← Quay lại trang sách

Chương Mười Bốn

Chương Mười Bốn

ân bê mâm cỗ cúng đặt ra giữa phòng, thắp ba nén hương rồi kéo tay hắn ra đứng trước mâm cỗ.

-Anh khấn đi chứ!

Hắn gãi gãi đầu cười.

-Vẽ! Em khấn là được rồi. Anh thì biết khấn khứa cái gì.

-Anh lạ nhỉ! Hôm nay là ngày khai trương phòng tranh của anh, anh là chủ của phòng tranh thì anh phải khấn chứ em khấn sao được.

Một người bạn của hắn nói xen vào.

-Sao không được! Nó là chủ phòng tranh nhưng em là chủ của nó cơ mà.

Mọi người cười. Vân đỏ mặt còn hắn cứ ngọ nguậy như bị rận đốt. Một người ở ngoài cửa nghe nói thế chạy vội vào, xua tay liên tục.

-Không được! Không được! –Anh ta quay sang Vân –Anh không biết em là ai cả. Đã có cái lễ ra mắt nào đâu mà em được phép khấn thay nó.

-Đây là một cách ra mắt tế nhị. Mày ngốc thế.

-Thế thì tao mất một bữa à?

Một người kêu lên. Hắn quay lại mọi người, chắp tay vái khắp lượt.

-Tao lạy chúng mày. Đừng có châm chọc nữa. Rồi hôm nào ra quán thịt chó Hàng Chuối làm lễ ra mắt được chưa?

-Phải thế chứ!

Một người đứng tuổi, hình như là thầy dạy của cả bọn lên tiếng.

-Thôi đi các cậu! để cho người ta còn làm lễ.

Mọi người im lặng. Hắn đứng ra trước mâm cỗ, chắp tay định vái một vái thì Liễu, cô hàng xóm ngăn lại. Cô kéo Vân ra đứng cạnh hắn rồi bảo.

-Cả hai phải cùng khấn.

Hắn nhìn sang cô gái và bắt gặp cặp mắt của cô gái cũng đang nhìn sang mình. Hắn nhắm mắt lại và rồi trong đầu hắn bật ra một lời khấn.

-Con xin các ngài cho con đủ sức mạnh để yêu Vân!

Hắn chắp tay vái ba vái một cách đầy thành kính.

Xong phần thủ tục, hắn nhẹ cả người. Cầm lấy một chai bia dơ lên cao hắn, hắn bảo cả bọn.

-Xong rồi! Bây giờ đến mục “ Nâng cốc”. Chúng mày tự túc đấy. Chẳng ai đi rót hầu chúng mày đâu.

Những chai bia được bật nắp. Bọt bia tràn khắp phòng. Khách đi lại nhộn nhịp làm cho Vân bị bất ngờ. Hôm chuẩn bị làm lễ khai trương hắn bảo với cô mua lấy một chục két bia, cô đã bảo hắn.

-Mua làm gì mà nhiều thế? Xóm chỉ có mấy nhà lại toàn là phụ nữ.

Hắn đã cười bảo cô.

-Em chưa biết hết về anh đâu.

Đúng thế thật! Cô đã ngỡ ngàng khi thấy bạn hắn nhiều đến vậy. Mọi người bắt đầu tản ra khắp phòng xem tranh. Một cặp có lẽ là mới cưới đứng trước bức tranh “ Hoàng hôn” của hắn. Cô vợ chỉ vào bức tranh nói với chồng.

-Bức tranh này mà treo trong phòng ngủ của chúng mình thì hợp lắm.

Người chồng cười trêu vợ.

-Không được! Cô gái trong bức tranh này tuy khỏa thân nhưng vẽ xa quá chẳng nhìn thấy cái gì cả. Trong phòng ngủ phải là cận cảnh cơ.

Hắn đi lại bảo với cô vợ trẻ.

-Anh ấy nói đúng đấy chị ạ. Bức tranh này treo ở phòng ngủ không hợp đâu. Nếu anh chị muốn một bức treo trong phòng ngủ tôi xin giới thiệu với anh chị một bức tranh khác.

Hắn đi vào phòng trong mang ra một bức tranh bán khỏa thân treo lên tường. Vừa nhìn thấy bức tranh, anh chồng gật gù bảo hắn.

-Đúng rồi! Phòng ngủ phải treo bức tranh như thế này. Nhưng sao anh không vẽ cô gái dịch xuống một tý nữa?

Hắn ý nhị nhìn cô vợ trẻ hỏi.

-Nếu vẽ dịch xuống một tý nữa thì có thể đặt tên bức tranh là “Trinh nữ”được không hả chị?

Cả phòng tranh cười. Cô vợ xoắn tai anh chồng

-Tham lắm! Tham lắm!

-Thôi được tôi mua. Giá bao nhiêu hả anh?

-Mười triệu anh ạ.

Anh chồng tròn mắt hỏi lại.

-Mười triệu? Sao đắt thế?

Hắn cười rất tươi vừa nói vừa liếc nhìn cô vợ.

-Mười triệu để đêm đêm trong phòng ngủ của anh có hai nàng trinh nữ đẹp như hoa thế này. –Vừa nói, tay hắn vừa chỉ vào người vợ và bức tranh treo trên tường khiến cho cô vợ sung sướng đỏ hết cả mặt.—Mà anh vẫn nghĩ là đắt sao?

-Sao tôi thấy ở những phòng tranh khác chỉ vài triệu là có được một bức tranh?

-Vì đây là bức tranh gốc, bức tranh duy nhất anh ạ. –Hắn nhấn mạnh vào hai từ duy nhất. –Còn nếu anh muốn, mời anh ngày mai quay lại đây tôi sẽ chép lại bức tranh này thì giá của nó chỉ còn ba triệu. Nhưng…

Hắn dừng lại không nói nữa. Anh chồng sốt ruột hỏi.

-Nhưng sao?

Hắn cười, từ từ nói tiếp.

-Nhưng cô ta có còn là trinh nữ không thì điều này tôi không dám đảm bảo.

Cả phòng tranh phá lên cười. một người nói to.

-Đại ca ơi! Nếu chỉ vì bảy triệu mà hôm nào đó đại ca bắt gặp bức tranh này treo trong phòng ngủ của người khác thì chẳng lẽ đại ca về nhà xóa hai từ trinh nữ trên bức tranh đi à?

Câu hỏi của người đó đã đánh trúng vào sỹ diện của anh chồng. Anh ta rút ví.

-Tôi mua bức tranh này.

Hắn hạ bức tranh xuống, đưa cho Vân.

-Em gói bức tranh lại cho anh đây.

Vân cầm lấy bức tranh lấy một miếng lụa trắng mà hắn đã chuẩn bị từ trước bọc bức tranh lại. Hắn quay sang nói với cô vợ.

- Cám ơn anh chị! Vì anh chị là người mở hàng cho phòng tranh này nên tôi xin vẽ tặng chị nhà một bức chân dung.

Hắn đưa người vợ ra một góc phòng có đặt một lọ lục bình to cắm đầy hoa rồi vào phòng trong mang giá vẽ ra đặt ngay chính giữa phòng. Mọi người xúm lại xem hắn vẽ. Hắn quay sang hỏi người chồng.

-Anh có muốn vẽ chị nhà khỏa thân?

Người vợ đỏ mặt hỏi lại.

-Ngay tại đây? Giữa bao nhiêu người thế này?

Biết là cô vợ hiểu lầm, hắn vội vàng nói.

-Không! Không! Chị không phải cởi bỏ bất cứ một thứ gì. Tôi có thể hình dung ra được.

Anh chồng hơi ngần ngại quay sang hỏi vợ.

-Ý em thế nào?

-Em muốn vẽ khỏa thân! –Cô quay sang nói với hắn. –Nhưng phải treo được ở phòng khách.

Hắn gật đầu.

-Chị yên tâm!

Hắn chăm chú nhìn người vợ nhưng Vân cứ cảm thấy ánh mắt của hắn hình như vượt qua chỗ người vợ đang đứng. Hắn đứng im rất lâu rồi Vân thấy hắn cầm cây cọ lên, run rẩy một cách khác thường. Hắn khe khẽ quyệt lên những vệt màu đầu tiên run rảy.

Sương khói trong bức tranh hắn vẽ từ từ tỏa ra vấn vít vào hồn những người xem. Một cô gái khỏa thân đang nép mình vào những cành hoa. Mắt cô gái nhìn xuống như e lệ lại như là lo sợ. Nét mặt cô như hơi căng thẳng lại như đang đợi chờ. Cô gái nép hẳn người vào những cánh hoa khiến người xem không biết cô gái đang nhờ những cánh hoa che hộ đi cơ thể mình hay cô đang đọ sắc cùng hoa?. Gương mặt cô gái rạng ngời hạnh phúc. Ngang thân, môt dải lụa trắng buộc hờ hững che đi phần bên dưới. Dải lụa như chỉ chực rơi xuống. Nhưng không! Nó không chịu rơi. Nó cần một bàn tay. Một làn sương khói mờ mờ, chỗ có, chỗ không làm cảnh nền cho bức tranh khiến người xem có cảm giác chơi vơi, bồng bềnh. Một cảm giác của sự dâng hiến.

Một ai đó trong phòng kêu to.

-Đây mới là trinh nữ.

Tiếng kêu đã dứt người xem ra khỏi suy tư ảo mộng. Mọi người cùng “Ồ” lên một tiếng. Hắn quay bức tranh lại cho cô vợ xem rồi lo lắng hỏi.

-Chị thấy thế nào?

-Đây là em sao? –Cô gái sững sờ mất vài giây rồi ôm ngực thốt lên. –Đúng em rồi! Em hạnh phúc quá.

-Đây mới chỉ là phác thảo. Phải ba bốn hôm nữa bức vẽ mới hoàn thành, nhưng sau khi bức chân dung hoàn thành tôi đề nghị anh chị cho chúng tôi mượn bức chân dung này nửa tháng. _ Hắn nhìn anh chồng nói với một vẻ mặt rất thành thật.—Phòng tranh này mới mở. Tôi muốn nhờ nhan sắc của chị nhà để quảng cáo cho phòng tranh.Rất mong anh đồng ý.

Nghe những câu như thế ai mà chẳng mát lòng mát dạ. Anh chồng tươi tỉnh.

-Tất nhiên rồi. Xin cho hỏi chúng tôi phải trả bao nhiêu cho bức chân dung này?

Hắn cười.

-Tôi đã nói rồi. Đây là bức chân dung tôi vẽ tặng chị nhà nên anh không phải trả một xu nào cả. Mà … --Hắn nhìn anh chồng hóm hỉnh. –Được một chân dài như chị nhà quảng cáo không lấy tiền là đã may mắn cho cửa hàng lắm rồi.

Mũi anh chồng nở to bằng quả cà chua. Vân ngạc nhiên. Cô không ngờ hôm nay hắn lại dẻo mỏ đến vậy.

-Anh không lo. –Anh chồng nói. –Bạn tôi toàn những đại gia. Tôi sẽ giới thiệu họ đến cửa hàng của anh.

*

* *

Hai người tiễn cặp vợ chồng ra cửa thì một chiếc taxi sịch đỗ ngay trước mặt hắn. Người vẫn mua tranh của hắn tay xách một lẵng hoa bước ra. Mặt hắn sầm lại. Anh ta nhận ra ngay điều đó nhưng cứ lờ đi coi như không biết. Đưa lẵng hoa cho Vân, anh ta tươi cười.

-Xin chúc mừng hai bạn!

-Sao anh lại biết?

Vân ngạc nhiên hỏi.

-Tôi là ma xó mà lại.

Đợi cho Vân cầm lẵng hoa đặt ra cửa, anh ta mới quay sang chìa tay ra cho hắn và bảo.

- Này! Anh cất ngay cái bộ mặt đưa đám của anh đi cho tôi nhờ. Tôi hôm nay đến đây với tư cách cá nhân chẳng dính dáng gì đến anh ta cả.

Nghe anh ta nói, hắn cũng cảm thấy thái độ của mình có phần vô lý. Hắn nắm lấy bàn tay người khách hàng ngượng nghịu.

-Tôi xin lỗi! Mời anh vào cửa hàng.

Hai người dắt tay nhau vào trong cửa hàng. Nhìn thấy bức phác thảo hắn vừa vẽ, người khách ngây người ra. Hắn mở một lon bia đưa cho anh ta và lo lắng hỏi.

-Anh thấy thế nào?

Anh ta lùi lại một bước chăm chú nhìn bức tranh. Lông mày của anh ta hơi nhíu lại. Hắn nhận ra tất cả điều đó và nét mặt của hắn bỗng trở nên căng thẳng.

-Anh vẽ có hồn thật đấy. –Sau một lúc im lặng, người khách nói. –Anh có biệt tài về vẽ khỏa thân. –Nói xong, anh ta dơ lon bia lên uống một hơi dài.—Xin chúc mừng!

-Không! –Hắn nhìn xoáy vào mắt người đối thoại. –Đấy chưa phải là điều anh muốn nói. Anh cứ nói đi. Chê cũng được mà. Có sao đâu!

“Hắn ta tinh thật” Người khách hàng thầm nghĩ.

-Điểm nhấn trong bức tranh này của anh là tấm lụa ngang thân cô gái. Tấm lụa cần một bàn tay để rơi xuống. Chính vì vậy mà anh vẽ cô gái ở tư thế đứng đúng không? –Người khách quay hẳn lại hỏi hắn. Hắn im lặng gật đầu.. Người khách gật gù. –Cũng là một ý tưởng hay nhưng ở tư thế đứng có hai nhược điểm.

-Thứ nhất làm giảm đi rất nhiều sự gợi cảm về hình thể của cô gái.

-Thứ hai cái ý anh muốn dấu kín trong bức tranh là sự chờ đợi, Sự căng thẳng, sự khát khao dâng hiến. Nếu ở tư thế đứng, điều đó anh chỉ có thể thể hiện qua ánh mắt mà điều này thì chỉ có những người sành về nghệ thuật mới nhận ra được còn những người bình thường khó có thể cảm nhận. Sao anh không vẽ cô gái ở tư thế nằm nghiêng mắt nhìn ra cửa phòng chờ đợi?

-Ôi! –Hắn kêu lên một tiếng rồi ôm lấy người khách hàng nhắc bổng anh ta lên quay mấy vòng. –Một ý kiến tuyệt vời.

Nói rồi hắn bỏ người khách xuống chạy vội ra ngoài cửa để tìm hai vợ chồng người vừa làm mẫu nhưng họ đã đi mất. Bần thần hắn quay vào cửa hàng miệng suýt xoa tiếc rẻ.

-Chán thật họ đi mất rồi!

Thấy thế Vân bảo.

-Thì có hình của cô ta đây rồi. Anh chỉ việc vẽ lại là được mà.

Nghe Vân nói, người khách hàng bỗng bật cười. Vân ngạc nhiên hỏi anh ta.

-Sao anh lại cười.

-Cô yêu họa sỹ mà cô lại chẳng hiểu gì về họa sỹ cả. Nói như cô thì cần gì người mẫu. Chỉ cần một bức ảnh của cô gái là được.

Vân gật đầu công nhận.

-Vâng! Đúng thế!. Sao cứ phải thuê người mẫu mới có thể vẽ được? Chỉ tổ tốn tiền

-Nghệ thuật cần xúc cảm. Mà điều đó chỉ có con người bằng da bằng thịt mới có thể tạo nên được. –Anh ta liếc mắt nhìn sang hắn với ánh mắt rất tinh quái rồi cười nhẹ quay sang hỏi Vân. –Mà cô có biết bản chất của xúc cảm đó là gì không? –Vân lắc đầu. Anh ta quay sang hắn hỏi. –Còn anh?

Hắn trả lời ngay không cần suy nghĩ.

-Đó là sự thăng hoa của cái đẹp.

-Xạo! Cô đừng tin lời anh ta. Hắn không dám nói đâu.

Lời người khách hàng kích thích sự tò mò của cô gái. Cô quay sang người khách hàng.

-Vậy anh nói đi.

-Đó là sự ham muốn.

-Sao?

Cô gái trợn tròn mắt kinh ngạc còn anh ta tỉnh như không từ từ nói tiếp.

-Chính sự ham muốn chiếm đoạt đã kích thích trí tưởng tượng của người họa sỹ làm cái đẹp bay lên. Sự ham muốn càng cao cái đẹp càng bay bổng vì vậy vẽ khỏa thân luôn luôn cần người mẫu mà phải là những cô người mẫu đẹp bởi vì chỉ có những cô gái trẻ đẹp mới có thể tạo nên sự ham muốn ấy trong người họa sỹ.

Vân quay sang hắn nghi ngời hỏi.

-Có đúng như vậy không hả anh?

Hắn lúng túng.

-Em đừng tin lời anh ta. Làm gì có chuyện đó.

Nhìn bộ dạng lúng túng của hắn, sự ngờ vực càng tăng lên trong cô gái. Cô quay sang hỏi người khách hàng.

-Tất cả những họa sỹ đều hư hỏng thế sao hả anh?

Anh ta xua tay cười.

-Đừng coi đấy là một sự hư hỏng mà phải coi đấy là một nét đáng yêu của người nghệ sỹ. Tâm hồn anh ta như một sợi giây đàn, chỉ một làn gió nhẹ cũng có thể làm rung lên những cảm xúc. Nếu không có cái đó anh ta chỉ có thể là người thợ vẽ truyền thần.

*

* *

-Sao! Không có bức tranh nào đáng để mua à?

Hải ngạc nhiên hỏi bạn khi thấy anh ta cầm phong bì tiền đưa trả lại cho mình. Bạn anh lắc đầu.

-Không phải! Tại vì anh ta tinh ý lắm. Tôi mà mua thì lộ ngay.

Hải bứt rứt

-Hôm nay là ngày khai trương cửa hàng. Kiểu gì thì hôm nay cũng phải mua cho anh ta một bức. Ngày khai trương mà không bán được gì thì xúi lắm. Hay là thế này đi –Hải nói sau một phút dừng lại suy nghĩ. –Hay là chiều nay anh nhờ một ai đó am hiểu về nghệ thuật một chút đến mua tranh cho anh ta.

Vừa nói, Hải vừa đẩy cái phòng bì đựng tiền về phía người bạn. Anh ta cười.

-Ông không phải lo! Anh ta bán mở hàng rồi. Mà bán được những hai bức tranh với giá cao ngất trời cơ.

-Thế à!

Hải thở phào nhẹ nhõm. Trong anh bỗng hiện lên cái hình ảnh lung túng đến khổ sở của Vân hôm đến nhà anh báo tin khai trương cửa hàng. Hôm ấy, Hải đang họp với ban giám đốc thì nhận được điện thoại. Anh bấm máy và nhận ra ngay ra tiếng Vân.

-Anh Hải ạ! Em là Vân đây. Sáng nay anh có bận gì không ạ?

Hải liếc nhanh những người đang ngồi họp.

-Không! Anh không bận gì cả.

-Vậy em đến nhà anh nhé.

-Ừ! em đến đi.

Anh hấp tấp đứng dậy, giải tán cuộc họp. Linh cảm của một người đang yêu mách bảo với anh: Có điều gì hệ trọng lắm đang xảy ra. Bình thường có bao giờ Vân chủ động đến nhà anh đâu. Lần nào cũng thế, muốn gặp Vân, anh phải nhờ đến con gái mình. Thế mà…..

Anh lao vội về nhà chờ Vân trong một tâm trạng lo lắng.

Vừa nhìn thấy Vân ngoài cửa, không thể kìm nén được mình Hải đã hỏi ngay.

-Có việc gì đấy em?

Vân cười hỏi lại.

-Phải có việc gì thì em mới được đến nhà anh à?

Hải lúng túng.

-Không phải thế. Anh sợ….

-Anh sợ gì?

Vân cắt ngang lời anh.Câu hỏi của cô gái khiến cho anh càng lúng túng hơn. Ừ nhỉ! Anh sợ gì? Sao từ khi biết Vân, nhất là từ khi anh nhận được lời tuyên chiến của hắn ta thông qua người bạn mình anh lại luôn cảm thấy bất an. Một nỗi sợ hãi mơ hồ đôi lúc chợt đến xâm chiếm hồn anh. Chính anh cũng không thể hiểu được: Mình sợ gì? Hôm nay nghe Vân hỏi anh mới chợt nhìn thấy rõ nỗi sợ của mình. Rồi! Trong một tích tắc không thể kiềm chế, anh đã buột mồm nói ra nỗi sợ ấy.

-Anh sợ không được nhìn thấy em nữa!

-Sao lại thế?

Vân ngạc nhiên hỏi lại.

-Anh ta có thể cấm không cho em đến gặp anh.

Nghe Hải nói, Vân thoáng rùng mình. Một nỗi sợ cũng bất chợt ập đến trong cô. Chưa bao giờ cô nghĩ đến điều này.Cô không biết đến lời tuyên chiến của hắn nhưng cô biết, hắn biết! và hắn ghen! Và hắn hoàn toàn có quyền yêu cầu cô không đến gặp Hải. Nếu….Cô gái không dám nghĩ tiếp. Cô ngồi xuống và không hiểu tại sao cô lại nắm lấy tay Hải kéo anh cùng ngồi xuống.Họ im lặng cầm lấy tay nhau.

-Sẽ không có chuyện ấy đâu. –Vân nói sau một lúc suy nghĩ. –Em với anh có chuyện gì đâu. Em chỉ như em gái anh thôi mà. Mà này! Hay anh nhận em là em gái kết nghĩa của anh đi. Được không?

Cô hỏi và chằm chằm nhìn vào Hải chờ đợi một câu trả lời. Hải cắn nhẹ môi nhìn thẳng vào cô gái lắc đầu.

-Không! Anh không thể nhận em là em kết nghĩa.

-Sao vậy?

Cô gái gặng hỏi.

-Vì anh chỉ muốn em là cô gái của anh.

Dù đã thu hết can đảm nhưng chàng trai vẫn không dám nói “Vì anh yêu em”. Hoảng hốt, Vân buông vội tay Hải ra, đứng bật dậy. Hải vội vàng nắm lấy cánh tay cô giữ lại.

-Xin em đừng đi để cho anh nói nốt đã.

Vân không gỡ tay mình ra khỏi tay Hải, cô quay người lại chờ nghe anh nói tiếp.

-Anh biết là em yêu anh ta. Anh không cầu xin em cho anh một cơ hội nhưng anh cầu xin em đừng tìm cách lánh xa anh. Anh cần em. Có được không?

Vân lắc đầu.

-Không được anh ạ. –cô gỡ tay anh ra nhưng không bỏ đi mà lại từ từ ngồi xuống ghế. Cô đã bình tĩnh trở lại. –Nếu anh không coi em là một người em kết nghĩa thì đây sẽ là lần gặp nhau cuối cùng giữa em và anh. Em không thể nuôi trong anh một ảo tưởng. Như thế là độc ác. Hôm nay em đến đây là định mời anh và bé Lê đến dự buổi khai trương cửa hàng tranh của chúng em nhưng như thế này thì không được mất rồi. Anh cố gắng quên em đi anh nhé.

Nói câu cuối cùng, cô lắc mạnh bàn tay Hải rồi đứng dậy.

Cô gái đã bỏ chạy theo đúng cái nghĩa đen của nó. Ngoặt vào một ngõ nhỏ, khi biết chắc là Hải không thể nhìn thấy, cô gái dừng lại. Bao nhiêu nghị lực cô đã dồn hết vào bộ mặt giả vờ tươi tỉnh, có chút nhí nhảnh, tinh nghịch khi nói câu “Anh cố gắng quên em đi anh nhé” Kiệt lực! Cô gục vào gốc cây bật khóc.

-Cuộc khai trương diễn ra thế nào! –Hải hỏi bạn –Tốt đẹp chứ?

-Ừ! tất cả đều suôn sẻ. Nhưng tôi không hiểu là anh ta sẽ trụ được trong bao nhiêu lâu. Tiền thuê cửa hàng đắt quá mà anh ta lại là một nghệ sỹ thực thụ.

Hải ngạc nhiên. Anh không hiểu bạn anh nói gì.

-Tôi tưởng anh ta là nghệ sỹ thực thụ thì càng tốt chứ!

Bạn anh lắc đầu.

Ngược lại! Cực xấu. Là nghệ sỹ, anh ta chỉ vẽ theo cảm nhận của mình. Để hiểu được cái đẹp của anh ta phải là những người am hiểu. Mà…

.Nói đến đây bạn Hải nhún vai rồi không nói gì nữa.

-Đúng vậy! –Hải gật đầu đồng tình. –Thường những người giàu có lại mù về nghệ thuật. Thế thì gay thật. Hay là mỗi tháng ta sẽ mua cho anh ta một vài bức tranh?

-Anh định làm Mạnh Thường Quân cho anh ta cả đời sao?

-Thì trước mắt cũng không còn cách nào khác. Mà ….Khoan đã. –Hình như có một ý tưởng gì đó chợt lóe lên trong cái đầu kinh doanh của Hải. –Này! Ông có nhớ tay Luân ở Sóc sơn không nhỉ?

-Luân nào?

-Tay Luân mà có miếng đất gần phủ Thành Chương bên sóc sơn ấy.

-À! Tôi nhớ rồi. Có phải ông định…..

Người bạn chưa nói hết câu thì Hải đã vội cướp lời.

- Đúng đấy! Để tôi hẹn với lão chủ nhật này tôi với ông sẽ sang bên ấy chơi.

Tình yêu lạ thế! Có lẽ sống trọn cuộc đời này ta vẫn không thể hiểu hết được những sắc thái của tình yêu. Người bạn không nói gì chỉ nhìn anh thầm nghĩ


Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 1 năm 2015