Chương 8
Đoàn xe đậu dài từ cổng nhà thờ ra đường. Bên trong thánh đường được trang hoàng lộng lẫy, đầy hoa và những dây màu sắc lóng lánh, tạo cho không khí vừa có vẻ nghiêm trang vừa vui nhộn.
Tất cả khách khứa đã sẵn sàng, chỉ thiếu có mỗi nhân vật chính, đó là cô dâu. Mọi người ngồi yên chờ, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa chờ cô dâu. Ai cũng có vẻ bình thản trừ chú rể.
Nguyên Gia đi tới đi lui làm cho bà Kim Huệ cùng Thanh Thư chóng cả mặt.
Bà mắng khẽ:
− Con có thể ngồi xuống được không? Thằng Vinh sẽ đưa con bé đến ngay mà.
− Phải đó! - Thanh Thư tiếp lời bà - Chưa đến giờ mà. Cậu đi qua đi lại, mọi người nhìn chúng ta kìa.
Lời của Thanh Thư mới làm cho anh nhìn xuống phía dưới. Quả thật, chắc họ rất tò mò muốn biết xem cô dâu là ai mà có thể chinh phục được anh.
− Cô dâu đến!
Giọng nhà báo Vinh vang lên làm cho ánh mắt mọi người đổ dồn về phía sau chiêm ngưỡng cô dâu.
− Đẹp quá! Cô dâu xinh quá!
Một vài vị khách đã trầm trồ khen ngợi Mai Nghi làm cho Nguyên Gia thấy hãnh diện lẫn ganh tị.
Anh nhìn cô dâu đang từng bước tiến về phía mình mà lòng đầy nôn nao, anh xao xuyến trước vẻ đẹp thơ ngây nhưng làm cho người ta ngẩn ngơ của người yêu.
Chỉ còn khoảng ba bước nữa là cô đến bên anh. Một cảm giác thật tuyệt vời khi lấy vợ. Nguyên Gia tự khen mình.
Nhưng chỉ còn bước cuối cùng để anh nắm tay cô thì một giọng nói đầy uy quyền mệnh lệnh vang lên:
− Không được làm lễ! Ai cho phép tổ chức lễ cưới này?
Ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía ông Thâu. Ông đang nện từng gót giày tiến về Mai Nghi. Cô vừa thấy cha thì hồn bay phách tán đến nỗi đánh rơi cả bó hoa trắng muốt xuống sàn nhà.
Mọi người đang ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra thì bà Kim Huệ cũng sững người khi nhìn thấy ông Thâu.
Ông ấy có một đứa con gái, cô gái đó.. chẳng phải là Mai Nghi ư! Phải rồi, tại sao mình không nghĩ tới chứ? Bà tự trách mình. Mình phải nghĩ tới điều này từ lâu rồi mới phải chứ!
− Cậu à! Cậu đừng làm thế mà!
Giọng Trung Thái như van lơn làm bà sực tỉnh nhìn lên thì đã thấy Mai Nghi bị kéo đi như một tù binh.
Sự việc quá bất ngờ đến độ Nguyên Gia không kịp phản ứng gì cả. Sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông trong bộ vest trắng sang trọng đã làm cho anh hiểu rõ ra được mọi chuyện.
Anh thụt lùi vài bước như lấy thêm sức mạnh, anh không muốn tin vào mắt mình nữa.
Trước mắt anh là một màu đen tối mịt. Mai Nghi, em đã lừa dối tôi. Em là gì của ông ấy mà năm lần bảy lượt ông ấy giúp em. Những lúc gặp ông ấy, em đều hoảng sợ. Điều này đã chứng tỏ em là...
Nguyên Gia lắc đầu không dám nghĩ tiếp nữa. Trong lòng anh là một cuộn tơ không mối gỡ. Tình yêu của anh bây giờ đã biến thành một viên đá lạnh ướp đầy thù hận.
Tại sao? Tại sao? Em lại lừa dối tôi? Anh tự chất vấn mình. Một câu hỏi gào thét trong tâm tưởng anh làm cho một giọt nước mắt vô hồn chảy xuống. Tại sao em lại hành động như thế? Ông ấy đáng tuổi cha chú của em cơ mà.
Anh đứng sững nhìn theo Mai Nghi, cặp mắt tối sầm giận dữ. Đôi môi mím chặt như nuốt vào lòng sự tức giận giết người, nhưng anh chỉ đứng yên.
Bà Huệ đẩy vai anh:
− Con phải chạy theo giữ nó lại chứ! Sao hôm nay con nhu nhược vậy?
Nguyên Gia lầm lì:
− Không cần phải níu kéo một người như vậy, để cô ta đi đi mẹ.
Bà Huệ sửng sốt:
− Con nói cái gì vậy?
Nguyên Gia cười nhếch môi:
− Cả mẹ và con đều là nạn nhân của cô ta, rồi đây cô ta sẽ trả giá.
− Cái gì?
Thấy Nguyên Gia bỏ đi, bà nhìn Thanh Thư.
− Nó điên rồi!
Nguyên Gia nghe hết, nhưng không hề ngoái đầu lại. Anh rời nhà thờ, lên xe mình lái thẳng ra đường. Khuôn mặt tối sầm trông như sắp giết người đến nơi.
Sau khi ra khỏi nhà thờ, ông Thâu đã biểu Trung Thái lái xe thẳng về nhà. Vừa về đến nơi, ông đã lôi cô lên phòng, ấn cô ngồi xuống giường, ông quát:
− Con mau thay bộ đồ chướng mắt này ra đi. Cha đợi con dưới lầu. Chúng ta cần nói chuyện.
Nói xong, ông giận dữ bỏ đi xuống. Trung Thái chưa bao giờ thấy ông giận đến thế nên hơi sợ. Anh bảo Dung Nhi pha một ly cam lạnh cho ông.
Đặt ly xuống bàn, anh nói nhỏ:
− Cậu à! Cậu uống nước đi! Đừng giận em nó nữa mà!
− Mày còn dám nói. - Ông chỉ tay vào mặt anh, quát lên - Anh chị Hai ở xa không về đây được giúp cậu. Cứ tưởng mày ở nhà sẽ trông nom nó, ai ngờ mày cũng đồng lõa với nó. Tao bị hai đứa bây làm cho tức chết mà.
− Cha! - Mai Nghi đã thay chiếc quần soóc Jeans, cùng chiếc áo thun bước xuống - Anh Thái đâu liên quan gì sao cha mắng ảnh? Mọi chuyện là lỗi của con đó.
− Vậy là lỗi của cha sao? - Ông tuy giận nhưng vốn dĩ cưng cô nhất mực nên cũng dịu giọng - Con ngồi đi!
Ông chỉ tay xuống chiếc ghế trước mặt:
− Lúc đầu con nói với cha thế nào? Con chỉ đùa thôi. Cha tưởng con ham chơi không ngờ... cha thất vọng quá.
Trung Thái thấy cậu có vẻ nguôi giận nên háy mắt với cô ra hiệu.
Mai Nghi hiểu ý liền ngồi xuống cạnh cha ôm tay ông nũng nịu:
− Cha à! Thật ra chuyện này không như cha nghĩ đâu. Thật tình lúc đầu chỉ là một trò chơi. Nhưng sau này chúng con yêu nhau thật lòng nên mới... mới...
− Không mới cũ gì cả? - Ông nạt ngang - Nếu yêu nhau sao con không đưa nó về đây gặp cha?
Cô áp má lên vai ông:
− Cha thương con thì thương cho trót đi cha. Con không làm vậy là vì con sợ anh ấy sẽ yêu của hồi môn hơn yêu con thôi. Cha đừng giận nữa nha cha!
Ông Thâu nghe con nói có lý nên đã nguôi giận, ông vuốt tóc con, giọng yêu thương:
− Cho dù là thế nhưng con cũng phải hiểu Nguyên Gia là một tay bay bướm. Con sẽ khổ một đời.
− Không có đâu cha! - Cô cố xúc động thật sự - Anh ấy đã vì con mà thay đổi rất nhiều. Cha hãy tin anh ấy như tin con đi cha!
− Đúng đó cậu! - Trung Thái đỡ lời cô - Con đã có dịp tiếp xúc với cậu Gia. Quả thật cậu ấy không như báo chí nói đâu cậu ạ! Con là phận anh, lý nào con lại đẩy em vào con đường đau khổ.
Mai Nghi kín đáo nheo một con mắt và giơ ngón tay cái lên tỏ ý hài lòng trước sự ăn ý của Trung Thái. Cô quay qua cha, làm ra vẻ ngoan ngoãn:
− Trước nay, cha luôn thương yêu, tin tưởng con. Lần này, con xin cha hãy tin con đi! Con không lầm người đâu.
− Không được! - Ông dứt khoát - Cha không thể gả con cho nó. Con bảo nó yêu con thế, sao lúc cha đem con đi nó không phản ứng gì, cứ đứng đó nhìn. Con trai gì yếu đuối nhu nhược vậy? Ngay cả vợ mình cũng không dám bảo vệ. Nếu yêu con thì nó không nhu nhược vậy đâu.
Mai Nghi nghe cha nói mới sực nhớ. Rõ ràng lúc cha lôi mình đi, hắn đâu có làm gì ngoài việc... nhìn. Thật ra thái độ đó là như thế nào?
Trung Thái thấy cô có vẻ tư lự nên lên tiếng:
− Cậu ơi! Cậu lao vào kéo cô dâu đi như chớp đến độ con người ta không kịp phản ứng gì, vậy mà cậu còn đổ lỗi cho hắn nữa.
− Phải.. phải... - Cô nghe Trung Thái phân tích có lý nên nói như pháo nổ - Anh ấy bị bất ngờ thôi!
− Con đừng có hùa theo nó! - Ông khẽ gắt giọng - Con gái của cha là ai nào? Đợi cho nó đến đây năn nỉ cưới con, cha sẽ suy nghĩ lại.
− Nhưng nếu anh ấy không đến thì sao? - Cô kêu lên - Con ở giá hả?
− Vậy thì phải xem bản lĩnh của nó.
Ông bước lên lầu, nhưng giữa chừng chợt đứng lại:
− Cho dù nó tốt thế nào đi nữa, thì cha cũng phải kiểm tra trực tiếp, chứ không phải nghe hai đứa nói suông. Đừng nghĩ tới chuyện cưới xin bây giờ!
Ông nghiêm khắc nhìn Mai Nghi:
− Con được chiều chuộng quá nên không còn biết sợ ai cả.
Mai Nghi tiu nghỉu nhìn ông, chứ không dám trả lời. Đợi ông lên lầu, cô đưa mắt nhìn qua Trung Thái, vẻ mặt vừa chán nản vừa khổ sở.
Nguyên Gia cố vịn vào tường để đi đến tủ lạnh lấy thêm bia.
Bà Kim Huệ nhìn dáng loạng choạng của anh mà nao cả lòng. Bước vội xuống lầu, bà cũng ngồi bẹp xuống sàn nhà với con trai.
Bà xót dạ nhìn con:
− Nguyên Gia! mấy ngày nay con cứ uống rượu, bỏ bê công việc cho con Thư. Con muốn hành hạ mình như thế nào đây?
− Mẹ! - Nguyên Gia xoay xoay lon bia trong tay hỏi một câu chẳng liên quan gì đến chuyện bà Huệ vừa nói - Bia này giả hay sao mà con uống sáng giờ cũng không say hả mẹ?
− Trời ơi! Con tỉnh lại đi con! - Bà kêu thảm thiết - Con buồn chuyện con Nghi, lúc nào con cũng nhớ nó thì con ma men có nhập vào người con chưa chắc con quên được nó, đừng nói đến mấy lon bia này.
− Con đã bảo mẹ không được nhắc đến cô ta rồi mà! - Anh hét lên giận dữ.
− Mẹ không nhắc thì con không nhớ chắc? - Bà ảo não - Nhìn con xem, tàn tạ lắm rồi đó, Gia ạ!
− Kệ con! - Anh xua mạnh tay bà - Cho vừa lòng con nhỏ "chợ trời" đó. Dám lừa dối con trong thời gian dài.
Anh quờ quạng đứng lên nhưng vì quá chén nên đã ngã phịch xuống.
Bà Huệ nói nhẹ:
− Con à! Tỉnh lại nghe mẹ nói nè!
− Con không nghe! Mẹ đi đi! - Anh gạt tay bà - Mọi người không ai thương con cả.
− Phải rồi, không ai thương mày cả. - Bà cũng la lớn. Bà biết chỉ có cách đó mới làm cho anh tỉnh lại. - Con bảo không ai thương con, vậy con có thương ai không? Lúc con Nghi bị lôi đi, con chỉ đứng trơ ra đó nhìn. - Bà chỉ mạnh vào ngực anh - Bản lĩnh người đàn ông của con đâu?
− Con... - Nguyên Gia thấy tức nghẹn ở cổ - Mẹ không biết chuyện thì thôi đi.
− Mẹ!
Tiếng gọi thân thuộc trong trẻo vang lên sau lưng làm bà Huệ mừng rỡ quay lại.
Mắt bà long lanh:
− Nghi! Đúng là con rồi. Con về rồi!
Mai Nghi thấy nghèn nghẹn ở cổ, cô xúc động ôm bà như một đứa con gái đi xa về.
Nguyên Gia nhìn cảnh đó mà thấy chua chát. Anh cố chống tay xuống sàn nhà đứng dậy xông đến túm lấy cô.
Anh lồng lộn như con thú bị thương:
− Cô còn đến đây hả? Mau cút khỏi mắt tôi ngay! Tôi căm thù cô.
Mai Nghi mở lớn mắt nhìn anh. Có nằm mơ cô cũng không nghĩ nổi. Nguyên Gia có phản ứng như vậy. Nhưng thấy dáng điệu khổ sở của anh, cô cố nhịn:
− Nguyên Gia! Em biết em có lỗi nhưng hãy nghe em nói. Em muốn giải thích với anh là...
− Cô câm miệng cho tôi nhờ! - Anh rít qua kẽ răng - Cút ngay cho tôi! Đi!
Kèm câu nói của anh là cái đẩy tay thật mạnh làm cô ngã dài xuống sàn nhà.
Bà Huệ thấy tình hình căng thẳng nên xen vào:
− Gia! Con điên hay sao vậy?
Bà vội đỡ Mai Nghi đứng dậy.
Mai Nghi nhìn những lon bia và tàn thuốc lăn lóc dưới sàn nhà mà thấy giận vô cùng. Cô sấn tới túm lấy áo anh như anh đã làm với mình, cô quên mất cả bà Huệ đứng đó, la lên:
− Anh có còn là anh không đấy hả? Trong khi tôi tìm đủ mọi cách thuyết phục để đến đây, thì anh lại ở nhà rượu chè be bét, anh không hề nghĩ gì đến tôi cả. Thật uổng công tôi mà.
− Cô còn muốn diễn tiếp vai tuồng của mình nữa sao? - Anh quát lên - Cô lừa dối tôi hết chuyện này đến chuyện khác. Cô biến tôi thành một thằng ngốc.
− Em xin lỗi. - Cô cũng rơi nước mắt theo anh - Nhưng em không muốn đâu. Em không nói với anh là vì em sợ...
− Đúng. Cô sợ... - Anh mở to mắt bấu chặt tay cô - Cô sợ phải sống cảnh chồng già vợ trẻ, cô sợ phải làm góa phụ khi ông ta chết mới tìm đến tôi phải không... phải không?
− "Cái gì?" - Mai Nghi kêu lên sững sờ. Có nằm mơ cô cũng không sao tưởng tượng nổi Nguyên Gia điên khùng như vậy. Cô lắp bắp:
− Thật không sao tưởng tượng nổi...
Mai Nghi im lặng. Một lúc sau, cô mới lên tiếng:
− Anh mới nói.. - Cô nhìn thẳng anh hỏi lại - Em không nghe lầm chứ?
Bà Huệ hiểu hậu quả lời nói của Nguyên Gia nhưng không kịp ngăn lại, đành bó tay đứng ngoài.
Anh nhìn cô vô cảm:
− Cô sợ phải đối diện với sự thật à! Một cô bé chợ trời như cô thì cần gì phải sợ?
− Anh im ngay cho tôi! không ngờ anh lại đánh giá tôi như vậy. Chuyện gì hiểu lầm còn tha thứ được, nhưng chuyện này thì không. Đầu óc tồi bại!
− Phải. Tôi tồi. - Nguyên Gia lại không kềm chế được mình nên hét toáng lên. - Vậy còn cô, chẳng lẽ cô không còn cách nào để sống hay sao mà lại phải lấy ông ta? Tôi cũng có thể cho cô những gì cô muốn mà. Thậm chí là hơn cả ông ta. Sao cô..
Bốp....
Mai Nghi tát thẳng vào mặt anh. Cái tát như trời giáng của cô làm Nguyên Gia tỉnh rượu. Anh trừng mắt nhìn cô. Định kéo tay cô lại cho một trận, nhưng Mai Nghi đã quay phắt người bỏ chạy ra khỏi nhà, mặc cho bà Huệ gọi lại. Nguyên Gia đứng nhìn theo chứ không phản ứng.
Rồi một ngày nào đó anh sẽ gặp Mai Nghi để thanh toán nợ nần với cô. Nhưng bây giờ anh chưa nghĩ ra cách gì để trừng phạt.
Bà Huệ lúc này mới lên tiếng:
− Thật mẹ không tưởng tượng nổi con có thể nghĩ như vậy! Mấy hôm nay mẹ tưởng con tức vì nó không nói trước là ba nó không biết, chứ đâu có ngờ con nghĩ điên khùng như vậy.
Nguyên Gia quay phắt lại:
− Mẹ nói gì?
− Nó là con gái ông ấy, hiểu chưa thằng điên? Đã cưới người ta mà còn không tôn trọng người ta. Nếu tin nó, thì con không nghi ngờ bậy bạ như vậy.
Câu nói của bà như một gáo nước lạnh tạt vào mặt làm Nguyên Gia tỉnh hẳn. Anh nhìn mẹ chăm chú:
− Mai Nghi là con gái ông ấy sao? Con gái à?
Bà Huệ hầm hầm nhìn anh:
− Chắc chắn Mai Nghi nó không dễ bỏ qua cho con đâu, con xúc phạm nó quá mức rồi.
Nguyên Gia nhíu mày, nhìn chăm chăm vào góc tường:
− Mai Nghi là con gái ông ấy, cô ta cành vàng lá ngọc như vậy sao?
− Chứ con nghĩ nó là cái gì?
Nguyên Gia mím môi không trả lời. Bây giờ anh lại có cảm giác khác, đỡ đau đớn hơn nhưng lại thấy bị xúc phạm. Mai Nghi coi thường anh đến nỗi giấu giếm sự thật về mình để thử thách anh. Trong chuyện này chưa chắc ai đáng giận hơn ai.
Thật bàng hoàng khi mãi đến tận ngày cưới mình mới phát hiện người yêu của mình là ai. Cô ta có thể dối gạt mình trong một thời gian dài như vậy sao? Vậy rồi sau này cô ta còn có thể gạt chuyện gì nữa?
Bà Huệ lên tiếng:
− Con qua nhà nó xin lỗi đi.
Nguyên Gia cười nhạt:
− Con phải xin lỗi một người coi thường con như thằng ngốc sao? Không bao giờ!
Bà Huệ không nói gì nữa, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Nguyên Gia chợt đứng bật dậy, bỏ đi ra ngoài. Cử chỉ nóng nẩy của anh làm bà thấy lo:
− Con định đi đâu vậy?
− Con sẽ hỏi chuyện cô ta Làm một lần cho sáng tỏ, sau đó muốn chia tay cũng được.
− Con điên à?
− Cô ta đã coi thường con rồi thì con cũng không luyến tiếc làm gì.
Bà Huệ nói như quát:
− Mẹ cấm con tìm nó lúc này! Con điên khùng bao nhiêu đó chưa đủ hả? Quậy tung lên thì được ích gì chứ? Ai đụng tới con thì con thấy trời như sụp tới nơi, vì con quen được nuông chiều rồi phải không?
Nguyên Gia như không chịu được nữa, anh đấm mạnh tay vào thành cửa sổ. Gương mặt đỏ bừng lên, anh thở mạnh:
− Mẹ để cho con yên đi mẹ!
Bà Huệ điềm nhiên:
− Con muốn yên thì đừng gây thêm chuyện nữa. Bình thường con bản lĩnh lắm mà, sao bây giờ dễ mất bình tĩnh vậy.
Nguyên Gia lầm lì:
− Con không thể nào bình tĩnh khi phát hiện mình bị coi như một thằng ngốc. Rõ ràng cô ta coi thường con ngay từ đầu. Vì cô ta là người đứng ra giải quyết chuyện rắc rối của con.
Anh nghiến răng:
− Nếu biết kết quả thế này, thà lúc đó con cưới Tina cho xong.
Bà Huệ nghiêm mặt:
− Càng nói chuyện càng thấy khó nghe!