− Tôi muốn biết mình được ai hân hạnh chiếu cố tới đời tư của mình vậy mà.
− Biết chi vậy? Nếu là con gái thì tán tỉnh hả?
Nguyên Gia tỉnh bơ:
− Cũng tùy! Nếu người đẹp mà giống cô thì năn nỉ tôi cũng không dám tán.
− Hứ! Đúng là đồ nhỏ mọn!
− Cũng tùy đối tượng! Cô dễ sợ thế này, tôi phải biết bảo vệ mình chứ.
Cô nàng gầm gừ với anh.
− Nếu đã vậy thì tôi về.
− Về từ từ nghe! - anh trêu cô - Đi thong thả đó!
Anh cười cười khi thấy cô nàng hất mặt bỏ đi.
Nguyên Gia rất khoái vì đã chọc tức được cô nàng, trả thù chuyện bị cô "hạ" trước mặt mẹ anh.
Anh tự thưởng cho mình một ngụm cà phê. Nhưng vừa uống xong, anh đã nhăn mạt muốn phun ra ngay. Mùi cà phê hòa lẫn với mùi bia thật kinh dị. Anh rút nhanh khăn ra lau miệng. Chưa hiểu chuyện gì thì một giọng cô nàng lúc nãy vang lên với vẻ thú vị:
− Hu..hu... Trời ơi! Sao khó uống quá vậy! Ai? Ai? Ai đã làm gì ly cà phê.. Ban Mê của tôi?
Cô gái kéo ghế ngồi lại:
− Hi..hi... Sao, cái chiêu gậy "anh" đập lưng "anh" được chứ!
Hóa ra lúc anh mắng mỏ cô thì anh đã bị cô tráo ly cà phê.
Anh nghiến răng nhìn cô:
− Nếu muốn tự bảo vệ thì mau "ấn" nút biến đi, trước khi tôi nổi giận.
− Xí! - Cô gái nguýt anh - Công tử Nguyên Gia có máu "mê gái" chứ đâu có máu du côn - Cô chu môi - Nếu anh muốn thì coi như Mai Nghi này được rửa mắt mở rộng tầm nhìn.
− Hả! - Nguyên Gia quên cơn giận, anh ngạc nhiên - Cô là Mai Nghi.
Biết ngay mà. Cô gái lừ mắt. Đã bảo khi nghe tên là phải phát khiếp mà. Cứ hay bắt nạt kẻ yếu. Nhất là một cô gái "yếu đuối" như mình.
− Sao? - Cô chống tay dưới cằm - Bạn gái anh trùng tên tôi à?
− Không phải chứ! - Anh dựa lưng vào ghế nhìn cô dò xét - Trợ lý của mẹ tôi là cô đó hả?
− Rồi sao? - Cô chớp chớp mắt - Có gì không được à? Có cần xem giấy chứng minh không?
− Không! - Anh vội lắc đầu - Không cần! Dĩ nhiên là không!
Mai Nghi cười tủm tỉm khi thấy vẻ mặt nghệch ra của anh. Muốn cũng không có đâu mà xem. Bán vé số làm gì có chứng minh thư. Có mới sợ.
− Tôi nghe dì Huệ nói anh đang gặp rắc rối với cô nào đó... - Cô khoanh tay trên bàn - Đúng không?
Rõ biết còn hỏi. Chẳng hiểu mẹ mình nghĩ sao lại giới thiệu con nhỏ mồm mép này với mình.
− Hừ! Anh không thèm mở lời. Ê! Heineken pha với cà phê uống vào đâu có bị câm - Cô chỉ vào mặt mình - Tôi nè, đâu có sao đâu.
Nguyên Gia liếc cô, anh miễn cưỡng trả lời:
− Thưa chị hai. Chị hỏi gì thì hỏi lại đi, em sẽ trả lời.
− Ngoan! - Mai Nghi cười - Như thế mới "cưng" chứ!
Nguyên Gia nhẹ lắc đầu thở ra. Ý trời! Ý trời! mẹ mình nói không sai mà.
− nè, công tử phá của Nguyên Gia! - Mai Nghi cười cười - Có thể gọi cho chị Hai một ly cà phê khác không?
− Có miệng đó sao không biết gọi?
− Vậy đó! - Cô gái cắn nhẹ móng tay - có em trai vậy thì phải nhờ chứ!
− Tôi không rảnh! - Nguyên Gia cộc lốc.
− Ra thế! - Mai Nghi liếc mắt nhìn anh tủm tỉm cười - Ấnh mắt này là ánh mắt "giết người". Đừng hiểu lầm là ánh mắt đưa tình à nha! Nếu "em trai" không có thời gian hay khi khác rồi tính cái vụ bê bối của "em trai" há.
− Nè! - Nguyên Gia hoảng lên - Đợi đã!
− Đợi cũng được... - Cô nghênh mặt - Nhưng đâu cần phải nắm tay chị thế. - Giọng cô mai mỉa - Ở đâu mà "tình thương mến thương" nhiều dữ vậy!
Nguyên Gia rụt tay về, sau khi nhìn cô một cách đe dọa.
− Một ly đen! - Anh gọi lớn - được chưa?
− Được. - Cô cười.
Ôi! Người gì mà thấy ghét, chỉ cười cũng đủ ghét rồi. Coi kìa! Chỉ một mình cô ả là có răng khểnh chắc.
Đợi anh bồi đặt ly cà phê xuống, Mai Nghi vừa nhìn anh vừa khuấy cà phê.
− Sao, công tử Nguyên Gia? Bây giờ chúng ta làm việc hay ngồi đây bình phẩm sắc đẹp của tôi.
− Đúng là không biết xấu hổ! Khiêm tốn lại chút đi!
− Tôi quen nghe ngưòi ta nói mình đẹp rồi, làm sao mà khiêm tốn được. Bây giờ nói chuyện đó được chưa nhỉ?
Nguyên Gia cố tình lễ phép:
− Dạ vâng. Nãy giờ tôi chỉ đợi có thế thôi.
− Vậy mình bắt đầu nha! - Cô nghiêm nét mặt - Anh biết cô ta trong trường hợp nào?
− Karaoke.
− Có... ôm không? - Mai Nghi hỏi thản nhiên.
− Này, cô! - Nguyên Gia nhìn Nghi thách thức - Cô là con gái, tìm hiểu mấy chuyện đó làm gì?
− Phải tìm hiểu chứ! - Mai Nghi căng mặt ra cố tỏ vẻ trịnh trọng - Bởi vì anh đang bị cô thưa về tội "cưỡng dâm" cô ấy đến có thai mà.
Trời ơi là trời! Con gái gì mà trơ mặt ra khi nói đến mấy chuyện đó. Đúng là trơ trẽn mà.
− Tôi không có nhiều thời gian. - Cô trở nên nghiêm túc - Nếu anh không hợp tác, tôi cũng chẳng giúp được anh đâu.
− Chị à! - Anh kêu lên - Vào đó mà không "ôm" thì ở nhà ca cho rồi.
− Thế anh đi cùng ai?
− Một số đối tác. Chúng tôi đến đó bàn về chuyện ký hợp đồng.
− Ký được chứ?
− Được.
− Tôi hỏi câu này không phải. - Cô gõ nhẹ móng tay vào tách cà phê - Anh "ôm" mấy người kia có "ôm" không?
Thật là không tin được. Con gái gì mà bạo mồm bạo miệng.
− Dĩ nhiên là có. - Anh cáu - Mà nè, mấy chuyện đó cô không rõ hả, cứ gì cứ phải tôi nói cô mới chịu. Mẹ tôi đã chuyển hồ sơ cho cô rồi.
− Hì... Mấy thuở được dịp tâm sự với thiếu gia Nguyên Gia - Cô hớp ngụm cà phê - Tôi phải tận dụng cơ hội chứ!
Thật thương cho kẻ xấu số nào vớ phải con nhỏ này.
− Thôi được! - Mai Nghi cười cười - Anh không muốn kể thì thôi. Tôi hỏi câu khác.
Cô rút cây viết và cuốn sổ trong túi quần ra, vẻ mặt khẩn trương:
− Cô ấy lấy gì để đe doạ anh?
− Một tấm hìn! - Nguyên Gia nói chậm từng chữ - Và một tờ giấy chứng nhận cô ấy có thai.
− Anh tin hình đó là thật chứ?
Nghe Nghi hỏi mà Nguyên Gia thấy ngượng chín cả người, anh đáp nhỏ:
− Thật.
− Thế cô ấy yêu cầu anh chuyện gì?
− Đám cưới! - Nguyên Gia cộc lốc.
− Một câu hỏi cuối cùng! - Nghi nhìn anh ngần ngừ - Lúc anh và cô ấy "làm chuyện đó" là ở nhà của anh hả?
Thật là chợ trời mà, chuyện vậy mà cũng nói được.
− Không có! - Anh gằn giọng - Ở nhà riêng cô ấy.
− Tốt! Tôi hỏi xong rồi.
Mai Nghi ngả người ra ghế nhìn vẻ mặt sượng sùng của anh.
Cô dịu dàng:
− Anh thông cảm. Tôi phải làm như thế để dễ làm việc. Theo lời của dì Huệ thì bà không muốn đưa ra tòa mà hòa giải. Dì sợ... mất mặt "cục...cưng".
Cô tiếp:
− Anh thật sự không muốn nhận đứa bé đó cho dù nó là con của anh sao?
− Cô nói dễ nghe nhỉ? - anh sa sầm nét mặt - Lúc đó tôi say bí tỉ, "làm ăn" được gì?
− Ra thế? - Mai Nghi cười tủm tỉm chọc quê anh - "Lan và Điệp" thời nay - Cô nhìn anh - Nhưng anh vẫn lời mà. Tự dưng có được vợ, khuyến mãi thêm đứa con, lời chán.
− Thôi nha! Cô là luật sư bào chữa cho tôi hay đang hài tội tôi hả?
− Tôi không bào chữa cho a nh. - Cô so vai - Tự anh phải cứu anh. Chuyện này không ai giúp được anh cả.
− Cô nói vậy là sao? - Anh nôn nóng.
Mai Nghi đáp gọn:
− Tôi muốn anh đến quán karaoke "ôm" đó một lần nữa!
− Cái gì?
Mai Nghi thản nhiên đáp lại:
− Đề nghị anh đưa tôi tới xem hiện trường, không được hả?
Nguyên Gia lừ mắt nhìn cô:
− Cô muốn đùa trò gì nữa đây?
− Tôi đâu có rảnh mà đùa với đại công tử thích tán gái.
Nguyên Gia trả đũa:
− Hình như tôi không tán tỉnh cô nên cô có vẻ khó chịu quá thế.
Mai Nghi trừng mắt:
− Anh mà giở trò với tôi thì anh còn thê thảm hơn cô nàng kia nhiều. Thử xem!
Nói xong, cô đứng dậy:
− Nếu muốn gỡ rối vụ này thì hãy đưa tôi đi. Không thì thôi, tôi không ép.
Cô nàng đi như bay ra cửa. Nguyên Gia tức muốn chết cũng phải hối hả đi theo. Anh lắc đầu ngán ngẩm một mình. Từ đây về sau, cho tiền anh cũng không dám để mắt tới con gái... trừ phi cô ta quá đẹp.