Chương 5
Chương 5
hế mà ra đường lộ, Yên lại đưa mắt tìm kiếm, một đoạn lại ngoái nhìn phía sau, một lúc lại đuổi chiếc xe vừa chạy qua rồi thở dài thất vọng...không phải "mắt kiếng".
Lý trí bảo thôi nhưng trái tim thúc giục. Cứ thế Yên suýt tông mấy lần. Cô chạy qua chỗ hẹn một đoạn khá xa mới quay lại.
Trên cao, Oanh Oanh chỉ
- Nhỏ Yên tới rồi.
- Đâu?
Hai cái đầu khác chồm người nhìn theo tay Oanh Oanh và quay vòng ngược lại nhìn theo chiếc xe Oanh Oanh chỉ đi qua quán.
Thuỷ Tiên la lên:
- Nó đi đâu vậy?
Hải Oanh cũng bật dậy:
- Duy Yên đi đâu vậy? Lẽ nào Yên không biết chỗ này?
Oanh Oanh búng tay:
- Nó quay lại giờ...làm gì không biết chứ. Nó bị chạm đó mà.
Oanh Oanh dứt lời thì Yên đã quay xe trở lại. Cô thõng chân trước bãi giữ xe nhìn lên sân thượng cười nhếch môi.
Thấy vậy Thuỷ Tiên khều Oanh Oanh:
- Dạo này Yên có chuyện gì buồn hả Oanh?
- Là sao?
- Ai biết! Tiên thấy từ bữa Duy Yên rủ tụi mình đi ăn bảo là mới đi Long Hải mấy ngày về, không mua quà nên khao bằng chầu ăn và Yên đã có chuyện gì không ổn rồi. Lúc ấy, Tiên nghĩ Yên mệt thôi, nhưng từ đó đến nay mấy tháng rồi, gặp mấy lần mà vẫn thấy Yên buồn buồn.
Tiên nhỏ giọng:
- Yên sao vậy Oanh?
Oanh Oanh định nói nhưng thấy Yên lên nên khoả đi nhanh:
- Kể sau. Cứ làm như không biết gì nha.
Rồi cô vẫy tay:
- Đây nè, Yên.
Duy Yên thọc tay vào túi đi lại, cô hỏi tỉnh bơ
- Nhậu hả?
Oanh Oanh lườm:
- Mày làm gì lâu vậy hả?
Hải Oanh chêm vào
- Duy Yên không vô Thuỷ Tùng với ảnh sao hả?
Duy Yên nhún vai:
- Không chịu vô Thuỷ Tùng mà đòi vô Sông Xanh nên Yên mới lại đây đó. Chứ không đâu gặp mấy người.
Tiên bật cười
- Mấy người nói không lại Yên đâu. Giờ sao đây?
Tiên nhìn Hải Oanh, thấy thế Yên lên tiếng, giọng cô vẫn ngang phè:
- Hải Oanh khao bỏ bồ bỏ hả?
Oanh Oanh cười, Hải Oanh lườm nguýt còn Tiên vừa cười đập vai Yên vừa đứng dậy:
- Con quỷ này ăn với nói. Thôi đi...
Cả ba đứng dậy để Hải Oanh trả tiền đi sau. Yên nhìn từng người và cười một mình. Chỉ có Yên và Oanh Oanh là thân nhau từ nhỏ, bốn đứa học cùng cấp hai, không thân lắm. Giờ lớn lên, đi đâu cũng rủ nhau. Bốn đứa có cùng điểm chung là từng một lần thất tình và giờ không chịu yêu nữa, trừ Hải Oanh.
- Đi đâu đây?
- Ai biết chủ xị.
Yên hất hàm về phía Hải Oanh rồi cùng Oanh Oanh rồ ga chạy lên trước.
Tách khỏi hai người kia, Yên thở dài thật mạnh, nói mà cười buồn:
- Tao buồn không chịu nổi.
Oanh Oanh biết Yên đang rất yếu đuối, có thể nói là yếu đuối cùng cực nhất. Cô trầm giọng hỏi:
- Viết tới lá thứ mười chưa?
Yên cười như mếu
- Chưa...
- Số nhiêu vậy?
Yên lắc đầu, giọng chùng xuống:
- Thôi gọi chi. Từ từ rồi cũng hết. Ba tháng chưa được thì ba tháng nữa. Chẳng quan trọng vậy đâu.
Oanh Oanh định chửi nhưng lại thôi. Cô không chửi thì Yên cũng đã quá buồn rồi. Oanh mà nói nữa, chắc Yên quỵ luôn quá.
Quay đầu ra sau, Oanh hét:
- Sao, giờ đi đâu?
Thuỷ Tiên cũng nói thật lớn:
- Ăn nghêu được không?
- Sao cũng được.
- Vậy thì lẩu nghêu lưu động thẳng tiến.
Oanh Oanh quay qua Yên
- Lẩu nghêu?
Yên gật đầu
- Cũng được, ăn gì cũng giống nhau.
Nhìn Yên buông xuôi bất cần, Oanh nghe lòng trĩu xuống. Từ hồi tốt nghiệp cấp ba xong, vào được đại học một năm thì nụ cười hồn nhiên của Yên biến thành nụ cười nhếch môi buồn buồn bất cần mà thôi.
Ngồi vào bàn Thuỷ Tiên nói nhỏ:
- Ở đây, rượu ngon lắm, rượu nho đó.
Yên quyết định:
- Thì gọi. Bữa nay uống đi. Đầu tháng sau Yên ăn chay đó.
Hải Oanh cười sặc sụa:
- Yên đừng làm Oanh sợ. Yên mà lên chùa chắc trụ trì nhường chức cho Yên đó.
Duy Yên tỉnh bơ:
- Ổng kêu Yên lên làm lâu rồi nhưng Yên chưa chịu đó chứ.
- Một không!
Thuỷ Tiên vừa cười vừa đếm tỉ số khiến Oanh Oanh cười theo.
Tiên phẩy tay:
- Đã bảo nói ngang đừng có nói với Duy Yên, khó thắng được nó lắm.
Hải Oanh giơ tay đầu hàng:
- Thua! Bái phục Yên thật luôn.
Oanh Oanh lên tiếng chuyển đề tài
- Kêu đồ ăn đi, ở đó mà nói nhảm.
Thế là cả bọn lại nhao lên dành gọi món này món kia. Yên thừ người ra ghế nhìn ra đường.
Oanh hơi nhăn:
- Quên đi ăn cho ngon.
Yên giật mình, cô khoả lấp:
- Tao không sao, mày đừng lo, tao biết mình đang làm gì mà.
Yên nói rồi nhếch môi cười, cô không sao thay đổi được. Thấy hai chai rượu nho trên bàn, Yên rót đều ra bốn ly
- Uống trước đi.
Không chờ ai hưởng ứng. Yên uống hết ly của mình rồi rót tiếp:
- Lâu rồi, không đi hát, ăn xong mình đi đi - Yên đề nghị.
Hải Oanh liếc ngang
- Chịu gì nổi, mắc lắm.
Tiên cũng tán thành theo Hải Oanh:
- Ừ, giờ mà hát mắc lắm. Bốn năm chục một tiếng chứ chẳng ít đâu.
Oanh Oanh xua tay:
- Đi, chầu này Oanh lo.
Cả hai nhìn Oanh hơi nhíu màỵ Oanh Oanh ít khi đi khuya mà nay lại nhiệt tình hưởng ứng khiến hai người đặt dấu hỏi là phải.
Duy Yên lắc đầu
- Không phải đi phòng karaoke đâu. Đi uống cà phê hát với nhau. Thích thì hát không thì thôi.
- Ăn xong rồi tính.
Oanh Oanh xua đi. Cô hiểu Duy Yên muốn giải toả nỗi lòng. Oanh muốn chia sẻ nhưng chẳng biết làm sao. Nếu ở trong hoàn cảnh của Yên chắc Oanh sẽ trở thành...nữ quái. Chứ chẳng hiền lành như Yên đâu.
Với sự dàn xếp của Oanh Oanh, cả bọn đồng ý đi tiếp, Yên làm người dẫn đường.
Người giữ xe đến tiếp viên trước cửa ngạc nhiên trước bốn người con gái vừa dựng xe xuống.
- Mấy chị đi mấy người ạ!
Giọng Yên lạnh lùng
- Bốn người.
- Dạ, mời lên lầu.
Người tiếp viên mở cửa cho các cô rồi đi theo dẫn đường.
Chưa để hỏi, Yên đã lên tiếng
- Một cà phê đen, một Tiger.
Cô quay nhìn các bạn
- Tụi mày uống gì thì gọi đi.
Duy Yên nói rồi lấy giấy yêu cầu bài hát chẳng quan tâm đến ai nữa. Oanh Oanh ra dấu cho Tiên và Hải Oanh bàng quang. Hôm nay cô muốn Yên say thật say...
Chờ tiếp viên đi rồi, Yên mới nói với các bạn:
- Đừng lo, Yên không sao đâu. Tối nay Yên hơi bất thường, thông cảm nha.
Duy Yên nói xong quay nhìn màn hình, lẩm nhẩm theo tiếng nhạc. Thật lòng Yên không muốn ai nhìn thấy mìn thế này nhưng hôm nay Yên không đủ sức kiềm nén nữa.
Uống được nửa chai bia thì tiếp viên đem micro đến bàn Yên:
- Bài kế là của bàn chị ạ.
- Cám ơn!
Thuỷ Tiên cầm micro rồi đưa cho Yên:
- Đừng để mất mặt nghe Yên.
Yên cười nửa miệng:
- Không hay không ăn tiền.
Hải Oanh ngước đầu nhìn lên trần, đưa tay vẫy vẫy:
- Xuống Yên, xuống đi Yên, lên cao quá coi chừng quạt trần chém rụng tóc đó.
Yên cười cười không chấp:
- Để xem.
Mọi người nhìn lên màn hình rồi dồn về phía bàn của tụi cô, tựa bài hát làm không khí sôi nổi của bài hát nhạc trẻ vừa rồi lắng động, ai cũng lắng tai chờ đợi.
" Rồi một ngày kia anh đi xa, không còn ai trông bóng em, đã không còn ai hỏi han đêm ngày. Còn lại mình em ôm bao giá băng, nghe con tim nhói đau, cớ sao anh vội quên.
Nhớ xưa tình yêu sao đam mê, ta dìu nhau qua đắng cay với bao nụ hôn ngất ngây không rời. Tình ngày hôm qua đang nồng say sao vội đi không nói năng lãng quên bao dấu yêu..."
Một tràng vỗ tay vang lên cùng những huýt sáo, xì xầm khi Yên hát đến đó và cô hát tiếp ngay khi chữ hiện ra, mặt bình thản không đổi sắc. Tiên bấm tay Hải Oanh và gật đầu cùng Oanh Oanh biểu lộ sự kinh ngạc cũng như sự bất ngờ. Duy Yên bây giờ khác Duy yên ngày cô học chung một trời một vực...hồi đó có bao giờ Yên tham gia văn nghệ, nghe bảo hát là cô hoảng sợ luôn.
- Thằng Trình hôm nay xui ghê, không đến để gặp đối thủ.
- Làm sao nó biết ngày nào có người hạ nó mà đi chứ.
- Điện cho nó đi.
- Khỏi, lúc nãy tao rủ, nó bảo hôm nay nó có công chuyện khoá máy.
- Thằng này, bận lúc nào không bận. Mai kể nó tiếc đứt ruột cho coi.
Lời đối thoại của bàn bên cạnh làm cả ba chú ý, từng đứa kín đáo liếc nhìn sang, ba chàng trai bàn đó cũng nhìn qua bàn các cô. Hải Oanh kề tai Tiên và Oanh Oanh nói gì đó rồi cả ba bụm miệng cười.
Chợt Oanh Oanh ra dấu im lặng, Yên hát vừa xong.
- Tiên không ngờ đó!
Thuỷ Tiên tròn to mắt nhìn Yên, cô chỉ cười nhẹ rồi cầm ly uống tiếp không nói một câu nào.
- 100 điểm.
Hải Oanh kêu lên:
- Thua Duy Yên. Bà này ghê thật. Hát hay vậy mà rủ đi không lần nào chịu hát hết.
Yên vẫn chỉ cười không nói, Oanh Oanh bắt đầu thấy lo:
- Về chưa Yên?
Tiên liếc đồng hồ:
- Còn sớm mà.
Tiên nói dứt câu mới nhận được cái nhíu mày của Oanh Oanh nên im lặng.
- Còn hai bài nữa, chờ chút đi.
Yên nói trỏng. Cô không định hát nhưng không kiềm nỗi lòng nên hát cho vơi sự thất vọng.
" Tình yêu anh ơi! Cút bắt trò chơi, em sẽ trốn khi anh đuổi tìm, tình sẽ theo thời gian nhạt nhoà phai xin nhớ cho rằng một lần yêu phải trăm lần khổ đau..."
Giọng Yên vang lên rồi trầm xuống, từng chỗ nhấn, chỗ luyến, chỗ ngân dài Yên kéo mọi người đi vào " Sa mạc tình yêu".
- 100 điểm.
Tiếng ai đó kêu lên làm cả phòng ồ lên trầm trồ.
- Trình công tử có đối thủ rồi.
- Anh Trình thua rồi.
Duy Yên lấy tiền đặt dưới chai bia rồi đứng dậy:
- Tụi mình về đi.
Cả nhóm đứng dậy, mọi người đều nhìn theo.
Hải Oanh rỉ tai:
- Nào giờ chưa thấy con gái hay sao?
- Phải nói là chưa thấy con gái đẹp mà giỏi như tụi mình kìa.
Oanh Oanh nói thêm, Yên gắt nhẹ:
- Tào lao!
Có lẽ bây giờ, chuyện gì cũng làm Yên bực dọc. Im lặng theo mấy bạn về nhà từng đứa, còn lại Oanh Oanh, Yên nói như hét giữa đường vắng:
- Hồi nãy không có hắn!
- Ai?
- "mắt kiếng"
- Tên Trình hả?
- Không phải.
Oanh Oanh vặn lại:
- Có khi nào hắn hai tên?
Duy Yên thở mạnh, mắt không chớp, giọng cô sũng buồn:
- Tao không biết nữa, nhưng có lẽ không phải đâu. Mấy tên đó nói "Trình công tử " nghe có quậy lắm, còn "mắt kiếng" có vẻ nghiêm.
Cô thất vọng xua đi:
- Chắc không phải đâu.
Oanh hỏi nhẹ
- Sao mày biết hắn tới đó?
Yên cười hắt, ngượng ngùng:
- Ai biết đâu, tao đoán vậy thôi.
Oanh chau mày thương bạn.Có lẽ lần này Duy Yên đã yêu thật rồi. Nhìn cô kiềm nén nỗi nhớ và ánh mắt rưng buồn. Oanh thật sự đau lòng.
Định nói tối nay đến chỗ Yên thì Duy Yên đã rồ ga nói vọng lại:
- Không cần đi với tao đâu. Tao đi nha. Có gì tao gọi.
Duy Yên phóng nhanh trên đường vắng như tay đua bứt phá làm Oanh thắng xe đứng nhìn rồi quẹo vào nhà.
Vừa chạy, Yên vừa cười buồn bã. Cô cũng không hiểu sao mình lại vào quán cà phê đó. Có lẽ cũng chỉ là một trong nhiều quán mà Duy Yên...muốn vào để gặp "mắt kiếng".
Không lẽ Yên nói với Oanh Oanh là cô đoán qua lời của Nguyên " bạn có hay hát với nhau không? Hát cho nhau nghe ở quán cà phê là hát với nhau đó, cũng là hát trước đám đông" nên cô đã vào quán đó...rồi Yên sẽ vào tất cả các quán cà phê hát cho nhau nghe như thế ở thành phố nhỏ này để mong tình cờ gặp lại "mắt kiếng" ấy.
Nguồn: http://vietmessenger.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 5 tháng 2 năm 2014