Chương 8 (2)
Nguyên Gia nhìn đăm đăm ra sân, không trả lời. Những gì bà Huệ trách không làm anh bực tức, mà chỉ cần nhắc tới cái tên Mai Nghi là anh nổi điên lên. Chỉ muốn gặp cô ta để trút cho hết cơn giận.
Bà Huệ đủng đỉnh lên tiếng:
− Con thấy Mai Nghi coi thường con, thì nó cũng đang thấy như vậy đó. Thậm chí con còn xúc phạm nó gấp mười lần. Con nhận ra mình quá đáng không?
Nguyên Gia làm thinh. Gương mặt vẫn lầm lì như không muốn nghe. Nhưng bà Huệ vẫn thản nhiên nói tiếp:
− Nghi nó không có ý định dấu con về nguồn gốc của nó, vì nó thừa biết khi cưới nhau rồi là con sẽ biết. Cái đó không phải là coi thường hay xúc phạm, mà chỉ là ý nghĩ vụng về thôi.
Bà mỉm cười thản nhiên:
− Còn con thì gán cho nó nào là lấy chồng già, tham tiền, gian xảo. Giữa con với nó, đứa nào quá đáng hơn?
Bà ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:
− Phân tích tận cùng thì lúc nào con cũng bức hiếp nó.
Nguyên Gia nhếch môi:
− Con mà bức hiếp nổi cô ta.
Anh lầm lì nói tiếp:
− Cô ta là người dễ ăn hiếp lắm sao?
Bà Huệ điềm nhiên:
− Nói thẳng ra, con luôn là người kiêu ngạo. Có lẽ con thành đạt dễ dàng quá nên luôn tự cho mình quyền lấn lướt người khác. Con với Mai Nghi chắc sẽ gặp sóng gió không ít, nếu đứa nào cũng cao ngạo.
Nói xong, bà bỏ ra khỏi phòng, Nguyên Gia vẫn không quay lại nhìn. Anh đứng yên một chút, rồi lấy thuốc ra hút. Cảm thấy lòng dịu lại một chút, anh bắt đầu suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Nhưng bây giờ nhìn lại toàn bộ câu chuyện, anh không thấy trời đất quay cuồng hay nổi nóng nữa.
Nguyên Gia hơi cúi đầu nhìn xuống. Thật không hiểu nổi tại sao mình nói năng hồ đồ như vậy. Hết chuyện lại gán cho Mai Nghi chuyện lấy ông chồng đáng tuổi ba cô. Điên vừa vừa thôi. Quả thật khi nổi nóng, anh đã hành động không giống ai cả.
Có lẽ Mai Nghi bị xúc phạm ghê gớm. So ra những gì anh gán cho cô còn trầm trọng hơn nhiều. Như thế bảo Mai Nghi không cho anh cái tát sao được.
Nguyên Gia thở dài đứng dậy. May là anh đã không xông xáo đi tìm Mai Nghi. Nếu như lúc nãy gặp nhau, không biết mình còn ăn nói bậy bạ đến đâu. Sao mình lại có thể hồ đồ đến vậy?
Anh lấy máy ra bấm số của Mai Nghi, nhưng rồi lại thôi. Với tính nết của cô thì không thể chỉ nói qua điện thoại, cô sẽ không để anh kịp nói đến câu thứ hai đâu. Vì nếu kiên nhẫn thì không phải là Mai Nghi, nhất là bây giờ cô đang nổi nóng.
Mai Nghi bước vào phòng khách. Thanh Thư đang chờ cô. Mai Nghi nhìn quanh, rồi đến ngồi xuống salon:
− Tụi nhỏ đi đâu hết rồi chị?
− Chị gởi về bên ngoại chơi rồi.
− Chị hẹn em có gì không?
Thanh Thư kín đáo nhìn đồng hồ, rồi nói qua loa:
− Chuyện hôm đám cưới của em ấy mà.
Mai Nghi xịu mặt:
− Chẳng cưới hỏi gì nữa đâu chị. May là ba em cản. Nếu không em sẽ bị lầm người, còn khổ hơn nữa.
Thanh Thư khẽ nhướng mắt:
− Có một người chồng như Nguyên Gia mà gọi là lầm à?
− Có nhiều người tưởng như hào hoa phong nhã, nhưng đầu óc toàn ý nghĩ xấu xa. Có chồng kiểu như vậy...
Mai Nghi chưa nói hết câu đã im bặt rồi nguẩy đầu nhìn chỗ khác. Cử chỉ của cô làm Thanh Thư nhìn ra sân, rồi mỉm cười một mình.
Nguyên Gia đang lững thững đi vào. Anh chỉ nhìn thoáng qua Mai Nghi, rồi hỏi Thanh Thư:
− Tụi nhỏ đâu hết rồi nhỉ?
Thanh Thư mỉm cười:
− Lúc nãy Mai Nghi cũng hỏi một câu như vậy đó. Đúng là những người cùng tần số thì hay giống nhau.
Nguyên Gia bật cười. Nhưng Mai Nghi chỉ hơi nhếch môi một cái. Nguyên Gia nhìn qua cô, nhưng chỉ im lặng.
Thanh Thư chợt đứng dậy:
− Tới giờ tôi phải đi công việc. Khách tự tiếp nhau giùm tôi vậy nhé.
Nói xong, cô đi thật nhanh như không để Mai Nghi có thời giờ phản đối, mà Mai Nghi cũng không gọi lại. Cô đợi Thanh Thư khuất sau cửa rồi mới lẳng lặng đứng dậy, đi ra cửa.
Nguyên Gia vội bước tới chận lại:
− Ở lại nói chuyện một chút được không?
− Tôi phải về để chồng tôi trông.
Nguyên Gia phì cười. Nhưng lập tức cố nín, anh nghiêm mặt:
− Dù sao cũng nên ngồi lại phân tích xem lỗi của nhau có thể bỏ qua không?
"Đến mức này mà anh ta còn cố tình tránh né, kiêu hãnh quá mức". - Mai Nghi liếc Nguyên Gia một cái, rồi đẩy anh qua một bên đi thẳng.
Nguyên Gia vẫn cố đứng chận lại:
− Em muốn nghe xin lỗi phải không?
− Biết muốn cái gì không?
− Em nói đi.
− Muốn anh biến mất lập tức. Thấy mặt anh chắc tôi nổi khùng lên mất.
− Nếu không quá sợ mất em thì anh không đa nghi như vậy. Mấy ngày qua anh khổ điêu đứng, không lẽ em không bỏ qua được sao?
Mai Nghi nhìn thẳng vào mặt Nguyên Gia:
− Nếu bỏ qua thì sao?
− Anh sẽ tới ra mắt ba em, xin lỗi và xin cưới em một cách đường hoàng hơn.
− Tôi mà làm vợ anh chắc tôi sẽ mau xấu xí vì tức. Mà tôi thì đẹp thế này, đâu có ngốc mà để xấu vì một người kiêu căng như anh. Hứ! Nhìn cách xin lỗi cũng đủ làm tôi nổi giận.
Nói xong, cô đẩy thật mạnh, làm Nguyên Gia lạng người sang một bên. Nhưng dù thừa sức bắt giữ Mai Nghi, anh vẫn đứng yên nhìn theo. Anh hoàn toàn không có ý định bỏ cuộc. Nhưng xin lỗi trong lúc cô đang tức thì chẳng có tác dụng gì cả. Anh không hiểu Mai Nghi thì ai có thể hiểu hơn?
Ông Thâu đang ngồi đọc báo trên chiếc xích đu ngoài vườn thì Mai Nghi với chiếc áo đầm xanh trẻ trung từ từ bước đến ngồi cạnh ông.
Ông vuốt nhẹ tóc con:
− Mấy ngày nay sao con buồn quá vậy? Thằng tiểu tử đó không đến đây nên con buồn phải không?
Mai Nghi lập tức lắc đầu:
− Không có! Tại mấy hôm nay, chiều nào cũng mưa con không đi chơi được.
− Vậy thì đến chỗ mấy đứa bạn con chơi đi.
Nhưng cô không muốn gặp bất cứ người nào liên quan đến Nguyên Gia, cũng như những nơi anh có thể đến cô cũng không thèm, nên lắc đầu:
− Tụi nó còn phải đi làm thêm nữa cha à!
− Thế thì con hãy đến ngân hàng hay mấy cửa hàng đá quý phụ việc với anh Thái đi. Cứ ở nhà hoài, cha lo lắm. - Ông yêu thương nhìn cô - Con đã ốm đi nhiều quá.
− Cha ơi! - Cô cố cười lên - Bây giờ ốm là mốt đó cha.
− Thôi đi công chúa! - Ông mắng yêu - Cha không biết con nghĩ sao? Mà cha cũng đâu có khó khăn như vậy. Bảo nó tới gặp cha đi!
Cô lắc đầu:
− Thôi cha ơi! Có lẽ hắn quên con rồi cũng nên. Cái tên xấu xa như hắn, con không thèm.
Dung Nhi từ phía sau khép nép bước tới:
− Dạ thưa ông, có khách.
Mai Nghi nhìn cha:
− Hôm nay cha hẹn khách ở nhà hả cha?
− Không! Cha đâu có.. Ủa! Kim Huệ! - Ông quay lại ngạc nhiên nhìn bà Huệ - Em mới đến hả?
Mai Nghi sững người vì sự xuất hiện của bà và cô càng bất ngờ trước lời nói của cha:
− Cha! Cũng biết dì Huệ ư?
− Sao lại không! - Ông cười phấn khởi - Con thường hỏi mối tình đầu của cha là ai, bây giờ cha cho con diện kiến rồi đó.
− Thôi đi ông già! - Bà mắng khẽ rồi nhẹ nhàng cầm tay cô - Có người muốn gặp con.
Bà vừa dứt lời thì Nguyên Gia nấp phía sau chậu Nguyệt quế bước ra.
Anh gật đầu lịch sự chào ông:
− Cháu chào bác. Cháu xin lỗi vì hôm nay mới đến chào bác.
Ông Thâu nhìn sững anh rồi lại nhìn bà Huệ để hỏi xem người thanh niên này là ai.
Bà Huệ hiểu ý nên cười cười:
− Nó là con trai duy nhất của tôi và cũng chính là thằng nhóc không sợ trời sợ đất đã dám làm con gái anh nổi giận đó.
− Thì ra là vậy! - Ông đứng dậy chắp tay sau lưng bước tới đánh một vòng quanh anh. Cuối cùng, ông lừ mắt với anh - Thế này thì con Mai Nghi nhà tôi bỏ ăn bỏ ngủ cũng phải.
− Cha! - Mai Nghi kêu lên xấu hổ - Ai nói với cha con bỏ ăn bỏ ngủ vì hắn chứ?
Nói xong, cô chào bà Huệ, rồi đi thẳng ra đường. Nguyên Gia quay lại ông Thâu:
− Con xin phép bác, con muốn gặp riêng Mai Nghi.
Ông Thâu cười mỉm:
− Tôi muốn cấm cậu chắc cũng không được đâu. Cứ đi đi!
Đợi Nguyên Gia ra ngoài đường rồi, ông quay lại:
− Lâu rồi không gặp bà, không ngờ thời gian qua nhanh như vậy.
Bà Huệ cười bâng khuâng:
− Nhanh thật! Thật trước đây tôi không khi nào tưởng tượng có ngày con trai tôi cưới con gái ông.
− Thế nào? Bà định lúc nào thì tổ chức đám cưới cho tụi nhỏ?
Bà Kim Huệ đặt tách trà bóc khói trở lại bàn, trịnh trọng nhìn ông:
− Tôi đã tổ chức rồi! Ông nhàn rỗi quá nên đến phá đám. Bây giờ bảo tôi tổ chức gì nữa?
Ông Thâu nhăn nhó cười cầu hòa:
− Tại tôi không biết bà là mẹ của Nguyên Gia. Bà bỏ lỗi cho tôi.
− Chứ không phải ông muốn trả thù vì ngày xưa tôi đã phụ ông à?
− Không à! - Ông khẳng định - Tôi không phải là loại người đó à!
− Vậy thì ông nói đi! - Bà nghiêm mặt - Có gả con gái cho con tôi không?
− Không gả, tôi để làm gì? - Ông dễ dãi.
− Nhưng tôi có điều kiện. - Bà tréo chân làm vẻ nghiêm chỉnh - Ông phải để bên đàng trai lo mọi chuyện không được ỷ mình có tiền rồi làm nổi.
− Thật ra bà đến hỏi vợ cho con trai hay là đến ra lệnh cho tôi phải gả con gái đấy?
− Tùy ông.
Ông Thâu cười dễ dãi:
− Tôi có muốn cản con Nghi cũng không được đâu. Lúc trước, tôi thấy con bé đi quá đà, nhưng từ từ rồi cũng phải xuôi theo nó. Với lại, bây giờ thằng rể là con trai bà, tôi còn chỗ nào từ chối nó chứ. Nó khá lắm!
Bà Huệ không nói gì. Nhưng trong mắt có một vẻ tự hào mênh mông. Không phải riêng ông Thâu, mà bà cũng hết sức hài lòng vì cô con dâu là con gái ông.
Hai người ngồi như vậy thật lâu. Mai Nghi ngán muốn chết. Nhưng để thi gan với Nguyên Gia, cô cứ gọi hết ly này tới ly khác, làm như thích ăn hơn là quan tâm tới sự có mặt của anh.
Khi cô gọi tới ly thứ năm thì Nguyên Gia đưa tay chận ly kem của cô lại:
− Định không nói tới mặt anh hả? Giữ thái độ này đến chừng nào lận?
Mai Nghi làm thinh như không nghe.
Cử chỉ của cô làm Nguyên Gia hơi quê. Anh đưa mắt nhìn quanh. Thấy không ai nhìn, anh bèn nói tiếp:
− Gì thì gì, chửi cũng được, nhưng không được yên lặng nghe không?
Mai Nghi mở lớn mắt như ngạc nhiên:
− Nãy giờ anh nói chuyện với tôi đó hả? Có quen nhau sao?
− Thôi mà Nghi, anh xin lỗi. Nói chung, từ đầu tới cuối anh hàng động sai bét hết. Nếu không chịu xin lỗi thì em muốn gì, nói đi, anh chiều em hết.
− Đâu có muốn gì đâu.
− Thật không? Vậy thì hòa được chưa?
− Đó là cái tôi không muốn nhất.
− Vậy em muốn thế nào?
Nói xong, anh chận đầu ngay:
− Muốn gì cũng được, trừ chuyện chia tay đấy.
Mai Nghi hất mặt lên:
− Nhưng tôi có chồng rồi, làm sao mà quen với người khác được.
Nguyên Gia phì cười:
− Làm ơn đừng đay nghiến nữa có được không?
Mai Nghi làm thinh, xụ mặt nhìn Nguyên Gia. Lúc ở nhà mỗi lần nhớ tới anh cô nhớ như in vẻ gay gắt khi anh bảo cô ham tiền nên lấy chồng già. May là ba cô chưa có nghe, chứ không thì thế nào anh cũng được một trận tưng bừng. Ba cô không dễ dàng bỏ qua cho ai xúc phạm con gái ông đâu.
Nghĩ tới đó lại thấy tức, Mai Nghi đẩy ly kem ra, nghiêm mặt:
− Anh cứ nghĩ xin lỗi là mọi chuyện sẽ qua hết sao? Anh muốn làm hòa cũng được, nhưng còn cảm giác bị xúc phạm của tôi, anh xóa hết được không?
Nguyên Gia hơi cúi đầu:
− Cái đó chỉ là ý nghĩ nhất thời, anh hoàn toàn không nghi ngờ hay đặt nghi vấn về tư cách của em, hoàn toàn không.
− Những gì người ta nói đột xuất thường là ý nghĩ sâu kín của người ta.
Nguyên Gia khoát tay:
− Những gì người ta nói trong lúc nóng nảy không có nghĩa lý gì hết. Em biết sau đó anh hối hận tới mức nào không?
− Hối hận vì đã để người khác biết ý nghĩ của mình?
− Không, hối hận vì đã ăn nói lung tung, trong khi tính anh vốn không phải như vậy.
Không để Mai Nghi kịp nói, anh nói tiếp:
− Khi bị em giận, điều làm anh buồn không phải là sự gay gắt của em, mà là đau lòng vì đã làm em bị tổn thương. Anh nói xin lỗi nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trong lòng nặng hơn nhiều.
Mai Nghi ngồi im. Cách nói chân thành đó làm cô thấy mềm lòng. Cô chống tay trên bàn, mắt nhìn xuống ly kem, nhưng có vẻ dịu dàng chứ không gay gắt như lúc nãy.
Nguyên Gia dè dặt đặt bàn tay lên tay cô:
− Anh thật lòng xin lỗi, có thể bỏ qua không Nghi?
Mai Nghi rút tay lại, đứng dậy:
− Tôi cần thời gian để suy nghĩ, từ đây tới đó đừng có gặp mặt nhau nữa.
− Thời gian là bao lâu?
− Mười năm, chờ nổi không?
Nói xong cô bỏ đi ra cửa. Nguyên Gia ngồi sững người suy nghĩ. Một lát sau, anh mới nhớ chuyện tính tiền. Khi anh ra khỏi quán thì Mai Nghi đã biến mất trong một chiếc taxi vừa chạy qua.
Trên con đường đầy khói bụi và nắng gắt mà Trung Thái tưởng tượng như trong xe mình đang có tuyết.
Mai Nghi đang dựa vào anh ủ rũ. Trời nóng hừng hực mà cô lại khoác chiếc áo ấm bên ngoài trông chẳng giống ai.
Trung Thái nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô mà không nín được cười.
Anh vừa cười vừa nói:
− Cảm thấy thế nào? Anh nghĩ từ nay em chẳng dám ăn muỗng kem nào nữa.
− Ăn nữa mới sợ. - Cô nhăn mặt - Cũng may vừa về tới nhà em đã ói ra. Hơn một ký kem chứ ít ỏi gì cho cam.
Trung Thái vỗ vào vai an ủi:
− Được rồi! Bác sĩ đã nói không sao mà. Nhưng em giận gì mà ăn dữ vậy?
− Anh đừng hỏi mà! - Cô nói nhão nhoẹt - Em đang còn tức đây.
− Được rồi, không nói!
Anh cười hiền. Vì không có em gái lại con một nên Trung Thái coi cô như em, lúc nào cũng chiều chuộng.
Nhưng im lặng được một lúc thì anh lại đề nghị:
− Chứng mình đến Tâm Mi với Hạ chơi đi. Đã lâu em chưa gặp họ mà.
− Cám ơn anh.
Cô nhìn anh cảm động:
− Anh tốt với em quá. Lúc trưa anh không về đưa em đi bác sĩ chắc bây giờ em chết vì buồn rồi.
Anh phì cười:
− Giờ này còn đùa.
Thật ra, anh đâu tốt bụng dữ vậy. Mọi chuyện đều có lý do. Chẳng hạn như việc anh đề nghị ghé nhà Hạ và Tâm Mi bây giờ.
Xe vừa dừng trước cổng, Tâm Mi đã chạy ra vui mừng:
− Tao tưởng mày không đến nữa chứ! Từ lúc ở đám cưới về đến giờ mới được gặp. Vẫn khỏe chứ?
− Mày không thấy tao te tua cỡ nào sao còn hỏi? - Mai Nghi nhăn mặt.
Trung Thái và Tâm Mi vừa dìu cô vào trong đã nghe tiếng Hạ vọng ra:
− Không có gì! bọn em chỉ muốn nói với chị là sáng nay bọn em có việc không đến công ty giúp chị hoàn tất sổ sách được.
−.....
− Dạ vâng. Ngày mai bọn em sẽ đến, chị Thư thông cảm.
−........
− Chị nói sao? - Hạ cố tình nói thật lớn, cô ôm điện thoại áp vào tai mà mắt lao láo nhìn ra ngoài quan sát - Anh Gia không khỏe hả?
−....
− Anh ấy phải vào bệnh viện? - Cô hốt hoảng la lên - Có sao không chị?
−.....
− Trầm trọng lắm hả?
Giọng nói của Hạ càng lúc càng to và rõ, Mai Nghi nghe mà thấy lòng chùng xuống nặng hơn chì.
Tâm Mi nhìn Mai Nghi rồi nhìn Trung Thái, cười cười. Cô nói với bạn:
− Nghi! Mày ngồi đây để tao lấy nước uống.
Tâm Mi vừa vào phòng ăn thì Hạ cũng từ trong đó bước ra. Vừa thấy Mai Nghi, cô đã tỏ vẻ nửa mừng nửa lo:
− Mai Nghi! Mới tới hả?
− Ừm! Bọn mày vẫn khỏe hả? - Cô cố tỏ vẻ bình tĩnh - Lúc nãy nói điện thoại với ai thế?
− Đâu có gì - Hạ nhún vai - Tao.. tao.. thấy mày hình như không được khỏe nên tốt nhất là không biết.
Trung Thái ý tứ xen vào:
− Hạ à! Mai Nghi chỉ bị cảm lạnh, bệnh xoàng thôi. Có gì em cứ nói, không sao đâu.
− Anh Thái đã nói thế thì mày nói đi Hạ. - Tâm Mi mang nước ra đặt xuống bàn.
Hạ nhìn mọi người rồi nhìn Mai Nghi ái ngại, cô ngập ngừng:
− Anh Gia! Anh Gia... đêm qua phải cấp cứu ở bệnh viện. Chị Thư nói anh ấy uống quá nhiều rượu mà chạy xe nên..
Mai Nghi lắp bắp:
− Thế anh ấy.. ở.. bệnh...bệnh viện nào?
− Ảnh đã về nhà. Dì Huệ đưa về nhà theo dõi. - Cô cụp mi "đóng phim buồn" vẻ thật đau khổ - Có chết thì chết ở nhà.
Và lần này thì nước đã tràn thật. Mai Nghi đứng bật dậy lao ra xe như một mũi tên bắn đi hông tài nào thu lại. Cô hối hả:
− Anh tài! Mau lái đi!
Ngồi trong xe, Mai Nghi nhìn ra bên đường, trong lòng như lửa đốt. Cô run từ trong bụng khi hình dung tai nạn của Nguyên Gia. Cô nhắm mắt cầu nguyện như điên mà không biết mình đã nói những gì.
Xe dừng trước cổng, Mai Nghi hối hả bấm chuông. Nhưng trong khi chờ mở cửa, cô thử nắm tay kéo. Phát hiện cửa không khóa, cô mở ra và lao thẳng lên phòng Nguyên Gia.
Không nghĩ tới chuyện đi tìm bà Huệ. Cô đứng bên ngoài, gõ tới tấp vào cửa. Cánh cửa bật mở, rồi Nguyên Gia hiện ra, anh nhướng mắt nhìn Mai Nghi một cách lạ lùng. Điệu bộ cô hơ hải như bị ma đuổi, vẻ mặt nhớn nhác đỏ bừng. Anh nhìn cô từ đầu tới chân, nhíu mày không hiểu.
Mai Nghi cũng khựng lại, nhìn anh từ đầu tới chân, lắp bắp:
− Ủa! Chứ không phải...
− Không phải chuyện gì? Em làm sao vậy?
− Anh không có vào bệnh viện à?
− Anh vô đó làm chi?
− Vậy là.. thì ra...
Nguyên Gia cũng đoán lờ mờ, anh nghiêng đầu nhìn cô:
− Có ai đó nói với em anh vào bệnh viện à? Ai mà tốt bụng vậy?
Mai Nghi thở hào hển, mặt còn đỏ bừng vì chạy. Cô giương mắt nhìn Nguyên Gia:
− Anh không làm sao cả phải không? Thật là đáng giận, đùa lãng nhách. Tôi về! Hứ!
Cô hầm hầm quay ra. Nhưng Nguyên Gia đã nhanh tay kéo lại:
− Khoan! Chắc chắn anh không phải là tác giả trò đùa này. Mà nếu ai đó cố tình gạt em thì cho anh biết đi.
− Chi vậy?
− Anh tới cám ơn người đó.
− Hứ!
Nguyên Gia cười tinh quái:
− Nhưng em đã lo hết hồn phải không?
− Sao anh biết?
− Nhìn mặt thì biết.
Anh đứng sát vào người Mai Nghi:
− Em định đi đâu vậy?
− Về!
− Không được đâu, tới đây rồi anh không để về dễ dàng như vậy đâu. Em biết bây giờ anh đang muốn gì không?
− Muốn gì?
− Nếu vào bệnh viện mà được em lo thế này thì anh sẵn sàng.
Mai Nghi mím miệng để khỏi cười. Cô lườm một cái:
− Thích nói bậy thì ở đó nói một mình đi.
Cô đưa tay lên chận ngực. Không còn tâm trí đâu để bực mình. Cái chuyện ghê gớm nhất, điều làm cô hãi hùng nhất đã không xảy ra, những chuyện khác trở nên không còn quan trọng nữa.
Cô nguýt Nguyên Gia một cái:
− Này, anh đừng có làm bộ ngơ ngác! Có phải anh đạo diễn trò này không?
Nguyên Gia nhún vai:
− Không phải anh. Nhưng nếu nghĩ ra thì anh cũng sẽ làm. Này, ai vậy?
− Hỏi làm chi?
− Có phải bạn em không?
− Bộ anh không còn chuyện gì khác để quan tâm hả?
Nguyên Gia cười cười:
− Tất nhiên người anh quan tâm nhất đang đứng gần anh rồi. Anh chỉ muốn cám ơn ai đã giúp anh thôi.
Mai Nghi bặm môi:
− Mai mốt anh còn nghi ngờ bậy bạ nữa là.. good bye luôn.
Đôi mắt Nguyên Gia lấp lánh:
− Nói như vậy có nghĩa là đồng ý hòa nhau phải không? Có cần anh xin lỗi thêm không?
Mai Nghi nghinh nghỉnh mặt:
− Bao nhiêu đó đủ rồi, hơi bị dư một chút.
Nguyên Gia kéo cô ngồi trên chân anh, vòng tay qua người cô:
− Bây giờ sẽ không nhắc tới chuyện đó nữa nhé!
Mai Nghi háy anh một cái:
− Vậy sẽ nhắc chuyện gì?
− Em định bao giờ đám cưới? Anh định ngày rồi.
− Định lúc nào?
− Mấy hôm nay.
Mai Nghi nhướng mắt:
− Chưa biết em có dám không mà lo định ngày. Vậy anh tự kết hôn với anh đi.
− Nói chuyện nghiêm chỉnh đấy nhé!
− Em cũng đâu có đùa. Nhưng anh sẽ làm gì để đi tới đám cưới, chẳng nói gì với ba em cả à?
− Tất nhiên là anh sẽ tới ra mắt bác, sẽ thuyết phục để ba em gả em cho anh.
Mai Nghi mím miệng:
− Anh khỏi phải thuyết phục! Không chừng anh chịu cưới em, ba em sẽ gọi anh là ân nhân đó. Hàng đang giảm giá đây.
Nguyên Gia phì cười. Anh hơi siết Mai Nghi vào người, và tránh không để cô thấy ánh mắt tinh quái của mình. Anh đoán trò đùa này là của Trung Thái hoặc Hạ. Tuy có hơi kỳ một chút, nhưng nhờ vậy anh có dịp nhìn vẻ hốt hoảng táo tác của Mai Nghi. Nếu anh vào bệnh viện thật sự, không biết cô còn tơi tả tới đâu.
Chưa bao giờ anh thấy cô đáng yêu đến vậy. Và chắc hình ảnh lúc nãy sẽ làm anh nhớ đến mười năm sau nữa.
Buổi sáng Nguyên Gia thức dậy thật sớm vì hôm nay là ngày trọng đại nhất đời anh: đám cưới.
Tuy đã được "tập dượt" hai lần nhưng Nguyên Gia thấy hồi hộp lạ thường. Anh thắt xong chiếc cà vạt rồi ngắm mình trong gương tự nhủ: "lạy trời dù hôm nay có sập thì cũng hãy để cho con rước đâu rồi sập".
Bíp... bíp...
Nguyên Gia móc di động ra nghe:
− Alô.. Nguyên Gia đây.. Xin lỗi hôm nay tôi không thể...
Giọng Hạ vang lên:
− Anh ơi! Cô dâu bị vướng xoa-rê trượt chân, đi không được.
− Cái gì? Vướng xoa-rê trượt chân? - Anh sửng sốt kêu lên - Không đến nhà thờ được? Em có đùa không Hạ?
− Không hề.
− Em có nói lộn không vậy Hạ? Anh khó khăn lắm mới có ngày này đó.
− Chứ nó bị té bất tử, em biết làm sao bây giờ.
− Thì cứ tổ chức lễ cưới, bất quá anh sẽ dìu cô ấy.
− Không được nó thay đồ ra rồi.
− Tẩy trang thay đồ ra rồi? Mai Nghi không chịu đến nhà thờ?
Nguyên Gia bực mình vứt cái điện thoại lăn lóc trên bàn. Anh đi qua đi lại trong phòng suy nghĩ. Lần này mà không đến nhà thờ làm lễ được chắc mình bỏ xứ đi luôn quá.
Nghĩ thế nên Nguyên Gia tức tốc chạy xuống sân lấy chiếc xe hoa của mình phóng thẳng đến nhà Mai Nghi. Anh mặc cho bà Kim Huệ và vợ chồng Thanh Thư gọi khan cổ.
Reng... reng... reng...
− Trời ơi! Mi! Mày ra xem ai bấm muốn bể chuông nhà tao vậy?
Ông Thâu đúng lúc bước vào, giọng ông trịnh trọng:
− Mai Nghi! Cha nghĩ con phải tạm gác công việc ăn chả lụa lại để đến nhà thờ.
− Sao vậy cha? - Mai Nghi ngơ ngác nhìn ông, mút ngón tay còn dính tương ớt của mình, cô nói gọn - Hai con nhỏ này sợ con mặc đồ cưới không đẹp nên lúc sáng đâu cho con ăn gì? - Cô vừa nói vừa chỉ Hạ và Mi ngồi bên cạnh.
− Xin mọi người chú ý.. chú ý! Chú rể đến rước dâu... Đề nghị cô dâu bỏ miếng chả xuống!
Nguyên Gia ngượng ngùng vì bị anh họ chọc, anh đứng lặng im nhìn Mai Nghi. Hôm nay anh đã chọn bộ com-lê màu trắng đúng theo yêu cầu của cô, còn cô dâu của anh đang diện bộ đồ... lửng màu xanh có in hình con khủng long màu.
Cô đang sượng sùng nhìn anh. Mọi người cũng lịch sự rút lui tự lúc nào.
Cô ấp úng:
− Nguyên Gia! Em xin lỗi. Lúc sáng bước xuống thang lầu em bị té nên trật khớp rồi.
Cô giơ bàn chân sưng vù của mình lên làm bằng chứng.
Nguyên Gia cười thầm cho hoàn cảnh này. Tự dưng anh thấy anh và cô đúng là một đôi vợ chồng kỳ dị. Ba lần đám cưới, không lần nào không có chuyện.
Nguyên Gia vừa cười vừa nhấc bổng cô lên. Mai Nghi vội kêu la oai oái:
− Anh à! Làm gì vậy?
Nguyên Gia hồ hởi:
− Mình đến nhà thờ.
− Trời ơi! - Cô kêu lên thảng thốt - Em như vầy làm sao đến đó.
− Em không có duyên mặc áo cưới thì khỏi mặc.
Anh cười cười nói tiếp:
− Anh đã nói rồi, bằng mọi giá anh phải rước dâu.
− Nhưng em có đi được đâu mà làm cô dâu.
− Không sao cả, anh dìu em, cứ vịn anh mà đi, càng tình tứ chứ sao. Lên phòng đi, anh giúp em mặc áo!
Mai Nghi đẩy anh ra:
− Đừng có lợi dụng, để tụi nó giúp em là được rồi.
Nguyên Gia buông cô xuống, đi ra gọi mọi người. Anh bồng Mai Nghi lên phòng, rồi rút lui ra ngoài cho cô thay đồ.
Khoảng hơn nửa tiếng, cô dâu mới xuất hiện ở cầu thang, theo sau là Mi và Hạ hộ tống. Vì gấp quá nên cô dâu không trang điểm gì nhiều, nhưng nhờ vậy lại có cái đẹp riêng của nó. Một chút phấn, một chút son môi cũng đủ làm khuôn mặt tươi rói của cô xinh đẹp hơn.
Nhưng nếu cô có xấu đi, Nguyên Gia cũng chẳng quan tâm, chỉ cần đưa được cô đến nhà thờ. Nếu lần này không đám cưới được, chắc anh sẽ chết luôn ở nhà cô.
Lúc cô dâu xuất hiện ở nhà thờ, ai cũng quay lại nhìn một cách ngạc nhiên. Rồi phì cười. Cô dâu không đi được nên chú rể phải bồng từ xe vào nhà thờ. Tuy có hơi khác người một chút, nhưng lại lãng mạn dễ thương. Đâu phải cái gì khác người cũng đều là kỳ cục đâu.
HẾT