Chương Mười Hai
Chương Mười Hai
ười một giờ đêm, Vân vừa đi hát về chưa kịp thay quần áo thì hắn sang.
-Em đi với anh?
-Đi đâu hả anh?
Vân hỏi, hắn hơi cười cười thái độ thật là kì lạ.
-Thì em cứ đi rồi khắc biết.
Hai người ra khỏi phòng đi, lúc ra cửa, hắn đột nhiên bảo.
-Khóa cửa phòng em để đâu? Em nhớ mang theo nhé. Cả chìa nữa.
Hắn nói câu này với bộ mặt rất nghiêm chỉnh ít thấy ở hắn làm cho cô lo lắng. Không hiểu anh ấy định làm gì. Cô cầm lấy cái khóa cửa rồi đi theo sau hắn. Ra xe, cô nhìn thấy cái hòm đánh giày của hắn để ở giỏ xe.
-Đi đâu mà giờ này anh còn mang theo cả cái cần câu cơm của mình vậy?
Cô hỏi. Hắn nhìn cô với một ánh mắt rất lạ. trong ánh mắt ấy, cô vừa thấy những tia sáng quyết liệt, vừa nhìn thấy những tia sáng âm u sáo trộn.
-Hôm nay anh đưa em đi làm một công việc hệ trọng nhất trong cuộc đời mình. Anh đã quyết định rồi. Kể từ ngày mai anh sẽ không đi đánh giày nữa mà anh sẽ dồn hết tâm lực của mình cho việc vẽ.
Hắn nổ máy phóng lên cầu Long Biên.
Mười một giờ, cầu Long biên vắng ngắt không một bóng người. Đến giữa cầu hắn dừng xe lại, dựng chân chống giữa và cầm tay cô dắt đến bên thành cầu. Cô thấy bên thành cầu thỉnh thoảng có những cái khóa khóa treo ở đấy. Nhiều chiếc còn rất mới nhưng có rất nhiều chiếc thời gian đã làm nó rỉ sét. Hắn chỉ vào những chiếc khóa hỏi cô.
-Em có biết tại sao có những chiếc khóa treo ở đây không?
Cô lắc đầu. Hắn giải thích cho cô hiểu.
-Những đôi trai gái Hà Nội khi yêu nhau, họ thường dẫn nhau ra chiếc cầu này và cả hai cùng nhau gài một chiếc khóa lên thành cầu rồi vứt chìa khóa xuống dòng sông để cầu nguyện cho một tình yêu bền chặt.
-Ôi! lãng mạn thật đấy.
Cô gái thốt lên còn hắn, hắn nhìn cô với ánh mắt đắm đuối khác thường.
-Và đêm nay anh muốn cùng em thực hiện cái nghi lễ thiêng liêng này.
Người cô gái run lên vì xúc động. Cô và hắn đã qua rồi cái tuổi teen ngây thơ và cuồng nhiệt. Đã qua rồi thủa những tình yêu cổ tích. Cuộc sống khó khăn, đói khổ tưởng đã làm cho con tim chai lại và những rung động chỉ còn như những cơn gió nhẹ thoảng qua. Tình yêu bồng bột đã đi qua và bây giờ nó tan vào những lo toan nhỏ bé hàng ngày. Tình yêu của cô và hắn không có hoa hồng, không có những buổi hẹn hò, không có những buổi tối đứng chờ, hờn giận mà chỉ có những đêm dài bên giường bệnh người ông. Chỉ có những bát súp khoai tây nóng bỏng lúc nửa đêm và những câu nói chẳng hề tình tứ nhưng ấm áp một tình yêu mà những đôi trai gái, chủ nhân của những chiếc khóa đã hoen gỉ kia, đã chắc gì được nghe lấy một lần.
-Em mệt rồi đi ngủ đi để anh trông ông cho.
Nhưng! Cũng như bất cứ cô gái nào đang yêu, cô vẫn cứ khao khát một lời tỏ tình lãng mạn. Phụ nữ là như thế. Vẫn luôn muốn được nghe những lời nói đến nao lòng.
Cô run run móc chiếc khóa trong túi ra. Hắn nắm lấy bàn tay cô, hai bàn tay cùng móc chiếc khóa lên thành cầu. Hai ngón tay cùng bấm vào cần của cái khóa. “Tách”! Chiếc khóa sập vào. “Tách”! Trái tim cô sập cửa vĩnh viễn giam vào trong đó một tình yêu. Cô vung tay định ném chiếc chìa khóa xuống dưới sông thì hắn giữ tay cô lại gỡ chiếc chìa khóa trong bàn tay nhỏ bé của cô. Hắn mở nắp chiếc thùng đánh giày, đặt chiếc chìa khóa vào giữa những chiếc bàn cHải, những hộp xi rồi buộc chặt nắp chiếc thùng lại, dơ chiếc thùng đánh giày lên cao quá đầu, hắn bảo cô.
-Em hãy nhắm mắt lại và thầm nguyện cầu lấy một điều trong tâm tưởng.
Cô nhắm mắt lại. “ Xin trời đất chứng giám cho tình yêu của con. Con nguyện sẽ hi sinh tất cả cho tình yêu của mình”. Cô thầm khấn.
Hắn không nhắm mắt, ngước lên nhìn bầu trời đầy những đám mây trắng lững lờ trôi dưới một thảm ánh trăng, hắn thầm nói “ Con đã định buông nàng ra để cho nàng có thể lấy được một người làm cho nàng sung sướng và hạnh phúc nhưng bây giờ thì không thể được nữa rồi. Con yêu nàng và con xin thề sẽ hi sinh tất cả để cho nàng được sung sướng. Xin đất trời chứng giám cho tình yêu của con”.
Sau khi nguyện cầu xong, hai người cùng nhau nhấc cái thùng đánh giày lên thả cái thùng xuống dưới dòng sông bàng bạc trắng.
Một tiếng “Tùm” vọng lên từ lòng sông sâu thẳm. Hắn đứng, vịn tay vào lan can cầu đăm đăm nhìn xuống dòng song.
Vân xoay người lại nhẹ ôm lấy hắn. Mắt cô gái nhắm lại,cô chờ đợi một nụ hôn, cái không thể thiếu trong một đêm hẹn thề nhưng không có. Chỉ có một tiếng thở dài buột ra tan vào trong gió sông lồng lộng.
*
* *
Sáng hôm sau thức dậy, theo như thường lệ hắn đi ra cái cửa sổ thân thuộc của mình nhìn ra dòng sông. Hắn bỗng giật mình. Cái thùng đánh giày bên trong đựng chiếc chìa khóa tối qua đang nổi lềnh bềnh ngay phía sau căn phòng của hắn. Một linh cảm bất an lạ lắm bỗng tràn đến xâm chiếm tâm hồn. Hắn nhìn quanh tìm một cái gậy dài rồi đi ra sau nhà khều chiếc thùng đánh giày cho nó tấp vào bờ. Vớt chiếc thùng đánh giày lên, hắn mở hòm. Mọi thứ đều còn nguyên chỉ riêng chiếc chìa khóa là không thấy. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Đậy nắp chiếc thùng đánh giày lại, lấy hết sức bình sinh, hắn quẳng chiếc thùng ra giữa dòng sông đang cuộn chảy. Hắn cứ đứng nhìn theo chiếc thùng đánh giày cho đến tận khi hình bóng của nó biến mất khỏi tầm mắt. Hắn quay người lại định đi vào trong nhà thì nhìn thấy Vân đang đứng bên cửa sổ phòng hắn nhìn ra. Hắn giật mình.
-Sao hôm nay em dậy sớm thế?
Hắn hỏi, cố gắng che dấu điều vừa làm của mình.
-Đêm qua em không ngủ.
Vân nói nhỏ, vẻ mặt âm thầm. Bỗng nhiên hắn thấy hối hận. Mình lại làm khổ Vân rồi. Một đêm tỏ tình với một tiếng thở dài. Sao mình ngu thế không biết. Hắn đi vào trong nhà đi lại bên cửa sổ nhẹ ôm lấy Vân.
-Anh làm gì ngoài bờ sông mà sớm vậy?
Vân không nhìn thấy! Hắn nghĩ rất nhanh.
-À! Anh ra ngắm sông. Gớm! Năm nay nước lên to thật.
Hắn quấy quá trả lời.
-Sáng nay em đi thuê một phòng tranh cùng với anh nhé?
-Anh định mở một phòng tranh à? Có điều gì xảy ra với anh vậy?
-Sao em lại nghĩ có điều gì đó xảy ra với anh?
Hắn vặn lại. Vân cười. Cô còn lạ gì hắn. Với hắn, cuộc đời nghệ thuật không phải là tiền. Hắn kiếm tiền một cách rất dễ dàng. Thỉnh thoảng, những lúc bí tiền, Vân lại thấy hắn xách hộp cọ biến mất một vài hôm. Khi trở về Vân thấy hắn lại có tiền. Không nhiều lắm nhưng cũng đủ chi dùng một cách tằn tiện. Một lần, khi hắn đưa tiền cho cô, cô đã hỏi hắn.
-Sao anh lại đưa tiền cho em?
Hắn tặc lưỡi.
-Thì thỉnh thoảng anh cũng phải nộp tiền ăn chứ. Chẳng lẽ cứ ăn bám em mãi.
Ngẫm lại cô thấy cuộc sống của cô với hắn thật lạ, chẳng giống một ai. Vợ chồng! không phải? hai người sống ở hai căn phòng cách nhau mấy căn nhà trọ. Đôi tình nhân? Cũng không. Tình yêu gì mà lại không có những nụ hôn. Bạn bè láng giềng? Cũng không nốt. Láng giềng gì mà hôm nào về sớm người ta lại thấy hắn mò sang ngồi ăn với hai ông cháu. Tối nào hắn về muộn cô đều nấu cho hắn một cái gì đó để ăn. Chính cô, cô cũng không thể giải thích được quan hệ của mình với hắn là gì.
Cô cầm lấy nắm tiền mà hắn đưa cho buột mồm hỏi.
-Anh lại đi chép tranh đấy à?
Hắn lắc đầu.
-Không phải đâu. Em đừng lo.
Nghe hắn nói, cô giật mình tự hỏi.”Mình có lo không nhỉ?”Và từ trong sâu thẳm, cô không thể tự lừa dối mình. Cô phải tự nhận rằng “Mình lo”
Hóa ra cái cách sống bụi bụi một tị, bẩn bẩn một tị nhiều khi lại có sức mê hoặc đến chết người. Bên cạnh hắn, cô không bao giờ có cái cảm giác nhàm chán. Những đêm dưới làn mưa bụi lất phất bay, phố đêm không một bóng người, hắn nắm lấy tay cô lang thang bất định. Chẳng ai nói một câu nào, cô ngửa mặt để cho những hạt mưa li ty rắc lên khuôn mặt thanh tú của mình và lắng nghe tiếng gió thì thầm kể một câu chuyện cổ tích. Làn gió đêm lướt thướt thổi qua tán lá cây đẫm mùi hương hoa sữa ôm lấy hai người và nâng họ bay về một nơi xa lắm.
Không kể đến những kẻ lắm tiền nhiều của muốn biến cô thành một thứ đồ chơi của riêng mình, cô cũng đã nhiều lần phải ngồi tiếp chuyện với những chàng trai đạo mạo, thành đạt và cũng rất mực đứng đắn. Họ tiếp cận cô với một mong muốn rất chân thành nhưng không hiểu sao khi ngồi nói chuyện với họ cô luôn thấy thời gian trôi chậm rì và khi chia tay, cô thở phào nhẹ nhõm. Thế là thoát!Họ luôn chu đáo. Sinh nhật cô, họ luôn có hoa gửi tặng. Còn hắn, có lẽ hắn không biết cô sinh vào ngày nào. Thậm chí cô bao nhiêu tuổi có lẽ hắn cũng không hề biết.
-Em không tin! Ngoài chép tranh ra anh chẳng có cách nào để kiếm tiền.
-Còn nghề đánh giày nữa chứ!
Anh tinh quái nói. Cô bật cười trêu hắn.
-Eo ơi! Xinh gái như em mà yêu được một ông đánh giày.
Hắn cũng cười nhưng không nói gì thêm. Và cho đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu hắn biến đi đâu trong những ngày ấy.
*
* *
Hắn dẫn Vân đi dọc theo phố Hàng bài, một con phố chính của thủ đô và dừng lại trước một ngôi nhà khang trang bên ngoài có treo một cái biển đề một hàng chữ “Cho thuê cửa hàng”.
-Anh định thuê cái cửa hàng này à?
Vân rụt rè hỏi. Hắn gật đầu rồi cầm tay cô bước vào trong cửa hàng. Vân giữ tay hắn lại.
-Sao vậy?
Hắn ngạc nhiên hỏi.
-Anh đã nghĩ kĩ chưa?—Vân hỏi nhỏ, giọng đầy lo lắng. –Những cửa hàng như thế này đắt lắm đấy.
-Em đừng lo. –Hắn nói mà mặt hắn đanh lại. –Anh đã nghĩ rất kĩ rồi. Từ nay anh thề sẽ không để em phải khổ nữa.
Nghe hắn nói, nỗi lo lắng của cô bắt đầu dâng lên. Cô biết, có một cái gì đó đã xảy ra với hắn nhưng cô không biết đó là cái gì. Hắn vẽ vì đam mê. Với hắn, nghệ thuật không phải là chỗ của tiền bạc. Những đồng tiền kiếm được bởi những bức tranh mà hắn đã bán hắn luôn luôn coi đó là hệ quả của nghệ thuật. Chưa bao giờ tiền là động lực cho hắn cầm lấy cây cọ. Thế mà bây giờ! Cô cảm thấy thực sự sợ hãi.
-Chưa bao giờ em than vãn với anh là mình quá khổ đúng không? Em không muốn anh chịu áp lực vì em. Em muốn anh hạnh phúc chứ không muốn tiền.
Cô nhìn hắn nói với nét mặt chân thành. Điều đó làm cho hắn xúc động. Trong hắn bỗng bật lên hai câu thơ mà hắn đã học từ lâu lắm.
Quanh năm buôn bán ở mom sông
Nuôi đủ năm con với một chồng.
Trời ơi! Người đàn bà mà hắn yêu là như thế đấy. người đàn bà Việt cổ sao lại hiện thân trong cô gái của hắn? Người đàn bà luôn luôn quên đi bản thân mình chỉ nghĩ đến chồng con. Với họ, sự thành đạt của người chồng mới là điều quan trọng và có lẽ đó mới chính là hạnh phúc của người đàn bà.
Hắn đã tiếp xúc với bao nhiêu cô gái trẻ như Vân, những cô gái muốn hắn vẽ chân dung khỏa thân cho mình, Những cô gái ấy với họ tiền là tất cả và cũng giống Vân họ có thể quên mình đi chỉ có điều không phải vì chồng con mà vì một chữ “Tiền”.
-Nhưng anh có còn là một thằng đàn ông nữa không khi không lo nổi cho em một cuộc sống cho ra hồn? Liệu em có thể yêu anh không khi mà anh chỉ biết tiếp nhận sự hi sinh của em vì mình mà không hề muốn hi sinh vì em? Không bàn cãi nữa! Anh đã nghĩ kĩ rồi. Anh yêu nghệ thuật! Nhưng anh yêu em hơn.
Nói xong hắn nắm chặt lấy tay Vân bước vào trong cửa hàng. Hắn hỏi chủ nhà.
-Cửa hàng này cho thuê bao nhiêu tiền một tháng đấy chị?
-Hai mươi triệu!
-Hai mươi triệu?
Vân hoảng hốt kêu lên. Người chủ nhà tươi cười nói với cô gái.
-Hai mươi triệu là rẻ đấy. Cửa hàng nằm đúng ngã tư hai mặt phố chính. Một mặt có hàng cây cổ thụ che mát. Cô xem cả cái dãy phố này có cửa hàng nào đẹp được như cửa hàng nhà tôi không?
Hắn bước ra ngoài đường nghiêng ngó khắp nơi nét mặt ra chiều ưng ý.
- Mười lăm triệu được không chị?
Hắn hỏi, còn người chủ cửa hàng lắc đầu.
-Không được đâu.
Tay hắn thò ngay vào túi. Vân ngăn lại.
-Từ từ đã anh. –Cô quay lại nói với chủ cửa hàng –Chị để chúng em đi xem mấy cửa hàng khác xem có cái nào rẻ hơn không. Có gì chúng em sẽ quay lại.
Người chủ cửa hàng nói một cách chắc chắn.
-Không sao! Anh chị cứ đi xem thử đi. Nhưng thế nào anh anh chị cũng phải quay lại đây cho mà xem.
*
* *
-Hôm qua em với anh ấy đi xem để thuê một cái cửa hàng. Có một cái cửa hàng đẹp lắm nhưng họ đòi đắt quá.
Vừa nhặt những ngọn rau thơm, Vân vừa nói với Hải. Đang cầm một ngọn rau trên tay định vặt cuống Hải dừng ngay lại. Có một mũi kim khẽ chích vào lòng anh. “Bắt đầu rồi đây” anh thầm nghĩ. Câu nói của hắn lại vang lên trong anh “ Anh về bảo với anh ta tôi sẽ giàu! Thậm chí còn giàu hơn cả anh ta”.
-Họ đòi bao nhiêu?
-Hai mươi triệu một tháng.
-Sao đắt thế? Liệu anh ta có thể kiếm đủ cho tiền thuê nhà không?
Câu hỏi của Hải lại gieo một mối lo vào trong lòng cô gái.
-Vâng! Em cũng thấy đắt quá. Nhưng cửa hàng đẹp lắm anh ạ. Anh Tiến rất ưng ý. Anh ấy còn định đặt tiền ngay nhưng em đã ngăn lại. Em cũng lo lắm.
Nhìn nét mặt lo âu của Vân, lòng Hải se lại. Tình yêu lạ thế! Sở hữu! Đã chắc gì là cái hạnh phúc duy nhất của tình yêu! Anh đã sở hữu Lan nhưng anh không thấy hạnh phúc mà chỉ thấy sự khinh bỉ, sự hả hê của một khát vọng trả thù đời. Anh chưa và có lẽ không bao giờ sở hữu được Vân nhưng anh lại vui khi thấy Vân vui và đau lòng khi Vân phải lo lắng. Hạnh phúc! Đâu chỉ là niềm vui! Hạnh phúc có khi lại còn là một nỗi đau. Nỗi đau hạnh phúc! Liệu có ai tin không?
Hải tìm cách an ủi cô.
-Anh chàng của em không biết gì về kinh doanh rồi. Trong kinh doanh, dù có cần lắm, thích lắm thì cũng phải làm như mình chẳng muốn đâu mới được. Tối nay em đừng có đến đặt tiền cứ bỏ bẵng đi một vài ngày rồi hôm nào đấy em giả vờ đi ngang qua tiện thể tạt vào. Lúc ấy em chỉ trả mười hai triệu một tháng người ta cũng đồng ý.
Vân nhìn Hải ngờ vực.
-Thật thế hả anh? Để một vài ngày liệu người khác có thuê mất không?
Hải cười lắc đầu, cố gắng đánh tan mối lo lắng trong lòng cô gái.
-Em tin anh đi. Để thuê một cửa hàng hai mươi triệu một tháng thì người thuê ít nhất cũng phải làm ra được gấp đôi số tiền ấy. –Hải nhún vai –Bốn mươi triệu một tháng! Chẳng có một tư nhân nào kiếm nổi số tiền đó đâu. Phải là một công ty lớn thuê làm văn phòng nhưng như em nói thì ở đấy chỉ có một cửa hàng nên không đủ rộng để cho một công ty mở văn phòng ở đó. Mà cửa hàng đó ở chỗ nào?
Hải giả vờ như hỏi một cách vô tình.
-Nó nằm ở ngay góc bánh chưng giữa phố Hàng bài và trần Hưng đạo.
-À thế thì anh biết cái cửa hàng ấy rồi. –Hải gật đầu. --Ừ! Chỗ ấy đẹp đấy mở cửa hàng tranh thì rất hợp.
Rau thơm đã nhặt xong, Vân đứng dậy cơm rổ rau đi vào trong bếp rửa. Vừa đi cô vừa hỏi Hải.
-Bé Lê bao giờ về hả anh?
Tiếng cô vừa dứt thì một tiếng nói trong trẻo đã vang lên ngay ngoài cửa.
-Cô Vân!
Một cơn gió trong trẻo, tinh nghịch ùa vào trong nhà. Vân vứt ngay rổ rau thơm xuống đất dang rộng hai cánh tay. Bé Lê lao vào lòng, ôm chặt lấy cổ cô gái. Vân cắn nhẹ vào gò má bụ bẫm của con bé.
--Cho cô cắn má cháu một cái nào. Lâu không được cắn má cháu cô thèm quá.
Con bé giấu cái má phúng phính của mình vào cái cổ trắng thanh thanh của cô.
-Cháu ứ cho cô cắn đâu.
-Không cho nay! Không cho này!
Vừa nói, Vân vừa ngửa đầu con bé ra hôn liên tiếp lên má nó. Con bé cười sằng sặc một cách thích thú. Vân bế con bé đứng dậy, lúc ấy cô mới nhìn thấy một bà già đi cùng con bé đang đứng ngay ngưỡng cửa. Cô vội buông con bé ra, cúi đầu chào.
-Cháu chào bác!
Bà cụ gật đầu với cô, cười hiền hậu.
-Chào cháu! Cháu là Vân à? Con bé cứ kể về cháu suốt
Con bé chạy ngay đến kéo tay bà.
-Bà ơi! Đây là cô Vân cháu vẫn kể với bà. Bà thấy cô ấy có xinh không?
Vân đỏ mặt. Bà lão khẽ củng yêu một cái vào đầu cô cháu gái.
-Ừ! Cô Vân của cháu xinh thật đấy.
Hải quay sang giới thiệu với Vân.
-Đây là mẹ anh. Còn đây là….
Mới nói đến đấy thì bà lão đã ngắt lời.
-Tôi biết rồi. Gớm! làm gì mà anh giữ bí mật thế?
Vừa nói, bà lão vừa nhìn Vân với ánh mắt gán gép một cách không dấu diếm. Mặt Vân đỏ như vừa uống rượu còn Hải lúng túng một cách thảm hại. Bà cụ đã nhận ngay ra sự lúng túng của con trai mình. Bà ngồi xuống cố nén một tiếng thở dài. Từ khi nghe cháu gái liên tục nhắc đến một cô Vân nào đấy. Bà lão đã rất mừng. Bà biết ngọn lửa thù hận của tình yêu thì chỉ có tình yêu mới dập tắt nổi. Nhìn con mình quằn quại với nỗi thù hận thiêu đốt bà hiểu “Nó sẽ trả thù bằng mọi giá” Và bà thấy sợ. Hơn sáu mươi năm sống ở cuộc đời này bà chưa từng thấy ai có được hạnh phúc bằng thù hận. Nó có thể là động lực làm cho người ta sống nhưng nó không thể là cội nguồn của hạnh phúc. Khi thù hận đã trả xong, con người lại rơi vào sự trống vắng đến rợn người. Bà đã có gắng khuyên nhủ con trai mình tha thứ nhưng không được. Ngọn lửa “Tam muội” Chỉ có thể bị dập tắt từ bình nước “Tình yêu” trong tay một thiếu nữ. Và đâu phải cô gái nào cũng đủ sức mạnh để dập tắt đi ngọn lửa ấy. Trong trí tưởng tượng đầy tình thương yêu của một người mẹ, bà đã hình dung ra Vân, cô gái mà theo như lời kể của cháu gái mình, bà cứ nghĩ đây chính là nàng tiên nữ có thể cứu vớt cuộc đời con trai bà. Thế mà bây giờ, nhìn cái cảnh lúng túng của con trai, bà biết mình đã lầm. Bà mắng con trai.
-Ai lại để cho khách phải vào bếp nấu cơm thế. Sao cả nhà ta không ra một tiệm ăn nào đó có phải hơn không?
Bé Lê nắm lấy tay bà cụ nũng nịu!
-Cháu ứ đi ăn cơm ở hiệu đâu. Cháu thích ăn cơm do cô Vân nấu cơ.
Vân nhanh nhẹn nói.
-Không sao đâu mà bác. Cháu nấu chỉ một tý là xong ngay. Mà bà cũng phải ăn cơm ở nhà để xem thử cháu gái bà nấu cơm ngon thế nào chứ.
Cô quay sang bé Lê hỏi.
-Đúng không bé Lê.
Bà cụ giả vờ ngạc nhiên nhìn cháu gái.
-Cháu mà cũng nấu được cơm?
Bé Lê vênh mặt Lên tự hào.
-Để cháu nấu cho bà xem!
Nói xong nó chạy vào trong bếp, nhất định không cho ai giúp cái gì. Nó đong gạo, vo rồi đổ gạo vào nồi. Khi cho nước, nó thò cái ngón tay bé tý xíu của nó nhúng ngập vào trong nồi rồi quay sang hỏi Vân.
-Đổ nước ngập hai đốt ngón tay phải không cô?
Vân gật đầu.
-Đúng rồi. Cháu giỏi thật đấy. Mới nấu có một lần mà đã nhớ ngay. --Con bé hồng mặt lên sung sướng. –À! Cháu chạy lên trên phòng lấy cho cô mượn cái dây chun buộc tóc.
Con bé chạy lên phòng nó. Đợi cho con bé đi khuất, Vân nhanh nhẹn mở vung nồi đổ thêm vào đấy lưng bát nước. Bà cụ tuy ngồi uống nước ở bàn nhưng mọi hành động của Vân dù là nhỏ nhất cũng không thể lọt qua mắt bà cụ. Thấy thế, bà khẽ thở dài thầm nghĩ “Giá như cô gái này mà làm mẹ bé Lê”.
Thỉnh thoảng bà vẫn bắt gặp một vài cô gái ở trong ngôi nhà này trong những lần bà đến chơi nhà con trai. Và lần nào cũng thế, gặp họ bà lại thấy lo lắng. Bà lo cho đứa cháu gái bé bỏng của mình. Họ đều trẻ và xinh đẹp. Họ có yêu con trai bà hay không thì bà không dám chắc. Có thể họ yêu con trai bà thật sự và cũng có thể họ chỉ yêu tiền của con trai bà nhưng có một điều mà bằng linh cảm của một người bà, bà chắc chắn rằng họ không yêu bé Lê mặc dù họ rất cố gắng chiều chuộng nó. Và con bé cũng thật lạ. Không hiểu là nó hiểu điều đó hay trời thương nó mà đã phú cho con bé tội nghiệp một linh cảm để cho nó cũng chẳng yêu quý một ai đã đến với bố nó. Vân là người duy nhất nó yêu. Nhưng oái oăm thay cô không phải là người đến với bố nó. Cô đến đây vì nó. Tuy biết vậy nhưng tình cảm của một người mẹ vẫn khiến cho bà mong ước. Bà đứng dậy đi vào trong bếp.
-Có việc gì cháu để bác làm với cho nhanh nào.
Bà nói rất thân mật. Vân cũng chẳng giữ ý gì. Có gì đâu mà cô phải giữ ý. Cô chìa ngay mớ rau đang nhặt cho bà cụ.
-Vâng thế bác nhặt giúp cháu mấy mớ rau này vậy. Bác ngồi vào đây.
Vừa nói, cô vừa lấy một cái ghế nhỏ đưa cho bà cụ. Bà ngồi xuống vừa nhặt rau, vừa hỏi chuyện cô gái.
-Thế hiện giờ cháu làm việc ở đâu?
Nghe mẹ hỏi, Hải lo lắng. Anh biết, với một gia đình giàu có như nhà anh, những bà già như mẹ anh bao giờ cũng coi địa vị xã hội của một người là điều đầu tiên đáng quan tâm đến. Và anh cũng hiểu. Địa vị xã hội của Vân cũng chẳng cao gì. Đấy là chưa nói đến cái ác cảm của các cụ già khi nghe đến từ “Ca sỹ phòng trà”. Trong họ bốn từ đó luôn luôn dính đến những gì xấu xa nhất. Xướng ca vô loài. Vân hình như không biết đến lo lắng của Hải. Cô hồn nhiên.
-Dạ cháu làm việc ở một phòng trà ạ.
Hải như trút được một gánh nặng. May quá! Nếu cô nói cháu “Hát ở một phòng trà” Thì chắc chắn là sẽ có chuyện.
-Thế thu nhập có cao không cháu.
Bà cụ hỏi giọng rất quan tâm. Vân cười.
-Dạ cũng đủ sống.
-Sao cháu không xin vào làm ở một công ty nào đấy cho công việc ổn định có phải hơn không?
Câu hỏi của bà đánh trúng vào nỗi buồn của cô gái. Cô thú nhận.
-Cháu chẳng được ăn học gì thì sao có thể xin vào làm ở một công ty được. Cháu cũng muốn lắm chứ.
Bà cụ im lặng một lúc không nói gì. Nỗi lo lắng lại dậy lên trong lòng Hải. “ Không được ăn học” Đó là một điều đại kị trong một nhà toàn trí thức như nhà anh. Bà cụ nhìn cô gái thầm nghĩ. Thật là đáng tiếc! Một cô gái xinh đẹp, ngoan ngoãn như thế này mà lại chẳng được ăn học gì. Với con trai bà thì một mảnh bằng đại học là cái tối thiểu nhất mà một cô gái cần phải có khi đến với nó. Hải biết là mình cần phải vào cuộc. Anh ngồi xuống bên cạnh mẹ cầm lấy cộng rau lên nhặt. Bà cụ ngạc nhiên. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên bà thấy con trai mình làm bếp.
-Mẹ này! Mẹ có nhớ cô Lan thư kí của con không?
Hải nhẹ nhàng hỏi mẹ.
-Nhớ! Thì sao?
Bà hỏi lại giọng đầy cảnh giác.
-Mẹ thấy thế nào? Liệu cô ta về làm dâu nhà mình được không hả mẹ?
Ngọn rau trong tay bà rơi xuống đất. Bà lạ gì con bé ấy. Bà mấy lần bắt gặp nó trông phòng ngủ của con trai mình. Chưa lần nào bà thấy nó xấu hổ vì bị bắt gặp mà hình như nó còn vui mừng nữa là đằng khác. Hình như con bé dùng cách ấy để tự giới thiệu mình với bà. “Cháu là người yêu anh Hải”.
-Con đào mỏ ấy à?
Hải cười.
-Nhưng cô ta đi học ở Úc về cơ đấy mẹ ạ.
Bà vỡ lẽ, cốc mạnh vào đầu đứa con trai.
-Tôi hiểu rồi! Gớm! Làm gì mà anh bênh chị ấy chằm chặp thế?
Vô tình, bà nói một câu làm cả hai đều ngượng nghịu. Như chợt nhớ ra, bà quay sang hỏi Hải.
-Mà sao anh không bảo cô Vân đến công ty nhà mình làm nhỉ?
-Cháu thì làm được gì ở công ty.
Vân vội vàng nói. Bà cụ tươi cười. Trong bà lóe lên một hi vọng.
-Công ty thiếu gì việc. Chưa biết thì học dần rồi sẽ biết cháu ạ.
Bà cụ nói một cách chân tình. Hải nhìn mẹ nói đùa.
-Vâng! Nhưng mẹ phải bù lỗ cho con đấy.
-Hai vợ chồng tôi chiếm một nửa công ty. Nếu con Lê mà về phe với cô Vân nữa thì anh bị mất chức giám đốc đấy.—Bà quay sang hỏi con bé. –Cháu về phe ai! Cô Vân hay bố cháu?
Con bé ôm chặt lấy cổ Vân reo Lên.
-Cháu về phe cô Vân.
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 1 năm 2015