← Quay lại trang sách

Chương 6

Chiếc taxi dừng lại trước ngôi nhà của Hạ và Mi thì Nguyên Gia hấp tấp bước xuống gọi lớn.

− Chuột ơi! Chuột!

− Út! Út tới rồi hả? - Cậu nhóc chạy ra mở cổng.

− Sao con lại ở đây? - Anh theo cậu bé ngồi xuống bậc thềm - Lúc trưa mẹ nói dì Nghi rước con mà.

− Dì Nghi đi học rồi. - Cậu bé đáp nhanh. - Chiều nay Út mợ có hai tiết học nên dắt con tới đây chơi với dì Hạ và dì Mi.

− Thế họ đâu? - Anh lo lắng.

− Hai dì đó đưa mẹ dì Mi ra bến xe để về quê. Con ở nhà buồn quá nên mới gọi di động cho Út cậu nè.

− Thế mà cậu hết hồn. - Anh thở hắt ra.

− Ủa! - Cậu bé nhìn bó hoa trên tay Nguyên Gia nãy giờ - Út cậu mua hoa tặng ai thế?

− Không tặng ai cả! - Anh bực bội vứt bó hoa xuống cỏ - Mua cầm chơi thôi.

− Con không tin! - Cậu bé Vinh tinh nghịch.

− Lúc ở công viên, Út mua giùm một cô bé bán hoa. - Anh lấp liếm - Đúng lúc con gọi điện nên Út cầm tới đây luôn.

− Không phải Út cậu tặng cho Út mợ ư? - Cậu nhóc cười.

− Thôi đi! Út cậu con không rảnh để...

Nguyên Gia chưa nói dứt câu thì chiếc Mercedes lúc sáng dừng trước cổng. Mai Nghi vừa bước xuống thì chiếc xe đó chạy ngay.

Cô đẩy cổng bước vào. Sững người vì sự có mặt của Nguyên Gia, cô kêu khẽ:

− Sao lại ở đây? Chẳng phải anh về công ty rồi sao?

− Em mải mê chơi, bỏ bê cháu anh, nên anh đến đây chơi với nó. - Anh lườm cô - Không được à?

Mai Nghi xoa đầu cậu nhóc:

− Con vào lấy đũa với con dao đem ra đây! Hôm nay mình sẽ ăn vịt quay bánh hỏi. Khỏi ăn cơm.

− Hoan hô Út. - Cậu nhóc reo lên rồi chạy vào nhà.

Một lúc sao thì họ bắt đầu nhập tiệc.

Cậu bé cười với Mai Nghi:

− Từ lúc có em bé đến giờ, hôm nay mới ăn ngon như vậy đó Út.

− Vậy thì ăn nhiều đi. - Cô cũng cười - Mấy hôm nay Út bận quá nên không đưa con đi chơi. Đợi Út xong việc rồi sẽ đưa con đi, ăn uống thỏa thích luôn.

− Có cả Út cậu đi nữa nha Út.

− Ừm!

Mai Nghi nhìn sang Nguyên Gia ngồi im lặng nãy giờ. Cô còn giận anh chuyện lúc trưa nên cũng không thèm đếm xỉa gì đến.

− Cậu Út con không thích đi đâu.

− Em hỏi anh lúc nào mà nói thế? - Anh gằn giọng với cô - Chuyện cần nói không nói, chuyện không cần nói ai mượn nói!

− Chuyện gì cần nói? - cô trừng mắt.

− Lúc nãy em đi xe của ai thế?

Hắn bị sao thế kia? Cô nhìn anh lạ lẫm. Tự nhiên sao lại quan tâm đến... Chắc lại giở giọng uy quyền ra đây mà.

− Chuyện đó không liên quan đến anh. - Cô lạnh lùng nhìn chỗ khác - Chuột, vào nhà lấy tập vở đi con! Út đưa con về.

− Không đợi dì Hạ với dì Mi hả Út?

− Không! Có người đợi rồi! - Cô liếc xéo Nguyên Gia - Dì cháu mình khỏi tốn công.

Nguyên Gia nhìn thằng cháu răm rắp làm theo lời Mai Nghi mà tức muốn bể bụng.

Anh nhìn thẳng mặt cô:

− Em nói thế là gì?

− Không phải anh đến là muốn tìm bạn tôi sao? Đợi đi! - Cô nói nhẹ tênh - Tụi nó sắp về rồi.

− Em đừng có ngang như thế! - Anh nạt.

− Ừm! Tại anh "thẳng" quá nên không được nói "ngang" chứ gì? - Cô bướng - Từ nay đừng có mà nạt tôi. Còn nữa.. - cô chỉ tay về phía anh đe dọa - Cấm gọi bằng "em"!

Không khí ồn ào pha lẫn sự khẩn trương của ngân hàng làm Tâm Mi thấy hơi khớp. Cô ôm tập hồ sơ trên tay mà lòng đầy lo lắng.

Con nhỏ Nghi này! Sao nó không tự đến đây để ký hợp đồng vay vốn mà lại nhờ mình kia chứ? Nếu không nể tình Nguyên Gia là người ơn của mình thì đừng có hòng.

Cô kéo chiếc váy ngắn cho dài xuống để che bớt đôi chân trần thuôn dài của mình.

Nhíu mày, cô bực bội. Còn cái jupe này nữa. Nhất là đôi giày cao gót, sao mà khó đi quá. Mà cái phòng giám đốc ở đâu cơ chứ?

− A! Kia rồi! - Tâm Mi mừng rỡ khi nhìn thấy căn phòng trước mặt/

Cốc... cốc...

− Mời vào.

Tiếng một người đàn ông vọng ra. Tâm Mi đưa tay lên chận ngực. Phải bình tĩnh! Đừng sợ! Con Nghi chỉ nhờ mình đến đây để thay mặt nó ký hợp đồng thôi. Mọi chuyện nó đã lo hết rồi. Mình sắp ra trường cũng cần phải mạnh dạn lên chứ!

Hít một hơi dài, cô xoay nắm cửa bước vào. Dáo dác nhìn căn phòng rộng lớn được bài trí khá đơn giản. Một chiếc bàn giấy bên trên có máy vi tính, một bộ salon mini. Sao không thấy ai hết vậy? Cô ngại ngùng bước vào. Bất ngờ bên trong vọng ra một tiếng phụ nữ.

− Anh Thái à! Anh giúp em lần này đi mà.

− Xin lỗi Như Sương. Việc đó ngoài khả năng của anh. Trong thời gian ngắn như thế, anh không thể. Nếu có thời gian để nhân viên của anh kiểm tra về sự đầu tư của công ty em thì anh còn có thể xem xét lại. Đằng này...

− Chẳng phải những lần trước anh vẫn...

− Đó là con số nhỏ, đối với ngân hàng không ảnh hưởng gì. Thôi, em về đi.

− Anh định qua cầu rút ván với em à?

− Xin lỗi, anh nghĩ em đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi. Đây là phòng riêng của anh không tiện tiếp em. Xin mời!

Tâm Mi theo hướng tiếng nói phát ra mà bước tới, bất thình lình cánh cửa căn phòng nhỏ ở trong bật mở.

Cô chưa hoàn hồn thì một cô gái đã đâm sầm vào cô. Tâm Mi kêu khẽ rồi lơ mơ nhìn cô gái có vẻ đẹp sắc sảo trước mặt.

Cô ta lườm lại:

− Hóa ra đây là lý do anh không cho em vay tiền sao?

Người đàn ông bước đến ngồi oai vệ vào bàn giấy, giọng anh ta đầy uy quyền:

− Em thông cảm về đi. Anh có khách.

Như Sương tức tối vô cùng nhưng cũng đành bỏ ra về sau khi đã ném cái nhìn đầy hằn học cho Tâm Mi. Cô lúng túng lượm mớ giầy tờ của mình, miệng mắng khẽ:

− Người gì mà vô ý quá!

Cứ thế, Tâm Mi nhặt hết mớ giấy trong phòng. Chỉ còn duy nhất một tờ gần bàn làm việc, cô chồm người tới nhặt lên. Có lẽ do không quen với chiếc jupe ôm cùng đôi giày cao nên cô vừa chồm người thì đã bị trượt chân ngả qua một bên.

Vừa lúc đó, Tâm Mi thấy có bàn tay nào đó vội chụp lấy cô, ngẩng mặt lên nhìn xem ai vừa "cứu khổ cứu nạn" cho mình, cô đỏ mặt khi giao mắt với Thái.

Anh cười hiền:

− Em không sao chứ?

− Cám ơn anh. Tôi.. tôi.. tôi không sao. - Tâm Mi lúng túng đứng dậy vuốt lại tóc.

− Em ngồi đi! - Thái ân cần dìu cô ngồi xuống salon. Anh pha trà mời cô. - Em uống đi. Em là Tâm Mi phải không? Anh là Trung Thái. Có lẽ Mai Nghi đã nói về anh cho em nghe.

− Không có ạ! - Cô lắc đầu - Mai Nghi chỉ bảo tôi đến đây đưa hợp đồng cho giám đốc ký. Sau đó chuyển tiền vào tài khoản. Nhiệm vụ của tôi chỉ có thế thôi.

− Anh là giám đốc ở đây - Trung Thái nâng tách trà lên, anh nhìn vẻ ngây thơ, xinh đẹp của Tâm Mi qua làn khói của tách trà - Em không giống với lời của Mai Nghi nói qua điện thoại gì cả.

− Chắc nó bảo em là đứa hay lý sự nhưng nhút nhát và bất tài chứ gì? - Tâm Mi cụp mi không dám nhìn thẳng vào mắt Thái.

Cô không hiểu được những biến chuyển trong lòng mình. Tuy cô là người nhút nhát, rụt rè nhưng không đến nỗi "run" như bây giờ vì cô sắp trở thành một luật sư rồi mà.

− Tâm Mi hình như không được tự nhiên trước mặt anh. - Trung Thái ghẹo cô khi nhìn vẻ ngượng ngập trên đôi má đỏ hồng - anh đâu làm gì mà em sợ anh thế?

− Tôi... em... em thấy hơi bất tiện khi phải nói chuyện với người biết nhiều về mình mà mình thì không biết gì về họ.

Ít ra cũng vậy chứ. Trung Thái cười. Sinh viên luật chứ bộ.

− Thôi được, để công bằng anh xin được mời em đi ăn trưa nha. - Anh đề nghị - Anh sẽ cho em biết lý do vì sao anh lại biết nhiều về em.

− Nhưng hợp đồng?

− Xong rồi! - Thái đứng dậy - Cách đây một tiếng, anh đã chuyển tiền vào tài khoản của Nguyên Gia rồi. Ăn cơm với anh chứ!

Mình có quyền từ chối sao?

− Nghi à! Mày nghĩ con Mi sẽ đồng ý sự sắp đặt đó hả? - Hạ đặt đĩa trái cây lên bàn ăn.

− Sao không? - Mai Nghi chu môi - Tao không tin họ không thành đôi.

− Nhưng con Mi nó là đứa nhát nhưng rất khó tính. Còn anh họ mày thì...

− Yên trí lớn đi! - Cô cười - Ổng là mẫu người cổ điển rất hợp với con Mi.

− Nhưng họ chưa lần nào gặp nhau. - Hạ lo lắng.

− Con Mi không gặp thôi. Mấy lần anh ấy đến trường đều gặp nó. - Cô nheo mắt - Tao cam đoan với mày là lần này đi vay nợ nó không những được vốn và lời luôn.

− Đi vay nợ mà lời! Ý mày là anh Trung Thái à?

− Ừ! - Cô cho miếng cóc vào miệng - Mày đừng lo quá. Tao cũng chỉ tạo cơ hội cho họ chứ đâu có ép họ. - Cô vỗ nhẹ xuống bàn - Mà lúc sáng nó ăn mặc thế nào?

− Bộ váy đi đám cưới hụt của mày không chê vào đâu. À, mà này! - Hạ kéo ghế ngồi gần Mai Nghi - Mày với anh Gia không định tổ chức cưới lại hả?

− Ơ... ừ.. - Mai Nghi muốn mắc nghẹn trước câu hỏi của đứa bạn được mệnh danh là "mồm mép" - thì tao đã kể với mày tại chị Thư.

− Thì bây giờ tổ chức lại. - Hạ kiên nhẫn.

− Tụi tao.. định lo xong cái vụ chung cư rồi mới tính. - Cô lấp liếm cho qua chuyện.

− Thế ư! - Hạ gật gù - Mà kế hoạch lần này được mọi người chấp nhận quả là không uổng công bọn mình.

− Ừ! Ý kiến tung giá giả của mày cũng hay thật. Tao nghĩ bà Sương vì tiền sẽ tung giá đấu thầu của công ty thôi.

− Vì vậy mà khi bỏ thầu, mày phải bỏ cao hơn giá ban đầu. - Hạ nói cứng.

− Tao biết! Mày đừng lo! - Nghi trấn an bạn.

− Ai là người thiết kế công trình vậy?

− Chồng tao. - Mai Nghi đáp gọn.

− Anh Gia? - Hạ ngạc nhiên - Không ngờ anh ấy tài thế. Vừa là kiến trúc sư vừa làm kinh tế giỏi. Mày đúng là có phước. - Cô nhìn sang Mai Nghi - Sao mày không rủ anh ấy đến đây chơi? Lâu rồi không gặp ảnh.

− Hôm qua hắn có đến đây... thăm bọn mày nhưng không gặp.

− Trời ơi! Mày lầm rồi! - Hạ vỗ tay - Anh ấy đến là vì thằng Chuột gọi. Lúc mày nó đến thì cũng là lúc tao với con Mi đưa mẹ nó ra bến xe nên thằng Chuột sợ buồn mới gọi cho anh ấy.

− Thế ư? - Mai Nghi nhìn sững Hạ - Mày lúc nào cũng ăn hiếp ảnh. - Hạ nói nghiêm chỉnh - Anh ấy là người tốt. Mấy lần bọn tao gọi điện để cám ơn sự giúp đỡ của ảnh với mẹ con Mi nhưng anh ta đều từ chối, không chịu gặp bọn tao.

− Tốt thế thì cho mày đó. - Cô vẫn ngang bướng nhưng trong lòng thì rối như tơ vò vì đã mắng oan cho Nguyên Gia.

− Cho thật không? - Hạ trêu bạn - Mày đừng làm tao mừng hụt nha.

− Con quỷ! Mày dám? - Mai Nghi vờ giơ tay dọa bạn - Mà sao con Mi đi lâu quá hả Hạ?

− Í! - Hạ kêu lên - Có tiếng xe ngoài cổng kìa!

Cả hai cùng chạy ra xem người nào đến thì bất ngờ vì sự xuất hiện của người đàn ông điển trai trong bộ vest trắng.

Hạ kề tai Mai Nghi nói khẽ:

− Ai vậy?

− Trung Thái. - Cô đáp khẽ - Đừng "đánh" rắn bị "động" rừng. Để họ chào nhau cho tự nhiên. Con Mi nó giận dai lắm.

− Ừ! Vậy vào trong đi! - Hạ cùng Mai Nghi rón rén đi vào phòng khách. Cả hai vừa ngồi xuống salon thì Mi cũng vào tới.

Thấy Mai Nghi, cô đập nhẹ vào vai bạn lớn tiếng:

− Con quỷ! Mày dám bán đứng tao với anh họ mày hả?

Mai Nghi nhăn mặt nhìn Hạ cầu cứu. Hạ vờ không biết gì kéo Tâm Mi ngồi xuống:

− Đừng nóng! Có gì từ từ nói.

− Còn nói được gì nữa! - Mi ấm ức - Lúc đến đó anh Thái biết rất rõ về tao, thế mà tao ngớ ra như thằng khùng không biết gì cả. Mày coi có tức không?

− Xin lỗi! Xin lỗi! - Mai Nghi xuống nước - Tại vì mày là đứa dễ tính quá nên tao phải làm thế. Thông cảm đi. - Cô nhe răng cười trừ - Nhưng mày thấy anh họ tao thế nào?

− Bình thường thôi. - Tâm Mi vờ thản nhiên.

Mai Nghi hiểu bạn nên háy mắt với Hạ. Hạ liền nhỏ nhẹ nói với Mi:

− Bình thường thật hả mậy? Lúc nãy nhìn cái cách hai "ông bà" chia tay tạm biệt cũng "xúc động đậy" lắm mà.

− Xúc động cái đầu mày! - Mi phát vào vai Hạ - Mày đừng nghe con Nghi!

− Đúng! - Nghi vờ nghiêm mặt - Nghe tao làm gì, tao còn lầm mày huống chi người nào. - Cô thở hắt ra - Tội nghiệp anh Trung Thái, ổng tưởng mày hiền nhưng thật ra mày dữ như chằng vậy.

− Vậy mày là tao, mày có tức không? - Mi ấm ức - Lúc tao gặp ảnh, ảnh nhìn tao cứ như là muốn "nuốt chửng" tao làm tao "ngượng" muốn chết. Đã vậy, con Hạ còn bắt tao mặc bộ đồ quỷ này nữa.

Mai Nghi nhìn Hạ cười cười. Hạ tinh quái khều Mi:

− Ê! Dân luật gì mà ăn nói ngược ngạo vậy? Người ta muốn "nuốt chửng" không "sợ" mà lại "ngượng". Bộ không sợ "chết" hả?

− Phải đó! - Mai Nghi chêm vào - Lúc đó có rớt ra không?

− Rớt? Mà rớt cái gì? - Mi thật thà hỏi lại.

− Trái tim ngủ yên của mày. - Mai Nghi cười.

− Trật rồi! - Hạ xua tay - Bây giờ nó đã không còn ngủ yên nữa, nó đang thổn thức... - Cô đứng dậy vờ ôm ngực hát lên - "Tình yêu đến, em không mong đợi gì. Tình yêu đi em không hề hối tiếc..."

− Con quỷ! - Mi xấu hổ đỏ mặt - Hai đứa bây đúng là quỷ sống mà. Tao với ảnh đâu có gì, chỉ ăn cơm trưa thôi.

− Được rồi! Ban đầu như thế là tốt rồi. - Mai Nghi ngồi nghiêm chỉnh lại - Vậy ông Thái có chuyển tiền chưa?

− Rồi! Tao cũng kiểm tra rồi. - Mi ngồi xuống - Nhưng ảnh không ký hợp đồng.

− Trời đất! - Hạ kêu thảng thốt lên - Mày tài thật nha. Mi vay số tiền lớn như vậy mà không hề có hợp đồng.

− Tao... tao... - Mi cụp mi ấp úng.

− Thôi, mày đừng trêu nó nữa Hạ - Mai Nghi giải vây cho bạn - Mi! Mày đến đó không có chuyện gì chứ?

− Có! - Mi nghiêm mặt - Hình như bà Như Sương cũng vay tiền ở ngân hàng đó. Tao gặp bả vừa cãi với anh Thái xong.

− Thế anh Thái có cho mượn tiền không? Hạ nóng lòng.

− Nghe cuộc nói chuyện của họ chắc là không. - Mi lắc đầu đung đưa đuôi tóc.

Mai Nghi nghe bạn nói xong thì thừ người suy nghĩ. Một lúc sau, cô nói với bạn:

− Mi nè! Tao nhờ mày chuyện nữa nha!

Vì là người chịu ơn nên Tâm Mi gật đầu ngay:

− Có chuyện gì thì mày nói đi. Miễn là...

− Yên trí lớn đi! - Hạ xen vào - Nó nhờ mày dùng mỹ nhân kế đó.

Mai Nghi nhìn Hạ bằng cặp mắt ngưỡng mộ. Không ngờ bạn mình lại thông minh và sâu sắc đến thế.

− Phải đó! - Mai Nghi trịnh trọng - Mày cố hỏi ông Thái xem trước đây bà Sương có vay tiền không? Và trong những phi vụ đó có mờ ám gì không?

− Nhưng mày bảo chuyện đó trước nay do chị Thư lo mà? - Mi mở to mắt ngạc nhiên - Cô Sưong tuy là thư ký của anh Gia nhưng chuyên môn chỉ là kế toán đâu có...

− Vậy mới nói! - Mai Nghi nói nhanh - Hắn... à, ý tao là ông xã tao rất tin cô ta, chị Thư lại thường đi công tác. Tao chỉ muốn xác minh thôi.

− Theo tao, mày cứ trực tiếp đến đó hỏi anh họ mày hay hơn. - Hạ đưa ra ý kiến - Dù gì con Mi nó cũng không bằng mày.

− Tao cũng biết. - Mai Nghi chau mày - Nhưng tao rất hạn chế đến ngân hàng. - Tao sợ... sợ phải ở đó luôn.

− Vậy là ý gì? - Mi hỏi lại.

− Tức là tao tài giỏi quá nên sợ anh họ giữ lại làm việc luôn. - Mai Nghi nói xạo với bạn.

− Đừng nổ quá! - Cả Hạ và Mi cùng kêu lên.

Mi nói:

− Nếu mày nói thế thì tao sẽ cố hỏi anh Thái. Nhưng kết quả thì tao không bảo đảm đâu.

− Chỉ cần mày giúp tao là được rồi. - Mai Nghi cười.

− Tao không giúp mày. - Mi đứng dậy mở tủ lạnh lấy chai nước. - Tao vì anh Gia. À! Mà sao mày không rủ ảnh đến đây chơi?

− Lúc sáng, tao đến công ty nhưng không gặp, chắc nghỉ đi chơi đâu đó rồi.

− Mày lúc nào cũng nói thế. - Mi mắng bạn. - Anh ấy không thế đâu. Chiều nay, học xong về xem thế nào. Sẵn tiện rủ anh ấy tối nay đi chơi luôn đi. - Hạ đề nghị - Nhân dịp bảo anh Trung Thái ra mắt bọn mình luôn.

− Phải.. phải... phải... - Mai Nghi nổ một tràng dài - Nếu con Mi chịu gọi điện mời anh Thái, tao sẽ "dắt" anh Gia đi.

− Trời ơi! Coi mày kìa! - Hạ trề môi - Làm như lớn lệnh lắm, đòi dắt người ta!

− Mi! Mày nghĩ sao? - Mai Nghi phớt lờ lời nói của Hạ.

− Nhưng.. - Mi ngập ngừng - Lúc trưa tao đã từ chối rồi, bây giờ lại...

Mai Nghi và Hạ nhìn nhau rồi cùng nói lớn:

− "Cột lại đi tìm trâu".

Căn nhà của Thanh Thư hôm nay khác với mọi ngày, bàn ăn chỉ có một mình cô. Mai Nghi và cu Vinh hôm nay không nói năng gì. Một sự im lặng đáng sợ.

− Mẹ! Con có chuyện muốn nói với mẹ.

− Chuột! Lại đây ăn cơm với mẹ! - Cô kéo ghế cho con - Vài ngày nữa cha về, Chuột có vui không?

− Có mẹ ạ! - Cậu bé reo lên - Con muốn hỏi mẹ là tại sao Út cậu hay cãi nhau với Út mợ vậy?

− Họ cãi nhau à? - Thanh Thư mở tròn mắt.

− Dạ. Giận luôn rồi.