← Quay lại trang sách

Chương Mười Một

Chương Mười Một

ải nhận được một dòng tin nhắn của người trợ lý “ Tôi đang trên giường với Kế toán trưởng của Hải Yến. Tài liệu là thật”.

Đọc xong dòng tin, Hải đấm mạnh tay xuống mặt bàn.

_Tuyệt!

Anh chỉ muốn gặp ngay người trợ lý để hỏi cặn kẽ mọi chuyện nhưng không được. Nhìn đồng hồ tay, mới hơn tám giờ tối. Anh nhủ thầm. Lên giường lần đầu, nhanh lắm cũng phải mười rưỡi cậu ta mới có thể thoát ra được. Anh cầm điện thoại nhắn đi một dòng tin “Xong việc đến nhà tôi ngay”.

Mười một rưỡi, có tiếng bấm chuông. Hải chạy vội ra mở cổng. Vừa thấy mặt người trợ lý anh đã hỏi ngay.

-Sao cậu biết tài liệu là thật?

Người trợ lý không trả lời vào câu hỏi của anh. Anh ta tươi cười.

-Từ từ đã nào. Tôi vừa đi xúc tám tấn than về đấy. Ối mẹ ơi! Con bé ấy trên giường mới bạo liệt làm sao.Tôi đang rã rời ra đây này.

Mặt Hải nhăn tít lại.

-Thôi! thôi! Chuyện đàn bà để lúc khác. Cậu nói tôi nghe làm sao cậu biết tài liệu đó là thật?

-Khó gì đâu. Sau khi cưa cô nàng đổ rồi, chiều nay tôi giả vờ hẹn đến đón cô nàng ở công ty. Cô nàng giãy nảy lên “Anh đến công ty nhỡ giám đốc của em nhìn thấy thì chết” thế là tôi biết ngay lão Tuấn đang tòm tem với cô nàng. Ôi! Con bé ấy hay lắm anh ạ. Lần sau có phi vụ “Nam nhân kế” nào thì anh cứ cử tôi đi.

Anh chàng suýt xoa còn Hải thì cười đấm mạnh vào vai tay trợ lý.

-Nhất cậu còn gì. Gái thì cậu sơi, tiền thì tôi chịu. Thôi làm việc!

Anh rút tập tài liệu ra để lên mặt bàn, cầm điện thoại gọi đi một cuộc gọi.

-Tôi là Hải. Xin lỗi muộn rồi nhưng chị có thể đến nhà tôi bây giờ được không? Tôi có câu chuyện muốn bàn với chị.

Nghe cuộc điện thoại của Hải, người trợ lý lắc đầu ngao ngán. “Tối này lại trắng đêm rồi” Anh ta quay mặt đi dấu một cái ngáp dài. Hai mí mắt nặng trĩu. Thấy thế Hải cười đưa cho anh ta một cái khăn mặt.

-Cậu vào trong kia rửa mặt đi cho tỉnh ngủ. Ai bảo cứ hùng hục như trâu húc mả ấy.

Nhắc đến chuyện ấy, mắt người trợ lý sáng lên.

-Người con bé ấy ngon lắm chẳng thua gì nàng Lan của xếp đâu.

Nhắc đến tên Lan, mặt Hải sầm ngay lại. Người trợ lý biết ý im không nói gì nữa. Từ sau cái hôm cô nàng lao vào phòng giám đốc, Hải đã chuyển ngay cô sang bộ phận khác và đưa một cô thư kí đã đứng tuổi thay vào.Cô nàng phụng phịu tỏ ý giận dỗi thì anh bảo.

-Anh không muốn mọi người ở công ty biết về quan hệ của chúng mình.

-Biết thì đã làm sao? –Lan chẩu môi hờn giận. Em muốn làm thư kí để luôn được ở bên anh và lúc nào anh muốn là chúng mình có thể….

Nói đến đây cô dừng lại hinh híc cười và nhìn anh với anh mắt lẳng lơ, dâm đãng. Lưỡi cô nàng hơi thè ra liếm liếm cặp môi đỏ mọng của mình như khiêu khích, và thế là anh lại ném cô lên trên giường và lòng thù hận và khinh bỉ đàn bà lại cao thêm một chút. Nhưng dạo này ở công ty, mọi người thấy hình như anh có vẻ lảng tránh Lan. Ai cũng thắc mắc nhưng không ai hiểu vì sao.

Chỉ một lúc thì người kế toán trưởng cũ của công ty Hải Yến đến. Hải pha mấy ly cà phê đặc sánh đưa cho mỗi người một ly. Sau khi giới thiệu mọi người với nhau, anh nói với người kế toán trưởng.

-Từ hôm nay, tôi chính thức mời chị làm việc cho chúng tôi. –. Mở ngăn kéo, anh rút ra một một cái túi ni lông đen nhỏ mà anh đã chuẩn bị từ trước đưa cho cô ta. –Và đây là hai trăm triệu như đã thỏa thuận.

Cô gái điềm nhiên thu bọc tiền về. Nhìn thẳng vào anh hỏi.

-Chắc đến hôm nay anh mới thẩm tra được nguồn tin của tôi là đúng hay sai phải không?

Hải gật đầu thẳng thắn thừa nhận.

-Vâng! Chị thông cảm cho. Đây là vấn đề tiền bạc. –Ngừng lại một chút anh nói tiếp. –Chúng tôi đã đọc kĩ bản phân tích của chị. Để cho mọi người dễ theo dõi, tôi xin tóm tắt lại mấy điểm.

Thứ nhất –Công ty Hải yến đang cực kì thiếu vốn. Toàn bộ nhà xưởng và trụ sở công ty đang được dùng để thế chấp vay vốn của ngân hàng và đã quá hạn hơn một năm nay và ngân hàng đang có ý định siết nợ trong vài tháng tới.

Thứ hai –Công ty Hải yến đang làm một nhà thầu phụ cho một công ty của Nhật và công việc này đang sắp sửa hoàn thành nhưng vì thiếu vốn nên công việc hiện đang phải tạm thời dừng lại.

Thứ ba –Nếu công việc thầu phụ cho công ty của Nhật mà hoàn thành thì mọi khó khăn về tài chính của công ty Hải yến sẽ được giải tỏa.

Và cuối cùng –Để giải quyết vấn đề tài chính, công ty Hải yến đang tham gia đấu thầu gói thầu số ba đường cao tốc Láng- Hòa lạc.

Tôi tóm tắt thế không hiểu đã đúng với ý chị chưa?

Anh quay sang hỏi người cựu kế toán trưởng. Cô ta gật đầu.

-Vậy chị có đối sách gì không?

Người cựu kế toán trưởng của công ty Hải yến trầm ngâm. Cô cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm rồi mới từ từ nói.

-Đối sách thì có nhưng chỉ sợ anh không dám dùng.

-Chị cứ nói thử xem.

Hải nhìn người kế toán trưởng khích lệ.

-Mấu chốt của vấn đề nằm ở điểm cuối cùng. Nếu ta làm cho Hải yến không trúng được thầu thì công ty Hải yến sẽ bị đổ vỡ dây chuyền không sao có thể ngăn lại được.

-Chị có mối nào để chạy cửa sau không?

Anh chàng trợ lý đột ngột hỏi. Hải gật đầu tán thành. Người cựu kế toán trưởng lắc đầu.

-Không thể chạy cửa sau được vì gói thầu này do một nhà thầu của Nhật làm tổng thầu.

Nghe đến tiếng “Nhật” người trợ lý thất vọng ra mặt, anh ta lẩm bẩm.

-Công ty Nhật đứng ra làm tổng thầu thì hết trò.

-Vậy là chúng ta chỉ còn một cách duy nhất là phải đấu thầu?

Hải nhìn cô gái hỏi. Cô ta gật đầu. Hải đứng dậy, cúi đầu cứ đi đi lại lại trong phòng. Lòng anh cảm thấy bấn loạn.

-Có hai vấn đề ở đây.

Một là –Làm sao chúng ta có thể thắng được thầu khi mà ta không biết Hải Yến sẽ bỏ thầu là bao nhiêu?

Hai là –Nếu thắng thầu rồi thì chúng ta sẽ tổ chức thi công ra sao? Chúng ta chưa hề có một tý khái niệm nào về công việc này.

-Ơ! –Người kế toán trưởng ơ lên một tiếng ngạc nhiên. –Thế công ty “Thiên kim” của các anh?

Hải và người trợ lý cùng cười. Anh thú nhận.

-Công ty ấy lập ra chỉ để chuẩn bị cho việc quật đổ Hải Yến thôi. Nó chỉ là một cái vỏ có quân cán gì đâu.

Cô gái à lên một tiếng.

-Thế thì khó đấy. Hải yến tham gia gói thầu này không nhằm mục đích lợi nhuận mà chủ yếu là nhằm lấy số tiền năm mươi phần trăm tạm ứng ban đầu để giải tỏa khó khăn về tài chính nên họ sẽ bỏ thầu rất thấp. Vấn đề là ta không thể biết thấp là bao nhiêu nên để thắng thầu chúng ta chỉ còn mỗi một cách.

-Cách gì?

Không hẹn mà cả hai người thốt lên cùng một lúc.

-Bỏ thầu dưới giá thành.

Cô gái điềm nhiên nói còn Hải thì ngồi bịch ngay xuống chiếc ghế. Ngây người chẳng nói năng gì. Cô gái cười.

-Thì tôi đã nói rồi mà “Kế thì có, chỉ là anh có dám dùng hay không?”

Phải một lúc rất lâu Hải mới nói.

-Tất nhiên tôi hiểu:Chiến tranh là cả hai bên đều thiệt hại nhưng vấn đề là làm sao cho thiệt hại của mình là thấp nhất. Chị có thể cho tôi biết thiệt hại dự kiến trong phi vụ này là bao nhiêu không?

-Tôi cho rằng thiệt hại của chúng ta không dưới mười tỷ.

-Mười tỷ! –Anh chàng trợ lý kêu lên. –Chị điên chắc!

Nói xong anh ta quay nhìn sang Hải chờ đợi. Im lặng! Tiếng chiếc đồng hồ âm vang trong phòng. Môi Hải mím chặt, nét mặt anh đanh lại. Anh quay sang cô gái hỏi giọng khô khốc.

-Thế số tiền cần phải có để tổ chức thi công?

Cô gái không trả lời ngay, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

-Tôi có hai phương án để cho anh lựa chọn. Một cách là mất thêm mười tỷ nữa còn một cách là không mất đồng nào.

-Không mất đồng nào. –Người trợ lý nói chen vào. –Tôi thích cách này của chị.

-Còn tôi lại muốn nghe phương án mất thêm mười tỷ nữa.

Hải từ tốn nói. Cô gái nhìn Hải rồi buông ra một lời khen ngợi.

-Anh có tầm đấy. Phương án này rất đơn giản. Anh hãy đợi cho Hải Yến bị ngân hàng siết nợ. Thực ra ngân hàng chỉ chăm chăm nhìn vào cái văn phòng của Hải yến mà thôi. Đấy là mảnh đất vàng. Thu được mảnh đất ấy họ sẽ phá ngay để xây một khách sạn cao cấp còn họ không để ý đến đám máy móc nhà xưởng của Hải yến đâu. Họ sẽ bán với giá thanh lý rẻ bèo. Lúc ấy ta sẽ đàm phán với ngân hàng mua lại toàn bộ số máy móc thiết bị đó.

Phương án này có nhược điểm là ta phải mất thêm mười tỷ nữa nhưng cũng có cái lợi.

-Lợi gì?

Hải nôn nóng.

-Thứ nhất chúng ta tạo nên được một ngành hàng mới mà ngành hàng này khi Hải Yến đổ rồi thì chúng ta hầu như không có đối thủ cạnh tranh.

-Thứ hai –Với mười tỷ chúng ta không thể mua nổi số máy móc nhà xưởng của Hải yến đâu. Giá trị của nó nằm khoảng hai mươi tỷ. Như vậy bù vào khỏan lỗ khi thi công coi như là hòa chúng ta không mất đồng nào.

-Thế còn phương án mất thêm mười tỷ?

Cô gái tươi cười.

-Phương án này còn đơn giản hơn nữa. Chúng ta cứ trùng trình cho đến khi Hải Yến bị siết nợ. Xong rồi ta tuyên bố bỏ thầu. Hai mươi tỷ chính là số tiền mà ta sẽ bị phạt hợp đồng.

“Sao lão tuấn có thể bỏ mất một người như thế này vì một con đàn bà được nhỉ?” Hải thầm hỏi trong đầu. Thằng ngu! Hải quyết định.

-Ta sẽ theo phương án không mất đồng nào. Nhưng tôi có một điều muốn thương lượng với chị.

-Anh nói đi!

-Tôi muốn chị về làm giám đốc của “ Thiên kim”. Chị sẽ có toàn quyền hành động.

-Không!

Cô gái lắc đầu.

-Sao vậy?

-Tại vì tôi không muốn mọi người nghĩ “Tôi là một con khốn nạn vì tiền mà có thể bán đứng ông chủ của mình”.

Tự nhiên Hải nhìn thấy một làn mây u ám phủ lên gương mặt của người kế toán trưởng. Đuôi mắt cô gái bỗng hằn lên những nét chân chim của một nỗi ưu tư. Anh biết cô đã phải đấu tranh rất dữ dội với mình để đi đến quyết định này. Trong anh bỗng trào nên một niềm cảm mến. Đây là người có nhân cách.

-Tôi gắn bó với Hải yến từ ngày đầu thành lập. Anh không biết đâu, những ngày đầu tiên, Hải yến suýt vỡ nợ mấy lần. Lần nào tôi cũng quên ăn quên ngủ để vực Hải yến dậy. Có những lần tôi còn phải dùng cả những cách mà thiên hạ cho là đê tiện để gạt bỏ những đối thủ cạnh tranh của Hải Yến. Tôi cứ nghĩ với công lao của tôi, lão Tuấn phải coi tôi là một người bạn hơn là một kẻ làm thuê. Thế mà….

Cô gái bỏ lửng câu nói.

-Thế sao chị lại chọn tôi làm đối tác. Chị có thể hợp tác với công ty “Đại dương” để đánh đổ Hải Yến cơ mà?

-Sau khi bỏ việc, tôi mới tìm hiểu về nhân thân của lão Tuấn. –Cô gái hơi nhún vai cười. –Hồi ấy tôi ngây thơ lắm cơ. Tôi cứ nghĩ rằng: Tôi giỏi, tôi hết mình với công ty thì ông chủ nào chẳng quý mến. Hóa ra tôi nhầm. Khi đi khỏi Hải yến rồi tôi mới biết chính lão là người đã dùng những thủ đoạn đê tiện nhất hại anh. Vì vậy tôi mới hợp tác với anh để cho lão hiểu một điều “Giời có mắt”. Hắn bị trừng phạt bởi chính những cái xấu xa trong con người lão. Vậy nên tôi không muốn làm giám đốc. Tôi chỉ làm kế toán trưởng như hồi tôi vẫn còn làm cho Hải yến.

Hải lắc đầu thán phục.

-Chị ghê thật đấy. Chị còn muốn lấy nốt đi cả những điều lão Tuấn có thể dùng để an ủi chính mình.

Người kế toán trưởng gật đầu. Nét mặt cô đanh lại.

-Đúng vậy! Nếu tôi làm giám đốc, lão ấy có thể nghĩ lão bị thế này là do tôi tham tiền bán đứng lão. Nhưng nếu tôi chỉ làm kế toán trưởng như hồi còn làm với lão thì lão sẽ phải hiểu rằng: Lão bị thế này là do những cái khốn nạn của mình.

Người kế toán trưởng đứng dậy, cầm lấy túi tiền hỏi Hải.

-Tôi đi được chưa?

Hải gật đầu. Anh tiễn người kế toán trưởng ra cổng. Trời tang tảng sáng.

*

* *

Người khách mua tranh lại đến. Vừa bước vào cửa, anh ta đã đứng sững lại thốt lên đúng một tiếng.

_Trời!

Rồi không nói gì cả cứ ngây người ngắm bức tranh “Nữ thần hoa cải” Vẫn còn để nguyên trên giá vẽ. Xem chán xem chê xong anh ta bỗng thở dài đến thượt một cái rồi đi lại cái bàn uống nước. Hắn đang hí húi pha ấm trà mời khách.

-Sao anh lại thở dài?

Vân ngạc nhiên hỏi. Cái đám nghệ sỹ thằng cha nào hình như cũng đều bị ma ám hay sao ấy, luôn luôn có những hành động kì quắc mà chẳng ai có thể ngờ tới.

-Bức tranh kì lạ như thế này mà không mua được thì chẳng thở dài mà lại đi cười hay sao? Bức tranh đẹp thật đấy. Mà lại lạ nữa.

-Anh thấy lạ ở điểm nào?

Hắn rụt rè hỏi.

-Cái mầu vàng của anh rất lạ. Nó đầy rạo rực, nó đầy thèm khát nhưng lại đầy bay bổng. Cái đẹp của cô gái như được cái rạo rực của mầu vàng đẩy bay lên. Và….

Nói đến đây anh ta cười cười, dừng lại không nói nữa. Vân tò mò.

-Và sao?

Anh ta liếc nhìn cô rồi nhìn sang hắn.

-Thôi tôi chẳng nói đâu không anh chàng lại xấu hổ.

Câu nói của người khách hàng càng thôi thúc trí tò mò của Vân. Chắc phải có điều gì đó hắn muốn nói trong bức tranh mà mình không hiểu. Cô nghĩ thế nên cô quyết tâm bắt người khách nói ra bằng được. Người khách hàng nhìn hắn như muốn hỏi “Tôi nói nhé?”. Còn hắn, hắn cũng muốn biết bức tranh của mình để lại những gì trong cảm xúc của người xem.

-Anh cứ nói đi!

Hắn chậm rãi nói. Người khách bỗng hào hứng hẳn lên. Hóa ra với những người am hiểu, trong họ luôn có một mong muốn được chia sẻ.

-Cô có thấy không! Mưa hoa cải rắc lên khắp người cô gái nhưng riêng bầu vú thì không. Những cánh hoa cải lao xuống từ trên cao nhưng khi đến gần bầu vú của cô gái thì hình như nó rẽ ra mà không dám đậu vào. Sao vậy?

Anh ta quay lại hỏi hắn. Hắn lắp bắp.

-Tại vì….tại vì…

Còn mặt Vân từ từ ửng đỏ.

Cô nhớ đến bàn tay của hắn từ từ chậm lại.Bàn tay mơn nhẹ dọc theo cánh tay cô. Qua vai. Qua cổ. Dịch xuống một chút nữa. Rồi dừng lại. Cô đã phải cầm lấy bàn tay của hắn đặt vào. Hình như câu “Hôn em đi anh” Cô nói ngay sau cái hành động ấy của mình.

“Cái khát thèm thánh thiện” bây giờ cô mới hiểu. Tuy không am hiểu nhiều về nghệ thuật nhưng cô cũng nhận thấy khi xem bức tranh người cô cảm thấy rạo rực. Nhưng nghe người khách hàng nói cô mới biết cái khát thèm thánh thiện trong lòng hắn đã biến những hạt mưa buốt giá, trắng xóa thành những hạt mưa màu vàng rạo rực và ấm áp.

-Chắc anh chẳng bán bức tranh này đâu. Đúng không?

Người khách hàng ngồi xuống, cầm chén nước chè lên nhấp một ngụm rồi hỏi hắn.

-Vâng! –Hắn gật đầu. –Bức tranh này là của Vân.

-Của em?

Vân hỏi lại hắn. Hắn gật đầu. Cô quay lại người khách hàng.

-Em bán!

-Sao?.

Người khách vô cùng sửng sốt thốt lên còn hắn loạng choạng như bị sốc.

–Với một điều kiện.

-Điều kiện gì?

Người khách hàng sốt ruột hỏi ngay.

-Khi nào chúng em mở cuộc triển lãm tranh của anh ấy, anh phải cho em mượn lại bức tranh này để trưng bầy.

Người mua tranh thở phào nhẹ nhõm.

-Tưởng gì. Không phải chỉ riêng bức tranh này mà tất cả những bức tranh tôi đã mua, tôi sẵn sàng cho mượn lại khi anh chị tổ chức triển lãm.

Anh ta đã mua vài bức tranh của hắn..

-Cô đòi bao nhiêu?

-Một trăm triệu!

-Một trăm triệu?

Cả hai cùng kêu lên. Vân gật đầu quyết liệt. Mắt cô gái sáng rực.

-Em biết! Bây giờ anh ấy chưa nổi tiếng thì bức tranh này không đến cái giá ấy. Nhưng rồi anh ấy sẽ nổi tiếng. Em tin thế! Và khi ấy một trăm triệu không thể mua được bức tranh này. Em cần có tiền để tổ chức triển lãm tranh cho anh ấy nên em mới bán còn chẳng ai đem bán tình yêu của mình cả.

Người khách hàng không nói gì chỉ chăm chú nhìn Vân. Một niềm tin sắt đá hiện rõ trong ánh mắt cô gái. Anh bỗng thấy thương cho bạn mình quá. Một người có thể bán những kỉ vật của tình yêu trong khi đang yêu say đắm vì sự nghiệp của người mình yêu như Vân thì bạn anh chẳng thể còn một chút hi vọng gì. Tự nhiên anh ta lại cảm thấy lo lắng cho Hải. Anh ta vừa thoát khỏi đổ vỡ, vừa lấy lại được niềm tin yêu vào con người thì lại vướng vào mối tình đầy ngang trái này. Liệu bạn anh có thể vượt qua? Tiền! Đâu phải là thứ có quyền năng vô hạn.

Người mua tranh không nói gì nữa. Anh mở túi xách lấy ra hai xếp tiền năm trăm nghìn đặt lên bàn. Vân cầm lấy tập tiền chạy về nhà đưa cho ông cất, còn hắn im lặng cuộn tờ tranh lại. Mặt hắn bỗng lầm lì một cách khác thường.

-Để tôi tiễn anh.

Hắn nói rồi cầm tờ tranh đã cuộn lại đi ra cửa. Người khách hàng đi theo sau hắn. Hai người cứ im lặng đi ra đầu ngõ. Ra khỏi ngõ, hắn quay nhìn lại đằng sau, rồi đột ngột quay phắt lại nhìn chòng chọc vào người khách hàng.

-Anh là ai?

Hắn dằn giọng hỏi. Mắt hắn long lên dữ tợn. Người khách hàng ngỡ ngàng nhìn hắn. Chỉ một thoáng anh ta đã lấy ngay lại được vẻ thản nhiên.

-Tôi là người chuyên sưu tập tranh.

Hắn cười khẩy.

-Tôi không tin. Anh là người của anh ta.

Hắn nói giọng khẳng định. Người khách hàng hoảng hốt quay lại ngó vội vào trong ngõ. Ngõ vắng, Vân vẫn còn trong nhà mình. Anh ta bình tĩnh bảo hắn.

-Bình tĩnh đi anh bạn. Chúng ta có thể vào quán cà phê đằng kia nói chuyện được không?

Hai người kéo nhau vào quán cà phê bên kia đường. Người khách hàng gọi hai tách cà phê. Anh ta móc bao thuốc chìa cho hắn. Hắn rút lấy một điếu, bàn tay cầm bật lửa của hắn run bắn lên một cách lạ thường. Ngọn lửa cứ bật lên lại bị tắt. Người khách mua tranh móc trong túi mình ra một chiếc bật lửa bật lên rồi đưa ngọn lửa đến đầu điếu thuốc của hắn. Hắn bập một hơi dài. Điếu thuốc lá bén lửa bốc cháy thành ngọn.

-Đúng! Tôi được anh Hải nhờ đến mua tranh của anh. Nhưng anh ấy chỉ có ý tốt.

-Tôi không cần cái lòng tốt bố thí của anh ta. Tôi sẽ không bán tranh cho anh nữa. Anh về bảo với anh ta: Tôi sẽ giàu và thậm chí còn giàu hơn cả anh ta.

-Anh sẽ không cho cô Vân biết điều này chứ?

Người mua tranh đắn đo một lúc rồi hỏi. Hắn ngẩng mặt đầy kiêu hãnh hỏi lại.

-Tôi có cái quyền cấm Vân không được quan hệ với anh ta không?

-Có!

Người khách gật đầu thừa nhận.

-Nhưng tôi sẽ không cấm. Nếu tôi muốn cấm thì cuộc nói chuyện này không diễn ra ở đây mà là ở trong kia.

Hắn hất hàm chỉ về căn phòng của mình rồi đứng dậy bỏ về.

*

* *

-Sao! Anh ta biết rồi à?

Hải hỏi giọng thoảng thốt ngồi bịch xuống chiếc ghế nét mặt đầy lo lắng.

-Ừ! Nhưng chắc không sao đâu.

-Thế còn Vân?

Người bạn lắc đầu nhìn Hải như có ý trách móc.

-Đừng coi thường anh ta thế. Anh ta là người tự trọng và đầy kiêu hãnh. Chắc chắn là Vân không thể biết được điều này đâu.

Hải cầm bức tranh trải ra trên mặt bàn. Anh bị bức tranh làm cho ngơ ngẩn. Đẹp thật! Mình luôn thấy Vân đẹp nhưng ngắm Vân qua tranh của anh ta mình cứ luôn thấy Vân đẹp hơn nhiều. Sao vậy nhỉ? Phải chăng tình yêu của anh ta mãnh liệt hơn tình yêu của mình? Nhìn nét mặt rạng ngời hạnh phúc đang ngửa mặt hứng những giọt mưa tình yêu của Vân trong bức tranh, anh hiểu khuôn mặt này, nét rạng ngời này là có thật trong lúc Vân đứng làm mẫu cho anh ta vẽ. Và Vân lại đứng khỏa thân làm mẫu. Một nỗi thất vọng to lớn đè nặng trong lòng Hải.

-Sao Vân có thể đứng khỏa thân làm mẫu vẽ ở giữa cánh đồng được nhỉ?

Hải thắc mắc hỏi. Người bạn tủm tỉm cười. Anh hiểu nỗi lòng của bạn mình. Hắn ghen! Có người đàn ông nào không ghen khi người mình yêu khỏa thân trước mặt một một người đàn ông khác cho dù là vì nghệ thuật.

-Không phải là cô ta đứng khỏa thân làm mẫu đâu. –Anh cố gắng giải tỏa nỗi hờn ghen đang âm ỉ cháy trong lòng bạn mình. –Cô ta đứng làm mẫu dưới trời mưa, chiếc áo mỏng dính chặt vào da thịt nên anh ta hình dung ra thế.

-Ra vậy! Thế còn nét mặt rạng ngời hạnh phúc này?

Người bạn im lặng không trả lời. Còn gì để nói nữa đây? Bạn anh cần phải hiểu một sự thật phũ phàng. Cô ta yêu hắn! Những lời Vân nói lại vang lên trong đầu người bạn. “Em cần tiền để mở một cuộc triển lãm cho anh ấy nên em mới bán còn chẳng ai mang bán tình yêu của mình cả”.

-Theo cậu mình có bao nhiêu phần trăm hi vọng?

-Một phần trăm!

Nói xong người bạn chú ý quan sát thái độ của Hải. Anh ta chăm chú ngắm Vân trong bức tranh rồi nói nhỏ nhưng thể tự nói với chính mình.

-Một phần trăm cũng là nhiều rồi. Dẫu chỉ còn một phần nghìn tia hi vọng thì mình cũng vẫn chiến đấu để giành lấy nàng.

*

* *

Hắn đến nhà của Lợi. Thấy hắn, Lợi cười

-Sao mãi bây giờ mày mới đến? Lâu hơn tao tưởng đấy.

Hắn nuốt khan một cái cố gắng nuốt cục uất nghẹn xuống bụng. Phải là lúc khác thì hắn đã bỏ đi ngay nhưng lời tuyên chiến đã giữ chân hắn lại. Hắn lạnh lùng hỏi lại thằng bạn.

-Sao! Mày không muốn hợp tác với tao nữa à? Thôi vậy!

Hắn giả vờ quay người định bước đi. Lợi vội vàng giữ tay hắn lại.

-Đừng nóng! Ông bạn vàng. Thế mày định hợp tác như thế nào?

Môi hắn hơi nhếch lên khi nghe ba tiếng “Ông bạn vàng” từ mồm thằng bạn. Mà mình đứng là “Ông bạn vàng” của hắn thật. Hắn nghĩ bụng. Hắn biết, những con buôn nghệ thuật như thằng bạn hắn chẳng vì một cái gì cả ngoài tiền. Bạn hắn chỉ có duy nhất một thước đo cho nghệ thuật đó là tiền. Một bức tranh bán được càng nhiều tiền thì càng có giá trị nghệ thuật còn dẫu có là bức tranh nàng Monalida đi chăng nữa mà không bán được thì với lão, nó cũng chẳng có tý giá trị nghệ thuật nào.

. -Vẫn như trước nhưng giá một bức chân dung bây giờ là hai mươi triệu.

-Hai mươi triệu! –Lợi kêu Lên. –Mày ăn như thế mà không sợ bị tiểu đường à?

Hắn cười khẩy một tiếng, nhìn thẳng vào mặt thằng bạn.

-Mày tưởng tao không tìm được khách hàng à? Tao vừa vẽ một bức chân dung khỏa thân cho người tình của tay Hải giám đốc công ty “Sao Việt” với giá một trăm triệu. Không tin mày tìm đến lão ấy mà hỏi.

-Bao nhiêu?

Lợi hấp tấp hỏi lại. Hắn nhấn mạnh từng tiếng một trả lời.

-Một-Trăm-Triệu.

“Một trăm triệu” Lợi lẩm bẩm trong miệng. Lão bị choáng. Nếu không có hắn đứng đấy thì lão đã tự đập đầu vào tường để trừng phạt cái sự ngu ngốc của mình. “ Sao mình có thể ngu như vậy cơ chứ. Lão tự trách, cứ tưởng ba mươi triệu là đã kịch đường tàu rồi”.

-Thôi được! –Lợi thở dài một tiếng, cố tạo ra bộ mặt đưa đám với cái ý “Đây là tao giúp mày là chính chứ tao cũng chẳng lãi lờ gì nhiều đâu”. –Mày định vẽ mấy bức?

Hắn nhún vai ra cái vẻ bất cần.

-Tùy mày thôi! Nhưng tao nói trước đây là giá của ngày hôm nay. Ngày mai giá sẽ khác đấy. Có thể là ba mươi, bốn mươi thậm chí là năm mươi triệu một bức cũng chưa biết chừng.

Thằng cáo! Lợi rủa thầm một tiếng trong đầu. Sao mới có mấy tháng mà nó có vẻ lọc lõi vậy nhỉ? Nếu đặt từng bức một, nó sẽ túm được mối khách hàng của mình thì hỏng ăn mà đặt tiền nhiều bức nhỡ không tìm nổi khách hàng thì cũng chết. Một trăm triệu! Con số cứ đảo lộn trong cái đầu con buôn của lão.

-Thôi được tao sẽ đặt mười. À không! hai mươi bức!

-Đặt tiền ra! Bốn trăm triệu.

Giọng hắn tỉnh khô hơi có một chút gì tàn nhẫn. Lợi vào trong nhà lấy tiền. Hắn cầm tiền cho vào cái thùng đánh giày quay người định bỏ đi thì Lợi đã ngăn lại.

-Không được! vài chục triệu thì bạn bè có thể không cần hợp đồng chứ bốn trăm triệu thì ít ra mày cũng phải viết cho tao vài chữ.

Hắn bỏ cái thùng đánh giày xuống đất.

-Được thôi. Mày viết đi tao kí.

Lợi mở máy tính hí húi soạn thảo hợp đồng. Hắn nhắc nhở.

-Không có chuyện trả lại tiền đâu đấy. Chuyện tìm khách hàng là chuyện của mày.

-Thế nếu khách hàng không ưng?

-Không thể có chuyện đó. Với bọn điếm nghiệp dư mù nghệ thuật ấy chỉ cần vẽ cho khêu gợi một chút là chúng nó ưng ngay. Khó gì đâu. Nhưng để cho mày yên tâm mày cứ ghi vào hợp đồng là: Khách hàng nhận tranh mới tính là một sản phẩm.

Hợp đồng làm xong, chẳng thèm đọc lại lấy một chữ, kí toẹt một nhát.Xong! Hắn xốc cái thùng đánh giày của mình bỏ đi ném lại phía sau một câu gọn lỏn.

-Đầu tuần sau bắt đầu.

Hắn đi rồi, vợ Lợi nhảy xổ từ phòng trong ra rít lên.

-Ông điên à! Bốn trăm triệu chứ có phải là vỏ sò đâu. Nó mà cầm tiền biến mất thì ông tìm nó ở đâu?

Nghe vợ nói, Lợi giật nảy mình. Ừ nhỉ! Mình chẳng biết hắn ở đâu cả. Lão chạy vội vào nhà trong dắt chiếc xe máy ra nổ máy đuổi theo thằng bạn.Vừa thoáng thấy hắn, lão vội kêu to.

-Tiến! Đợi đã.

Nghe tiếng gọi, hắn quay lại đợi cho Lợi đến gần mới hỏi.

-Sao! Còn vấn đề gì à?

Lợi lúng túng mất một giây nhưng rồi lão khôn khéo tìm được cách nói với thằng bạn.

-Mày cầm trong người bốn trăm triệu. Nguy hiểm lắm. Thôi mày ngồi lên đây tao đèo mày về nhà cho an toàn.

Hắn cười nhạt. Làm gì hắn không hiểu cái ẩn ý sâu xa của thằng bạn mình.Nhưng hắn vẫn bình thản leo lên đằng sau xe của Lợi.

-Thế thì tốt quá. Tao cũng mỏi chân lắm rồi.

Hắn đưa Lợi về nhà, nhìn căn hộ thuê sơ sài của hắn, Lợi thầm nghĩ trong đầu “Đồ đạc của hắn chẳng có gì đáng giá nếu hắn cầm bốn trăm triệu của mình bỏ đi thì làm sao có thể lấy lại được? ngần ngừ một lúc Lợi bảo.

-Thôi hay là tao đặt mày từng bức tranh vậy.

Hắn chẳng nói năng gì mở ngay cái hòm đánh giày ra, cầm cục tiền đưa cho Lợi.

-Cũng được! Tiền của mày đây.

Đúng lúc ấy thì Vân đi vào trong phòng. Hắn quay sang hỏi Vân.

-Một trăm triệu bán bức chân dung hôm qua em đã mang gửi ra ngân hàng chưa? Đừng để tiền trong nhà nguy hiểm lắm.

Vân thật thà trả lời hắn.

-Ừ nhỉ! Anh mà không nói thì em cũng chẳng nghĩ ra. Gửi luôn cả số tiền bán mấy bức tranh tháng trước nữa anh nhé?

-Ừ! –hắn nói –Cả số tiền bán hai bức chân dung tháng trước em cũng gửi cả vào ngân hàng đi.

Đúng là hắn có khách hàng thật. Lợi nghĩ rất nhanh. Những con số nhảy tanh tách trong cái đầu lão. Nếu hắn bán được bức chân dung được một trăm triệu thì bỏ rẻ mình cũng phải bán được tám mươi triệu, trừ đi hai mươi triệu còn lại sáu mươi. Nhân với hai mươi vị chi là tỷ hai. Một tỷ hai trăm triệu! Không phải là thò tay vào lửa mà có phải nhảy vào hỏa diệm sơn để lấy số tiền này lão cũng dám làm. Lão đưa lại cục tiền cho hắn.

-Thôi tao cứ đặt hai mươi bức.

Hắn cười.

-Sao! Mày không sợ tao ôm cục tiền của mày chạy mất à?

Lợi chống chế.

-Tao đâu có sợ như thế! Tao chỉ sợ công việc nhiều quá mày làm không nổi.Thôi tao phải về đây. Tuần sau bắt đầu nhé.

Lão chào Vân rồi dắt xe đi ra. Đợi lão đi rồi cô mới hỏi.

-Ai đấy hả anh?

-À! Đó là một ông bạn “Kim cương” của anh.


Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 1 năm 2015