← Quay lại trang sách

Chương 2

Công ty xây dựng Gia Thị.

Đã hơn năm giờ nhưng giám đốc Nguyên Gia vẫn còn đang trong phòng làm việc. Mặc mọi người về nhà, anh vẫn cặm cụi bên máy vi tính.

Bởi ngoài việc điều hành công ty anh còn là một kiến trúc sư chuyên thiết kế những biệt thự, cao ốc cho những "đại gia".

Tiếng Như Sương - cô thư ký tài hoa xinh đẹp của anh vang trong điện thoại bàn:

− Thưa giám đốc có bà Kim Huệ gọi điện.

Nguyên Gia nhấc máy:

− Alô... Con nghe đây mẹ

Giọng bà Huệ vang lên:

− Thế nào rồi, con và Mai Nghi gặp nhau rồi phải không?

− Thôi! Mẹ đừng nhắc nữa!

Anh đứng hẳn lên, mặt cau lại:

− Mẹ dụ con ký cái hợp đồng kia, tưởng gì mẹ đưa một con nhóc đến "hành" con, chỉ được cái miệng bép xép.

− Nó được việc lắm đấy.

− Được rồi.. - Nguyên Gia cười khan - Nó mà mẹ bảo được việc sao?

− Mẹ tin tưởng nó lắm. Con đừng chọc nó giận đấy!

− Nếu mẹ nói thế thì con đành chịu thôi. Mẹ chờ cô ta hốt xác con về luôn. Tới giờ vẫn chưa thấy mặt đâu cả.

− Con phải chờ thôi.

− Vậy con biết làm sao bây giờ? - Anh nói giọng ảo não - Mẹ có biết bây giờ đáng lý con đã tan sở rồi, thế mà vẫn ngồi ở đây không?

Giọng bà Huệ thản nhiên:

− Nếu con không bê bối thì đã không xảy ra chuyện này, nhớ chứ con trai?

− Mẹ tưởng con muốn thế lắm sao? Con bé "chợ trời" đó hẹn con sáu giờ, bảy giờ gì đó cô ta mới đến đây.

− Thì cứ chờ đi. Nó hẹn làm gì vậy?

− Làm gì? Mẹ có biết không, con nhóc đó một hai đòi con dẫn nó đi karaoke..

Bà Huệ cười to:

− Có chuyện đó nữa hả? Tất nhiên phải như vậy thôi.

− Nếu con mà biết nó bày trò gì thì con không phải gồng mình dán mắt vào vi tính làm việc thế này để đợi rồi!

− Này, con không được tán tỉnh nó nghe chưa?

Nguyên Gia la to:

− Trời ạ! mẹ lo xá quá rồi. Có ai năn nỉ đi nữa con cũng không dám tán cô nàng ghê gớm đó đâu.

− Nói thì nhớ đó! Có gặp nói mẹ hỏi thăm nó.

− Dạ.. vâng. Con sẽ hỏi thăm giúp mẹ. Dạ... vâng...

Anh tắt máy, hai tay khoanh lại, mắt tư lự.

− Sao mẹ mình lại quý cô nàng đó vậy nhỉ? Mình bị cô ta hoạnh họe như một phạm nhân, thế mà bà cứ lo cho cô ta. Liệu mình làm gì được mà lo chứ!

"Được rồi! Tại mẹ ép con thôi. Mẹ càng bảo vệ cô phù thủy đó, con càng muốn "bụp" cô ta.."

− Hù! - Một bàn tay thon dài chạm khẽ vào vai Nguyên Gia.

− Là em à? - Anh quay lại.

− Không là em thì là ai? - Như Sương nũng nịu - Hết giờ rồi sao anh chưa về?

− Anh chưa xong việc. - Nguyên Gia trở lại bàn làm việc - Còn em, sao cũng không về đi?

− Anh! - Như Sương nhõng nhẽo - Lâu rồi mình chưa đi chơi với nhau.

− Xin lỗi em.. - Nguyên Gia cầm tay cô - Anh còn nhiều việc lắm. Mà anh vừa mới đưa em đi shop tuần rồi còn gì!

− Không! - Như Sương sà lên đùi anh - Em muốn lúc nào mình cũng ở bên nhau.

− Nhưng anh còn có việc. - Nguyên Gia vòng tay ôm cô - Đợi anh giải quyết xong mọi chuyện rồi anh bù cho.

Tỳ cằm lên vai cô, anh nhỏ nhẹ:

− Ngoan nào! Bây giờ thì về đi để anh làm việc.

− Thôi, em không chịu đâu - Cô bá cổ anh, áp thân hình gợi tình chỉ được che bởi chiếc đầm dây ngắn ngủn vào người anh - Tối nay em ở lại đây "phụ việc" với anh như những lần trước nha?

− Thôi đi! - anh chau mày - Anh đã dặn đừng lôi mấy chuyện đó ra nói mà.

Anh đẩy nhẹ cô ra rồi đến salon ngồi:

− Lúc đó anh say nên không làm chủ được mình.

− Ý anh là tại em? - Như Sương giận hờn.

− Không! Những việc anh làm anh sẽ gánh trách nhiệm. - Nguyên Gia gằn từng lời - Em về đi! Nếu không, lại gây gổ như mấy lần trước, nhưng lần này anh sẽ không gọi điện năn nỉ đâu.

− Đừng giận mà! - Như Sương dịu dàng ngồi xuống bên anh - Ai bảo cả tuần nay cứ lạnh nhạt với người ta. - Bàn tay đỏ chót của cô đặt gọn vào tay anh - Em không thể chịu nổi khi lúc nào anh cũng chỉ có công việc. Ngoài chức thư ký ra, em còn là "bạn gái" của anh chứ bộ.

Như Sương cong bờ môi gợi cảm của mình lên. Cô không dám dùng tiếng "người yêu" cho dù mình đã là người của anh. Bởi những lúc âu yếm với cô, anh cũng chưa bao giờ nói yêu cô.

Nhìn dáng ngồi cao ngạo cùng gương mặt lạnh lùng của anh, Như Sương biết mình phải làm gì.

Cô kề môi mình sát vào mặt anh, giọng mè nheo:

− Muốn người ta đi thì cũng phải hôn tạm biệt chứ!

− Hôn xong sẽ đi chứ? - Nguyên Gia nhìn cô.

− Em hứa! - Như Sương dịu dàng gật đầu.

Nguyên Gia nhìn cô âu yếm. Anh vòng tay ôm lấy thân hình nóng rực của cô và hôn cô như một người bị thôi miên, như một tín đồ chỉ sùng bái và làm theo lời của thánh nữ. Một nụ hôn như những nụ hôn trước đây: vô hồn, vô cảm!

− Xin lỗi.. - Thanh Thư vừa xô cửa vào đã sững sờ - Tôi cứ nghĩ là chỉ có Nguyên Gia.

Cô quay mặt định bước trở ra:

− Tôi không biết cô Như Sương ở đây - Cô cười cười - Không làm phiền hai người!

− Có gì mà phiền. - Nguyên Gia đẩy Như Sương ra - Thanh Thư lại đây!

Nguyên Gia ân cần dìu Thanh Thư ngồi xuống cạnh anh. Mặc cho Như Sương cau mày với cảm giác hụt hẫng, vì bị anh bỏ "lơ".

Anh dịu dàng đặt tay lên bụng Thanh Thư:

− Mấy tháng rồi?

− Sáu tháng! - Thanh Thư cười hiền - Xem cậu kìa, nôn nóng còn hơn ông Vinh nữa.

− Chứ sao! - Anh cười - Nguyên Gia này là cha đỡ đầu chứ bộ. - Anh sực nhớ đến sự có mặt của Như Sương - Cảm phiền Như Sương pha cho anh ly cam, khỏi đá.

− Dạ.

Như Sương miễn cưỡng đứng dậy trở ra ngoài. Cô không quên để lại cái nhìn thiếu thiện cảm cho Thanh Thư.

Nhưng Thanh Thư vẫn cười độ lượng cô nhìn anh:

− Cậu với thư ký bắt đầu thân thiện từ hồi nào thế?

Nguyên Gia cười khẩy:

− Thân thì có! Cô ta là thư ký riêng của mình mà. Còn "mật" thì.. còn phải chờ.

− Vậy lúc nãy... - Thanh Thư soi vào mắt anh - có mật không?

− Thôi đi bà bầu! - Nguyên Gia cười - Lo cho cục vàng của ông Vinh đi.

ttu mệt nhọc dựa vào ghế, cô thở hắt ra:

− Ông Vinh nhà mình đi công tác suốt. Nhà báo mà. Cũng may là có dì Huệ với cậu.

− À! - Nguyên Gia vỗ trán - Lúc nãy mẹ gọi điện cho mình, có hỏi thăm cô cháu cưng đó.

Thanh Thư đặt nhẹ tay lên vai anh, cô chớp mi xúc động:

− Cám ơn! Mình không biết phải làm gì để...

− Thôi! - Nguyên Gia chặn lời cô - Chúng ta là thanh mai trúc mã, lại là anh em. Tuy dì dượng ba mất sớm nhưng cậu còn có mẹ với mình. Lo cho cậu là việc phải làm. - Anh cầm tay cô chân tình - Cứ đem chuyện ơn nghĩa ra nói hoài hà.

Anh lườm cô:

− Trước đây cậu đâu có nói nhiều vậy. Từ lúc có bầu hình như cậu bị nhiều chuyện ra đấy!

− Thôi đi ông anh! - Cô mắng - Tôi cũng lo cho anh thôi. - Cô sờ vào bụng mình - Bằng tuổi nhau mà tôi đã đứa thứ hai, thằng lớn nhà tôi cũng đã lớp một rồi.

− Hì... thông cảm giùm đi. - Nguyên Gia gãi đầu - Mình đâu muốn, chỉ tại chưa gặp người đúng "gu".

− Thế cô Như Sương thì sao?

Nguyên Gia tắt hẳn nụ cười, anh nghiêm mặt:

− Cô ấy cũng có thể. Mình sẽ suy nghĩ lại. Nhưng cậu tìm mình có chuyện gì thế?

− Không! - Thanh Thư lắc đầu - Lúc nãy xong việc định về, đi ngang đây thấy phòng cậu còn đèn nên vào.

− Vậy để mình đưa cậu về. - Nguyên Gia đề nghị.

− Mình còn chút việc nữa. - Cô đứng dậy - Cậu cứ làm việc của mình đi.

− Ừ! Mình biết. - Anh đứng dậy tiễn Thanh Thư ra cửa. - À! Mà cậu cũng lo viết đơn nghỉ phép đi. Bụng to thế này làm sao gánh nổi cái chức trưởng phòng ngoại giao. - Anh đùa - Không khéo đối tác của công ty sẽ chạy dài khi thấy cái bụng của cậu đó.

− Há! Thì ra cậu muốn sa thải mình. - Cô trêu anh - Đúng là đồ vắt chan bỏ vỏ.

− Mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Cứ để ông Vinh nuôi, tội gì hành xác.

− Vâng. - Cô từ từ đi ra thang máy - Cứ lập gia đình đi rồi hãy nói.

Nguyên Gia ân cần cầm tay cô dìu đi:

− Không dám đâu. Mình mà có vợ thì mình sẽ "cưng" phải biết. Nhìn cậu xúng xính trong cái áo bầu thì mình ớn rồi.

Đợi anh bấm nút xuống, cô bước vào. Nhìn anh, cô lừ mắt:

− Đừng nói sớm! Còn đó chó chửa ăn. Thôi, mình về, nếu không Thanh Vinh mong mẹ.

Nguyên Gia tiễn cô em họ cũng là cô bạn thân về xong, anh trở lại văn phòng.

Thật là rắc rối. Có gia đình là vậy ư? Đi đâu cũng phải lo về.

Anh đẩy cửa bước vào thì đã thấy Như Sương ngồi chờ sẵn.

Không thèm đóng cửa, anh ngồi phịch xuống cạnh cô. Giọng anh cộc cằn:

− Sao chưa về?

− Em chờ anh. - Cô gác tay lên vai anh nũng nịu.

− Còn gì nữa? - Anh cộc lốc - Hôn rồi mà!

Như Sương không trả lời anh, cô điệu nghệ xoay nhẹ lưng anh và đặt bờ môi mình vào môi anh.

Nguyên Gia ngồi im bất động. Anh đón nhận một cách thụ động. Không từ chối cũng không nồng nhiệt. Hai tay anh để hờ hững trên salon mặc cho cô bày tỏ sự ham muốn của mình.

Quay trở lại Thanh Thư cô rời khỏi văn phòng Nguyên Gia thì đi ngay đến nhà xe của công ty lấy chiếc Mercedes màu nho của mình.

Cô khó nhọc ngồi vào xe. Vừa lái xe đến cổng, Thanh Thư đã thấy một cô gái cũng đang hối hả chạy vào.

Tin... tin...

Cô gái hớn hải quay lại.

Thanh Thư vẫn ngồi trên xe, cô nói vọng ra:

− Chị ở đây! Mai Nghi đi đâu thế?

Mai Nghi đưa tay lên chặn ngực, cô thở hổn hển:

− Cứ sợ chị về rồi, nên em chạy muốn chết luôn. Chị có đem cho em không?

− Có! - Thanh Thư từ tốn - Chị cứ tưởng em không đến nên định về. - Cô chỉ tay ra sau - Mấy thứ em cần chị để sau cốp xe.

− Cám ơn. - Mai Nghi mở cốp xe lấy ra một túi xách lớn. - Ngày mai, em sẽ gởi lại chị lúc em giao báo nha.

− Nè! - Thanh Thư cười cười - Em định bày trò gì thế? Đây là đồ nghiệp vụ của ông Vinh. Phải cẩn thận đó.

− Em biết rồi, bà bầu. - Cô trêu Thanh Thư - Thôi, mau về đi. Tối nay em không đến được đâu, chị nói Thanh Vinh đừng mong. - Cô cười cười - Ngày mai em sẽ kể cho chị nghe. Thôi, em đi đây.

Nói rồi, Mai Nghi phóng như một mũi tên vào trong công ty.

Chui vào thang máy nhanh như chớp. Cô ấn nút lên tầng năm tầng cao nhất. Hắn là sếp sòng ở đây hẳn phải ở trên tầng này thôi.

Trong lòng như có lửa đốt nên thang máy vừa mở, cô đã nhào ra ngay.

Kia rồi! Phòng còn mở đèn, chắc là hắn đợi mình.

Ôi! Mở cả cửa đợi mình kia à! Chúa ơi! Chắc là hắn sẽ "dập" mình vì cái tội đến muộn tơi bời quá.

Mai Nghi nghĩ thế nên chạy ùa vào như cơn lốc.

− Á!

Mai Nghi hét lớn, vì tốc độ như vũ bão nên cô không thể nào thắng lại kịp. Đôi giày xăng đan thể thao bây giờ đã chà xuống sàn nhà muốn rách ra mà cô vẫn không tài nào dừng lại được.

Như Sương đang thả hồn vào những cảm giác tuyệt vời trong vòng tay của Nguyên Gia. Cả anh và cô đều giật mình không hiểu chuyện gì khi nghe tiếng hét thất thanh.

Họ vừa kịp nhận ra sự có mặt của "kẻ thứ ba" thì:

− Ầm...

Mai Nghi đã bay nhào lên salon. Nhưng bản thân cô cũng không hiểu mình đã "bay" như thế nào mà lại nhào vào giữa, ngồi ngay lên đùi của Nguyên Gia, đẩy Như Sương ngã bật ra sau. Cô nằm gọn trong vòng tay của Nguyên Gia.

Anh cũng không rõ bản thân mình cũng vô tình hay cố ý mà lo "chụp" Mai Nghi chứ không lo cho sự an toàn của Như Sương.

Bàn tay cứng cỏi của anh đang ghì lấy bờ vai mềm mại của Mai Nghi.

Bốn mắt nhìn nhau trân trối. Mỗi người một suy nghĩ, một cảm giác mới mẻ vừa thoáng qua.

Mai Nghi nhìn vào đôi mắt anh. Trời! Cô thầm kêu. Hắn là phù thủy. Hắn vịn bờ vai mình là để kìm giữ trái tim mình. Hắn đã điều khiển trái tim mình nên nó mới đập lung tung thế này.

− Nè! Hai người ngồi đó mà "tình chàng ý thiếp" hả? - Như Sương ngồi dưới sàn nhà hét lớn.

Nguyên Gia cùng Mai Nghi giật mình cùng chớp mắt, cùng hoàn hồn trở lại.

Cô đẩy tay anh ra và không quên lườm anh một cái sắc như dao cạo.

Một thoáng lung túng nhưng anh lấy lại vẻ điềm nhiên rất nhanh.

Bước đến đỡ Như Sương lên salon, anh cộc lốc:

− Ngồi đây đi, để anh giới thiệu!

− Em không cần! - Như Sương vừa xoa mông vừa la lớn - Hai người vừa làm cái trò gì thế?

− Im đi cho tôi nhờ.

Nguyên Gia nói như mệnh lệnh. Anh khẽ nhìn sang Mai Nghi thấy cô đang bình thản uống trà nên thở ra nhẹ nhõm. Cứ tưởng con nhỏ biết được những gì diễn ra trong đầu mình lúc nãy chứ!

Anh quay qua Như Sương:

− Em về đi, anh có khách.

− Anh còn dối em! - Cô gằn từng tiếng - Khách khứa gì giờ này. Có mà...

− Ê! Vừa thôi à nha! - Mai Nghi gằn từng tiếng - Cô làm gì con người này cũng được, nhưng không được đụng đến tôi à!

− Cái gì? - Như Sương mở lớn mắt - Cô là ai mà tôi không dám nói nào?

Nguyên Gia quá rành cái miện của Mai Nghi nên anh ngồi tréo chân mặc cho cô "lý sự". Cũgn cần phải cho Như Sương mở "tầm nhìn" để bỏ cái tật khi người.

Mai Nghi nhìn qua anh xem anh có bênh vực người đẹp không, nhưng anh chỉ cười cười nên cô chẳng thèm vị nể ai.

Cô mím môi cười thầm rồi bật dậy trước ánh mắt kinh ngạc của người đẹp.

ng cứ tưởng cô lại giở máu chợ trời với Như Sương nên anh hơi lo. Chẳng lẽ con nhỏ muốn "bạo hành" với Như Sương?

Anh nhìn Như Sương đầy lo ngại... Nhưng anh lại mở căng mắt, khi cảm giác lúc nãy kéo về.

"Lạy thánh Ala". Anh thầm kêu...

Mai Nghi đang ngồi trên đùi anh. Tay quàng vai anh tình tứ. Sững sờ một giây anh nhìn cô. Đôi mắt đa tình bây giờ thành vô tình vì nó đang bật lên một câu hỏi "cô muốn gì?".

"Có muốn gì đâu!". Mai Nghi rụt cổ đáp lại anh.

Cô sửa lại dáng ngồi cho "sát" vào anh hơn. Dựa hẳn người vào ngực anh, cô cười cười:

− Bây giờ thì người mẫu áo đỏ kia đã biết tôi là ai chưa?

− Anh Gia! - Như Sương kêu lớn - Anh để con bé này hạ nhục em thế này à?

− Như Sương! Em không nên...

− Anh im đi!

Nguyên Gia tái mặt trước câu nói hằn học đầy uy quyền của Như Sương. Cô không nhận ra điều này nên nói tiếp:

− Cô kia! Cô biết điều thì mau rời khỏi đây ngay đi. Đừng để anh Gia phải đuổi. Vào phòng riêng người ta mà không thèm gõ cửa. Thật mất lịch sự!

− Thế à! - Mai Nghi tỉnh bơ, cô cầm hai tay Nguyên Gia đặt lên bụng mình như đôi vợ chồng trẻ - Ai có lịch sự thì sợ mất. Tôi đâu có đâu mà mất. Còn nữa nha...

Cô nhích người ngả trọn lỏn vào người Nguyên Gia, chỉ một thoáng nhẹ nhàng nhưng anh cũng cảm nhận được mùi thơm từ tóc cô. Mai Nghi cứ tự nhiên áp mặt vào ngực anh:

− Anh Gia có đuổi tôi hay không thì lúc nãy cô cũng nghe rồi.

− Anh! - Như Sương nức nở - Anh ngồi im thế hả?

− Ngồi im đâu mà ngồi im! - Mai Nghi vờ kêu lên - Cô không thấy anh ấy đang bận "ôm" tôi à?

Nguyên Gia suýt bật cười vì lời nói của cô. Anh nhìn Như Sương đầy thông cảm:

− Sương! Em về đi! Mai Nghi chỉ đùa thôi. Giải quyết xong việc, anh sẽ gọi cho em...

− Nhưng... - Như Sương ấm ức.

− Nhưng với nhị gì ở đây? - Mai Nghi đung đưa chân - Ý cô muốn nói sao anh Gia vẫn giữ nguyên "hiện trường" hả?

− Cô vừa thôi đó!

− Thôi! - Nguyên Gia nghiêm giọng - Mai Nghi đừng đùa nữa. Còn Như Sương, hãy về đi, tôi không thích nhắc lại lần nữa đâu.

Mệnh lệnh của anh không thể không tuân theo, Như Sương đành nén tức ra về.

Mai Nghi tủm tỉm cười nhìn theo cô. Tưởng Mai Nghi này dễ ăn hiếp hả? Nói cho biết nha từ bé đến giờ tôi chưa biết sợ ai đâu.

− Á! - Cô kêu lên khi nhận ra chiếc ghế của mình "nhúc nhích".

Nguyên Gia hất nhẹ chân thì cô đã ngã bật người ra sau. Nhanh như chớp, anh đã kề sát mặt vào cô.

Giọng anh tinh quái:

− Cô đuổi "bồ" tôi về rồi, thì bây giờ chúng ta...

− Nè.. nè! - Cô dùng đôi tay yếu ớt của mình đẩy vai anh ra - ANh đừng có tưởng bở nghe! Anh mà dám đụng đến tôi thì tôi cho anh chết luôn đó. Lúc đó đừng trách tôi không nói trước à!

− Nè! - Anh vẫn áp sát mặt vào má cô - Cô dám đuổi "người đẹp" của tôi về thì cô phải đền cho tôi thôi.

− Nè! Xin lỗi nha! - Mai Nghi nói ngọt ngào mặc dù tim cô sợ muốn "nhảy" ra ngoài - anh bắt con thiên nga thay vào chỗ con vịt bầu xấu xí liệu có công bằng không đấy?

Đúng là mồm mép. Nguyên Gia buông cô ra rồi tự rót trà uống để lấy lại "bình tĩnh". Không biết sĩ diện là gì! Chẳng có chút khiêm tốn!

Mai Nghi vừa thoát khỏi tay Nguyên Gia liền nhảy qua ghế bên kia ngồi.

Cô lườm anh:

− Anh đúng là chứng nào tật ấy. Bê bối này chưa xong đã đến lôi thôi khác rồi.

− Bà Tám! - Nguyên Gia chỉ trích cô - Bà Tám không biết gì thì đừng có nói giùm em, bà Tám yêu quí ạ!

Phì cười vì giọng điệu mỉa mai của anh, cô dễ dãi:

− Nể tình dì Huệ nên tôi mới giúp anh. Chứ cái tật "đụng đâu bạ đấy" của anh thì còn lâu tôi mới giúp.

Cô túm lấy cái túi lúc nãy:

− Bây giờ tôi phải thay đồ. Anh ở ngoài này đợi!

Cô chỉ vào căn phòng ở góc trong:

− Ở đó phải không?

Nguyên Gia nhìn cô:

− Ừ! Mau lên đó. Cóc đâu hóa tiên mà "diện" làm gì?

− Kệ cha tôi! - Cô đi thẳng vào trong nói vọng ra - Anh liệu hồn, đừng có mà nhìn trộm đó!

− Rình thì cứ nói đại đi. Làm gì mà văn chương chi cho mệt.

Tuy nói thế nhưng Nguyên Gia vẫn không ngăn được sự tò mò. Anh nhìn vào căn phòng nhỏ, nơi anh vẫn dùng để nghỉ trưa, hay những lúc ở lại công ty anh thường ngủ ở đó. Thật ra, anh đâu có xa lạ gì với phụ nữ. Nhưng chính lời nói của Mai Nghi đã khơi dậy tính hiếu kỳ nơi anh.

Leng keng... Leng keng...

Tiếng phong linh va vào nhau khi có một cơn gió thoáng qua làm anh giật mình.

Bật cười vì hành vi tiểu nhân của mình. Nguyên Gia lắc đầu:

− Nè! Anh đang minh họa cho bài gì mà lắc lư cái đầu vậy?

Câu nói mỉa mai, châm chọc của Mai Nghi làm cho Nguyên Gia ngẩng lên nhìn.

Chợt anh khựng lại, nhìn Mai Nghi một cách sửng sốt. Trước mặt anh không còn là cô gái xinh xắn mới đây, mà là tên con trai để ria mép nhìn hơi bị đểu. Cô ta lại giở trò gì nữa đây?

Nguyên Gia hầm hừ:

− Cô làm gì vậy?

Anh đến gần cô, hất mặt hỏi với vẻ bực mình:

− Tìm đâu ra bộ tóc giả này? Điên rồi à?

Anh chỉ tay vào mặt cô:

− Lại có ria mép nữa.

Anh kéo nhẹ tay áo sơ mi cà phê cũ kỹ và chiếc quần nhàu nát đủ màu của cô, nhăn mặt:

− Bộ đồ hơi bị "kinh" đấy! Tìm đâu ra trang phục ấn tượng vậy?

Mai Nghi không quan tâm đến vẻ giễu cợt của anh, cô lấy chiếc nón kết đen xì trong túi ra đội lên.

− Sao hả? - Cô hất mặt - Giống không?

− Giống ai?

− Điệp viên 007,

− Giống!

− Thế à!

− Ừ! nhưng mà là điệp viên "không không.. thấy".

− Ôi! - Mai Nghi kêu khẽ - Đúng là xấu xa.

− Không đúng à?

Nguyên Gia cau mặt:

− Con gái xinh đẹp không chịu, lại đi làm pêđê, chướng mắt không chịu được.

Mai Nghi hất mặt lên:

− Pêđê cái đầu của anh!

Mai Nghi đi một vòng trước mặt Nguyên Gia:

− Nói thật đi! Nếu anh không biết trước tôi là con gái thì bây giờ tôi sẽ là đàn ông phải không?

− Có thể! Nguyên Gia khoanh tay đứng trước mặt cô gật đầu.

− Sao lại là có thể? - Cô ré lên.

− Chứ sao bây giờ? - Anh nhăn nhó - Đàn ông người ta phải mạnh mẽ, còn cô thì mảnh mai như cây liễu, tay chân nhỏ xíu như con nít. Không biết ai mà sợ cho nổi cô.

Mai Nghi đáng trống lảng:

− Anh đi xe đến công ty chứ?

− Dĩ nhiên! - Nguyên Gia lên mặt - Công ty Gia Thị thì còn phải hỏi - anh kể ra một dọc - Ford, Toyota, Mercedes, vân vân... Cô muốn loại nào tôi bảo tài xế đưa đi.

− Nè! Xin lỗi nha! - Mai Nghi cũng tỏ vẻ ta đây - Tôi muốn đi chiếc mô tô của anh... - Cô cười - Và do đích thân anh làm tài xế kiêm vệ sĩ cho tôi.

− Thôi đi bé! - Nguyên Gia gác chân lên bàn - Đừng nằm mơ ban ngày!

− Tùy thôi! - Cô vuốt lại mái tóc giả - Việc của anh mà...

Nguyên Gia lừ mắt với cô. Đúng là oan gia. Chẳng biết bị cô nàng "hành" cho đến khi nào mới thôi.

Anh đứng dậy miễn cưỡng:

− Bây giờ tài xế phải đưa "cậu" chủ đi đâu đây.

Mai Nghi đặt tay lên vai anh:

− Đi... karaoke...

− Cái gì?

− Bộ chỗ đó khó vô lắm hả?

Nguyên Gia gằn giọng:

− Cô muốn gì nữa đây?

Mai Nghi tỉnh bơ:

− Muốn xem karaoke nó ra làm sao?

− Vậy thì đi một mình đi.

Mai Nghi đập lên vai anh:

− Nếu không vì chuyện của anh thì tôi chẳng thèm tới đó đâu, đừng có làm ra vẻ ghét mấy chỗ đó nữa.

Nguyên Gia nhún vai làm thinh. Có trời mới biết cô nàng đỏng đảnh này muốn gì. Nhưng cô ta đã bảo giúp anh thì anh không còn con đường nào hơn là đồng ý yêu sách của cô ta.

Trái hẳn với không khí náo nhiệt về đêm của Sàigòn. Bên trong quán Trà Vân rất yên tĩnh nhưng không vì thế mà vắng khách.

Đa phần khách đến đây là để bàn bạc, giao dịch việc làm ăn. Vì vậy mà đại sảnh của quán không náo nhiệt, phần lớn họ chọn các phòng riêng tiện cho công việc của mình hơn.

Quán bài trí rất đơn sơ với mấy bức tranh phong thủy cùng ảnh của một số diễn viên cũng như người mẫu nổi tiếng nhưng nhìn rất tao nhã.

Mai Nghi quan sát một lượt rồi nhìn Nguyên Gia:

− Đây là quán bar bình thường thôi mà. Anh đưa tôi đến đây làm gì?

− Bảo ngu mà đâu có chịu! - Nguyên Gia nói móc cô.

− Ừ! Thì cho tôi ngu đi - Cô gật đầu - Nhưng anh phải giải thích vì sao tôi ngu.

− Chị Hai à! - Nguyên Gia đặt ly bia trở lại bàn - Đây là trá hình thôi. Bên trong là các phòng riêng để mọi người đến đây có thể bàn việc và vui chơi.

− Thế à! - Cô ngạc nhiên - Nhưng tôi đến đây đâu phải chơi. Tôi cần chỗ nào có "ôm".

Bật cười khi nghe giọng điệu tỉnh queo của cô. Nguyên Gia cho hạt đậu phọng vào miệng. Anh nhìn cô cười cười:

− Định... ôm thiệt à?

− Xí! - Cô nguýt anh - Anh tưởng tôi cải trang thế này làm gì?

− Nếu vậy cô đã đến đúng chỗ rồi đấy! - Anh nheo một bên mắt.

− Thế cô gái đang phá anh làm ở đây chứ?

− Ừ! - Anh tắt hẳn nụ cười - Cô ấy là hoa khôi ở đây.

− Hèn chi anh bị cho vào tròng.

− Không dám đâu!

Anh hất hàm:

− Chẳng qua đêm đó vì ăn mừng ký được hợp đồng lớn nên tôi say quá thôi!

− Vậy sao khi tỉnh lại, anh không "xử" cô ấy à?

− Xử thế nào? - Nguyên Gia nhăn mày - Tôi không thể đánh đập cô ta, cũng không thể làm lớn chuyện.

− Vậy cũng đúng. - Cô gật đầu - Thế cô ấy tên gì?

− Tina - Anh đáp gọn.

− Đưa đây! - Mai Nghi chìa tay ra trước mặt anh.

Nguyên Gia ngạc nhiên:

− Đưa cái gì?

− Money (tiền)!

− Để làm gì? - Anh ngẩn người - Nhưng bao nhiêu?

− Một đêm anh chi ra bao nhiêu khi đến đây, tôi lấy bấy nhiêu.

Nguyên Gia nhìn cái vẻ vênh lên tự đắt của cô mà tức giận vô cùng.

Thấy mình lâm nạn nên bày trò moi tiền của mình đây mà. Đúng là "hổ dữ sa cơ bị con nhỏ này cắn" mà.

Anh chìa một xấp bạc vào tay cô:

− Đây là một trăm đô đó. Tôi đưa dư cho cô, nhưng cô đừng có vung tay quá đáng rồi bị thiệt thân đó.

− Ôi! - Mai Nghi nheo một mắt nhìn anh - Sao mà keo kiệt.

Mai Nghi nói xong, lập tức đứng dậy đi vào phòng trong. Không biết cô ta làm cái quái gì?

Keo kiệt! Nguyên Gia cười thầm khi nhớ đến lời trách móc của Mai Nghi. Nghĩ cũng buồn cười. Nguyên Gia này nổi danh là hào hoa công tử. Thế mà...thật hết nói.

Mà không biết cô nàng làm gì trong đó lâu đến vậy?

Nguyên Gia cố nghiêng người nhìn vào những dãy phòng san sát phía trong.

Mấy tiếng rồi sao không thấy ra. Kiểu này chắc là bị bọn bảo kê phát hiện ra là nữ nên bị "đập" nhừ tử rồi.

− Cứu tôi với! Cứu tôi với!

Tiếng hét thất thanh làm anh giật thót tim vì lo cho Mai Nghi. Một nỗi lo chưa đặt tên.

Anh vừa đứng dậy thì cô đã chạy ào tới, thuận tay anh chụp cô lại.

Anh hỏi nhanh:

− Sao thế? Bọn nó làm gì mà cô chạy dữ vậy?

− A! Ra là anh à? - Tina nhìn anh ngạc nhiên.

Nguyên Gia cũng ngạc nhiên nhìn cô, anh cho hai tay vào túi vẻ kiêu ngạo:

− Bạn tôi làm gì mà hoa khôi ở đây phải xử dụng hai tay vệ sĩ để "rượt" bạn tôi thế?

− Thôi nào! - Tina với bộ đồ hở đùi, hở vai hở cả rún kề sát người vào anh, nhỏ nhẹ - Cứ tưởng là ai hóa ra là "ông xã". Sao không lo chuẩn bị đám cưới mà lại đến đây. Nhớ em à?

Cái vẻ lẳng lơ cùng lời nói ẻo lả của cô làm Mai Nghi nóng cả mặt. Cô đẩy Nguyên Gia ra sau, bước lên phía trước lớn tiếng:

− Cô đừng có mơ! Sẽ không có đám cưới nào cả. Tôi sẽ đưa cô ra tòa vì tội vu khống.

− Mày dám! - Tina rít giọng - Tao chưa "xử" mày vì cái tội dám giả đàn ông vào đây phá tao. Mày còn lớn tiếng nữa à? - Cô chỉ tay về hướng Mai Nghi - Hai đứa bây "xử" nó cho tao.

− Cô đừng có làm ầm lên như thế.

Nguyên Gia đẩy nhẹ Mai Nghi ra sau lưng mình. Gương mặt nghiêm khắc nhìn Tina. Cái dáng to cao của anh đã che mất tiêu thân hình bé nhỏ của Mai Nghi. Cô phải nghiêng người, nép đầu vào tay anh để quan sát tình hình.

Anh cho hai tay vào túi giọng lạnh lùng:

− Tôi tính để vụ này êm luôn, nhưng coi bộ các người định giở thói du côn nên tôi đành phải ra tay thôi.

Tina cũng không vừa:

− Anh tưởng mình là ai? Có thể ra vào ở đây thoải mái thế sao?

Cô chỉ vào bọn đàn em đầu trâu mặt ngựa ngồi ở cửa ra vào.

Mai Nghi nhìn bọn chúng mà toát cả mồ hôi, cô kéo nhẹ tay áo anh:

− Nè! Anh đánh không lại bọn chúng đâu. Bọn chúng sẽ đánh anh bờm đầu luôn.

Anh nhìn xuống cô, nói khẽ:

− Không phải tôi đánh không lại. Nhưng bọn chúng đông quá, tôi khó bảo vệ được cô. Bây giờ tôi sẽ cầm chân chúng, còn cô thì chạy thật nhanh ra khỏi đây. Nghe chưa?

− Không nghe!

Mai Nghi nói lớn, cô đứng thẳng người, hiên ngang đứng ra trước mặt mọi người.

Nguyên Gia lo lắng:

− Điên à?

− Ừ, điên! - Cô sấn tới Tina - Có giỏi thì làm tôi xem nào! - Cô cho hai tay vào túi quần kênh kênh nét mặt - Cô muốn làm gì chúng tôi trước khi vào nhà đá gỡ lịch đây?

− Nhóc con! - Tinan chống bàn tay nhọn hoắc, đỏ chót lên hông - Mày muốn chết à?

− Ừ! - Mai Nghi gật đầu, lớn giọng - Cái ổ mãi dâm trái hình này sẽ chẳng giữ được bao lâu nếu cô dám đụng đến một sợi tóc của tôi.

Mai Nghi hất hàm:

− Muốn biết lý do phải không? Đơn giản thôi. Những lời thú tội của cô về vụ gài bẫy chồng tôi là anh Gia đây lúc nãy tôi đã thu vào máy này hết rồi.

Mai Nghi đặt chiếc camera nhỏ xíu vừa móc trong túi áo ra đặt lên bàn:

− Mấy hoạt động trái pháp luật của bọn các người cũng có.

Cô cười cười nheo mắt với Gia:

− Xin lỗi nha! Lúc nãy tôi thuận tay nên quay luôn.

Tina cười gằn:

− Vậy thì mày càng phải ở lại đây nhóc ạ!

Câu đe dọa của cô cave Tina làm cho Nguyên Gia cuống quýt lên. Anh chộp tay Mai Nghi kéo về phía mình.

− Cô đừng làm ẩu nha!

Nhưng Mai Nghi lại bình thản đẩy tay anh ra:

− Anh sợ gì bọn chúng. Ở đây đâu phải chỉ có hai đứa mình. Anh sợ gì.

Tina khoanh tay trước ngực giọng tự tin:

− Cô bé! Cô đừng tự tin thế! Đứa con trong bụng tôi là của anh ấy đấy. Còn những gì lúc nãy tôi nói đâu thể làm bằng chứng được. Toà án nào tin cưng?

− Vâng... - Mai Nghi cũng kéo ghế ngồi trước mặt Tina - Nhưng tòa án sẽ nghĩ sao nếu tôi trình tờ giấy bệnh viện chứng nhận chồng tôi "bất lực".