Ngày đá (tt) 10h26
Freddy thong thả dán một dải băng dính dài lên miệng ông ngoại và bà ngoại, trói chân tay họ lại, rồi quấn sợi dây thừng thật chặt vào đường ống bếp lò. Ông ta khoác chiếc áo vest da lên người, thò bàn tay vẫn nắm chặt con dao vào bên trong. Tidiane ngồi trên ghế tựa trong phòng khách, xoa bóp mắt cá chân, nhưng đó chủ yếu là cách để cậu cố gắng tập trung suy nghĩ về bất cứ điều bất hạnh nào có thể xảy ra. Freddy cúi xuống bên cậu.
— Chúng ta sẽ xuống hầm ngầm. Nếu chúng ta gặp ai đó trong tòa nhà và mi lên tiếng, ta sẽ thủ tiêu người đó. Nếu mi định chuồn trong cầu thang, thằng nhóc ranh ma ạ, ta sẽ quay trở lên căn hộ và chăm sóc ông bà ngoại mi. Mi hiểu rõ chưa?
Hai người đi xuống ba tầng của tòa nhà Poséidon mà không gặp người nào. Xuống đến thềm nghỉ, Tidiane đưa tay chỉ vào một cánh cửa bằng sắt màu trắng, bản lề hoen gỉ, trên đó một nghệ sĩ đô thị không chuyên đã dùng son đỏ xịt một dòng chữ chạy hết chiều ngang: Hell’s door⦾.
Freddy móc trong túi ra chùm chìa khóa mà ông ta đã lấy ở của căn hộ của ông ngoại Moussa. Theo lời chỉ dẫn của Tidiane, ông ta nhét chìa khóa số 29 vào ổ khóa rồi đẩy cánh cửa nặng nề.
— Đi trước đi.
Tidiane chưa bao giờ xuống địa ngục, ông ngoại vẫn cấm cậu làm thế, đây là lãnh địa của đám buôn lậu, những kẻ bán lẻ hoặc nghiện ma túy. Nhưng cậu nhớ lại những lời nói mới đây của ông ngoại, khi hai ông cháu cúi xuống cái miệng hố đen ngòm để tìm quả bóng. Nhiều kilomet hành lang, những cái hầm, mỗi hầm tương ứng với một căn hộ, cả những chỗ đỗ xe, những đường ống thoát nước, những cống ngầm.
Cậu ấn tay vào rơ-le của hệ thống chiếu sáng. Vài bóng điện, treo cách nhau chừng hai mét một, Tidiane thầm tính toán, chiếu sáng một cầu thang dốc và hẹp. Cậu cẩn thận đặt một bàn chân lên bậc thang đầu tiên. Cậu đã luôn cho rằng kho báu của mẹ cậu được cất giấu ở đây, đâu đó trong địa ngục này.
Rương đựng kho báu đó có phải là chiếc túi Adidas mà Freddy đang tìm kiếm không? Làm thế nào tìm ra được nó trong từng này kilomet hành lang? Cậu không thể dẫn Freddy đi lang thang lâu được. Và nếu nhờ phép mầu nào đó mà cậu phát hiện ra kho báu, thì mọi chuyện còn tệ hại hơn. Freddy sẽ không còn cần đến cậu nữa, ông ta sẽ thọc dao vào tim cậu rồi quay trở lên làm như thế với ông bà ngoại.
— Mày đang âm mưu gì thế? – Freddy nghiến răng hỏi. Đi nhanh lên.
Tidiane cảm thấy mũi dao nhọn gí vào lưng. Một cái thọc lét, một cái vuốt mèo. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, không hốt hoảng, như Alpha từng dạy cậu.
Trước khi sút một quả penalty. Để cho đầu óc trống rỗng. Thong thả. Hít thở chậm rãi.
Ông ngoại cũng đã kể với cậu về kho báu của ông nội ông, những bình vỏ ốc không còn giá trị gì, phải chăng Freddy cũng đang tìm cả kho báu đó? Ông ngoại đã kể cho cậu một điều khác nữa, khi Tidiane hỏi ông liệu kho báu đó có còn không, điều gì đó mà lúc ấy cậu không hiểu. Một điều quan trọng, mà cậu không nên quên. Điều đó là gì nhỉ?
— Đi đi, mẹ kiếp.
Tidiane chỉ bước xuống thêm một bước.
Di chuyển bình tĩnh, Alpha đã dạy cậu như thế. Lấy đà hai bước, không hơn. Nhìn về hướng khác để đánh lạc hướng.
— Tôi… tôi sợ. – Tidiane lúng búng. – Có chuột, hình như thế… Có cả bơm kim tiêm nữa, ông ngoại bảo thế. Thỉnh thoảng, họ ném xác chết xuống đây.
Trong lúc nói, Tidiane nhắm mắt, để làm quen. Hai mắt nhắm chặt, cậu hết sức cẩn thận bước xuống một bậc nữa, trong khi Freddy phá lên cười, tiếng cười dội lại trong khoang cầu thang bằng bê tông. Còn chừng hơn chục bậc nữa trước khi xuống đến tầng hầm. Tiếng cười của Freddy kết thúc bằng một tràng ho khàn đặc. Tidiane lại cảm thấy mũi nhọn của con dao ở lưng.
— OK, nhóc con, bây giờ thì đi nha…
Ông ta chưa kịp nói hết câu, hệ thống chiếu sáng đã tắt phụt. Ngay khi cầu thang chìm trong bóng tối, Tidiane bước tiếp, nhấc một chân, một bậc, nhấc chân kia, thêm một bậc nữa, cậu đã cách Freddy một mét, ông ta vẫn không hề nhúc nhích. Tiếng chửi rủa của ông ta át cả tiếng bước chân cậu.
Hãy cho con sức mạnh, mẹ ơi, Tidiane thầm cầu khẩn trong đầu. Hãy cho con mượn đôi mắt cú mèo của mẹ. Thêm một bước chân, thêm một bậc nữa, cách xa chừng gần hai mét.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Freddy lần mò đi ngược cầu thang lên trên, lao đến chỗ cái chấm sáng màu đỏ trên bảng điều khiển hệ thống điện.
Tidiane nhanh tay lấy từ trong túi ra chiếc khăn mùi soa, bọc ra ngoài nắm tay, nhắm vào một cái bóng sẫm màu hơn một chút dọc theo bức tường và đấm mạnh. Lớp vải giúp cậu bớt đau do thủy tinh vỡ đâm vào, trong khi bóng đèn treo trên tường vỡ tan.
Tiến lên nữa đi, Tidiane ra lệnh cho chính mình, đập vỡ mỗi bóng đèn mà cậu gặp trên đường. Cậu đã rèn luyện. Cậu nhìn được trong bóng tối. Ít ra là tốt hơn Freddy.
Cậu đập vỡ bóng đèn tiếp theo chưa đầy một giây sau khi Freddy bật công tắc. Con quái vật cầm dao chỉ kịp nhìn thấy bóng cậu dưới chân cầu thang trước khi những bậc thang cuối cùng chìm vào bóng tối. Ông ta rống lên điên dại. Tidiane nghe thấy tiếng cánh cửa địa ngục đóng sập lại.
Lúc đầu, cậu lo sợ cho ông bà ngoại. Nếu mày định chuồn, tạo sẽ chăm sóc họ, Freddy đã đe dọa như thế. Trừ phi ông ta quá thiết tha với kho báu, Tidiane đánh cược, với cái túi Adidas, ông ta quay trở lại là vì nó và tin chắc rằng Tidiane bị mắc kẹt như một con chuột trong mê cung này. Ông ta chỉ cần quay trở lên tìm thứ gì đó chiếu sáng, rồi lại trở xuống, tóm cổ cậu.
Tidiane cố gắng tiến lên càng nhanh càng tốt trong hành lang, quờ quạng, đặt tay lên một bức tường lạnh lẽo, ẩm ướt và dính nhớt, lần tay theo đường ống nhỏ chứa dây điện. Mắt cá cậu đau nhói. Cậu cảm thấy những cú chích điện râm ran ở đầu ngón tay. Tuy nhiên, cậu vẫn phải tiếp tục đi, đi và đập vỡ tất cả các bóng đèn cậu gặp.
Cho dù trong hầm ngầm này, cậu cũng chẳng có nhiều lối thoát hơn là trong một cái hang đào vào đá.
Đó chính là cách lập luận của Freddy.
Ông ta sẽ tìm thấy thứ gì đó để chiếu sáng, ông ta sẽ trở xuống, ông ta sẽ tóm cổ cậu.
10h11— Tôi phải nói chuyện với ông, Petar ạ.
Viên thiếu tá quan sát đám cảnh sát Rabat quay xung quanh Bamby Maal trong lúc cô đi xuống cầu thang máy bay. Một đoàn đón rước xứng đáng với một ngôi sao Hollywood, hay ít ra là một ngôi sao Maroc của trường quay Atlas.
Ouarzazate. Và chết…
— Khẩn trương lên. – Velika đáp. – Ngay khi cô nàng này đặt chân vào trong sân bay, tôi sẽ vào cuộc. Tôi không thích bị đám cảnh sát để ria mép đội mũ lưỡi trai chỉ có mỗi việc đón cô ta sau khi Ban hợp tác quốc tế đã làm hết mọi việc kia thì lại bị loại khỏi vòng chiến.
— Không phải ở đây, thưa sếp. Chỉ riêng chúng ta thôi…
Petar hoài nghi quan sát khu vực sảnh chờ. Những cảnh sát đầu tiên vẫn cách đó chừng ba chục mét.
— Xin ông đấy, thưa sếp. Chỉ một phút thôi. Là… là vấn đề sống còn đấy.
Julo đưa mắt nhìn về phía khu vệ sinh, ngay trước mặt họ. Sảnh B đã bị cảnh sát vô hiệu hóa từ cửa 10 đến cửa 16. Khu vệ sinh chắc chắn là vắng tanh. Petar đưa mắt nhìn lần cuối đám cảnh sát và nữ tù nhân, trước khi nhượng bộ:
— OK, nhóc, tôi đi theo cậu. Nhưng tôi hy vọng rằng không phải là để tiếp tục biện hộ với tôi nhằm bảo vệ người yêu của cậu. Lần này, tôi tin rằng cô ta không còn chút hy vọng nào. Nếu muốn hỏi cưới cô ta, cậu sẽ phải chờ chừng ba chục năm nữa đấy.
Petar miễn cưỡng đi theo anh vào khu vệ sinh. Trong khi Julo đóng cửa lại sau lưng, Petar lại gần khu bồn tiểu.
— Nào, bây giờ khi đã vào đến đây rồi… Nói đi, cậu có chuyện gì khẩn cấp cần nói với tôi thế?
Thiếu tá Velika bắt đầu cởi cúc quần, tập trung vào cái khóa, chỉ nghe viên phụ tá nói một cách lơ đãng.
— Thế nào, cậu còn chờ gì nữa thế? – Petar nhắc nhở.
Cuối cùng, Petar cũng quay đầu lại. Đôi mắt ông ta đờ ra sững sờ trong khi hai bàn tay đang định hướng dòng nước tiểu giơ lên theo bản năng.
Trước khẩu Sig-Sauer đầy đe dọa mà Julo đang nhắm vào ông ta.
— Cậu… cậu làm trò gì thế?
— Tôi rất tiếc, thưa sếp. Tôi không nghĩ ông là một kẻ khốn kiếp, chủ yếu là tôi cho rằng ông đang xoay xở theo khả năng của mình giữa đống bẩn thỉu mà ông rơi vào.
— Tôi không hiểu cậu đang nói linh tinh chuyện gì, cậu nhóc ngốc nghếch ạ. Hạ súng xuống và…
— Tôi chỉ nghĩ ông không muốn gặp rắc rối, và để đổi lấy một vị trí ngon lành, ông sẽ không để mắt quá sâu tới chuyện của đám người tị nạn này.
Petar bỏ tay xuống, kéo khóa quần, đánh bạo bước một bước đầy quả quyết về phía viên trung úy.
— Cậu làm chuyện ngu ngốc thế đủ rồi đấy.
— Stop, thưa sếp. Stop, nếu không tôi bắn vỡ đầu gối ông đấy.
Thiếu tá Velika dừng lại. Ông ta đọc thấy ánh quyết tâm trong mắt viên cảnh sát phụ tá. Gã ngốc này vẫn còn tin như đinh đóng cột vào những niềm tin của bản thân.
— Cậu định làm gì?
— Tùy cơ ứng biến thôi… Để cứu vãn những gì còn có thể cứu vãn. Có chuyện khẩn cấp, nhưng tôi không thể tin tưởng ông được. Tôi sẽ cố gắng để câu chuyện về gia đình Maal không kết thúc như một bi kịch. Ít ra tôi cũng cố gắng cứu sống đứa trẻ ngây thơ nhất trong gia đình này. Thế nên tôi sẽ lấy súng của ông, lấy một cặp còng tay và còng ông vào đường ống nước ở đây, sếp ạ. Đừng có tỏ vẻ anh hùng, chuyện đó không giống ông lắm đâu. Tôi cần đi trước ông năm phút, sau đó ông có thể gào hét và đám bạn bè cảnh sát hoàng gia của ông sẽ đến giải thoát cho ông.
— Cậu sẽ tự khiến mình bị sa thải đấy, nhóc ạ. Tại sao… tại sao cậu làm việc này?
Julo thong thả nhìn thẳng vào mắt cấp trên, rồi nói với ông ta một sự thật tuyệt đối.
— Đôi khi phải biết lựa chọn đứng về phe nào, sếp ạ.
Chưa đầy ba phút sau, Julo xuất hiện ở sảnh B. Vắng tanh. Viên trung úy đưa mắt lo lắng nhìn về phía đường băng. Vắng tanh.
Anh dồn sức chạy nước rút. Lao bốn bậc một xuống thang cuốn, chạy dọc theo những tấm thảm trượt trả hành lý trống rỗng và bất động. Một nhân viên hải quan trực trước cửa đầu tiên nhìn anh không tỏ thái độ gì, như thể anh ta đang tận hưởng cảnh yên tĩnh ở nơi này sau một vụ náo động ầm ĩ.
— Cô gái đó, chết tiệt. Cô gái trên chiếc Airbus từ Beyrouth? Cô ấy đâu rồi?
Anh chàng nhân viên hải quan nhún vai và trả lời bằng giọng không mấy liên quan.
— Họ đưa cô ấy đi rồi. Họ đỗ xe trước lối ra số 2, nhưng hẳn là giờ này thì họ đi hết rồi. Họ đưa cô ấy đến Sở Cảnh sát trung tâm Rabat.
Julo để mặc anh chàng nhân viên hải quan đứng đó mà không thèm nói cảm ơn, chạy về hướng lối ra. Anh phi nước đại trong sảnh, nhảy qua những sợi dây an ninh buộc hành khách phải đi vòng vèo vô ích, rồi không giảm tốc độ, trượt trên sàn nhà bóng loáng để vòng sát qua chỗ ngoặt cuối cùng. Anh nhìn thấy đằng sau cửa kính ở lối ra số 2 bóng dáng đám cảnh sát, những chiếc đèn hiệu đang xoay tròn, và xa hơn là xe buýt cùng xe taxi.
Chạy tiếp trước khi họ khởi hành! Anh chạy nước rút nhanh đến nỗi cánh cửa tự động mở ra không kịp. Anh khựng lại vừa kịp lúc, suýt thì đâm sầm vào nó. Khoảng nghỉ ngắn ngủi ấy cho phép anh hít thở, trong khi cái nóng ngột ngạt của đường phố, đối lập với không khí điều hòa trong sân bay ập vào mặt anh.
Một chiếc xe hòm của cảnh sát với cửa kính mờ đỗ trước lối ra. Không thể biết được Bamby có ngồi trong đó hay không. Julo dừng sững trước một sĩ quan trẻ tuổi người Maroc có dáng vẻ ngạo mạn, áo vest có gắn lon, mũ lưỡi trai kéo sụp xuống tận lông mày và ánh mắt đang tìm cách nhìn lên trên phần lưỡi trai, chẳng khác nào một con hươu cao cổ.
— Julo Flores, tôi là phụ tá tùy viên an ninh nội vụ ở Ban hợp tác quốc tế.
Viên sĩ quan cảnh sát hoàng gia nghi hoặc ngắm nhìn anh chàng cảnh sát trẻ tuổi mặc áo sơ mi nhàu nát mở phanh, người đẫm mồ hôi, tóc rối bù, nhưng những cảnh sát Maroc khác trên vỉa hè khẳng định Julo nói đúng. Họ biết anh.
— Tôi có chỉ thị của Bộ Nội vụ Pháp. – Julo nói đầy tự tin. – Tôi phải hỏi cung nghi phạm.
Đưa tay phác một cử chỉ, đại úy Hươu Cao Cổ ra dấu là chiếc xe hòm sắp sửa lăn bánh, điều đó có nghĩa là Julo phải chờ đến lượt mình, rằng nước Pháp không được ưu tiên, rằng anh ta đại diện cho luật pháp ở đất nước này, rằng bây giờ không còn là thời kỳ bảo hộ nữa. Ngài Hươu Cao Cổ diễn đạt được từng ấy thứ chỉ với cách nhấn mạnh cái vẫy tay bằng một cái nhăn mặt khinh khỉnh.
— Chính thiếu tá Velika cử tôi đến đây…
Tên họ cấp trên của anh bắt đầu gây ra căng thẳng. Cảm ơn, Petar. Ông quả là có tài năng khiến họ phải bực mình… Họ đề phòng.
— Ông ấy… – Julo ngẫu hứng ứng tác, không có bất kỳ kế hoạch nào trong đầu, chỉ ý thức được rằng anh phải đặt cược rất lớn, thật lớn, nếu muốn có được một cơ may. – Họ đã tìm ra những dấu vết trên các mạng xã hội… Một vụ khủng bố, ở Marseille… Đây là… – Lời lẽ tự bật ra, đáng tin cậy. – Đây là ngày khai mạc Hội nghị Frontex, hai mươi tám bộ trưởng châu Âu, chừng đó bộ trường châu Phi… Mẹ kiếp, họ khai mạc hội nghị đó trong chưa đầy tám giờ đồng hồ nữa, mà cô nàng này lại là một trong những yếu tố then chốt.
Đại úy Hươu Cao Cổ vươn cổ như muốn bẻ gãy các đốt sống cổ dưới vành mũ cứng. Anh ta vẫn tiếp tục trì hoãn, nhưng Julo biết mình đã thắng. Anh ta chẳng mất gì khi để anh trò chuyện vài phút với cô gái này. Ngược lại, nếu anh ta từ chối…
Anh ta mở cửa xe hòm.
— Thôi được rồi… Vào đi.
Lần này, chính Julo lại tỏ thái độ khinh khỉnh. Cảm ơn lần nữa nhé, Petar! Anh nhìn chòng chọc vào cả chục cảnh sát Maroc như thể tất cả bọn họ đang che giấu một người anh em Hồi giáo nào đó, rồi nhìn thẳng vào mắt Hươu Cao Cổ.
— Điều cô ta sắp nói với tôi là bí mật, không cần nói rõ với các anh.
Anh xoay tròn quanh ngón tay trỏ chùm chìa khóa của chiếc Renaud Safrane công vụ đỗ cách đó chừng trăm mét. Hươu Cao Cổ lưỡng lự lần cuối cùng. Julo cố gắng để không thúc đẩy nhanh mọi việc, mặc dù anh lo sợ nhìn thấy Petar hiện ra trong sảnh sân bay, hoặc bất cứ nhân viên hải quan Maroc nào nghe thấy lời kêu cứu của ông ta xuất hiện. Đại úy Hươu Cao Cổ cuối cùng cũng nhón ngón tay nhấc chiếc mũ lưỡi trai lên, ra hiệu đồng ý, rồi ra dấu cho bốn cảnh sát áp giải nữ hành khách trên chiếc xe hòm đến tận chiếc Safrane của Ban hợp tác quốc tế.
— Anh là ai?
— Trung úy Julo Flores. Cô hãy cụp mắt xuống, giả vờ do dự khi tôi nói với cô, và trả lời bằng những câu ngắn gọn thôi, họ đang nhìn chúng ta đấy.
— Anh đang giở trò gì vậy?
Bamby Maal ngồi trên ghế cạnh ghế lái, chiếc áo vest nam hé mở để lộ làn da nâu, mái tóc dài rối tung. Xinh đẹp như một phù thủy. Đôi mắt cô, lạnh lùng và đen thẳm như dung nham đã nguội, ánh lên vừa giận dữ vừa tuyệt vọng, được tô điểm bởi một lớp màn nghị lực căng trên nỗi đau khổ vô tận.
Julo thấy bên ngoài cô còn xinh đẹp hơn trên ảnh. Chỉ để đổi lại cuộc gặp riêng này, anh chấp nhận bị đuổi khỏi ngành cảnh sát quốc gia, bị kết tội trước một tòa án đặc biệt và bị dẫn giải đến trước một trung đội thi hành án.
— Em trai nhỏ của cô đang gặp nguy hiểm. Cư xá Olympe. Cô phải giúp tôi.
Bamby chịu trận. Đôi mắt cô ngấn lệ, nhưng vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào anh. Anh kín đáo khóa cửa xe rồi cắm chìa vào ổ khóa chiếc Safrane.
— Cô sẽ nói bằng một giọng dịu dàng, kiểu như lời chỉ dẫn trên GPS, và hướng dẫn tôi đến tận khu phố Cây Cam, rồi đến căn hộ của ông bà cô.
— Họ không nhìn chúng ta nữa. – Bamby khẽ nói. – Khởi hành đi, đi thẳng đến cuối đường, rồi rẽ phải!
Chiếc xe Safrane vọt đi trước khi bất cứ người nào trong số mười cảnh sát đứng trên vỉa hè kịp phản ứng. Julo đạp như muốn nghiền nát chân ga. Bamby bị hất ra sau, vạt áo vest mở phanh ra.
— Tập trung đi, chết tiệt thật! – Bamby hét lên.
Giọng cô chẳng còn chút gì là dịu dàng. Julo cố không nghĩ rằng mình đang điên còn cô nàng ngồi bên cạnh là nữ sát nhân đã giết chết hai người. Anh đánh lái sang phải.
— Rẽ trái, rồi sau đó lại rẽ phải, đó là đường ngắn nhất. Họ sẽ không đuổi theo anh bằng đường này đâu.
Julo làm theo. Khi anh lái xe, ngay cả Petar cũng đối xử với anh một cách tôn trọng hơn.
— Và đưa cho tôi một khẩu súng!
— Cái gì?
Julo nhìn thấy đại dương ở phía cuối đại lộ Hassan-II. Họ sẽ đến cư xá Olympe trong chưa đầy ba phút nữa. Anh ngoặt mạnh sang phải rồi nhân dịp đó để ngắm nghía nữ chiến binh ngồi cạnh trong vòng một phần tư giây. Anh đã chính thức phát điên một cách bệnh hoạn vì cô nàng này rồi.
Cô kết liễu anh.
— Tôi cũng thế, thưa quý ngài đẹp trai, tôi cũng có thể nhòm vào bên trong áo sơ mi của anh. Anh đang có hai khẩu súng. Đưa cho tôi một khẩu?
10h17Bằng nắm đấm được bọc cẩn thận trong khăn mùi soa, Tidiane đã đập vỡ các bóng đèn trong hành lang. Lần lượt dập tắt, hết nguồn sáng này đến nguồn sáng khác, dọc theo những bức tường của địa ngục. Cậu đã bị đứt tay, bị chảy máu, nhưng cậu mặc kệ, không nhìn rõ lắm trong bóng tối nên không thể biết rõ liệu chiếc khăn mùi soa trắng có bị nhuốm màu sẫm không, nhưng cậu cảm thấy lớp vải ẩm ướt dính dớp.
Không sao. Cậu không hề thấy đau. Cậu tiếp tục tiến lên trong những hành lang tối tăm, đề phòng bất kỳ chút sắc xám nào dù là nhỏ nhất. Đôi mắt cậu đã quen, cậu đã rèn luyện rất nhiều rồi. Cậu có thể nhận ra phần khung của các cửa hầm, những cái cửa đóng kín, những chỗ giao cắt ở cuối các lối đi dài, sáng hơn một chút. Cậu đi càng lúc càng nhanh. Mà chẳng được ích lợi gì.
Cậu đang đi vòng vòng.
Vài giây sau khi Freddy ngược lên cầu thang và đóng cánh cửa lại sau lưng, Tidiane đã nhìn thấy quả bóng Maroc cúp vô địch châu Phi 2015. Nó đã lăn xuống giữa hành lang. Tidiane để mặc nó ở đó, như một dấu mốc, rồi tiếp tục bước đi tìm một lối thoát khác. Cậu đã đi theo tất cả các hành lang, rẽ phải, rẽ trái, Cố gắng không bỏ qua bất cứ lối đi nào… rồi lại gặp lại quả bóng của mình.
Lời khẳng định khủng khiếp cho linh cảm của cậu. Cậu đang đi vòng vòng! Không có lối thoát nào khác.
Lần này, cậu nhặt con thú bông bằng da của mình lên.
Cậu đang đứng ở đầu hành lang dài đầu tiên, nối với cầu thang, thì nhìn thấy ánh sáng.
Freddy!
Tidiane áp mình vào tường. Trong bóng tối dày đặc, Freddy không thể nhìn thấy cậu, nhưng Tidiane nhìn rõ mồn một ngọn đuốc của con quái vật cầm dao, một trong những ngọn đuốc mà ông ngoại Moussa thắp trên ban công vào ban đêm để xua muỗi. Ngọn lửa nhảy nhót cách mặt ông ta chừng vài centimet, như trong những bộ phim về thời Trung cổ, khi những tên đao phủ đến tìm tù nhân trong nhà ngục trước khi tra tấn họ. Freddy bước đi chậm rãi, chiếu sáng từng ngóc ngách trên đường ông ta qua. Hẳn là ông ta đã xem sơ đồ. Ông ta biết rằng cậu không có chỗ nào để trốn thoát. Rằng cho dù con mồi của ông ta có chạy nhanh đến mức nào, cuối cùng ông ta cũng sẽ tóm được nó.
Cùng với kho báu, hoặc không.
Tất cả các rào chắn địa ngục đều bị khóa. Tidiane đã nhiều lần đi qua từng lối đi, xoay từng tay nắm, đẩy từng cánh cửa mà chẳng cánh cửa nào nhúc nhích.
Không có dấu vết của bất kỳ chiếc túi nào!
Cậu nhón chân di chuyển trong khi ngọn đuốc tiến lại gần. Cậu có thể nhìn thấy ngọn lửa từ xa và biết được sự hiện diện của Freddy, đó chính là vận may của cậu, cậu luôn có thể vượt trước ông ta một đoạn hành lang.
Trong bao lâu nữa? Trước khi Freddy đi nhanh hơn? Trước khi ông ta căng tai ra để lắng nghe tiếng bước chân của cậu dù là thật khẽ? Trước khi ông ta dừng lại, lựa chọn một đường khác, và bắt gặp cậu? Cậu đã cầm chắc phần thua rồi!
Tidiane ôm siết quả bóng vào người. Vũ khí duy nhất của cậu. Cậu trông mong làm được gì với nó? Tidiane quay trở vào một hành lang tối om, bước đi, bước đi, mỗi bước chân lại lo sợ phải nhìn thấy ngọn đuốc hiện ra trước mặt, lo sợ có một bàn tay đặt lên vai cậu, Cố gắng gây càng ít tiếng động càng tốt.
Một tiếng hét khiến cậu giật mình. Tiếng hét vang ra từ bên trong bức tường bên phải cậu; hay từ trên trần? Một tiếng cú kêu, Tidiane có thể thề là như thế.
Cậu bước tới, và đột ngột ngã sõng soài.
Để không đập mặt xuống đất, vào khoảnh khắc cuối cùng, cậu để tuột quả bóng khỏi tay, nó lăn đi vài mét. Tidiane không hề kêu. Nền đất mềm mại đã giảm nhẹ lực va chạm. Cậu có cảm giác mình vừa ngã sấp vào cảnh im lặng hoàn toàn. Giày cậu vấp vào thứ gì đó, như thể vừa bị ai đó ngáng chân. Ngồi xổm, cậu phủi bụi, rồi hiểu ra.
Một cái rễ cây!
Cậu quờ quạng lần sờ hình thù của nó, đồng thời thầm phân tích các thông tin mà đầu ngón tay cậu gửi trả về. Cái rễ tiếp tục bò trong hành lang, trước khi bám dọc theo bức tường, rồi leo ngược lên trên, phía trần hành lang. Tidiane nhớ đến tiếng cú kêu mà cậu vừa nghe thấy.
Cây cam! Chắc chắn là cây cam! Địa ngục trải rộng bên dưới khoảnh sân của cư xá Olympe, hẳn là người ta đã xây những cái hầm xung quanh gốc cây, nhưng theo thời gian, rễ cây đã làm một số hầm bị biến dạng. Tidiane thuộc lòng khoảnh sân cư xá Olympe, cậu biết rằng không có cửa nào mở ra mặt bên ngoài để có thể lách giữa thân cây và lớp nhựa đường, ngoại trừ các cửa cống, tuy nhiên chúng quá nhỏ. Nhưng có thể cây cam đã đào một cái lỗ bên dưới, giống như nước trong các hang động, một khoảng không gian đủ để cậu ẩn nấp chăng?
Cậu tiếp tục bò bốn chân và nhận ra rằng giữa các rễ cây, những viên gạch đã bị tách khỏi mạch vữa, tạo ra một chỗ trốn dưới chân tường, gần như không thể nhìn thấy từ hành lang, nhưng đủ lớn để cậu có thể lách vào! Tidiane bò tiếp. Cậu không nhìn thấy chút ánh sáng nào từ ngọn đuốc ở cả hai đầu hành lang, nhưng vẫn tiếp tục bò, cho đến khi vào hẳn trong chỗ ẩn nấp dài và hẹp đó. Cậu co rúm người lại. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình được an toàn. Tim cậu bắt đầu đập chậm dần. Những ý nghĩ trong đầu cậu có vẻ trật tự hơn, mặc dù chúng vẫn tiếp tục quay cuồng chẳng khác nào đôi cánh của một con bướm hoảng hốt.
Có thể Freddy sẽ đi qua chỗ ẩn nấp mà không phát hiện ra, như cậu cũng đã làm nếu không vấp phải cái rễ cây chăng? Có thể cậu sẽ thoát được khỏi tay ông ta chăng? Có thể… Giọng nói của ông ngoại Moussa đột nhiên vang dội giữa mớ suy nghĩ rối tung của cậu, chẳng khác nào một mẩu giấy cũ mà ta tìm thấy khi sắp xếp đống đồ.
Lúc này, từng từ quay trở lại trong đầu cậu, lời khuyên của ông ngoại mà lẽ ra cậu không được quên:
Cháu sẽ tìm thấy kho báu, kho báu thực sự… ở nơi là gốc rễ của chúng ta.
Thế nếu ông ngoại cố tình dùng từ đó thì sao? Rễ. Như một bí mật quá nặng nề mà ông không muốn cháu ngoại mình phải mang, một câu nói hai nghĩa mà cậu chỉ hiểu khi đến thời điểm thích hợp, đúng vào khoảnh khắc cần thiết?
Hai bàn tay Tidiane lục tìm trong bóng tối. Trước mặt cậu, đường hầm thu hẹp lại, chỉ vừa đủ chỗ để luồn một cánh tay vào. Cậu quờ quạng, thọc sâu cánh tay cho đến khi vai cậu tưởng chừng bị xé rách bên mép những viên gạch sắc cạnh. Tim cậu đột nhiên nẩy lên, đập vào lồng ngực cậu cũng mạnh như đầu cậu va vào trần hầm.
Đầu ngón tay cậu vừa cảm thấy một vật!
Lạnh. Mềm. Một cái túi! Bằng da hoặc bằng nhựa.
Cố hết sức để hành động thật chậm rãi và thật khẽ khàng, cậu tìm cách kéo nó về phía mình. Chiếc túi nặng nề, bị mắc kẹt, như thể nó đã nằm ở đó không hề nhúc nhích suốt nhiều năm trời. Hết milimet này đến milimet khác, cuối cùng Tidiane cũng lôi được nó ra. Khi rốt cuộc cũng cầm được nó trong tay, cậu cố sức quay nghiêng người, mặc cho lưng và sườn bị cào xước, chiếc áo thun Barrada bị những viên gạch sắc cạnh xé rách, để ôm chặt cái túi trước bụng, giống như một con chó bảo vệ khúc xương nó vừa đánh cắp.
Chiếc túi đóng kín.
Tidiane lưỡng lự hồi lâu, dò xét cảnh im lặng, co chân lại để người ta không thể nhìn thấy cậu từ hành lang.
Không có dấu hiệu nào của Freddy…
Nhẹ nhàng, Tidiane ấn vào chiếc nút nhỏ trên đồng hồ đeo tay. Một tia sáng nhỏ chiếu sáng nơi ẩn nấp của cậu. Cậu phải gí sát mặt đồng hồ vào túi mới mong nhìn thấy thứ gì. Cậu di chuyển luồng sáng nhỏ xíu từng centimet một, và cuối cùng nhìn thấy ba chiếc lá nhỏ màu xanh bị cắt bởi ba đường kẻ ngang. Đương nhiên là cậu biết logo này, cậu đã nhìn thấy nó trên trang phục thi đấu của đội Olympique de Marseille: Adidas!
Chỉ căn cứ vào khối lượng của nó, cái túi này có thể chứa đến hàng trăm món đồ bằng vàng.
Tidiane tiếp tục lắng nghe sự im lặng, trong vài giây mà cậu tưởng như dài đằng đẵng, trước khi tìm cách mở khóa túi.
Nó mở ra không chút khó khăn. Không gây bất cứ tiếng động nào, mặc dù cậu có cảm giác tiếng tim cậu đập vang vọng trong căn hầm cũng ầm ĩ chẳng khác nào tiếng tim của các em bé khi siêu âm. Chỉ cần cậu thong thả. Cậu tỉ mỉ kéo khóa cho đến khi miệng túi mở hẳn ra. Xong bước đầu, Tidiane thở phào.
Cậu nghiêng đầu đưa đồng hồ vào bên trong túi, để xem xét từng chi tiết của cái kho báu bằng ngọn đèn laser mini. Quầng sáng yếu ớt chỉ chiếu rọi được vài centimet, nên cậu không thể chỉ một lần mà khám phá hết được toàn bộ những thứ chứa trong túi. Tidiane xua đuổi ý định thọc tay vào túi để sờ nắn toàn bộ mớ chiến lợi phẩm, giống như những tên cướp biển đào được một cái rương và để cho tiền vàng rơi xuống như mưa giữa các kẽ tay. Quá mạo hiểm, quá ồn ào. Tuy nhiên, cậu thèm làm thế chết đi được.
Tia sáng mỏng manh chiếu sáng lần lượt những sợi dây chuyền vàng, những chiếc nhẫn, những chiếc vòng tay, những món đồ trang sức lấp lánh kim cương và đá mà cậu nghĩ là đá quý, những chiếc đồng hồ, những chiếc bút bằng bạc, những chiếc ví da. Bàn tay Tidiane sục sâu thêm trong đống của cải lấp lánh. Chiếc đèn mini của cậu soi vào những cặp kính mạ vàng, những chiếc nút cài áo vest, những đồ vật nhỏ bằng ngà giống như những cái bùa, những chiếc bật lửa, những đồ vật còn nhỏ hơn thế nữa.
Tidiane cố nén một cơn buồn nôn. Những chiếc răng bằng vàng! Cậu nhớ đến bài học lịch sử mà cô Obadia đã dạy cả lớp, về cuộc chiến vĩ đại đã qua, khi cô kể với cả lớp rằng trước khi xả hơi ngạt vào người Do Thái, người Digan và người tàn tật trong những phòng tắm giả mạo, quân phát xít sẽ lấy tất cả những đồ vật có giá trị trên người họ. Và khiến họ tin rằng sau đó chúng sẽ trả lại cho họ.
Tidiane quan sát kho báu, say sưa, ghê tởm. Phải chăng tất cả những đồ vật này từng thuộc về những người mà sau đó người ta đã giết hại? Phải chăng chính vì điều này mà kho báu của mẹ cậu bị nguyền rủa? Cậu những muốn nhìn sâu thêm vào lòng hố tối tăm để xem xét kỹ hơn.
Đột nhiên, như thể lời ước nguyện của cậu đã được nơi nào đó trên trời nghe thấy, toàn bộ kho báu sáng lên.
Đột nhiên, trong khe hầm nơi Tidiane đang nằm co quắp, hàng trăm đồ vật bỗng bừng sáng lên.
Một thoáng sau, Tidiane cảm thấy hơi nóng đằng sau, một hơi nóng dữ dội, như thể người ta vừa châm một ngọn lửa dưới chân cậu. Như thể ở cửa cái lò nơi cậu đang bị mắc kẹt, tất cả các ngọn lửa của địa ngục đều đã được thắp lên.
10h18— Giải thích cho tôi nghe đi, Velika.
Thậm chí không chờ những lời xin lỗi của Petar, Jourdain Blanc-Martin lấy làm tiếc vì hai ngàn kilomet đang ngăn cách ông ta với thiếu tá cảnh sát thuộc Ban hợp tác quốc tế Pháp ở Rabat. Có lẽ ông ta sẽ rất vui thích nếu được giáng một cú vào mặt viên cảnh sát, người hẳn sẽ chịu đựng cú đấm mà không ý kiến gì, chỉ cắn môi và xin lỗi một cách nhạt nhẽo.
— Giải thích cho tôi nghe xem tại sao lại có một chiến công như thế, thiếu tá. Yan Segalen đã cài bẫy cô ả đó, tôi đặt cô ta lên khay để dâng cho anh, anh huy động ba chục cảnh sát ra tận đường bằng sân bay Rabat, thế mà lại không thể tóm cổ cô ta?
— Tôi không thể dự đoán được rằng phụ tá của tôi…
— Nghe tôi nói cho rõ này, Velika. – Blanc-Martin cắt ngang. – Tôi làm công việc của mình, tôi tuân thủ phần việc của mình trong hợp đồng. Tôi điều hành thị trường nhập cư bất hợp pháp tốt hơn Frontex hoặc lãnh sự quán. Tôi tránh cho anh không ít rắc rối, tôi tin là thế, và đổi lại, tôi chỉ yêu cầu người ta để cho tôi yên! OK? Đừng quên rằng anh sẽ không bao giờ đạt được chức vụ ngon lành đó nếu không có tôi, Velika ạ. Nếu anh tha thiết muốn giữ chức vụ đó, hãy tìm lại con bé đó. Tìm lại nó nhanh lên, và bằng bất cứ cách nào. Chúng ta phải kết thúc vụ việc với gia đình Maal, anh có hiểu không? Anh chịu trách nhiệm về lũ trẻ trong khi tôi chịu trách nhiệm về người mẹ, chuyện đâu có phức tạp cho lắm nhỉ? Chuyện có phức tạp không, hà thiếu tá, chuyện có phức tạp không?
— Không. – Petar Velika thừa nhận.
Jourdain Blanc-Martin gác máy. Sáng nay ông ta cần phải bình tĩnh. Thanh thản. Hội nghị chuyên đề Frontex sẽ khai mạc tối nay. Ông ta phải trau chuốt bài diễn văn, chuẩn bị nói chuyện trước mặt năm chục bộ trưởng và nguyên thủ quốc gia. Ông ta không có thời gian để lãng phí với những mối lo quản trị, cũng không có thời gian với gã Adil Zairi chẳng biết từ đâu xuất hiện trở lại để làm việc dọn dẹp thay cho ông ta, hoặc với nhúm người Bénin chết đuối đêm qua, chuyện mà tất cả mọi người đều không quan tâm. Nói cho cùng, cái chết của họ có thể mang lại cho ông ta một lời mào đầu rất xúc động trong bài diễn văn tối nay. Kinh nghiệm dạy cho ông ta biết rằng những xác chết mới tinh này chính là nguyên liệu chủ yếu cho công thức nấu món tình thương nhân đạo.
Chân trần, ông ta bước đi trên những ván gỗ teak đã được hun nóng ngoài hàng hiên. Có lẽ ông ta sẽ có thời gian để nghĩ về chuyện này khi bơi trong bể vào buổi sáng, nhưng trước hết, ông ta phải cắt đứt gốc rễ của nhà Maal. Ông ta bước thêm một bước ngoài hàng hiện và gọi vào máy liên lạc nội bộ.
— Ibra và Bastoun, tôi cần hai người. Lên đây.
Hai gã tay chân đang chờ ở cửa ra vào hàng hiên ghép kính màu đầy nắng, giữa bể bơi và những chiếc ghế vải gập, bất động, hai tay khoanh trước lồng ngực cuồn cuộn cơ bắp, trong tư thế của những bảo vệ bãi tắm kiên nhẫn và cảnh giác. Blanc-Martin kiểm tra để chắc chắn rằng Safietou không ở gần đó rồi đổ bỏ bữa sáng, đi vài bước về phía họ. Qua ô cửa lửng bằng kính, ông ta đưa mắt về phía những tòa tháp cao sừng sững trên bờ biển.
— Tôi ra lệnh cho hai anh đi dạo một chút. Vài phút rồi quay lại đây. Một cú nhảy nữa đến khu Les Aigues Douces. Tòa H9, tầng 8. Nhưng lần này, hai anh không chỉ dừng ở việc lục tung mọi thứ.
Trước ánh mắt vô cảm của Ibra và Bastoun, ông ta bước thêm một bước về phía họ, chỉnh lại thắt lưng áo choàng tắm, kiểm tra thêm lần nữa để chắc chắn rằng chỉ có ba người bọn họ, rồi rít lên thì đúng hơn là nói.
— Giết cô ta đi!
10h41Alpha không tin vào phép mầu, cũng không tin vào bùa ngải lẫn tất cả những điều mê tín dị đoan thường chỉ phục vụ cho việc lợi dụng sự cả tin của những kẻ u mê. Tuy nhiên, điều đó không ngăn cản cậu đeo cái hình tam giác bằng gỗ mun trên cổ, nghĩ đến Bamby, thỉnh thoảng chạm tay vào nó, như thể thứ bùa này có thể kết nối cậu với chị gái và bằng cách đó họ có thể hợp nhất sức mạnh lại với nhau.
Họ đã chờ nhiều phút liền ở ngã tư giao giữa phố Papin và phố Gambetta, trong nhà chờ xe buýt, rình rập cổng biệt thự Lavéra.
Alpha chỉ tin vào sức mạnh kết hợp với mưu mẹo. Hai yếu tố này đã cho phép cậu thực hiện phần đầu tiên trong kế hoạch của mình, tại Maroc. Cậu biết rõ từng địa điểm ở đất nước này, nắm chắc thói quen của cảnh sát, những kẻ đưa người vượt biên, những mạng lưới người di cư bất hợp pháp, cậu có thể làm chủ được từng bước. Nhưng ở đây, trên đất Pháp, cậu chỉ có thể tin tưởng vào bản năng của mình.
Cậu đã tưởng tượng ra cảnh mình bấm chuông cánh cổng biệt thự Lavéra, bất ngờ tấn công đám gác cổng, hạ gục họ, vào bên trong. Nhưng khi đã đến trước biệt thự, mọi việc có vẻ vô cùng phức tạp. Savorgnan, Zahérine và những người còn lại không có vũ khí, xung quanh biệt thự dày đặc camera giám sát và đám gác cổng sẽ không để mình bị tấn công bất ngờ. Mọi âm mưu đột nhập sẽ chỉ có kết cục là thất bại. Cả lần vượt ngục này, toàn bộ chuyến vượt biển này đều chẳng mang lại ích lợi gì.
Thế rồi phép mầu hiện ra!
Từ chỗ quan sát cách biệt thự vài mét, Alpha nhìn thấy cánh cổng mở ra… và vẫn để ngỏ! Rồi hai người gác cổng đi ra. Ung dung, đi bộ, như thể họ đi mua thuốc lá hoặc sắp nốc một ly bia ngoài hàng hiên. Cậu đưa mắt dõi theo họ đến tận lối rẽ vào phố Gabriel-Péri, thẳng hướng các tòa chung cư ở Les Aigues Douces. Có thể họ đi chạy bộ dọc bãi biển chăng? Tóm một gã nào đó ngoài biển Địa Trung Hải? Hay chỉ đơn giản là đi gặp một tay buôn lậu cò con nào đó?
Hành động ngay! Alpha phản ứng. Cậu đưa tay ra hiệu cho bốn người đàn ông Bénin, và tất cả bọn họ lách người dọc theo bức tường, vượt qua cổng, khẽ khàng tiến lại gần cửa ra vào.
Chắc chắn là các camera giám sát đã ghi hình họ, nhưng đám gác cổng không còn ở đó để nhìn thấy nữa. Alpha lặng lẽ đẩy cánh cửa biệt thự. Ngay khi họ lách người vào bên trong, một người phụ nữ hiện ra ở căn phòng đối diện, trên người đeo tạp dề, đầu đội mũ không vành, tay cầm khăn lau.
Alpha là người phản xạ nhanh nhất. Cậu lao đến, bịt miệng bà ta bằng bàn tay to bản của mình trước khi bà ta kịp hét lên, rồi không có bất cứ cử chỉ bạo lực nào, cậu thì thầm vào tai bà ta:
— Suyt… Chúng tôi là khách mời.
Safietou kinh hoàng, cuống cuồng đảo mắt săm soi từng người trong số năm kẻ đột nhập bình tĩnh và câm lặng, có màu da cũng đen giống như da bà.
— Những người bạn. – Alpha giải thích thêm. – Những người bạn từ lâu. Ông chủ của bà đâu?
Safietou không trả lời. Alpha nhắc lại câu hỏi, bằng tiếng Bambara:
— Min kɔrɔn I patɔrɔn?
Safietou có vẻ ngạc nhiên, dường như bà vẫn còn quá khiếp sợ nên không thể thốt ra lời nào, nhưng bà ngước mắt nhìn về phía các tầng nhà và hàng hiên. Alpha khẽ nới lỏng bàn tay trong khi Safietou cụp mắt nhìn xuống khẩu súng ngắn giắt ở thắt lưng cậu.
— Chúng tôi muốn dành cho ông ấy một điều ngạc nhiên. Bà sẽ không phá hỏng niềm vui này của Jourdain chứ?
Rồi, lặng lẽ, năm người đàn ông bắt đầu leo lên cầu thang.
10h44Đầu tiên, Tidiane cảm thấy gọng kìm siết lại trên hai mắt cá chân cậu, rồi bụng cậu cà xuống mặt đất, cánh tay, cẳng chân cậu bị những viên gạch tróc vữa cào vào, làn da rách toạc khiến cậu muốn gào lên vì đau đớn. Cậu cố bấu víu vào khoảng trống, vào lớp bụi trong đường hầm, vào chiếc túi xách nặng, nhưng không thể chống lại sức lực đang kéo cậu ra khỏi cái hố. Cậu bị ném thẳng lên nền bê tông trần trụi của hành lang.
Địa ngục dường như bùng cháy! Những ngọn lửa liếm vào các mảng vách xám xịt và khiến từng cái bóng như kéo dài ra mãi. Nhất là bóng của Freddy, ông ta đã kẹp ngọn đuốc vào giữa một đường ống và bức tường. Ngọn lửa nhảy múa bên dưới đường hầm. Sức nóng khiến không khí ấm lên, đối lập với không khí mát mẻ của phần còn lại trong hầm.
Bằng một tay, Freddy đẩy Tidiane vào sát tường, và bằng tay kia, ông ta giằng chiếc túi Adidas màu đen khỏi tay cậu.
— Mi là một thằng nhóc cực kỳ ranh ma, Tidy ạ. Ta đã rất đúng đắn khi tin vào mi.
Ông ta quan sát đoạn đường hầm ăn sâu vào bức tường bên dưới rễ cây cam một lát.
— Nếu mi không quên quả bóng, ta tin là mi sẽ không bị bắt đâu.
Quả bóng Maroc 2015 đã lăn ra cách hai người vài mét, Tidiane kinh hoàng nhìn nó, rồi lại ngước mắt nhìn Freddy.
— Ta không phải là một thằng ăn trộm, mi biết đấy, ta chỉ lấy lại những gì mẹ mi mượn của ta thôi. – Ông ta nhấc thử cái túi. – Với lại, nó vẫn nặng gần bằng hồi trước, có vẻ cô ta hầu như chưa dùng đến nó.
Tidiane định đứng dậy, nhưng bằng một cú dận chân vào ngực cậu, Freddy ép cậu sát vào vách tường.
— Ta ngờ rằng mẹ mi đã tiêu hết tiền, nhưng không động đến các món đồ. Mẹ mi vẫn luôn có chút mê tín. – Ông ta mở túi và kiểm tra bên trong với một nụ cười ác độc. – Mi cũng đã nhìn vào trong, đúng không thằng nhóc tò mò? Vậy là mi đã hiểu tại sao ta thiết tha tìm lại kho báu này rồi chứ? Không phải vì giá trị của nó, mặc dù nó là một khoản tiền tiết kiệm trong suốt nhiều năm liền, mà vì những bóng ma từng sở hữu các món đồ này. Những người vô hình đã mất từ lâu, những người không bao giờ có thể kết tội bất cứ ai, những người đã trở thành cát bụi và bị gió sa mạc cuốn sạch từ lâu. Nhưng rồi mi sẽ biết, nhóc ạ, rằng một món đồ đôi khi còn nói nhiều hơn một con người… Một chiếc nhẫn, một chiếc vòng, một món đồ trang sức có thể nói chuyện, nhiều năm sau, thay cho người chồng đã tặng nó, thay cho người mẹ đã đeo nó. Ta không thể giết chết các đồ vật, mi hiểu không? Ta chỉ có thể giấu chúng đi. Hoặc bán chúng, thật xa khỏi nơi ta đã tìm thấy chúng.
Freddy thả rơi túi xuống đất. Một tiếng động trầm đục vang vọng trong hành lang, trong khi cú rơi làm bốc lên một làn mây bụi như ánh sao. Ông ta quay sang phía Tidiane. Bàn tay con quái vật lại siết chặt con dao.
— Nhưng cả mi cũng thế, Tidy ạ, mi cũng có thể nói chuyện đúng không? Và mi chẳng sở hữu món đồ có giá trị nào mà ta muốn giữ làm kỷ vật cả, để ngày nào đó nó có thể kể lại câu chuyện về mi.
Freddy giơ con dao về phía lớp bụi mù. Tidiane tưởng rằng con quái vật sắp đâm hú họa vào đám mây bụi, giống như một người điên truy đuổi bầy đom đóm, nhưng ông ta chỉ cúi xuống thọc mũi dao vào quả bóng Maroc 2015. Bùa may mắn của cậu xẹp xuống gần như ngay lập tức, chẳng khác nào một cái màng ruột già bị thủng, trong tiếng xì ghê rợn như tiếng rít của một con rắn.
Một cơn giận dữ vừa đột ngột vừa dữ dội bùng lên trong Tidiane. Sức lực mà cậu đang thiếu. Cậu nhảy bật dậy, cậu đã nhìn thấy cầu thang ở cuối hành lang, cậu sẽ nhanh hơn, cậu sẽ thoát thân, cậu sẽ trả thù.
Cánh tay Freddy túm lấy thắt lưng cậu. Ông ta đã đoán trước được phản ứng của cậu, đã chặn đứng cậu dễ dàng như người ta túm một đứa trẻ bắt đầu tập đi.
Cánh tay nặng nề của Freddy lần ngược lên và siết chặt nửa thân trên Tidiane, ép chặt cậu vào ngực ông ta, khiến cậu gần như không thở nổi. Tidiane có thể cảm thấy con quái vật đang phả vào má cậu hơi thở nồng nặc mùi mồ hôi và mùi rượu. Cậu nhìn thấy con dao găm ánh lên, kẹt cứng trong bàn tay phải của Freddy.
— Ta rất tiếc, Tidy ạ, ta không thể để mi kể lại mọi chuyện được. Và nhất là ta đã có một lời hứa với mẹ mi, bấy lâu nay ta đã tìm cách để làm cô ta đau khổ giống như ta từng đau khổ. Đánh cắp cuộc đời cô ta có lẽ chẳng có ý nghĩa gì nhiều, cả với cô ta lẫn với ta… Nhưng đánh cắp cuộc đời con trai cô ta…
Con dao găm nhích lại gần cổ họng cậu thêm chút nữa, Tidiane thôi không vùng vẫy, cậu hiểu rằng con quái vật này quá khỏe. Ngọn lửa từ cây đuốc sáng lên trên lưỡi dao.
— Bỏ vũ khí xuống!
Màn mây bụi gần như đã tan hết, một bóng người đang chĩa súng vào Adil, ở đầu hành lang, dưới chân cầu thang, chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn từ phía cánh cửa trên thềm tòa chung cư, cánh cửa đó đang để ngỏ.
Một cảnh sát, Adil thầm nghĩ.
— Bỏ súng xuống. – Bóng người nhắc lại.
Giọng nói của anh ta run rẩy. Cánh tay anh ta run rẩy. Một thằng nhóc chưa đầy ba mươi tuổi chưa từng bắn súng, Adil phân tích. Cơ may của ông ta chăng?
Thay vì nới lỏng các ngón tay đang siết chặt chuôi dao găm, Adil Zairi càng nhích con dao lại gần động mạch cảnh của Tidiane hơn nữa, mũi dao chích vào da cổ cậu.
— Nếu anh bắn. – Adil hét lên, tôi sẽ giết nó. Thế nên chính anh sẽ phải ném súng của anh đến tận chỗ tôi.
Viên cảnh sát chần chừ… Thắng rồi! Anh ta sẽ không làm bất cứ việc gì có thể gây nguy hiểm cho mạng sống của thằng bé. Một con tin mười tuổi, một món bảo hiểm nhân thọ.
— Tôi chẳng có gì để mất cả. – Adil nói tiếp. – Nếu anh không vứt súng lại phía tôi, tôi sẽ đâm thằng bé này. Đây không phải người đầu tiên…
Adil phác một cử chỉ sốt ruột, khuôn mặt ông ta méo xệch trong một cái nhăn mặt tàn bạo trông lại càng quỷ quái trong ánh lửa.
— OK, OK. – Viên cảnh sát trẻ vội vàng trả lời.
Anh ta cúi xuống, giơ tay lên ra dấu giảng hòa, rồi ném khẩu súng lục xuống đất, về hướng Adil.
Không đủ mạnh.
Khẩu súng dừng lại cách viên cảnh sát chừng mười lăm mét, và cách Zairi chừng hai chục mét.
Chơi hay lắm, Adil vừa nghĩ vừa quắp chặt bàn tay vào con dao. Tay cảnh sát trẻ này muốn dùng mưu đây! Chắc hẳn anh ta nghĩ rằng mình sẽ nhanh hơn nếu một trong hai người lao đến để nhặt khấu súng, nhất là khi ông ta lại vướng víu với thằng nhóc này. Gã cao bồi thiếu kinh nghiệm này chỉ xem nhẹ một tham số: súng không phải là loại vũ khí duy nhất có thể dùng để tấn công nhiều lần liên tiếp.
Adil đã đưa ra quyết định, ông ta sẽ chơi trò nghi binh rồi sẽ tấn công bất ngờ, sẽ thọc sâu con dao này vào ngực thằng bé, rồi ngay sau đó, vẫn sẽ dùng con dao vấy máu đó để đâm tay cảnh sát khi đó chắc chắn sẽ lao vào ông ta. Ở khoảng cách vài mét, gần như trong tầm tay, ông ta không thể đâm trượt được.
Adil hít thở thật sâu. Giữa hai cánh tay kẹp chặt như một gọng kìm, ông ta cảm thấy thằng bé đang cứng đờ người. Kết liễu nó thôi, không để nó chịu đựng thêm nữa.
Adil nới lỏng vòng tay, như thể ông ta đồng ý cho Tidiane có thể thoát ra, để cậu bước sang bên một bước đồng thời giấu cán con dao mà ông ta vẫn siết chặt trong tay dọc theo đùi DU mình; rồi đột ngột, Adil xoay hông, vung tay lên nhanh như chớp và rạch đôi bầu không khí nóng bỏng để đâm vào giữa ngực cậu bé.
Tiếng súng nổ vang trong hành lang. Lan ra thành những tiếng vọng giữa các vách tường của địa ngục.
Phản xạ cuối cùng của Adil, đúng lúc viên đạn xuyên qua phổi ông ta, là nhìn vào khẩu súng đang nằm dưới đất và tự hỏi nó có thể bắn được nhờ phép thuật nào. Trong lúc ngã gục xuống lớp bụi, ông ta nhận thấy bóng người thứ hai đứng lùi sau viên cảnh sát. Một vóc dáng mảnh mai. Lạnh lùng, thù hận và quyết đoán đến nỗi ông ta tưởng mình vừa bị cái bóng của chính mình giết chết.
— Tidy!
— Bamby!
Trong khi cậu bé lao vào vòng tay chị gái, trung úy Julo Flores ngồi xuống bậc thang đầu tiên. Như kẻ mất hồn. Yên tâm. Tự hào. Choáng ngợp. Không thể sắp xếp mớ hỗn độn lạ lùng của những cảm giác trong anh. Chắc chắn là anh sẽ bị sa thải khỏi ngành cảnh sát. Anh vừa cứu mạng một cậu bé mười tuổi. Anh là tòng phạm trong một vụ giết người, vụ giết người thứ ba của cô gái này trong vòng ba ngày. Một cô gái mà lúc này anh phải giao nộp cho cảnh sát.
Anh vớ lấy điện thoại trong túi.
— Sở Cảnh sát Rabat phải không? Cho tôi gặp một cảnh sát, bất kỳ ai cũng được.
Bamby Maal quay sang phía anh. Anh không đọc thấy bất cứ chút trách móc nào trong đôi mắt đẫm lệ của cô, cũng không đọc thấy chút sợ hãi, chút ân hận nào. Ngược lại, anh đọc thấy ở đó câu trả lời cho những gì đã quyến rũ anh từ ngày anh bắt gặp ánh mắt này, ánh mắt được ghi lại bởi một camera giám sát. Ánh mắt đầy thách thức.
Anh đọc thấy trong đó một lời cảm ơn đơn thuần.
Bamby Maal tiến về phía anh, sau khi đặt một cái hôn dài lên trán Tidiane và cẩn thận để cậu bé ngồi lên một bậc thang khác. Đám cảnh sát đang nói chuyện với nhau bằng tiếng Ả Rập, Julo đưa điện thoại ra xa khỏi tai.
— Xin anh giúp cho. – Bamby lên tiếng. – Tôi sẽ đi theo anh. Tôi hứa với anh là tôi sẽ đi theo anh. Nhưng tôi xin anh, hãy cho tôi vài phút.
Cô để một khoảng im lặng dài trôi qua, rồi nói rõ:
— Chính xác là sáu phút.
10h50Giết cô ta đi, ông chủ đã nói như thế. Ít ra, lần này, chỉ thị cũng rõ ràng.
Ibra và Bastoun dừng lại vài giây ở góc phố để hút một điếu thuốc và quan sát xung quanh khu phố Les Aigues Douces. Vài cư dân hiếm hoi di chuyển lặng lẽ, đầu cúi thấp. Không có camera giám sát giữa các tòa nhà, không có thẻ an ninh trong các sảnh ra vào, không có nhân chứng, thậm chí không có cả những tay bán lẻ ma túy hoặc những kẻ rình mò trong các khoang cầu thang. Chỉ có những cửa hàng hạ cửa sắt, những bãi đỗ xe nơi xe cộ như bị bỏ quên, những ban công vắng vẻ nơi ta có thể nhảy xuống khỏi đó mà không làm phiền đến hàng xóm. Một khu phố bỏ ngỏ và vắng vẻ, nơi ta có thể đi vào, giết người, đi ra mà hoàn toàn không lo bị trừng phạt.
Ibra châm điếu thuốc của Bastoun vào điếu thuốc của hắn. Cả hai cùng dồn mắt nhìn về phía tòa nhà H9 và thậm chí còn không phải tìm kiếm. Trong số sáu mươi ban công quay về hướng mặt tiền, chồng chất những bàn và ghế, xe đạp và ván gỗ, ga trải giường và cây cối, chỉ một ban công duy nhất có bóng người. Ban công nhà Leyli Maal. Chị đang nhìn chăm chăm ra biển qua hàng lan can, giống như một tù nhân nhìn lên bầu trời qua song sắt.
Như một tù nhân đang chờ đao phủ, Ibra thích hình dung như thế hơn. Leyli Maal đang đứng cùng một người lạ mặt đội mũ. Một ông già. Cao và gầy, có dáng dấp như một linh mục chuyên nghe xưng tội, kiểu người thực hiện những ý nguyện cuối cùng. Mặc kệ ông ta thôi.
Ibra và Bastoun rít chừng ba, bốn hơi trước khi lấy chân di nát hai đầu mẩu thuốc lá và đồng loạt đi về phía tòa chung cư H9.
Cũng giống như bọn chúng, Leyli Maal đang hút thuốc.
Điếu thuốc cuối cùng. Điếu thuốc của một người đã bị kết án.
10h51Jourdain Blanc-Martin không nghe thấy họ bước vào.
Alpha, Savorgan, Zahérine, Whisley và Darius đã lặng lẽ đi lên các tầng của tòa biệt thự Lavéra trong tâm trạng đầy cảnh giác mặc dù Safietou đã khẳng định với họ rằng ông chủ của bà đang ở một mình, giống như tất cả các buổi sáng, trên tầng sáu, ngoài hàng hiên nhìn bao quát thành phố. Không ai quấy rầy ông ta cả.
Cả khi họ đẩy cánh cửa trượt bằng kính, Jourdain Blanc-Martin cũng không nghe thấy. Trong căn phòng mở ra hàng hiên rộng bằng gỗ teak, âm thanh duy nhất mà họ nghe thấy vang lên từ những bong bóng nước trong bồn sục jacuzzi, bên cạnh bể bơi lớn. Bể bơi nơi Blanc-Martin đang bơi.
Viên chủ tịch liên tục vòng đi vòng lại trong bể bằng động tác bơi sải hoàn hảo.
Năm người đàn ông tiến đến, lần này Blanc-Martin không thể không nhìn thấy họ, tuy nhiên, ông ta vẫn bơi hết vòng trước khi tựa người vào thành bể và kéo cặp kính bơi lên trên mắt. Ông ta che giấu sự ngạc nhiên một cách hoàn hảo.
— Alpha Maal à? Tôi lại tưởng cậu vẫn còn ở Maroc chứ. Cậu chơi giỏi đấy. Rất đáng ngưỡng mộ. Vượt biển Địa Trung Hải sau lưng tôi, trên chiếc Sébastopol tôi cho là thế, lại còn là chiếc du thuyền được thuê bằng tiền của tôi, trong khi chị gái cậu choán hết suy nghĩ tôi. Xin ngả mũ thán phục, tôi không nghĩ là cậu có gan làm đến mức đó đâu.
Rồi, như thể chỉ cần lời khen ngợi đó đã là đủ, Blanc-Martin lại hạ kính xuống và bơi về phía đối diện. Bàn tay Savorgnan đặt lên vai Alpha.
— Lùi lại đi, người anh em.
Không thốt lên lời nào, bốn người đàn ông Bénin tản ra, mỗi người lặng lẽ bước đi và đứng vào vị trí của mình, ở bốn phía bể bơi. Blanc-Martin sẽ bơi đến chỗ cái thang bằng sắt, thứ duy nhất cho phép ông ta ra khỏi bể bơi, để khoác lên người chiếc áo choàng tắm đặt trên ghế vải gập. Ngay khi ông ta chạm tay vào thanh chắn để kéo người lên khỏi mặt nước, Savorgnan đè nghiến bàn tay ông ta, không nói một lời. Blanc-Martin hét lên.
— Anh điên rồi. Anh trông mong gì chứ?
Ánh mắt ông ta quét một vòng. Vóc dáng cao to của bốn người da đen vẫn đứng thẳng, tạo thành một hình thoi hoàn hảo kiểm soát bể nước hình chữ nhật nơi Blanc-Martin không thể chạm đến đáy. Viên chủ tịch bơi về phía bờ đối diện. Ngay khi ông ta đưa tay lại gần thành bể để bám vào đó, anh chàng người châu Phi đi đôi giày thể thao bị thủng khinh bỉ quan sát ông ta, và nhấc giày lên, sẵn sàng nghiến nó xuống các đốt ngón tay ông ta.
Thật nực cười, Blanc-Martin nghĩ. Sáng nào ông chẳng bơi nửa tiếng đồng hồ, rồi bọn họ sẽ nản mệt trước ông trong trò chơi này. Ông ta giữ cho mình nổi bập bềnh tại chỗ một lúc, rồi lại tiến về hướng khác, chỗ đó do một tay trẻ hơn canh gác, mái tóc xoăn cùng ánh nhìn mơ màng, kiểu như nghệ sĩ với đôi mắt buồn bã. Giống hai người kia, anh chàng không để cho ông đặt tay lên thành bể.
Một cách vô thức, mặc dù cố không để lộ ra, Blanc-Martin đang tự hỏi chính mình. Bao lâu nữa thì Ibra và Bastoun mới quay trở lại? Ông ta không chịu hạ mình cầu xin những gã này, cầu xin một bàn tay chìa ra, vả lại họ cũng không bao giờ chìa tay ra cho ông ta bám vào. Cánh tay và cẳng chân ông ta bắt đầu thấm mệt. Ông ta nhận ra rằng, thông thường, ông ta tựa người vào thành bể trước mỗi vòng bơi, nhưng vẫn luôn vận động, và không buộc phải ở vào tư thế gần như bơi đứng.
Người ta có thể ở trong nước như thế này bao lâu trước khi chìm? Một giờ? Hai giờ? Ít hơn rất nhiều? Ông ta đã bơi được hai mươi phút và đã cảm thấy cần phải bám vào đâu đó, phải đặt một bàn chân, một bàn tay vào một chỗ dựa. Ông ta lần lượt nhìn chăm chú từng người Phi, rồi nhìn sang Alpha, đứng tách khỏi bốn người kia một chút, như thể cậu ta còn quá trẻ để có thể tham gia giết ông ta. Suy đoán mới mẻ này khiến ông ta lo lắng. Blanc-Martin lại dừng bơi, lần này ông ta phải khó nhọc mới giữ được đầu trên mặt nước trong lúc lên tiếng.
— Rốt cuộc thì các anh muốn gì?
Ông ta không nhận được bất cứ câu trả lời nào. Vả lại, bốn người Phi gần như không nhìn ông ta, trừ phi Blanc-Martin lại gần một thành bể bơi nào đó. Họ ch?