Chương 2 (2)
Bất lực? Nguyên Gia trừng mắt nhìn Mai Nghi. Cô nàng này muốn chết hay sao mà dám nói vậy? Tự ái điên cả người.
Mai Nghi vẫn thản nhiên:
− Sao? Bây giờ ai trên cơ ai? - Cô gõ tay xuống bàn - Cô để bọn tôi đi, mọi chuyện hôm nay coi như không có. Quan hệ của cô với "chồng tôi" cũng chưa xảy ra. Cô là cô, chúng tôi là chúng tôi. CHẤM HẾT!
Tina tái cả mặt khi bị lật ngược tình thế quá bất ngờ.
Cô nghiến răng làm cho đôi môi đỏ mọng càng dữ tợn hơn.
− Mày dám mặc cả với tao à?
− Ồ! Không! - Mai Nghi vờ sợ sệt. - Tôi đâu dám! Nhưng mà... cô biết ông Thâu không? Ổng có nói là nếu tôi có khó khăn gì thì đến tìm, ổng sẽ giúp vậy mà.
Tina nghe nhắc đến tên Thâu liền bật dậy:
− Cô là gì của ông ta?
− Không là gì cả! - Mai Nghi sa sầm nét mặt - Cô đừng có mà đụng đến bọn tôi. - Nắm tay Nguyên Gia kéo mạnh ra cửa, cô cộc lốc - Chào!
Nguyên Gia ngẩn người trước mọi chuyện vừa xảy ra. Không ngờ cô nàng này lại có uy tín đến vậy. Cả bọn "dao to búa lớn" mà chẳng dám đụng đến cô và anh, đành ngậm ngùi nhìn theo hai người.
Ra khỏi cửa, cô lôi anh đi thật nhanh. Được một đoạn, Mai Nghi dừng lại, cô đưa tay chặn ngực thở hổn hển.
− Hú hồn hú vía! Tưởng bỏ mạng rồi chứ!
Lại một lần nữa, Nguyên Gia ngạc nhiên nhìn cô:
− Làm gì vậy? Lúc nãy oai lắm mà.
− Oai! - Cô mắng khẽ - Tôi quýnh quá nói bừa thôi. Không ngờ...
− Trời ơi! - Nguyên Gia kêu lên - Chuyện sống chết mà cô làm như trò đùa.
− Hì... Nhưng tôi đã giải quyết xong chuyện của anh rồi.
Nguyên Gia nhướng mắt:
− Giải quyết xong?
− Tất nhiên!
Nguyên Gia nhún vai:
− Này, mẹ tôi bảo cô học luật phải không?
− Thì sao?
− Học luật mà lại chơi luật rừng vậy sao?
Mai Nghi tỉnh bơ:
− Chính vì biết luật nên tôi mới phải chơi luật rừng để cứu anh. Chứ đem luật pháp ra nói chuyện thì anh thua mười mươi rồi, anh chàng mê gái ạ.
Nguyên Gia trừng mắt:
− Không còn cách nói nào khác hơn hả?
Mai Nghi tỉnh bơ:
− Nói cách nào?
− Cô đúng là học trò của mẹ tôi đó. Hình như hai người thích lôi yếu điểm của tôi ra châm chích lắm. Tối ngày cứ bảo tôi mê gái, cô có thấy tôi mê ai chưa vậy?
Mai Nghi bĩu môi:
− Cần gì thấy ai, thấy chuyện trước mắt cũng biết rồi.
Nguyên Gia quật lại:
− Vậy là mê đó à? Nếu thật sự mê thì tôi đã nhắm mắt cưới cô ta rồi, chứ không phải nhờ đến cô.
Anh nheo mắt nhìn cô:
− Cho là tôi có tật mê gái đi, tôi công nhận đúng. Nhưng chắc chắn một điều là tôi không mê nổi cô đâu, cho nên đừng có hy vọng nhé.
− Anh...
Mai Nghi ngắc ngứ làm thinh, tức đến đỏ mặt, vừa tức vừa quê. Bình thường, cô nhớ mình đối đáp rất lưu loát, nhưng không hiểu sao hôm nay lại đần độn như thế. Thế là cô háy anh một cái rồi bỏ đi thẳng.
Nguyên Gia tủm tỉm cười một mình. Bắt được Mai Nghi im miệng chịu thua, anh không gì khoái hơn. Nếu không, cô nàng cứ lôi chuyện tán tỉnh của anh ra đay nghiến, ai chịu cho nổi.
Sàigòn về khuya thật tráng lệ với những ngọn đèn hắt ra từ những cao ốc, nhà cao tầng.
Đường phố cũng yên ả hơn, mọi người cũng thưa dần không còn náo nhiệt như lúc mới lên đèn.
Chiếc môtô của Nguyên Gia băng trong gió, anh có cảm giác Mai Nghi ngồi phía sau đang "tận hưởng" cái lạnh.
Anh dừng xe lại.
− Lạnh lắm à?
Kéo cao cổ chiếc sơ mi của mình, cô nói mạnh:
− Không!
− Còn không! - Anh hỏi lại - Tím cả môi rồi kìa! Cũng may là lúc nãy gởi xe bên ngoài. Nếu không, bây giờ đi bộ thì còn tệ hơn.
Anh thắng xe lại, cởi áo khoác của mình choàng lên người cô:
− Như vầy sẽ đỡ lạnh hơn.
− Không! - Mai Nghi từ chối - Tôi không lạnh đâu.
− Được rồi! Bướng vừa thôi!
Anh cười cười khi thấy cô chịu nhận áo:
− Bây giờ "chúng ta" đi ăn khuya sau đó tôi chở cô về, chịu không?
Hứ! Cũng may là có từ "chịu không". Tưởng công tử Nguyên Gia chỉ biết ra lệnh chứ! Mai Nghi vẫn ngồi yên trên xe, cô sửa lại cái nón.
Nguyên Gia định nổ máy nhưng thấy cô im lặng nên hỏi lại:
− Sao thế? Không trả lời thì cũng phải trả vốn chứ!
Nén nụ cười suýt bật ra, cô đấm nhẹ vào vai anh:
− Không dám phiền công tử Nguyên Gia. Anh coi khách sạn rẻ tiền nào gần đây thì cho tôi xuống. Cám ơn.
− Sao lại khách sạn? - Nguyên Gia bước xuống xe.
− Há! Anh thật là.. Nói ngốc mà không chịu! - Cô chỉ tay vào mặt mình - Tôi nè! Chợ trời chánh tông, không có biệt thự, vila như anh nên phải ở trọ. Bây giờ đã qua giờ giới nghiêm của bà chủ lâu rồi nên đành ngủ bụi bên ngoài. Hiểu chưa?
"Đúng là ngốc mà!". Cô mắng thầm.
− Ờ... hiểu rồi! - Nguyên Gia nói trong họng - Thế sao lại phải chọn khách sạn rẻ tiền? Mấy nơi đó làm sao mà ở?
− Ôi! Lại giở giọng "đại gia" ra rồi! Cho anh biết, bộ đồ và cái camera lúc nãy là do tôi mượn của người ta. Bây giờ phải "bỏ của" chạy lấy người liệu tôi có dám phung phí như công tử Nguyên Gia hay không?
Ôi, trời ơi! Sao mà mồm với mép - Nguyên Gia thầm than - Một "công tử" hai "đại gia". Đúng là hết thời nên phải bị con nhóc này "hành".
Mai Nghi cười tửng tửng:
− Nè! Có mắng có chửi gì thì nói lớn lên, làm gì mà lẩm nhẩm thế?
− Trời ơi! Thật khổ cho ai khi vớ phải cô. - Anh lườm cô.
− Thế à! - Cô kênh mặt - Thế mà có khối đấy, công tử Nguyên Gia ạ!
− Đúng là xui ba đời mà! - Anh dắt xe băng qua đường - Đi theo tôi!
− Nè! Đi đâu thế?
Mai Nghi thấy anh đi, cô cũng cuống lên chạy theo.
Vừa qua tới đường bên kia, cô hỏi nhanh:
− Tôi bảo anh đưa tôi đi tìm một khách sạn nhỏ, sao không đi?
− Đây nè!
Anh chỉ vào trong và móc điện thoại ra nói cái gì đó.
Mai Nghi ngẩng đầu muốn rớt nón mới nhìn được bảng hiệu:
− Hả! Nhà hàng - khách sạn Thanh Thị - Cô kêu lên - Đây là bốn năm sao đó.
− Không dữ vậy đâu! - Anh cho điện thoại vào túi nói tỉnh bơ - Mới có ba sao thôi!
− Nhưng họ đã đóng cửa rồi, đèn tắt hết trơn. Làm sao?
Mai Nghi vừa dứt lời thì bên trong đã sáng choang với những chùm đèn néon rực rỡ.
Cô vỗ tay reo lên như một đứa trẻ:
− Chà! Hay quá! Họ mở cửa rồi nè!
Đúng là ngốc. Công tử Nguyên Gia đến mà không mở cửa thì đợi ai chứ.
− Nè, vào đi! - Anh bước đi.
− Còn xe?
− Để đó, có người lo. Vào đi! - Anh ra lệnh.
Cô không quan tâm đến giọng điệu chủ cả của anh nên ngoan ngoãn đi vào.
Vừa đẩy cửa vào cô đã thấy mấy chục nhân viên nam lẫn nữ đứng thành hai hàng đón anh và anh đang dặn dò họ điều gì đấy. Nhưng cô vừa bước vào thì Nguyên Gia đã phẩy tay và thế là họ giải tán.
Cô vội hỏi:
− Có chuyện gì thế? - Cô vờ hỏi.
− Không có gì! Cô lạnh rồi.. - Anh tự nhiên nắm tay cô - Lại đây!
Nơi mà anh kéo cô đến là quầy tiếp tân. Anh vừa bước đến, cô nhân viên đã tươi cười đón anh:
− Chào xếp! Lâu quá xếp mới ghé. Dạo này, xếp.. vẫn khỏe chứ?
− Cám ơn Thanh Lan. - Nguyên Gia cười cười nhìn sang Mai Nghi - Anh vẫn thế.
− Vậy anh sẽ nghỉ lại đây đêm nay chứ.
− Ừ. - Nguyên Gia đáp nhỏ.
− Thế thì tốt rồi! - Cô Thanh Lan xinh như mộng reo lên - Căn phòng đặc biệt của xếp bọn em vẫn giữ nguyên đấy.
− Thế sao! - Nguyên Gia nhìn Mai Nghi đứng khoanh tay vì lạnh nên anh kéo cô sát vào người, giọng anh lo lắng - Lạnh lắm à?
Anh nhìn Thanh Lan, nói nhanh:
− Em cho anh hai phòng bình thường thôi. Căn phòng đó bảo cậu Vũ cho người dọn dẹp rồi cho khách mướn. Anh không dùng nữa đâu.
− Không! - Mai Nghi xen vào - Tôi muốn hai phòng đặc biệt, không thích phòng bình thường đâu.
Gì nữa đây? anh thầm hỏi khi nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Khi không lại trở chứng đòi sống sang cả.
− Dạ thưa xếp... - Cô Thanh Lan cắt ngang suy nghĩ của anh - Rất tiếc, phòng đặc biệt đã hết rồi. Chỉ còn một phòng và phòng của xếp trước đây là hai. Nếu...
− Không cần! Chúng tôi chỉ cần một phòng thôi.
Mai Nghi đáp thản nhiên, mặc cho Nguyên Gia kinh ngạc.
Đúng là "cá ăn kiến" có ngày "kiến ăn cá" mà! Trước đây anh toàn "sắp đặt", còn bây giờ thì do cô "đặt" anh. Đúng là quả báo rồi.
Cô Thanh Lan cố nén nụ cười khi thấy xếp bị "đơ" trước người bạn mà nãy giờ quan sát nhưng cô vẫn không hiểu là nam hay nữ.
− Dạ thưa anh, đây là chìa khóa.. - Cô cười - Có cần em...
− Thôi, anh tự lên được.
Nguyên Gia đưa Mai Nghi đến thang máy. Thang máy dừng lại ở tầng thứ tư và căn phòng của họ nằm ngay đầu dãy hành lang.
Anh tra chìa khóa vào ổ rồi nhìn cô:
− Ở đây thật à? Phòng đặc biệt ở khách sạn ba sao đấy.
Cô bước đến đẩy anh sang một bên rồi tự mở cửa:
− Ở không mất tiền, ngu dại gì mà tôi không chọn phòng hạng nhất.
− Hóa ra, tôi đang gặp "cáo" mà không hay. - Anh trêu cô - Mau đi tắm đi, trông bộ dạng của cô thật kinh dị. - Anh mở vòi nước pha cho cô. - Tắm nước nóng sẽ dễ chịu hơn.
Nhún vai, cô bĩu môi:
− Anh tưởng tôi dễ bị dụ lắm à?
− Xin lỗi. - Nguyên Gia hiểu ý cô nên đáp lạnh lùng - Có tận thế và còn duy nhất một mình cô trên trái đất, Nguyên Gia này cũng không thèm. Chào!
Anh đi ra cửa không thèm đôi co với cô.
Thèm hay không thì còn phải đợi xem sao đó. Đồ đáng ghét- Mai Nghi mắng theo.
Cốc.. cốc....
Mai Nghi nghe tiếng gõ cửa tưởng anh quay lại nên mắng ra:
− Sao đây? Có phải... Ủa! Là các người!
Cô ngạc nhiên khi thấy một đám người hầu phòng với trang phục trắng tinh.
Cô cười méo xẹo:
− Có... chuyện gì à?
Một người trong số họ bước ra. Cô đoán đó là người quản lý ở đây. Anh ta lịch sự:
− Dạ thưa, cậu chủ dặn chúng tôi đến đây xem cô có cần gì để giúp. Và đây là vật dụng cậu chủ bảo chúng tôi mang lên.
− Vật dụng? - Cô ngạc nhiên.
Từng người phục vụ đặt những gối to, hộp nhỏ lên bàn.
− Dạ. Bây giờ chúng tôi ra ngoài. Mười lăm phút sau, chúng tôi sẽ mang bữa tối lên.
Anh ta nói xong thì đi ra ngoài. Những ngưòi phục vụ cũng lần lượt rút lui.
Đợi mọi người đi ra. Cô nhẹ nhàng mở mấy chiếc hộp ra.
− Gì đây? Một chiếc áo ngủ. Khăn tắm. Quần Jeans, áo thun.
Cô cười cười vẻ đắc ý:
− Cũng chu đáo lắm. Không uổng công mình giúp hắn.
Mai Nghi cầm chiếc áo ngủ bằng tơ tằm màu hồng nhạt lên xem, cô ướm thử lên người:
− Cũng có thẩm mỹ lắm. Còn gì thế kia?
Mai Nghi ngạc nhiên nhìn chiếc hộp nhỏ mà cô vừa sơ ý đánh rơi khi lấy chiếc áo ra. Lạ lẫm, cô mở ra xem:
− Trời! Không thể tin được!
Mai Nghi muốn té xỉu khi nhìn vào chiếc hộp:
− Hắn đúng là tên vô đạo! Mua cả đồ phụ nữ cho mình!
Cô thầm mắng:
− Ừ. Mua thì mặc chứ sao! Mặc không vừa thì mình sẽ bắt hắn "thử". Đúng là tên bê bối, làm như rành về con gái lắm vậy.
Mắng mỏ anh xong, cô vào nhà tắm gội rửa bụi đường.
Khi cô bước ra thì bà năn đã dọn sẵn sàng.
Một cơn gió nhẹ lùa vào làm Mai Nghi thấy hơi lạnh. Cô kéo chăn đến tận cổ co rúm người lại vì lạnh.
Đêm qua mình đã đóng hết cửa sổ rồi mà. Mai Nghi he hé mắt nhìn ra ban công.
Chợt cô giật thót tim khi thấy bóng dáng cao to của ai đứng đó. Cô bật dậy dụi mắt nhìn cho kỹ.
Ôi! Ra là hắn! Thế mà làm mình giật mình.
Nguyên Gia nhả từng ngụm khói mà mắt vẫn đắm chìm trong không trung. Anh đang tự hỏi mình một câu hỏi rất đơn giản. Nhưng để tìm ra một câu trả lời thì quả là điều phức tạp đối với anh. Đó là tại sao anh không thể "dập" được một cơn sóng vừa gợn lên trong lòng. Phải chăng...
Nguyên Gia chống hai tay lên lan can, khom người rít thuốc. Trông anh bây giờ thật khác xa anh thường ngày - một Nguyên Gia không bao giờ biết tư lự vì phụ nữ, một Nguyên Gia sẽ ngẩng cao đầu khi thấy người con gái đẹp.
− Chà! Thơm quá! - Mai Nghi kề mũi sát vào miệng anh - Nhưng mà loại này cũng chưa ngon đâu. Có dịp, tôi sẽ mua cho anh một bao thuốc khác. Đảm bảo anh sẽ rất "ghiền".
Ghiền? Nguyên Gia nhếch môi thầm cười. Tuy phụ nữ và thuốc là hai thứ không thể thiếu nhưng Nguyên Gia này chưa bao giờ bị lệ thuộc vào nó cả.
Anh cho hai tay vào túi nhìn cô lành lạnh:
− Dậy rồi à?
− Ừm! - Mai Nghi gật đầu - Sao anh lại đứng đây? Chẳng phải đêm qua anh bảo là không thèm ở đây mà.
− Xin lỗi nha... - Nguyên Gia so vai - Bây giờ không phải là đêm qua.
Đúng là bẻm mép! Mai Nghi lườm anh. Cô cũng bắt chước anh ngắm nhìn khung cảnh trước mặt.
− Ôi! - Cô khẽ kêu lên rồi vỗ hai tay vào nhau - Đẹp quá! Không ngờ đứng ở đây có thể nhìn cảnh bình minh. Chà! Đẹp thiệt nha! Dưới kia là đường phố vừa thức dậy. Bên trên là những toà nhà cao chọc trời. Nè! - Cô chỉ tay ra xa - Mặt trời mới mọc vàng rực luôn. Đúng là tuyệt vời!
Nguyên Gia nhìn dáng vẻ như trẻ con bắt được quà của cô mà cũng vui lây. Anh vòng tay trước ngực ngắm cô một cách đắm say.
Hình như cơn gió cũng trêu ngươi anh nên thổi mạnh hơn làm cho bộ đồ mỏng manh của cô dính sát vào người, mái tóc rối tung bay trong gió.
Nguyên Gia cứ đứng đó ngẩn ngơ nhìn cô. Mai Nghi bây giờ như lột xác, bỏ đi lớp "bụi" chợ trời, cô như một nàng công chúa đang nhảy múa trước mắt anh.
Đôi mắt anh đang bị cô thôi miên. Phải! Nguyên Gia vừa nhận ra một điều. Anh đang ngắm nhìn một cô gái đến quên cả trời đất, một điều chưa hề xảy ra từ trước đến nay.
Anh vội vuốt mặt cố lấy lại phong độ của Nguyên Gia trước phụ nữ.
Giọng anh nghiêm nghị:
− Nè! Cô làm sao vậy? Lỡ ngã xuống đó khó coi lắm đó. Mới sáng mà đã quậy rồi!
− Anh dám nói tôi vậy hả? Mai Nghi dừng nét mặt "lạnh" trước gương mặt "nghiêm" của anh.
− Không đúng sao? - Anh kênh mặt.
− Buổi sáng lạnh muốn chết mà ăn mặc phong phanh. - Anh khoác áo mình cho cô - Nguyên Gia này không muốn phải nuôi cô đâu.
− Ai cần anh nuôi? - Cô đẩy tay anh.
− Tôi nói nuôi bệnh! - Anh vẫn quàng áo cho cô - Đầu óc sâu bọ!
Nguyên Gia vừa quàng áo cho cô nên chưa kịp gài. Một cơn gió lại ùa đến làm chiếc áo ngủ rộng cổ của cô lại càng rộng hơn.
Chớp nhẹ mi, Mai Nghi nhìn anh. Nguyên Gia như kẻ trộm bị bắt quả tang đang nhìn trộm cô nên đứng thừ người ra. Bộ óc tính toán của anh bây giờ đã bị đôi mắt nai kia mã hóa nên mụ mẫm mất rồi.
Một lúc sau, khi đã tươm tất trong bộ đồ JeaNhư Sương đêm qua mà Nguyên Gia đã mua, cô bước ra khỏi nhà tắm.
− Ủa! - Cô ngạc nhiên khi thấy Nguyên Gia ngồi ở chiếc ghế salon mini đối diện với giường ngủ. - Anh chưa đi ư?
− Đi đâu? - Nguyên Gia lật tờ báo sang trang khác.
− Đương nhiên là về phòng anh.
− Tôi làm gì có phòng mà về. - Anh đáp thản nhiên.
− Thế đêm qua anh ở đâu?
− Salon ở phòng tiếp tân. - Anh vẫn nhìn vào tờ báo - Khách sạn này đã hết phòng trống rồi. Bây giờ mình đi ăn sáng.
Nguyên Gia vừa đề nghị với cô vừa ngẩng mặt lên nhìn:
− Trời! Con ai đẹp thế!
− Con ba tôi chứ ai! - Cô lườm anh.
− Thôi đi chị, con cóc xấu xí mà tối ngày cứ ngỡ là thiên nga.
− Nè! Anh đừng là kẻ vong ơn đó. - Cô chỉ tay vào ngực anh - Dù gì tôi cũng vừa cứu anh một bàn thua trông thấy.. rõ, vậy mà khen tôi một tiếng cũng tiếc.
− Được rồi. - Anh đẩy vai cô đi ra cửa - Người đẹp, được chưa?
Nguyên Gia khóa cửa phòng xong thì anh chàng quản lý bước đến. Anh ta lịch sự:
− Anh ạ! Anh dùng điểm tâm luôn chứ?
− Ừ! - Nguyên Gia trao chìa khóa vào tay người quản lý - Cậu cho người dọn ngăn nắp căn phòng này, ngoài ra không làm gì cả. Khóa lại cho tôi!
− Dạ vâng! - Người quản lý gật đầu - Giờ xin mời anh đến dùng điểm tâm.
− Tôi biết rồi. Cậu đi trước đi!
Anh đợi người quản lý vừa vào thang máy thì bước đến hỏi Mai Nghi đang lóng ngóng nhìn xuống dưới.
− Thôi, mình cũng xuống đó ăn sáng đi!
− Đi thang máy nha! - Cô lúng liếng đôi mắt.
− Điều đó là hiển nhiên rồi. - Anh cười - Tôi đâu cõng cô nổi.
− ôi! Thật vô phước cho ai lấy anh làm chồng.
Nguyên Gia ấn nút thang máy đi xuống. Anh nheo một bên mắt nghiêng nghiêng đầu nhìn cô.
Anh cho hai tay vào túi cười cười:
− Có khối người xếp hàng chờ mà anh chưa có thời gian lựa chọn đấy, con vịt bầu ạ!
− Thật đáng sợ! - Cô rụt cổ - Tôi đang đứng cạnh quả "bom" mà không biết.
Nguyên Gia không thèm cãi với cô nữa. Anh dựa lưng vào tấm ván bóng lộn sau lưng, vòng tay trước ngực anh ngắm cô.
Áo thun vàng chanh đóng thùng trong chiếc quần JeaNhư Sương trắng cùng mái tóc cột cao, trông cô thật trẻ trung, duyên dáng. Một vẻ đẹp đơn sơ không cần điểm trang.
− Ê, công tử Nguyên Gia! Không ra à!
Mai Nghi lên tiếng làm Nguyên Gia trở về với thực tại. Anh vội bước theo cô ra khỏi thang máy.
− Chu choa! Đông quá hén! - Mai Nghi kêu lên khi thấy mọi người chật kín cả lầu hai. Họ đang dùng điểm tâm một cách ngon lành.
− Nguyên Gia à! - Cô níu tay anh chỉ xuống lầu một - Ở dưới có phải là dành cho khách bình dân. Còn ở đây là dành cho những người sang trọng, giống như công tử Nguyên Gia không?
− Cô làm ơn thôi cho! - Anh nhăn nhó - Cái gì mà công tử, thật khó nghe.
− Khó cũng phải nghe! - Cô kênh mặt với anh - Ai bảo anh là.. công tử Nguyên Gia.
− Ôi trời ơi! - Anh giơ nắm tay lên dọa cô - Nếu cô là đàn ông, tôi sẽ cho cô biết thế nào là... lễ độ.
− Còn nếu anh là đàn bà, tôi sẽ cho anh biết thế nào là...
Mai Nghi chợt im bặt, rồi nhào vào lòng Nguyên Gia:
− Cho tôi ôm anh một cái.
Nguyên Gia hơi bất ngờ trước hành động kỳ quái của cô. Không biết lần này định giở trò gì nữa đây. Nhưng anh vẫn để yên chứ không xô cô ra.
Cô dúi mặt vào ngực anh như để trốn chạy ai đó.
Vừa lúc có một đoàn người đi ra từ phía thang máy nên anh vỗ nhẹ vào vai cô, giọng anh khe khẽ:
− Nghi! Cô đàng hoàng lại xem nào! Cô làm gì thế? Ở đây là chỗ đông người đó.
Câu nói của anh càng làm cho vòng tay cô siết mạnh hơn, cô dúi mặt vào ngực anh như một cây đinh đóng chặt vào tường.
Cô van nài:
− Nguyên Gia! Anh cứ đứng yên cho tôi ôm anh... một chút. Tôi rất cám ơn.
Nguyên Gia phì cười:
− Cô uống lộn thuốc à? Trong cuốn bí kíp "Những thắc mắc tuổi mới lớn" đâu có chiêu này.
− Nói nhiều quá!
Cô nạt khẽ rồi he hé mắt quan sát chung quanh. Thấy đoàn người áo đen lúc nãy đã yên vị nơi bàn ăn ở góc phòng, cô kéo anh chạy vào thang máy, nhanh tay ấn nút để đi xuống.
Nguyên Gia không kịp phản kháng gì trước hành động kỳ quặc của cô. Mãi đến lúc cô lôi anh ra khỏi khách sạn.
Nhìn cô đưa tay chặn ngực thở phì phò, anh mới hỏi:
− Cô đã móc túi mấy người đó à?
− Vừa phải thôi à! - cô nói đứt quãng - Tôi là hạng người đó sao?
− Vậy sao thấy họ lại sợ trối chết thế?
− Hứ! Tôi mà sợ. Chẳng qua tôi... - Cô lắp bắp không biết tìm lý do nào để nói - À... Tôi thấy họ mặc đồ đen, đeo kính đen nên... sợ thôi.
− Sợ? - Nguyên Gia nhướng mắt như ngeh một chuyện hết sức khó tin.
Thấy Mai Nghi không trả lời, anh nói tiếp:
− Chợ trời mà cũng biết sợ à?
− Nè, vừa thôi đó! - Cô làm mặt giận - Không định mời tôi đi ăn sáng phải không?
− Tôi đâu dám...
− Không dám thì đi! - Cô ôm cánh tay anh lay mạnh - Đi ăn phở nha.
− Ừ thì đi! - Nguyên Gia dễ dàng gật đầu với cô.
Một chuyện mà từ xưa đến nay chưa hề có. Cho dù anh có quen nhiều cô như thế nào thì anh cũng không dễ dàng chìu theo ý họ một khi anh đã không muốn, huống hồ gì đối với cô gái như lửa với nước này.
− Ôi, thơm quá! - Mai Nghi hít lấy hít để tô phở.
− Thơm thì ăn đi! - Nguyên Gia trao cho cô đôi đũa.
− Cám ơn! - Cô đáp thờ ơ rồi gắp phở ăn ngon lành.
− Cô thường đến đây lắm sao? - ng gợi chuyện - Sao cô biết quán này.
− Chợ trời như tôi làm gì có "cửa" đến mấy chỗ cao cấp này. - Cô nói móc anh - Tôi làm gì được như công tử Nguyên Gia.
Đúng là con gái! - Anh lườm cô - Bụng dạ hẹp hòi.
− Công tử Nguyên Gia! Sao không ăn đi? - Mai Nghi lấy khăn giấy lau miệng - Không ngon sao?
− Không! Ngon! - Nguyên Gia lấp liếm - Tại tôi không đói. Nhìn... cô "xơi" là tôi no rồi.
− Vậy ư! - Cô làm tỉnh - Thế thì mai mốt đi ăn sáng, anh gọi tôi đi theo đi, tôi ăn thế phần anh. Còn anh thì nhìn tôi cũng đủ no rồi. - Cô cười - Như thế là một công đôi chuyện rồi.
− Nè! - Anh hất mặt - Có lúc nào người ta nói mà cô không nói lại không?
− Ơ... - Cô tỏ vẻ suy nghĩ - Cho tới giờ phút này thì chưa!
− Đúng là chợ trời! - Anh thầm mắng.
Đúng lúc điện thoại của Nguyên Gia reo lên, anh móc điện thoại ra áp vào tai.
Bên kia đầu dây, giọng Như Sương nhão nhoẹt:
− Anh đang ăn sáng phải không?
− Ừ, phải.
− Đừng quên cái hẹn với em đó nha!
− Anh biết rồi. Anh đâu có quên.
− Nhớ nha, em trông anh lắm đó!
− Biết rồi.
Anh tắt máy rồi cho vào túi áo. Anh lừ mắt nhìn cô:
− Nhìn gì, hình như cô đang muốn bày tỏ chuyện gì bức xúc lắm thì phải?
− Như Sương gọi hả? - Cô hỏi thản nhiên.
− Sao biết? - Anh ngạc nhiên.
Cô so vai:
− Có gì khác đâu. Đối với Tina thì anh chua anh chát như ổi non. Còn đối với Như Sương thì không chua không chát, mà cũng không ngọt không bùi.
Nguyên Gia bật cười:
− Thế với ai thì vừa bùi vừa ngọt?
− Tôi không biết! - Cô lắc đầu - Tôi chỉ biết anh.. là đại công tử "bê bối".
Anh lừ mắt nhìn cô:
− Cô mà dám nói như thế, tôi sẽ cho cô biết thế nào là.. bê bối đó.
Anh dằn tờ bạc năm mươi ngàn xuống bàn, giận dỗi đứng lên:
− Xong rồi, đi được chưa?
Nguyên Gia nói rồi đi một mạch ra cửa, Mai Nghi đợi ông chủ thối tiền rồi mới lẽo đẽo theo sau.
− Đúng là công tử Nguyên Gia xài tiền như nước mà!
Khi cô bước ra khỏi quán thì nắng đã gắt. Nhìn xung quanh chẳng thấy anh đâu, cô nổi cáu:
− Cái tên chết bằm này, đi đâu rồi ta?
Cô rút khăn tay lên chặm mồ hôi rồi dùng che nắng luôn:
− Nè, chợ trời!
Khỏi phải nói cũng biết là hắn. Mai Nghi quay lưng lại "xổ" một hơi:
− Anh Hai à! Trời mưa nắng. Anh có muốn đi đâu thì cũng phải nói với tôi một tiếng. Nếu lỡ anh có đi lạc hay bị sập "tơ" của con "nhện" nào thì tôi cũng còn biết đường mà tìm chứ.
Nguyên Gia lắc đầu ngao ngán:
− Nói nhiều như thế có mệt không?
Chìa ra một cái túi bằng da nhỏ, dúi vào tay cô, anh nói:
− Đây là camera tôi đền cho cô. Bây giờ tôi có việc phải đi.