← Quay lại trang sách

Chương Mười Ba

Chương Mười Ba

uấn đứng dậy thông báo với hội đồng quản trị.

-Chúng ta hết tiền!

Lời thông báo như một trái bom có sức công phá khủng khiếp. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Một người hỏi lại.

-Hết là thế nào. Năm kia khi chúng ta họp bàn về hai dự án này chúng tôi cũng đã thắc mắc là lấy tiền đâu ra để thực hiện hai dự án cùng một lúc anh chẳng nói chắc chắn với chúng tôi là “Chúng ta có đủ tiền để thực hiện cả hai dự án cùng một lúc” là gì. Sao bây giờ anh lại nói là hết tiền?

Tuấn chẳng biết trả lời người hỏi câu hỏi đó thế nào. Đúng là như vậy! Cách đây hai năm khi nguồn tài chính của công ty khá dồi dào, lão đã nhận được hai hợp đồng của cùng một gói thầu. Người kế toán trưởng của của công ty đã cảnh báo lão.

-Tiềm lực tài chính của chúng ta nếu nhận một gói thầu thì không có gì phải lo lắng. Nhưng nếu nhận hai gói thầu cùng một lúc thì tôi thấy hơi nguy hiểm.

Chính lão cũng biết điều đó nhưng giá nhận thầu lại rất cao làm cho lão tiếc rẻ. Lão hỏi người kế toán trưởng.

-Theo cô, nếu nhận cả hai gói thầu cùng một lúc thì chúng ta còn thiếu bao nhiêu?

-Ít nhất chúng ta cũng thiếu mất hơn hai trăm tỷ . Thôi bỏ đi anh ạ. Cũng đừng nên tham quá.

Cô kế toán trưởng khuyên lão.

-Sao chúng ta không vay ngân hàng?

Hắn hỏi, cô kế toán trưởng lắc đầu.

-Không được! giữa thời buổi lạm phát cao như thế này. Lãi suất ngân hàng là hai ba phần trăm một năm. Liệu anh làm có đủ trả lãi ngân hàng không?

Lão im không nói gì. Lão biết cô nói đúng. Vay ngân hàng bây giờ có nghĩa là tự sát. Hai trăm tỷ! Con số cứ lung bùng trong đầu lão. Cắn nát cái bút chì đang cầm trong tay vẫn không nghĩ được cách gì. Lão thở dài đứng dậy.

-Bỏ thì tiếc thật đấy. Chắc chẳng bao giờ chúng ta bỏ được giá cao như vậy.

-Anh vẫn muốn nhận cả hai gói thầu à? –Cô gái hỏi. Lão gật đầu. –Tôi có một cách này. Mà thôi! Bỏ đi. Nguy hiểm lắm.

Mắt lão sáng lên.

-Cô nói đi xem nào.

Lão khuyến khích.

-Nếu làm một gói thầu thì tiềm lực tài chính chúng ta thừa. nhưng nếu làm hai gói thầu cùng một lúc thì chắc chắn chúng ta sẽ chết. –Cô gái dừng lại một chút suy nghĩ rồi từ từ nói tiếp. –Vấn đề nằm ở chỗ nếu chúng ta bằng cách nào đó có thể làm cho hai gói thầu này cách nhau ra ba tháng thì chúng ta chỉ thiếu có năm mươi tỷ vì khi chúng ta cạn vốn thì công trình khởi công trước đã hoàn thành và ta có thể lấy tiền ở công trình trước để tiếp tục gói thầu thứ hai. Với năm mươi tỷ, chúng ta có khả năng xoay sở để trả lãi nên không sợ bị ngân hàng siết nợ.

-Tuyệt vời! –Gã kêu lên. –Nhưng ….! –Người lão lại rũ xuống như một tàu lá héo. –Làm sao có thể kéo dài ngày khởi công của gói thầu thứ hai được? Nó cùng một công trình và lại cùng một tổng thầu.

-Điều này thì tôi làm được. –Người kế toán trưởng nói. –Nhưng tôi cũng báo trước với anh kế hoạch này vẫn tiềm ẩn khá nhiều rủi ro đấy.

-Làm kinh doanh mà sợ rủi ro thì tốt nhất là về giặt váy cho vợ.

-Còn một vấn đề nữa.

-Còn vấn đề gì?

Lão giật mình hỏi.

-Làm sao có thể thuyết phục được hội đồng quản trị đồng ý với kế hoạch này?

Khó! Rất khó. Chỉ còn duy nhất một cách. Nói dối!

-Thì khi giải trình cô lờ đi đừng nói gì đến rủi ro cả. Những lão trong hội đồng quản trị toàn lũ vừa ngu lại vừa gan thỏ. Hơi một tý là đã dúm hết người lại.

Người kế toán trưởng lắc đầu.

-Không được!Tôi không thể nói dối.

-Vậy thì cô không phải giải trình. Tôi sẽ giải trình trước hội đồng quản trị.

Lão dứt khoát. Và thế là một mâm cỗ rất ngon được lão bày ra trước hội đồng . Một mâm cỗ thơm phức với những món ăn đều đã được rút hết xương cứ ăn thật lực chẳng lo bị hóc. Nhưng khốn khổ cho lão có một miếng xương gà vẫn lẫn vào trong đám thức ăn.

Người kế toán trưởng cũ đã làm được cái điều cô ta đã hứa. Cô đàm phán riêng rẽ từng gói thầu một. Gói thầu nhỏ nhất chỉ trong vòng mười ngày cô đã hoàn tất toàn bộ thủ tục , hồ sơ và gói thầu đã đã được nhanh chóng kí kết và triển khai. Cô bảo với lão.

-Em chỉ có thể kéo dài thời gian tối đa là ba tháng thôi đấy. Trong thời gian này anh phải dốc toàn lực để triển khai gói thầu này. Thời gian! Đó là điểm yếu nhất của kế hoạch này. Anh nhớ lấy.

Lão đã bảo cô.

-Tôi nhớ rồi.

Công việc tiến hành trôi chảy được hai tháng mà hồ sơ và thủ tục của gói thầu thứ hai vẫn chưa thể hoàn tất nổi. Khi guồng máy bắt đầu vận hành trơn chu thì mối lo lắng thường trực trong lão cứ tan biến dần đi để rồi ma đưa lối, quỷ dẫn đường đã xô một cô gái mới hai mươi hai tuổi vừa tốt nghiệp cao đẳng kế toán ngã vào trong lòng lão. Cặp môi mọng quá! Đôi mắt đa tình ướt quá! Hương trinh nữ thơm quá! Và nhất là cô gái đó táo tợn quá! Cái táo tợn làm cho lão thích thú khi mà cô gái cầm lấy bàn tay lão đưa vào vùng tam giác vàng đang ướt nhoét của mình. Cái thứ nước nhờn nhờn ấy dính như keo đã dán chặt bàn tay của lão vào đấy. Tất cả làm đầu óc lão mụ mị. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Từ ngàn xưa vẫn thế mà lão lại chưa phải là anh hùng nên cũng chẳng ai lấy làm lạ khi lão quyết định thay thế kế toán trưởng của công ty.

Để chứng tỏ năng lực của mình, cô nhân tình của lão đã nhanh chóng hoàn tất mọi hồ sơ thủ tục cần thiết cho gói thầu thứ hai. Cho đến khi được gọi lên kí kết hợp đồng gói thầu thứ hai lão mới ớ người ra không thể nhớ ra nổi mình đã kí những văn bản này khi nào. Có lẽ là ở một cuộc làm tình nào đó trong chính văn phòng lão. Không thể lấy lý do nào khác để trì hoãn lão đã đặt bút kí. Vả lại lão nghĩ “Chỉ là một tháng trong gần hai năm! Một số vô cùng bé có thể bỏ qua” . Có lẽ ý nghĩ ấy sẽ đúng nếu như….Sao mà lão ghét cái chữ “Nếu” ấy đến vậy! Cũng vì muốn chứng tỏ năng lực của mình nên đáng ra phải ưu tiên cho gói thầu đầu tiên để đẩy nhanh tiến độ thì cô nhân tình của lão cũng nhận ra sự thiếu hụt tài chính nên đã thắt chặt việc chi tiền cho gói thầu đầu tiên mà chẳng hề hỏi ý kiến của lão. Thế là tiến độ gói thầu đầu tiên chậm như rùa bò. Hàng trăm chữ “Nếu” Đã quay cuồng trong đầu lão khi lão thấy mình đang đứng chênh vênh bên bờ vực phá sản. Chỉ cần một đợt gió nhẹ nữa từ cái váy mỏng tang kia cũng đủ làm cho lão lộn nhào.

Lúc này đây, khi đứng trước hội đồng quản trị, một chữ nếu nữa lại bật lên trong đầu lão “Nếu như có người kế toán trưởng cũ ở đây chắc cô ta đã chỉ cho lão được cách thoát khỏi những bế tắc này”.

-Xin các vị đừng quá lo lắng. –Lão cố gắng giữ vẻ mặt điềm tĩnh để cho mọi người yên tâm. –Tôi đã có phương án để thoát ra khỏi khó khăn hiện tại. Hiện nay thành phố đang mở gói thầu đường vành đai ba. Nếu chúng ta thắng được gói thầu này thì chúng ta sẽ có được khoản tiền tạm ứng và thế là “Máy bay địch đã đi xa mọi công việc trở lại bình thường”.

Lão xòe tay ra, cố gắng pha trò để đánh tan không khí căng thẳng của cuộc họp.

-Ông điên à? Chúng ta đào đâu ra tiền và người để triển khai thêm một gói thầu nữa? Mà lấy gì đảm bảo chúng ta sẽ trúng thầu?

-Tôi không điên! Tôi đã tính toán kĩ rồi. Gói thầu này chúng ta không vì lợi nhuận mà vì số tiền tạm ứng nên ta sẽ bỏ thầu ở mức rất thấp thậm chí là không có lãi chỉ cần hòa vốn nên chắc chắn chúng ta sẽ trúng thầu. Trúng thầu rồi chúng ta không triển khai nó vội mà dốc toàn lực vào hai gói thầu đang làm dở. Hoàn thành hai gói thầu ấy rồi thì ta có thừa tài chính và nhân lực để thi công công trình này. Các vị còn hỏi điều gì nữa không?

Tất cả im lặng. cuồi cùng một người nói.

-Còn có thể nói gì được nữa. Ông đã dồn chúng tôi đến cái nước chỉ còn cách nhắm mắt lại nhảy theo ông xuống vực.

Cuộc họp giải tán trong không khí nặng nề. Lão để cho mọi người đi khỏi mới rời khỏi phòng họp. Vừa ra đến cửa thì một người hớt ha hớt Hải chạy như bị ma đuổi đâm sầm vào lão làm lão loạng choạng tý ngã. Đang bực mình , lão quát.

-Mù à!

Người ấy đứng lại , thở dốc rồi túm lấy lão.

-Nguy rồi! Nguy rồi!

Lão nhận ra đấy là người trợ lý của mình. Linh tính báo cho lão biết có điều gì đó chẳng lành đã xảy ra. Lão kéo vội người trợ lý vào trong phòng họp đóng chặt cửa lại rồi mới hỏi.

-Có điều gì?

-Tôi vừa nhận được tin Sao Việt đợt này cũng tham gia đấu thầu đường vành đai ba.

Mặt biến sắc, lão hỏi dồn dập.

-Tin ở đâu ra? Có chính xác không? –Lão hơi dừng lại một chút. –Mà Sao Việt có kinh doanh trong lĩnh vực cơ sở hạ tầng đâu mà tham gia đấu thầu?

-Sao Việt tham gia đấu thầu đợt này bằng một công ty con mới được thành lập có chức năng giống như công ty ta. Công ty này hiện đã liên danh với Cienco, một công ty chuyên về cơ sở hạ tầng của nhà nước.

-Thế thì chúng ta chết rồi!

Lão ôm đầu gục xuống bàn.

Từ khi Hải mãn hạn tù và dựng lại công ty lão biết sớm muộn gì Hải cũng sẽ trả thù và lão đã vô cùng cảnh giác. Mọi động tĩnh của Sao Việt lão đều biết rõ thế mà Sao Việt bí mật thành lập một công ty con mà lão lại không biết tý gì thì mục đích của nó đã quá rõ. Nó chỉ có một nhiệm vụ duy nhất đó là :Đào mồ chôn sống công ty của lão. Và lúc này đây lão mới thấy sợ đối thủ của mình. Suốt bao nhiêu năm đối thủ của hắn im lặng không hề có một biểu hiện gì của sự báo thù . Cũng có một vài lần công ty của lão gặp khó khăn, nếu là lão thì chắn chắn một điều rằng lão đã ra tay, Nhưng không! Hải vẫn im lặng khiến cho lão lầm tưởng rằng về tài chính, Sao Việt cũng khó có thể đánh đổ được lão. Bây giờ lão mới biết, Hải đáng sợ hơn nhiều. Anh ta đã kìm nén được khát khao trả thù để chỉ ra đòn một lần thôi. Một lần duy nhất nhưng lại đánh trúng vào tử huyệt của kẻ địch.

Lão hình dung ra cảnh mình trắng tay bị các con nợ xúm lại làm thịt. Sai một ly đi một dặm. Chỉ vì một tháng thôi tất cả đều đổ vỡ. Lão nghiến răng nguyền rủa con hồ ly tinh ngu ngốc đã đẩy hắn vào cảnh này. Hắn oán trời đã không công bằng với hắn. Công sức của bao nhiêu năm trời lão đã đổ vào đây để gây dựng nên cái cơ nghiệp này thế mà ông trời đã hại hắn. Rằm mồng một nào hắn cũng đi lễ. Đền chùa nào nổi tiếng thiêng đều có những đồ thờ của hắn cung tiến. Sao bạc thế hả ông trời! Hắn oán trách tất cả chỉ không tự oán trách chính mình.

Không! Lão không cam lòng. Lão dẫy dụa tìm mọi cách cứu công ty của mình và lão nghĩ ngay đến người kế toán trưởng cũ. Bây giờ nếu có ai có thể tìm ra cách thoát khỏi mối nguy hiểm này thì đó chính là cô ta.

-Cậu có biết nhà cô Hảo ở đâu không?

-Hảo nào ạ?

Người trợ lý hỏi lại.

-Hảo kế toán trưởng cũ của của công ty chứ Hảo nào!

Lão bực bội gắt.

-Anh không ngại à?

Tay trợ lý hỏi. Lão trợn mắt.

-Ngại cái gì! Công ty này có trị giá ba trăm tỷ đấy . Bây giờ nó có bảo tao liếm đít cho nó tao cũng liếm.

Người trợ lý im không dám nói gì nữa. Nhìn thái độ của lão anh ta biết :Lão dám làm điều đó.

-Chị ấy ở số năm ngõ Nhà Chung.

Nghe xong lão vội vã bỏ đi.

*

* *

Tám giờ tối, lão dắt xe ra khỏi nhà. Đường phố đông nghịt. Đang đi, một chiếc xe máy rồ ga đánh võng ngay trước xe lão làm lão loạng chọang tý ngã. Cô gái ngồi đằng sau chiếc xe vừa đánh võng ôm cứng lấy tay thanh niên lái xe.

-Sao anh liều thế! Làm ngã em là em bắt đền đấy.

Cái giọng nũng nịu ấy không lạ gì với lão. Nó! Con điếm! Lão nghiến răng rít lên trong họng. Lão đỗ xe lại nhìn theo hút cái mái tóc óng mượt của cô kế toán .

Lão nhanh chóng tìm thấy nhà Hảo. Hơi dừng lại một chút rồi lão bấm chuông. Lúc ngồi nhà lão đã vạch ra hai kế hoạch khi gặp lại người kế toán trưởng cũ. Trước tiên hãy dùng tình cảm. Hãy tỏ ra hối hận, xin cô ta tha thứ. Hãy hứa hẹn. Hứa gì cũng được xong việc rồi sau sẽ hay. Nếu không được thì ta sẽ dùng tiền để mua. Tiền là chiếc chìa khóa vạn năng có thể giải quyết được mọi vấn đề. Từ xưa đến nay lão luôn luôn tôn sùng câu châm ngôn “Những cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền” Lão không tin tiền không thể mua được Hảo.

Hảo đi ra mở cửa. Thấy lão, mặt cô lạnh băng.

-Chào anh! Có việc gì mà anh phải tìm đến đây vậy?

Cô gái hỏi ngay không một chút khách sáo. Nhìn vẻ mặt và nghe cái giọng lạnh nhạt của cô lão biết ngay phương án một đã hỏng. Rất nhanh chóng lão chuyển phương án . Lão bình thản.

-Tôi đến đây vì một thương vụ. Chúng ta đều là những người làm ăn, tôi chắc cô không vì thù riêng mà từ chối.

Hảo tránh sang một bên nhường đường cho lão. Cả hai vào trong nhà. Vừa pha trà mời khách, cô vừa hững hờ hỏi.

-Chắc thương vụ của anh có liên quan đến việc tham gia đấu thầu đường vành đai ba đợt này đúng không?

-Cô biết rồi à?

Lão ngạc nhiên hỏi còn cô gái mỉm cười.

-Trong cái thị trường cơ sở hạ tầng ở Miền Bắc này có điều gì mà tôi không biết.

Nghe cô gái nói , lão lại tự trách cái ngu ngốc của mình. Chỉ vì một con điếm mà mình bỏ mất một chuyên gia. Thật là khốn nạn cho lão, giá như tối hôm nay lão không tình cờ bắt gặp cô tình nhân của mình ôm eo một chàng trai trẻ thì ít ra lão vẫn còn một chút gì đó an ủi. Nào ngờ lão đã đổi của một đống tiền như Hảo chỉ để ôm một con điếm không hơn không kém.

-Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ đợt này Sao Việt cũng tham gia đấu thầu.

Hảo giả vờ ngạc nhiên hỏi lão.

-Sao Việt là công ty nào? Tôi chưa bao giờ nghe thấy tên công ty này trong thị trường cơ sở hạ tầng .

Lão lúng túng. Chẳng một ai muốn nói cái xấu xa của mình cho người khác nghe.

-Chuyện dài lắm. Cô chỉ cần biết rằng đó là kẻ thù của tôi. Nó vốn không làm về cơ sở hạ tầng nhưng chắc là vì nó nắm được tình hình bên tôi nên quyết định trả thù.

-Hình như anh có biệt tài gây thù chuốc oán với thiên hạ thì phải. --Hảo mỉa mai còn lão mặt sạm lại. –Nhưng có vấn đề gì ? một người bán, vạn kẻ mua thêm một người thì đâu thành vấn đề.

-Cô không nắm được vấn đề à. –Lão cau có khó chịu. –Nó định chơi tôi thì nó sẽ bỏ thầu rất thấp.

Hảo cười.

-Tưởng gì.

Nghe Hảo nói lão biết ngay rằng Hảo đã có đối sách. Lão nhìn thẳng vào cô gái hỏi thẳng thắn.

-Cô có cách gì không?

Hảo hững hờ.

-Tất nhiên là có. Vấn đề là bao nhiêu?

-Hai trăm triệu! Cô thấy thế nào?

Cái đầu của Hảo lắc lắc.

-Còn xa lắm.

-Theo cô là bao nhiêu?

-Hai tỷ!

Mắt lão trợn ngược.

-Hai tỷ? Cô không đùa đấy chứ?

Cô gái nhìn thẳng vào mắt lão, nét mặt đanh lại.

-Tôi không đùa! Công ty anh trị giá ba trăm tỷ. Hai tỷ mới chưa đầy một phần trăm.

-Cô đã thấy có cái tư vấn nào tiền tỷ chưa?

-Chưa!Nhưng đây không phải là tư vấn.

-Thế nó là cái gì?

Lão hỏi. Cô gái nhìn lão chằm chằm mãi một lúc sau cô mới dằn giọng nói.

-Nó là cái cột chống! Anh có thấy cái cột chống nào không tính theo phần trăm chưa?

Cô gái hỏi lại. Lão lặng ngắt. Cô gái nói đúng. Vào địa vị lão chắc chắn là lão sẽ đòi hơn như thế.

Lão xuống giọng năn nỉ cô gái.

-Thú thật với cô, công ty bây giờ không có đủ hai tỷ để trả cho cô. Cô có thể bớt đi một chút được không? Dù gì thì chúng ta cũng đã từng có thời gian làm việc cùng nhau..

Hảo cười khẩy.

-Anh mà cũng có thể nói đến tình nghĩa được ư? Nếu anh sống có tình nghĩa thì đâu anh phải đến cầu xin tôi. Chút tình nghĩa của anh với tôi đã chấm hết từ lâu rồi. Đúng hai tỷ.Không kém một xu.

Giọng cô gái đanh, dứt khoát.

-Thôi được! –Lão thở dài ảo não. –Nhưng kế hoạch của cô có chắc chắn không?

-Chắc chắn một trăm phần trăm.

-Thế nếu không thành công?

Hảo nhún vai.

-Thì tôi sẽ trả lại tiền cho anh. Nếu chắc lép thì anh cứ thảo một hợp đồng tư vấn trong đó ghi rõ điều khoản này.

-Còn thể thức thanh toán?

-Tiền trước. Khi nào anh chuyển toàn bộ số tiền vào tài khoản của tôi thì chúng ta sẽ bắt đầu.

Lão kêu lên tức giận.

-Cô ép người thì cũng đừng nên quá đáng quá. Làm gì có hợp đồng nào chưa làm gì đã được thanh toán đâu. Sống cũng nên để lại đức cho con.

Đạo đức! Ờ nhỉ. Cái lúc khốn khó sao lão lại yêu đạo đức đến vậy. Giá như lúc đang ngồi trên đống tiền mà lão cũng vẫn yêu đạo đức thì tốt biết bao cho cuộc đời này. Cô gái mỉa mai.

-Tiền có đạo đức sao anh? Tôi cứ tưởng tiền chỉ có sức mạnh.

Lão tím mặt. Ngày xưa lão vẫn thường nói “Tiền không có mùi” Nhưng lão biết bây giờ, khi không có tiền, lão không còn sức mạnh và không phải là lúc lão có thể đặt ra luật chơi.

-Mai tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô và khi nào thì tôi nhận được bản kế hoạch?

-Tôi cần toàn bộ tài liệu về tình hình tài chính và các hợp đồng làm ăn của công ty anh. Anh nên nhớ đó phải là những số liệu thực. Nếu không tôi sẽ không chịu trách nhiệm.

Lão ngần ngừ. Thứ mà Hảo đòi hỏi là những tài liệu tuyệt mật của công ty. Nhìn nét mặt lão Hảo đã đoán ra được ý nghĩ của người đối thoại.

-Tùy anh thôi! Nhưng tôi làm sao có thể tư vấn cho anh khi mà tôi chẳng biết một chút gì về công ty của anh cả.

Lão công nhận rằng cô nói đúng. Lão gật đầu.

-Thôi được! Thứ năm tuần sau tôi sẽ mang tài liệu lại.

Lão đứng dậy chào ra về thì Hảo nói tiếp.

-Và anh bảo kế toán trưởng của anh viết một bản hồ sơ dự thầu đưa cho tôi.

Vừa đi được mấy bước, nghe Hảo nói, lão dừng lại.

-Cái này thì không được! Hồ sơ dự thầu chính cô phải viết.

Hảo ngạc nhiên.

_Sao vậy?

-Tối nay tôi vừa phát hiện ra con điếm ấy đang cặp với một thằng. Tôi sợ con điếm ấy có thể bán đứng tôi bất cứ lúc nào.

-Ra vậy! –Hảo nhìn lão, cười mai mỉa –Hai tỷ cho một con điếm. Anh cũng thuộc diện chịu chơi thật đấy.

Cổ lão nghẹn lại đắng ngắt.

Lão đi rồi, Cô gái bấm máy gọi Hải.

-Tình hình có nhiều thay đổi. Tối mai tôi sẽ gặp anh ở quán chim xanh bên Bắc Ninh nhé.

Tiếng Hải trong điện thoại đầy lo lắng.

-Có điều gì quan trọng mà phải sang tận bên Bắc Ninh để gặp nhau vậy? Mà sao cô cứ như đang in bạc giả thế?

-Tại tôi hay xem phim về gián điệp mà. À quên mất! Anh gọi ngay điện hỏi ngay tay trợ lý của anh xem có phải là lúc tám giờ tối nay anh ta đi với cô kế toán trưởng của Hải yến không nhé.


Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 1 năm 2015