← Quay lại trang sách

Chương 7 (2)

Không biết cô nàng nói thế nào mà Nguyên Gia và bà Huệ không thắc mắc về thân thế cô nàng. Kiểu này rồi xúc phạm tới người lớn nữa.

Nhưng đâu phải chỉ có người lớn. Nguyên Gia mà biết mình bị lừa dối, không chừng anh chàng sẽ nổi giận quậy lung tung lên. Hai người này quen được cưng chiều nên coi trời bằng vung, làm những chuyện không giống ai cả.

Như Sương vò tờ báo trong tay như để trút sự giận dữ, ghen tuông của mình. Thang máy vừa mở cửa, cô đã lao ra như một cơn lốc rồi lại nhanh nhẩu xô mạnh cửa phòng làm việc của Nguyên Gia.

Anh đang ngồi ở bàn giấy, giật mình, ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn cô:

− Sương! Chẳng phải em đang ở Hà Nội khảo sát thị trường để mở chi nhánh sao?

Cô vứt tờ báo xuống bàn anh rồi vòng tay trước ngực hỏi lạnh lùng:

− Anh nói đi! Chuyện này là sao?

− Em muốn nói chuyện đám cưới của anh? - Nguyên Gia cầm tờ báo lên - Đám ký giả này cũng nhanh thật.

− Anh nói vậy nghĩa là chuyện anh với con bé đó đám cưới là thật? - Cô hỏi như để mong chờ anh phủ nhận điều đó.

Nhưng Nguyên Gia đã điềm tĩnh gật đầu xác nhận.

− Phải. Anh yêu cô ấy. Trước đây, anh cũng nói với em rồi. Anh rất yêu cô ấy.

− Không đúng! - Như Sương giận đỏ cả tai - Anh chỉ đùa thôi. Người anh yêu là em. - Cô lồng lộn lên - Anh nói đi! Anh nói đi! Người anh yêu là em. Chúng ta yêu nhau có phải không?

− Xin lỗi em... - Nguyên Gia gỡ tay cô ra - Anh không phải là mẫu người hợp với em. Chúng ta hãy xem nhau như là bạn. Anh hy vọng em sẽ đến mừng đám cưới cho anh.

Anh lạnh lùng trở lại bàn giấy tiếp tục công việc.

Thái độ thản nhiên của anh làm cho Như Sương điên tiết lên. Cô nắm hai tay lại dằn mạnh xuống bàn, rít từng chữ qua kẽ răng:

− Anh tưởng là dễ dàng trút bỏ tôi à? Anh đừng quên, tôi là của anh. Chúng ta đã lên giường với nhau. Đó là sự thật!

− Sự thật như thế nào chính em là người rõ nhất. - Anh ngả ra ghế thờ ơ nhìn cô - Trước đây, anh là một người đàn ông đầy tai tiếng, chuyện qua đêm với một người phụ nữ nào đó chỉ là chuyện bình thường. Nhưng điều đó không có nghĩa anh là một thằng ngốc.

Anh bật ngồi dậy lừ mắt với cô:

− Em đừng quên trước lúc tiếp quản công ty này nó đang đứng bên bờ phá sản, nhưng trong thời gian ngắn anh và Thanh Thư đã vực dậy và biến nó thành một tập đoàn chuyên kinh doanh địa ốc phát triển mạnh nhất. Và hiện giờ nó đang chuẩn bị mở rộng sang thị trường may mặc. Em đang nghiên cứu đấy!

Nguyên Gia ngừng lại cài một điếu thuốc, châm lửa anh rít một hơi dài rồi nói tiếp:

− Anh nói điều này để cho em biết, anh không phải là người đàn ông sinh ra để bất kỳ người phụ nữ nào cũng xỏ mũi mình. Tốt nhất, em hãy quên chuyện đó đi. Còn nữa... - Anh trừng mắt nhìn cô - Anh biết em đang suy nghĩ gì, nhưng quên nó đi. Đừng bao giờ đụng đến Mai Nghi.

Như Sương nghe anh nói mà bặm môi dằn cơn giận, cô không ngờ tình thế lại bất lợi thế này. Nhưng bản chất của người xảo huyệt làm cho cô không hề nao núng.

Cô nhìn anh cười ngạo nghễ:

− Anh sợ cô ấy sẽ bỏ anh khi biết sự thật à? Tôi sẽ nói cho cô ấy biết anh là một người đàn ông xấu xa, là kẻ trăng hoa chuyên dụ dỗ phụ nữ.

− Thế sao? Tôi tin cô là người thông minh sẽ không làm thế đâu. - Thanh Thư đột ngột bước vào - Phải không, cô Như Sương?

− Thanh Thư! Sao cậu lại đến đây? - Nguyên Gia ngạc nhiên vì sự có mặt của cô.

Còn Như Sương thì thản nhiên nhìn cô khiêu khích:

− Sao đây bà chị? Điều hành một nửa công ty này chưa đủ, bây giờ muốn xen vào chuyện riêng của anh Gia luôn sao?

− Cô im đi! - Nguyên Gia nạt lớn.

Thanh Thư vội giơ tay ngăn anh lại, cô điềm tĩnh nhìn Như Sương, cất giọng đều đều:

− Nếu cô cảm thấy ấm ức thì đưa nhau ra tòa đi. Vợ của Nguyên Gia là dân Luật chính tông, cô ấy sẽ có cách bảo vệ chồng mình như có lần cô ấy đã làm.

− Cô tự tin đến thế sao? - Như Sương cười ngạo mạn.

− Không! - Thanh Thư so vai - Tôi chỉ muốn nói với cô là nếu xảy ra chuyện đó thì tôi sẽ là người làm chứng chống lại cô. - Thanh Thư trầm giọng - Cô đừng quên những lúc Nguyên Gia ở lại công ty cũng có mặt tôi. Đúng! Cô có lên giường với cậu ấy, nhưng cô là một con cáo. Nhân lúc Nguyên Gia say bí tỉ, cô đã vu khống cậu ấy.

− Cô.. - Như Sương bị lật tẩy nên nghẹn cả họng - Cô đừng nói bậy!

− Chuyện đó có thể bậy. Nhưng việc cô dám rút quỹ của công ty chắc là đúng chứ cô Sương? - Thanh Thư đanh giọng - Tôi vì Nguyên Gia mà bỏ qua cho cô, cô hãy yên phận đi!

Như Sương cắn răng lại:

− Các người.. các người hãy chờ xem.

Ngày mai lên xe hoa, thế mà tối nay Mai Nghi đứng tần ngần nơi cửa sổ trơ người ra suy nghĩ.

Mình đã quá vội vàng chăng? Đúng ra mình nên nói rõ với Nguyên Gia và cha rồi hãy quyết định. Như thế có lẽ sẽ tốt hơn.

Cô thấy giận mình ghê gớm khi đã hành động như thế. Mình đúng là đồ xấu xa, mình là kẻ dối lừa.

Nhưng nếu mình nói với Nguyên Gia và cha thì sao? Cha có thể vì mình mà chấp nhận Nguyên Gia. Nhưng anh ấy là người cao ngạo, tự ái làm sao chấp nhận mình - con gái của ông hoàng kim cương, đi nước ngoài như đi chợ chứ!

Ôi! Sao mà tôi mâu thuẫn quá. Lúc thế này lúc lại thế khác. Cô mệt mỏi ngả người ra giường, đôi mắt lơ đễnh nhìn lên trần nhà.

Reng... reng...

Cô chồm người nhắc điện thoại:

− Alô... - Giọng cô mệt mỏi.

Giọng Nguyên Gia lo lắng:

− Em yêu à! Em không khỏe hay sao mà nghe giọng nói yếu thế?

Cô xoay người nhìn ra cửa sổ thấy anh vẫy tay:

− Anh làm gì mà cũng đứng ở cửa sổ nữa?Rình mò người ta hả?

− Ôi! Sao em có thể nghĩ xấu người ta thế chứ! - Anh kêu lên - Anh thấy em cứ ngớ ngẩn ở cửa sổ, anh đoán chắc em nhớ anh nên mới gọi điện cho em đó.

− Xí! - Cô ngồi bên cửa sổ nhìn xuống cười với anh nhưng vẫn nói lảng đi - Ai mà thèm nhớ nhung anh, đâu có rảnh!

Nguyên Gia đã bước ra lan can, anh chống tay lên hông nhìn cô:

− Cực cưng à! Anh qua đó nha!

− Ai lại thế! - Cô cau mày - Ngày mai đám cưới rồi.

− Nhưng mấy ngày nay em "cấm vận" anh làm anh nhớ em điên lên được.

− Thôi mà.. - Cô năn nỉ - Anh cố dằn lòng đi! Em có chuyện nghiêm chỉnh muốn hỏi nè.

− Em nói đi! - Anh hào hứng.

Cô nói chậm rãi trong điện thoại:

− Anh có tha thứ khi biết em đã giấu anh chuyện gì đó không?

− Em cưng à! - Anh ngọt ngào - Anh không tha thứ thì còn cách nào khác sao? Nhưng tốt nhất em hãy thành thật với anh. Nếu không...

− Nếu không thì sao? - Cô hấp tấp - Anh sẽ chia tay với em hả?

− Nếu được vậy thì anh đâu có tốn công tốn sức tổ chức lễ cưới làm gì? Anh làm sao chia tay em dễ dàng thế được.

Mai Nghi thấy vui trong lòng khi nghe anh nói thế, cô reo lên:

− Anh đã hứa thì không được nuốt lời đó.

− Vợ à! - Anh vẫy tay trêu cô - Em làm sao thế? Căng thẳng vì ngày mai có phải không?

− Hứ! Ai thèm nghĩ đến chứ!

− Không nghĩ thì đi ngủ sớm đi. - Anh ra lệnh - Nếu không, ngày mai xấu quá anh không cưới đâu.

Mai Nghi tỉnh bơ:

− Cám ơn nghe.

− Chà! Nghe giọng nói có vẻ nao núng quá.

Mai Nghi nghiêm mặt:

− Nếu như phát hiện em không là em, anh có giận em không?

− Tại sao em có thể "không là em được"? Nghĩ vớ vẩn chuyện gì nữa đó?

− Em nói thật, em...

Mai Nghi lặng thinh. Có nên nói bây giờ không? Nếu nói thì Nguyên Gia sẽ phản ứng thế nào? Gần ngày cưới rồi, cô rất sợ có sự xáo trộn. Thôi vậy.

Cô lên tiếng:

− Em hứa với anh, khi đám cưới xong, anh sẽ biết nhiều và chính xác vể em.

− Chuyện gì nữa vậy?

− Em không nói đâu. Vì thật ra em là ai đâu có quan trọng phải không?

− Em làm anh hoang mang quá. Nói đi Nghi!

− Thôi, chắc chắn anh sẽ biết mà.

− Không nói bây giờ được sao?

− Đã bảo không mà! Vậy anh có chiều em không đó?

− Tất nhiên là anh không dám cãi lời bà xã rồi, anh có tiếng sợ vợ mà.

Mai Nghi mỉm cười một mình:

− Vậy thì không được làm em nhức đầu nữa, em cúp nha.

Cô tắt máy rồi bước lại cửa sổ đứng. Thấy Nguyên Gia vẫn đứng nhìn qua, cô bèn giơ nắm đấm dọa anh, rồi tinh nghịch khép cửa sổ lại. Thấy Nguyên Gia cười một cách âu yếm chứ không dọa như trước kia, cô lại bâng khuâng. Nguyên Gia yêu cô một cách nhẹ nhàng chứ không đốp chát như lúc mới quen. Điều đó làm cô thấy bâng khuâng. Không biết khi biết rõ về cô, anh có nổi giận lên không?

Chiếc xe du lịch trắng vừa dừng ở ngoài cổng Dung Nhi đã vội chạy ra mở cửa.

− Ông mới về ạ!

Ông Mai Chi Thâu và Trung Thái bước xuống xe đi thẳng vào nhà.

Anh lo lắng hỏi ông:

− Cậu à! Cậu nghỉ ngơi rồi ăn sáng, hay cậu muốn ăn sáng luôn. Chuyến bay sớm quá cháu nghĩ là cậu đói rồi, để cháu...

− Thôi khỏi! - Ông lắc đầu đứng bên bàn điện thoại - Cậu trễ giờ rồi. Cậu phải đi ăn cưới, con cứ làm việc của mình đi.

− Cậu... đi.. ăn... cưới. - Anh cố hỏi lại.

− Ừ! Mục đích về trước thời hạn là vậy mà. Hôm nay một người bạn của cậu cưới vợ cho con trai.

Hú hồn! Trung Thái thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng cậu biết rồi chứ!

− Trung Thái! Con không khỏe hay sao mà lại đổ mồ hôi dữ vậy? - Ông tinh mắt nhìn anh.

− Dạ không. - Anh lấp liếm.

− Vậy con lên lầu lấy cho cậu cái bao thư đỏ, cậu để sẵn trong hộc tủ bàn làm việc. - Ông nhấc ống nghe lên - Cậu gọi điện cho người bạn.

− Dạ. - Trung Thái nhanh nhẹn bước vội lên lầu.

Từ lúc rời sân bay đến lúc về đây, mấy lần anh đã bị ông gạn hỏi về Mai Nghi và cũng ngần ấy lần anh đã trổ hết tài năng nói xạo của mình.

Lúc anh trở xuống thì ông Thâu đang nói chuyện điện thoại.

Giọng ông hào hứng:

− Bà yên tâm! Tôi đang chuẩn bị đi. Còn hơn nửa tiếng cơ mà.

− Thôi được. Nhớ đừng tới trễ, và phải bình tĩnh!

− Dĩ nhiên! Tôi cũng nôn lắm, nhưng con gái tôi nó còn lâu.

Ông Thâu đang nói chuyện thì Dung Nhi bước vào:

− Dạ thưa ông, có một cô nói là muốn tìm ông.

− Ừ! Tôi sẽ đi ngay, bà cứ lo xa.

Ông Thâu gác máy rồi nhìn qua Dung Nhi:

− Con ra nói với người ta là ông không tiếp được, hẹn khi khác.

Ông cầm bao thư cho vào túi trong của áo vest nhìn Trung Thái:

− Con cố gọi điện cho Mai Nghi, bảo nó về đây gặp cậu. Còn nữa ngày hôm nay sao con không mua báo để trên xe cho cậu xem?

− Dạ, con xin lỗi. Lần sau con sẽ không khinh xuất thế nữa.

− Chào ông Thâu. Chào ngài giám đốc Trung Thái.

Giọng điệu xấc xược của Như Sương cất lên làm ông Thâu cùng Trung Thái quay phắt lại. Ông nhìn sang Dung Nhi đang hối hả chạy vào, như muốn hỏi người khách không mời này là ai.

Cô hiếu ý ông nên đáp nhanh:

− Dạ con đã nói như lời ông dặn nhưng cô này cứ xông vào.

Trung Thái thấy Như Sương, anh tái cả mặt. Sự tìm hiểu của Tâm Mi về cô thông qua anh, cùng sự hiểu biết của mình đã cho anh biết khá rõ về cô. Điều này làm anh thấy lo vì sự xuất hiện đột ngột của cô.

Anh vội nói:

− Cậu à! Cậu bị trễ rồi. Chuyện này để con lo cho.

Là người từng trải, ông hiểu Trung Thái đang che đậy một chuyện gì đó nên ông điềm tĩnh ngồi xuống salon.

Chỉ chiếc ghế đối diện, ông nói:

− Cô đây đã tự tiện xông vào chắc có chuyện gấp, cậu đâu thể mất lịch sự như thế. Cô ngồi đi chứ! Con cũng ngồi đi!

Ông đợi cho cả hai cùng ngồi xuống liền nói ngay:

− Nào, cô bé! Có gì nói đi! Tôi không có thời gian. Trước hết, cô là ai nào?

− Cậu à! Đây là Như Sương. Cô ấy... - Trung Thái vội xen vào.

− Cậu không hỏi con. - Ông nghiêm mặt với anh - Cô Như Sương trình bày mục đích đến đây của mình đi chứ!

Như Sương im lặng nãy giờ, bây giờ mới lên tiếng. Cô cười ngang ngạnh:

− Ông là Mai Chi Thâu, tỉ phú giàu nhất ở thành phố này?

− Cám ơn về lời khen. - Ông điềm tĩnh nhìn cô - Chẳng lẽ cô chỉ muốn xác nhận điều này khi đến đây?

− Và con gái của ông là Mai Nghi? - Cô nói tiếp.

Quả như mình đoán. Ông kín đáo quan sát cô. Mai Nghi đã xảy ra chuyện gì rồi.

Ông tỏ vẻ thản nhiên nhìn cô:

− Điều này có ảnh hưởng gì đến cô à?

− Không! - Cô so vai - Tôi đâu liên can gì. Tôi chỉ muốn nói cho ông biết là hôm nay con gái ông lấy chồng. Ông hãy đến mừng kẻo muộn.

− Như Sương! - Trung Thái quắc mắt - Cô thật độc ác!

Vẻ nóng giận của Trung Thái làm cho ông Thâu khẳng định lời nói của Như Sương là sự thật. Và ông đã hiểu ra nguyên nhân làm cho Trung Thái có những thái độ lạ lùng từ sáng giờ. Ông đã hiểu con gái mình đang bày trò gì, sự lo lắng cùng tức giận làm ông muốn nổ tung lên nhưng vì danh dự của con, ông cố dằn lại.

Thản nhiên nhìn cô, ông hỏi:

− Xin lỗi, cô Như Sương đây chắc là người thân thiết với "chồng" con gái tôi nên mới đến đây báo tin mừng này, có phải không?

− Ông.. - Như Sương đỏ mặt đứng bật dậy. Cô thừa thông minh để hiểu ông muốn ám chỉ chuyện gì.

− Cô đâu tốt dữ vậy phải không? - Ông nhìn cô mỉa mai.

Trung Thái ngồi im quan sát và thầm phục thái độ điềm tĩnh của cậu.

Ông nói tiếp:

− Có phải cô đến đây là muốn nói con gái tôi đã cướp người cô yêu?

Như Sương không ngờ ông lại sành đời nói đúng tim đen của mình. Cô nuốt nước bọt đứng dậy, trơ trẽn vứt tờ giấy xuống bàn:

− Đây là nhà thờ con gái ông làm lễ. Tôi tưởng ôgn là người biết điều sẽ đem con gái về dạy dỗ lại. Nào ngờ ông...

− Dạy dỗ? - Ông khẽ kêu lên như một sự ngỡ ngàng.

Trung Thái nhìn ông lo sợ. Anh không ngờ Như Sương biết sử dụng đòn tâm lý như vậy.

Ông Thâu vẫn thản nhiên nói tiếp:

− Cô bị nó giành mất người yêu chứng tỏ cô quá kém cỏi trong vấn đề tranh giành, chinh phục đàn ông đấy chứ! - Ông bật cười khan - Sao lại đổ lỗi cho tôi?

− Ông... - Cô tức nghẹn họng nhìn ông rồi lại nhìn Trung Thái.

Quá xấu hổ vì những lời miệt thị khôn khéo của ông nên cô đành bước nhanh ra cửa, bỏ về một nước.

Như Sương vừa khuất sau tường, ông đã lườm Trung Thái.

Giọng hằn học, ông nói:

− Con thấy chưa Thái. Bây giờ con vẫn muốn giấu cậu hả?

− Cậu à! - Anh nhăn nhó - Thật ra...

− Cậu không cần con nói nữa. - Ông đứng dậy dứt khoát - Chính cậu sẽ tự đến đó.

− Cậu à! - Anh cố ngăn ông - Cậu đừng nóng!

− Không nóng sao được. - Ông quát lên - Mày không nói thì để cậu tự lo.

− Được rồi, con nói... - Anh nhắm mắt lại để lấy can đảm - Nhưng cậu không được la Mai Nghi.

− Mày dám đặt điều kiện hả? Đợi tao xử nó rồi tới mày.

Trung Thái chưa kịp nói thì ông Thâu đã hầm hầm đi ra cửa. Vậy là tiêu đời Mai Nghi. Bây giờ anh có muốn cứu cô cũng không còn kịp nữa.