← Quay lại trang sách

Chương 6 (2)

Ra thế! Hèn chi mà cả ngày nay hắn không qua đây thăm công chúa của mình. Hắn rất thích con nít mà phải ở nhà chắc là dằn lòng dữ lắm. Xem ra chuyện nghiêm trọng rồi.

− Chuột à! - Mai Nghi từ trên lầu đi xuống gọi to - Đi qua bà ngoại không?

Cậu bé nhìn Thanh Thư để hỏi ý kiến, được mẹ gật đầu ra hiệu nên chạy đến nắm tay Mai Nghi cười híp mắt:

− Đi bây giờ hả Út?

− Phải! - Cô cười rồi nói với Thanh Thư - Chị Thư à! Em qua bển chút nha!

− Ừ! - Thanh Thư gật đầu - Nhưng em không ăn cơm sao? Lúc đi học về đến giờ em đâu ăn gì?

− Thì qua bà ngoại ăn cơm. - Cậu nhóc nói nhanh.

− Thế cũng được. Luôn tiện, em nhắn với cậu Gia là hôm nay công chúa hắn nhớ hắn lắm.

− Dạ, em biết rồi.

Mai Nghi dắt tay cu Chuột đi ra vườn. Đứng bên hàng rào trúc, cô thừ người nhìn qua nhà Nguyên Gia.

Mình quá đó, hắn sẽ cho rằng mình cần hắn lắm. Đảm bảo là sẽ lên mặt cho xem. Không được! Cô nhắm chặt mắt lại. Mình không thể cho hắn có cơ hội để lên mặt được. Nhưng nếu không xin lỗi hắn, đảm bảo hắn sẽ không chịu đi với mình.

Cô vỗ vào trán, Lúc đó còn mất mặt với bọn con Mi, con Hạ nữa.

Ôi chao! Sao tôi khổ thế!

− Út ơi! - Cậu nhóc Chuột giật tay cô - Không đi hả Út?

Mai Nghi nhìn xuống cậu bé, cô hỏi nhỏ:

− Chuột à! Cậu Út con có phải là người giận dai không?

− Không đâu! - Cu Chuột huơ tay phủ nhận - Út cậu tốt lắm không giận Út mợ đâu.

− Thế à! - Mai Nghi thấy an tâm hơn - Vậy mình đi!

Nói rồi, cô dẫn cậu bé băng rào chui qua nhà Nguyên Gia.

Bà Kim Huệ đang ngồi trong phòng ăn thấy cô, mừng rỡ reo lên:

− Nghi! Vào đây ăn cơm với mẹ, con! - Bà nhìn cu Chuột - Cả Chuột nữa, ăn cơm với ngoại nè!

− Dạ. - Cậu bé ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bà.

Mai Nghi rụt rè bước đến nhưng cặp mắt thì láo liên, quan sát xung quanh tìm "mục tiêu".

Vẫn không thấy hắn. Hắn không có ở nhà sao? Cô thấy yên trong dạ.

Bà Kim Huệ nhìn cô đã hiểu cô muốn gì. Bà cười xòa:

− Con tìm Nguyên Gia hả?

− Dạ. - Cô lí nhí - Sao mẹ biết?

− Hôm qua tối mịt nó mới về nhà, người nồng nặc mùi rượu. - Bà chỉ tay lên lầu - Cả ngày nằm ì ở trển, không ăn uống gì là mẹ biết hai đứa có chuyện rồi.

Bà cười cười:

− Nhưng mặc kệ nó đi! Ngồi xuống đây ăn tối với mẹ! - Bà quay qua chị bếp đứng cạnh bên ra lệnh - Lấy thêm chén đũa cho mợ Hai!

− Dạ thôi mẹ ạ! - Cô ngăn chị bếp lại - Con... con muốn nói chuyện với... anh Gia. Sau đó, bọn con sẽ đi ăn ở ngoài.

Bà Kim Huệ ngạc nhiên trước thái độ của cô. Đúng với tính cách nó thì Nguyên Gia sẽ phải xin lỗi, làm hoà trước chứ! Lạ thật nha!

Bà chỉ tay lên lầu:

− Thế thì con lên lầu đi! Nó ở trong phòng.

− Dạ. Con xin phép. Chúc mẹ ngon miệng.

Mai Nghi để cậu bé ngồi ăn với bà Kim Huệ. Cô đi vội lên lầu:

− Anh biết rồi. Em chỉ cần nhắn với Mai Nghi thì anh sẽ đến ngay. - Nguyên Gia đang nằm trên giường uể oải nói qua điện thoại.

−......

− Hạ cứ yên tâm! Đúng là cô ấy với anh đang giận nhau, nhưng em đã lên tiếng thì nhất định anh sẽ đến.

−.....

− Có lẽ cô ấy sắp qua đây nói với anh đó.

Nguyên Gia nằm dài trên giường nói chuyện mà không hay Mai Nghi đang đứng bên ngoài.

Cốc.. cốc...

Có tiếng gõ cửa. Anh liền bịt ống nói rồi nói vọng ra.

− Ai đó? Vào đi, cửa không khóa!

Mai Nghi vừa xuất hiện, Nguyên Gia đã sầm mặt lại. Anh nói qua điện thoại:

− Alô. Hiện giờ anh đang có khách. Mình gặp lại sau nha.

−....

− Ừm! Anh hứa mà. Không có chuyện gì cả.

−......

− Yêu thì không biết có hay không nhưng "cắn nhau" thì muốn chết rồi nè.

−....

− Ừ! Tạm biệt.

Nguyên Gia vứt cái di động lên giường, nhìn Mai Nghi đang đứng dựa cửa.

Tối nay cô mặc một chiếc đầm ngắn màu trắng muốt trông thật dễ thương. Nguyên Gia thích nhất là mái tóc đang xõa xuống vai, trông cô như một nàng công chúa.

Anh nhìn mấy lượt rồi cuối cùng dừng lại giao mắt với cô. Mình mà nhỏ nhẹ thì sẽ không bao giờ chịu xuống nước năn nỉ mình. Nguyên Gia thầm nhủ. Cho dù có đau lòng thì cũng phải cho cô bé nếm mùi "đau khổ". Nếu không mai mốt ai mà chịu nổi.

Anh hắng giọng:

− Hừm. Có chuyện gì thế? Ngồi đi! Đâu ai bảo đứng làm dâu.

Đúng là "đục nước béo cò" mà. Mai Nghi mím môi dằn cục tức xuống khi nhìn gương mặt lạnh lùng của anh. Cô kéo ghế ngồi đối diện với Nguyên Gia.

− Tôi có chuyện muốn nói. - Cô nhìn chỗ khác.

Sang đây năn nỉ mà lại nói bằng cái giọng chị hai người ta. Đúng là có chết cũng không chừa. Nguyên Gia lườm cô rồi ngã ra giường quay mặt vào tường không thèm nhìn cô.

− Nói đi! - Anh cộc lốc.

Bạch...

Mai Nghi bực mình trước thái độ của anh nên phát mạnh vào mông Nguyên Gia, làm anh nhốm dậy trừng mắt với cô.

Mai Nghi cũng chống tay lên hông, lớn tiếng:

− Anh tưởng anh là ai mà thế hả? - Cô chỉ tay vế phía anh - Họ ở đâu cái kiểu nói chuyện mà quay "mông" vô mặt người ta chứ?

Nguyên Gia phải cố lắm mới nhịn được cười. Anh chống khuỷu tay lên gối ngóc đầu nhìn cô răng đe:

− Đây là phòng tôi ai cho cô lớn tiếng? Đừng tưởng có mẹ tôi yểm trợ rồi muốn làm gì thì làm nha! - Anh hất mặt - Nguyên Gia này mà muốn thì không ai cản được đâu.

Mai Nghi nghe anh nói cô hơi sợ, bước lùi lại cô nhìn chiếc váy mỏng manh của mình. Một thoáng sợ sệt nhưng cô vẫn cứng giọng:

− Mười anh cũng không dám đụng đến tôi chứ đừng nói một anh.

Nguyên Gia ngóc đầu nhìn cô, bỗng nhiên anh nhảy xuống giường nhào tới cô:

− Là cô nói đó nha!

− Nè.. nè.. Anh vừa thôi nha! - Mai Nghi nép vào tường, giơ hai tay lên phòng thủ - Đừng có mà làm ẩu!

Nguyên Gia phì cười khi nhìn bộ dạng của cô. Anh móc trong bóp ra một tờ giấy chìa trước mặt cô:

− Tôi là võ sĩ karaté đây nè. Khỏi thủ! Có chứng nhận đàng hoàng đấy.

Mai Nghi bị quê quá nên xụi tay nói ỉu xìu:

− Tôi qua đây không phải để kiếm chuyện với anh.

Nguyên Gia đến tủ áo lấy chiếc áo thun màu đen ra vứt lên giường. Anh đến bên chiếc gương lớn treo gần đó lấy chai dầu thơm xịt hai bên cánh tay.

Mai Nghi nìhin anh mà thấy tức lên đến cổ họng. Đàn ông gì mà điệu đàng. Ai đời đi sử dụng dầu thơm, giống như con gái.

Nguyên Gia ngồi trên giường mặc chiếc áo thun xong nhìn cô:

− Không kiếm chuyện thì qua đây làm gì? - Anh kề sát mặt cô - Nhớ à?

− Nhớ cái nỗi gì! - Cô quay mặt chỗ khác hy vọng Nguyên Gia không phát hiện đôi má ửng hồng của mình. - Bọn con Mi, con Hạ nhờ tôi mời anh đi chơi. Tối nay anh rảnh chứ?

− Nhìn tôi, cô không đoán ra sao? - Anh chải tóc - Xin lỗi nha!

− Anh diện đẹp thế chắc đi chơi với bồ?

− Hơi thông minh đó. - Nguyên Gia cười cười.

− Anh không đi, tôi biết nói thế nào với tụi nó đây?

− Đó không liên quan gì đến tôi cả.

Anh quay mặt cười tủm tỉm khi nhìn gương mặt nhăn nhó của Mai Nghi:

− Bây giờ tôi phải đi đây.

Cô vội đứng ở cửa phòng chặn lại, hai tay dang ra vịn vào thành cửa chiếm lối đi của anh:

− Ai cho anh đi?

Nguyên Gia vòng tay trước ngực hỏi, vẻ kênh mặt:

− Muốn làm trò gì đây?

− Muốn anh cùng đi với tôi đến gặp bọn bạn tôi. - Cô nói thẳng thừng.

− Cô ra lệnh cho tôi đấy hả?

− Không! - Mai Nghi cúi mặt - Tôi đang năn nỉ anh đấy chứ!

Rốt cuộc thì cũng nói ra rồi. Nguyên Gia cười cười ngồi trở lại giường:

− Năn nỉ thì cũng phải nói cho êm ái một chút chứ!

Ôi! Đúng là "giậu đổ bìm leo" mà. Mai Nghi cắn răng cố dằn cơn giận. Cô nện từng gót giầy bước đến cạnh anh:

− Tôi đã hiểu lầm nên có những lời không đúng. Xin lỗi.

Nguyên Gia đưa tay che miệng tằng hắng:

− Cô đang muốn hoà bình hay chiến tranh mà trong giọng nói có chút vị "thuốc súng" vậy?

Cô chịu hết nổi thái độ cà tửng của anh nên hét lên:

− Vậy thật ra anh muốn gì đây?

− Đâu có gì đâu.

Anh làm tỉnh đứng dậy nhìn thẳng vào mắt cô thật tình tứ:

− Tôi chỉ điệu đàng, ga lăng với những người thích được chiều chuộng, ngọt ngào thôi. Cô chẳng cấm tôi không được gọi bằng "em" thì tôi phải thế chứ sao?

− Lúc đó.. lúc đó tôi giận quá! - Cô lắp bắp - Anh đừng nhỏ mọn thế chứ! Bây giờ anh cứ gọi.. tùy ý.

− Không thích!

Nguyên Gia ngả người ra giường, đan hai tay làm gối:

− Tôi không thích ép người khác. Miễn cưỡng đâu có vui.

Mai Nghi rụt rè ngồi xuống bên cạnh anh, cô lí nhì trong họng:

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

− Tôi... đâu có miễn cưỡng.

− Tự nguyện à? - Nguyên Gia cười cười.

− Ừm... - Cô cúi mặt.

− Thế cô định xưng hô với tôi thế nào? - Nguyên Gia vẫn giữ giọng lạnh ngắt.

− Gọi "anh" xưng "em". Như thế được chưa?

− Tự nguyện? - Nguyên Gia hỏi lại để chọc cô.

− Ừm. - Mai Nghi gật đầu.

Nguyên Gia liền ngồi bật dậy, kéo tay cô ra cửa, mặt hớn hở:

− Vậy thì đi mau lên! Anh nói với Hạ sẽ đến liền. Nãy giờ đã trễ rồi.

− Đợi đã! - Mai Nghi níu tay anh lại, cô lừ mắt - Anh với con Hạ.. tức là anh đã nhận lời đi chơi với nó?

− Ừ! Lúc nãy là cô ấy gọi điện. - Anh quên mất vở kịch mình đóng nãy giờ nên nói luôn - Lúc em mới vào ấy.

− Vậy là nãy giờ anh gài bẫy tôi? - Cô chỉ tay vào mặt mình.

− Gài đâu mà gài! - Anh cười - Gài bẫy em, anh có lợi gì đâu?

− Anh còn dám nói! - Cô la lên trong sự giận dỗi - Anh chỉ giỏi ăn hiếp tui.

− Anh không ăn hiếp em! - Nguyên Gia khóa cửa phòng lại - Em mà nói một tiếng "tui" là anh thay đồ ra ở nhà liền đó.

Đúng là tên bê bối. Cô mắng thầm. Ăn nói lật lọng.

Vũ trường Sao Đêm.

Một không khí ấm cúng nhưng đầy sôi động, mọi người như chìm vào sự êm dịu của tiếng nhạc, tiếng đàn violon của anh chàng trên sân khấu như trải hoa dưới chân các đôi bạn đang tay trong tay dìu nhau đi theo điệu Valse.

Tâm Mi ngại ngùng đặt tay mình trong bàn tay của Trung Thái, anh hỏi khẽ:

− Em.. sợ anh sao mà không dám nhìn anh thế?

− Không có. - Tâm Mi đáp nhanh, cô ngẩng lên nhìn anh để rồi biết mình đã bị anh "dụ", cô phụng phịu. - Anh.. chọc em.

Trung Thái cười độ lượng:

− Anh thích thấy em thế này. Trông em giống như.. búp bê.

− Anh Thái này! - Mi kêu khẽ - Sao nói em thế chứ?

− Hì.. không nói nữa! - Anh giơ tay đầu hàng - Chúng ta nói chuyện khác nha! Em với Mai Nghi là bạn thân, có khi nào cô nhỏ nói cho em nghe về gia đình không?

− Cũng ít lắm. - Cô trầm giọng - Nó chỉ nói là không thích sống với gia đình, muốn tự lập. Chỉ thế thôi!

− Em có biết gì về Nguyên Gia không? Anh nghe Hạ nói qua điện thoại là hắn rất quý Mai Nghi?

− Anh họ gì mà kỳ vậy? - Cô trêu anh - Không biết gì về em gái hết.

− Nó mà chịu cho anh biết thì tốt rồi. - Anh cười cười - Con nhỏ đó nganh ngạnh chứ đâu được như.. em.

− Ôi! Anh không sợ em mách với Mai Nghi hả? - Cô nheo mắt.

− Anh chỉ nói sự thật thôi. - Trung Thái so vai - Nhưng nói gì thì nói, hôm nay anh vui lắm - Lúc ăn trưa em từ chối lời mời của anh làm anh tưởng mình không còn cơ hội nào chứ!

− Trung Thái! Anh nói đi đâu vậy? - Cô xấu hổ cụp mi xuống.

− Tâm Mi! - Trung Thái nhìn cô nồng nàn. - Hãy cho anh cơ hội đi! Anh biết mình hơi vội vàng nhưng anh chỉ mong em chấp nhận anh như một người bạn. Anh hy vọng thời gian sẽ giúp chúng ta hiểu nhau và mình có thể...

− Trung Thái! - cô gọi khẽ - Anh đang gây sự chú ý cho con Hạ đằng kia kìa. - Cô vờ nhăn nhó - Nó mà trêu em là em sẽ không gặp anh nữa đó.

Trung Thái nhìn Hạ đang ngồi ở góc phòng giơ tay vẫy anh. Anh quay qua nhìn Tâm Mi rạng rỡ:

− Nói vậy là em đã chấp nhận cho anh vào danh sách các ứng cử viên của em rồi.

− Nhưng em có điều kiện. - Cô nói nghiêm chỉnh.

− Em muốn biết về Như Sương? - Anh dè dặt nhìn cô.

− Sao anh biết? Cô ngạc nhiên trố mắt nhìn anh.

− Chuyện nhỏ ấy mà. - Anh cười - Anh còn biết chuyện tối nay là của Mai Nghi bày ra, đúng không?

Bị anh đoán đúng nên Tâm Mi đành chịu trận, cô chỉ biết im lặng bước theo điệu nhạc.

Trung Thái lại nói tiếp:

− Em vốn không bao giờ có những suy nghĩ cũng như hành động như tối nay. Em đã từ chối lời mời lúc trưa của anh ròi đột ngột gọi điện rủ anh đi chơi. Bao nhiêu đó cũng đủ để anh biết "quân sư" của em là Mai Nghi.

− Anh thật đáng sợ. - Cô chu môi.

− Đừng nói anh thế! Trung Thái giải thích - Chẳng qua anh rất hiểu con nhỏ Nghi thôi.

− Nói vậy thì anh hãy nói cho em biết về Như Sương đi. - Cô nhìn anh chờ đợi - Thật ra, bọn em chỉ muốn làm rõ vài chuyện thôi.

− Anh đâu có nói là từ chối. - Trung Thái cười cười - Nhưng không phải bây giờ. Một buổi tối như thế này, ai lại đem mấy chuyện đó ra nói. Anh kề vào tai cô nói nhỏ - Ai cần thì đến công ty anh.

− Ôi! Anh xấu quá! - Cô kêu khẽ.

Vừa đúng lúc bản nhạc kết thúc nên Tâm Mi nhìn anh đề nghị:

− Mình lại bàn ngồi đi anh!

Trung Thái lịch sự dìu cô trở lại bàn. Vừa thấy hai người, Hạ liền reo lên:

− Hai người nhảy đẹp thật nha. Trung Thái à! Tuy là lần đầu gặp anh nhưng quả thật em rất phục anh.

− Phục anh? - Trung Thái ngẩn người - Về chuyện gì?

− Ơ.. ơ.. Anh vừa có tài kinh doanh lại vừa giỏi khiêu vũ. Điều đó chứng tỏ bản lĩnh của anh. Làm ra làm, chơi ra chơi!

− Nè, bà "ve sầu" kia nịnh vừa thôi! - Mai Nghi cùng Nguyên Gia bước vào - Anh họ tao là người phàm mắt thịt, đừng tâng bốc ổng thế. Chuyện đó để con Mi lo.

Tâm Mi bị Mai Nghi kéo vào cuộc bất ngờ nên lúng túng nhìn Trung Thái, cô vội đứng dậy đập nhẹ vào vai bạn:

− Cái tội đến trễ còn chưa phạt, ở đó mà nhiều chuyện. Không mau giới thiệu.. ông xã đi!

Mai Nghi sực nhớ Nguyên Gia đứng sau lưng, cô ngượng ngập nói với Trung Thái:

− Anh Thái! Đây... đây là Nguyên Gia bạn.. trai em. - Cô bấu tay Nguyên Gia - Anh Gia à! Còn đây là Trung Thái, là.. anh họ em.

Anh họ? Nguyên Gia trừng mắt nhìn cô. Chẳng phải em không có ai thân thích sao?

Mai Nghi phớt lờ ánh mắt của anh. Cô kéo Nguyên Gia ngồi xuống, giọng xởi lởi:

− Hai người chào nhau đi!

Nguyên Gia không để ý đến nụ cười tủm tỉm của Trung Thái. Anh lịch sự chìa tay với Trung Thái:

− Chào anh. Rất vui được gặp anh. Tôi nghe... Mai Nghi nói nhiều về anh hôm nay mới được gặp.

− Tôi cũng thế. - Trung Thái bắt tay với Nguyên Gia - Nghe danh cậu đã lâu hôm nay mới được biết. Rất vui khi gặp cậu.

Hạ ngồi quan sát nãy giờ, cô cảm thấy có chút không khí nặng nề đang từ từ bao trùm nơi đây nên xen vào:

− Nè! Ra mắt gì mà kỳ vậy? Phải nâng ly chúc mừng cho cuộc gặp gỡ lý thú này chứ.

− Phải.. phải... - Mai Nghi cao hứng nâng ly bia lên - Đã lâu rồi không vui như hôm nay. Đông đủ thế này thì phải nâng ly chứ.

Mọi người cùng hào hứng cụng ly. Nguyên Gia nâng ly bia nốc cạn một hơi mà mắt vẫn nhìn đăm đăm vào Trung Thái.

Hình như mình đã gặp người này ở đâu thì phải. Anh ta với con nhóc này mà bà con nỗi gì.

Anh chàng đánh trống gõ cái tùng thật lớn làm Nguyên Gia giật mình nhìn lên sân khấu. Một bản disco vang lên làm mọi người xung quanh nhốn nháo kéo nhau ra sàn nhảy.

Mai Nghi nắm tay Hạ và Mi:

− Bọn mình ra nhảy đi!

− Thôi... thôi. tao chịu! - Mi nhăn mặt.

− Còn mày, Hạ? - Mai Nghi hỏi.

− Tao sắp xỉu rồi. - Cô xua tay - Mới nghỉ một lát đây. Mày với anh Gia mới đến ra nhảy đi!

Mai Nghi nhìn qua Nguyên Gia đang "xử lý" nắm đậu phọng trên tay mà giận tím mặt. Hắn làm như không có mình bên cạnh vậy. Bây giờ mà nhảy nhót gì nổi. Đêm qua đã chơi suốt đêm rồi.

− Nghi à! Anh em mình nhảy đi! - Trung Thái đề nghị.

− Có thế chứ! - Mai Nghi cười toe - Anh họ muôn năm mà.

Trung Thái nắm tay Mai Nghi kéo ra sàn nhảy, anh gầm gừ:

− Em bày trò gì thế? Cậu mà biết chuyện thì sao? Anh nói trước là không nói xạo cho em đâu.

− Hì.. hì.. - Mai Nghi nhìn anh - Anh không xạo thì đừng hòng gặp con Mi.

− Em... - Trung Thái cứng cổ họng trước gương mặt tỉnh queo của cô.

− Nguyên Gia! Anh với con Nghi chưa làm hòa hả? - Tâm Mi hỏi khẽ.

− Phải đó. - Hạ rót bia cho anh. - Chẳng phải anh nói là xong rồi mà.

Nguyên Gia cảm động trước sự quan tâm của hai cô nên cười xuề xòa:

− Bọn anh đâu có gây gổ gì mà làm hòa. Chỉ là đêm qua anh uống rượu hơi nhiều. Cô ấy không thích.

− Ra thế! - Hạ thở hắt ra.

Mi cũng cười nhẹ nhõm:

− Vậy thì anh phải kiên nhẫn làm cho nó "vui" thì tự động nó sẽ hết giận anh.

− Anh biết rồi. - Nguyên Gia nâng bia lên uống - Bọn em quen với anh Thái lâu chưa?

− Mới thôi anh ạ! - Hạ đáp nhanh - Anh ấy với anh có một điểm chung đấy.

− Điểm nào? - Nguyên Gia liếm môi.

− Có tài, có sắc, có.. nhiều fan. - Hạ cười trêu anh.

− Con nhỏ này! - Tâm Mi phát vào đùi bạn - Nói gì thế?

Nguyên Gia cười trừ với hai cô. Anh không hiểu được vẻ thẹn thùng mắc cỡ của Tâm Mi mà chỉ thấy bất an, một cảm giác lo lắng, ghen tị nào đó vừa xảy ra trong anh. Anh nhìn ra sàn nhảy, Mai Nghi và Trung Thái đang cười đùa rất thân thiết, cả hai đang uốn mình theo làn nhạc cực kỳ sôi động. Hết nói nổi mà. Anh nhíu mày. Vậy mà mở miệng ra là đem Như Sương ra nói mình bê bối. Cô ta là "sư mẫu" của đại bê bối thì có.

Anh đứng dậy đi ra sàn nhảy sau khi nói vô hồn với hai cô bạn:

− Xin lỗi hai người.

Nguyên Gia cố chen vào đám đông mặc cho Hạ và Mi ngơ ngác nhìn theo. Khó khăn lắm anh mới lách người bước đến gần Mai Nghi.

Vừa thấy anh, Trung Thái đã lịch sự nói:

− Đây rồi. Trả "bé" Nghi lại cho cậu nè. - Anh cười - Cố mà nhảy theo nó, tôi muốn đứt hơi rồi.

Nói rồi, Trung Thái chen chân bước ra khỏi đám đông trở lại bàn uống bia với Mi và Hạ.

Mai Nghi nhìn theo Thái mà lòng đầy ấm ức. Khi không lại bỏ đi. Cô giận dỗi nhìn Nguyên Gia.

Giọng cô cứng nhắc:

− Nhảy nổi không đó! Không ai ép đâu à!

Đáp lời cô là gưong mặt lầm lì của Nguyên Gia. Anh giơ hai tay lên cao lắc lư theo điệu nhạc như một dân chơi thực thụ.

Mai Nghi bất ngờ khi nhìn mọi người đã tản ra nhường chỗ cho anh. Nguyên Gia nhìn cô thách thức. Rồi có một người nào đó trong đám đông nói vọng lên:

− Vũ sư Nguyên Gia đã vắng bóng mấy tháng, nay lại tái xuất giang hồ rồi.

Vũ sư hả? Hắn.. hắn là vũ sư ư? Mai Nghi cắn móng tay.

Nguyên Gia nhìn hành vi trẻ con của cô mà chỉ biết cười, anh quên luôn cơn giận trong lòng. Nhẹ bước đến áp sát người cô. Tự nhiên cầm tay cô đặt lên vai mình rồi kiễng chân, anh đặt tay lên mông cô lắc theo điệu nhạc.

Anh nói khẽ bằng giọng châm chọc:

− Sợ chưa? Đừng có "nhè" rồi "ướt" sàn nhảy người ta cười nha.

− Cười cái đầu anh! - Cô nổi giận khi anh dám nói cô như thế nên bỏ vào bàn ngồi.

Nguyên Gia nhìn mọi người cười:

− Xin lỗi các bạn. Các bạn tiếp tục đi!

Anh nhanh chân bước theo Mai Nghi:

− Làm gì thế? Nhảy chưa đã gì hết thì vô rồi.

Mai Nghi quay lại hỏi gằn:

− Tại sao anh không nói với "tôi" anh là một vũ sư?

− "Em". - Nguyên Gia nhắc nhở.

− Ừ! Thì "em"... - Cô xẵng giọng.

Nguyên Gia ngập ngừng:

− Thật ra, từ lúc quen em, anh đã ít lui đến vũ trường rồi. Quá khư không mấy "huy hoàng" làm sao anh dám nói. - Anh cười khoe hàm răng trắng bóng - Mà em cũng đâu có hỏi.

− Đúng là... - Cô chun mũi ròi bước nhanh lại ghế ngồi.

Nguyên Gia tình tứ ngồi sát vào cô. Mặc cho cô cố nhích người ra, anh vẫn tỉnh bơ ngồi uống bia bởi anh biết rất rõ là chiếc ghế mình đang ngồi là chiếc ghế... đơn.

− Nguyên Gia à! Không ngờ cậu khiêu vũ đẹp quá. - Trung Thái rót thêm bia - Hèn chi mà Mai Nghi "mê" anh đến thế. Nào! Cụng ly vì em Nghi đã tìm được người vừa ý.

− Cám ơn anh. - Nguyên Gia cụng ly rồi uống một hơi.

Anh đặt ly trở lại bàn:

− Mong anh đừng nói thế! - Anh nhìn Mai Nghi nồng nàn - Tôi phải bỏ rất nhiều công sức với cô bé này đó. - Nguyên Gia vòng tay ôm eo cô âu yếm. - Phải không em?

− Ôi! Nổi ốc rồi nè! - Hạ và Mi cùng kêu lên - Khó coi quá đi!

Mai Nghi mắc cỡ nên vờ co người lại, cô thúc chỏ vào ngực anh nói qua kẽ răng. - Hãy đợi đấy! Coi chừng tui à!

Nguyên Gia kéo nhẹ cô vào người rồi hôn lên tóc cô nói khẽ:

− Em mà hăm dọa là anh sẽ làm tới thật đó. Anh là tên đại bê bối mà.

− Nè.. nè... Hai người vừa vừa thôi! - Trung Thái xen vào - Ở đây, con người ta còn ngây thơ mà bị hai người "đầu độc" hết rồi.

Những tiếng cười lại rộn vang lên như muốn kết đôi họ lại. Cuộc vui kéo dài đến khuya họ mới kết thúc bước ra khỏi vũ trường.

Trung Thái bắt tay Nguyên Gia, anh nói ân cần:

− cậu phải cố giữ lấy những gì cậu có. Nhất là phải biết nắm bắt cơ hội.

− Cám ơn anh. - Nguyên Gia nhìn anh chân thành - Tôi đã điều tra tiền chuyển vào tài khoản của mình rồi, là từ ngân hàng của anh.

− Đừng cám ơn tôi. Cậu đã có một người phụ nữ đứng sau lưng và những người bạn thật sự không thể thay thế.

− Tôi biết. - Anh vỗ nhẹ vào vai Thái - chắc Tâm Mi với Hạ đang ngồi trong xe chờ anh.

− Ừ! Tạm biệt.

Trung Thái bước nhanh đến chiếc Toyota trắng của mình.

Nguyên Gia cũng quay lại chiếc Mercedes, anh vừa ngồi vào xe đóng sập cửa lại thì đã bị Mai Nghi túm lấy áo, cô mím môi:

− Anh thật quá đáng! Dám lợi dụng cơ hội để...

− Để làm gì? - Nguyên Gia tỉnh bơ - Bây giờ mới bắt đầu nè.

Nói xong, anh kéo cô bổ nhào vào mình. Mai Nghi bị bất ngờ nên không kịp phản ứng gì. Cô đành yếu ớt đẩy gương mặt anh đang áp sát vào mặt mình. Bờ môi đàn ông của anh áp chặt vào môi cô làm cho cô thấy sờ sợ. Nhất là hình ảnh anh cùng Như Sương đã bao lần âu yếm trước mặt cô lại hiện về. Nỗi ấm ức trào lên tạo nên một sức mạnh làm cho đôi tay yếu ớt của cô đẩy mạnh Nguyên Gia bật ra.

Anh liếm môi luyến tiếc, cười cười:

− Em làm gì mà phản ứng mạnh vậy?

Cô lườm anh:

− Anh hôn người tay hay "khủng bố" người ta thế hả?

− Thế thì làm lại nhé! - Nguyên Gia cười.

− Đừng có mà mơ! - Cô hất hàm ngồi xích ra. - Hãy mau lái xe về đi! ngày mai tui đi học suốt ngày, nên anh hãy đến buổi đấu thầu. Cố mà làm đi!

− Em có tin là tối nay mình ngủ bụi không? - Nguyên Gia đổi giọng nghiêm nghị - "Tui" một lần nữa xem.

− Anh.. - Mai Nghi cự lại nhưng cô nhớ mình đang ở giữa đường vắng cùng một tên "bê bối" nên thôi - Tôi.. em không đùa đâu.

Nguyên Gia nhìn cô cười đắc ý. Có thế chứ!