Chương 6
Chương 6
ăn qua lăn lại rồi tung chăn trùm kín mít, co cuộn như con mèo lạnh, rồi lại xô chăn ra bật dậy...gieo người xuống nệm trong tư thế thoải mái nhất.
- Á...a...a...a...
Nguyên bịt tai hét lên bằng tất cả những khó chịu trong người. Anh rũ gập người xuống nghe những ngổn ngang vừa tuôn ra lại dâng lên tự sau trong lòng.
Nguyên nằm vật ra mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà. Bên tai anh lúc nào cũng nghe vang lên cuộc điện thoại chết người hôm ấy...
Điện thoại trong túi rung. Nguyên liếc chiếc đồng hồ treo tường rồi bước ra ngoài. Ai gọi giờ này? Bạn Nguyên đều được dặn đừng gọi vào giờ làm việc rồi mà. Vậy là ai? Mới đầu giờ chiều đã rắc rối rồi!
Không nhìn số, Nguyên trả lời thật lịch sự dù đang rất khó chịu
- Alô, Nguyên nghe!
Một giọng nữ rất thanh, nhưng gọn:
- Là anh Nguyên hả?
Tự dưng Nguyên hết bực mình, nhẹ nhàng
- Vâng, mình là Nguyên. Xin lỗi bạn là ai?
Lần này thì Nguyên nao nao chờ giọng nói lạ ấy cất lên:
- Anh làm ơn đừng cúp máỵ Xin lỗi là giờ này làm phiền anh nhưng mong anh hãy nghe, làm ơn đừng cúp máy và cũng đừng trả lời gì cả, chỉ nghe thôi.
- Ờ...ờ...
Nguyên cảm thấy giọng nói đầy vội vã, nói trong hơi thở gấp rút và anh làm theo như máy.
- Anh nhận ra tôi không? Không sao. Mai mốt có ai gọi đến số này hay nghe giọng nói này gọi đến, anh hãy trả lời là "cô lộn số rồi". Anh nhớ nha!
Nguyên kêu lên:
- Bạn là Thy phải không? Hôm trước người gọi số này hỏi bạn...
Nguyên vừa nói thế, cô gái bên kia gắt lên
- Không phải Thy. Anh nhận ra không? Làm ơn nghe nha, đừng trả lời gì cả.
Nguyên nghe cô gái ngừng lại, hít mạnh một hơi dài:
- Bây giờ tôi mệt lắm...tôi buồn lắm, tôi uống nhiều lắm rồi, anh biết không?
Nguyên nghe ngực mình căng tức, giọng anh lặng đi:
- À, anh nhận ra rồi.
Cô gái quát lên
- Nhận ra cũng im, đã bảo không được trả lời mà, chỉ nghe thôi.
Nguyên ngớ người thụ đông:
- Ờ...ờ...
Giọng cô gái trầm xuống buồn tha thiết:
- Giờ tôi buồn lắm...tôi mệt lắm...tôi uống gần chục chai rồi. Mai mốt tôi có gọi anh đừng trả lời bằng không tôi sẽ...yêu đó, nhớ chưa? Tôi sợ yêu lắm...nếu anh trả lời...tôi sẽ yêu đó...
- Ơ...
Cô gái lại chặn lời Nguyên, giọng như nước tràn đê đầy tức uất:
- Nếu anh biết tôi đã ôm trái banh anh để lại trên biển về để nhớ, để làm kỷ niệm thì anh sẽ nghĩ sao...thôi chào anh!
Dường như cô gái biết mình nói hớ nên vội vã cúp máy.
"Cạch" tiếng dập máy đầu bên kia làm Nguyên sực tỉnh...anh gọi tên cô gái nhưng không kịp nữa, Nguyên thẫn thờ tắt máy. Lúc đó, anh không gọi lại vì biết đó chắc chắn là một quán karaoke. Cả ngày hôm đó, Nguyên cứ lay hoay về những hình vô nghĩa trên giấy, anh chẳng làm được việc gì ra hồn, xếp gọi anh cũng không nghe và cuối cùng Nguyên xin về sớm trước ánh mắt lạ lùng của mọi người.
Còn hôm nay, thật sự là Nguyên rã rời cả người, rã rời tâm hồn lẫn thể xác. tất cả các hồ bơi ở Biên Hoà và Sài Gòn gần như Nguyên đã lục tung nhưng Nguyên vẫn không tìm được bóng người con gái ấy.
- Duy Yên!
Anh nhắm mắt gọi tên cô trong nỗi nhớ. Đã bao đêm rồi anh mơ thấy cô ngồi bên thềm hiên vắng chờ anh với ánh mắt thật buồn đong đầy lệ mà không một giọt nào lăn trên má, ánh mắt cầu cứu anh hãy kéo cô ra khỏi một nhà tù vô hình nào đó.
- Em ở đâu?
Nguyên gào lên thật lớn làm căn phòng như rung chuyển. Anh trách mình ngu xuẩn, làm cao không xin Yên số điện thoại, không xin cô địa chỉ. Nguyên nghĩ mình sẽ quên ngay khi về thành phố.
Thế mà...Nguyên không một lúc nào không nhớ dáng vóc người con gái ngồi bó gối dưới sương gió đêm biển lạnh. Chạy ngang chỗ cô làm bao lần mà không gặp, chờ bao bận tan sở cũng chẳng thấy, làm gan vào hỏi thì được trả lời "đi học chưa về". Nhớ đến lời cô nói về ước mơ học bơi để cuối tuần ngâm mình trong nước, Nguyên cũng ráo riết tập bơi vào ngày cách ngày, anh lùng sục các hồ bơi lớn nhỏ mà bóng hình Yên như tan biến trong không trung không chút dấu vết.
Nguyên tin chắc rằng Yên có tình cảm với anh, không phải vì lần gọi điện đó của cô mà vì những số điện thoại bàn rất lạ từ Sài Gòn gọi cho anh vào lúc nửa đêm khi Nguyên đã ngủ quên, sáng ra anh mới biết.
Chẳng biết sao nhưng Nguyên tin rằng những cuộc gọi nhỡ lúc nửa đêm ấy là của Yên. Vì thất thường nên Nguyên không đoán được qui luật của cô. Khi thì thứ hai, lúc thứ năm hay thứ bảy. Thời gian cũng không cố định, hôm thì mười một giờ, hôm thì một giờ, có mấy hôm gọi lúc ba giờ sáng.
Càng lúc Nguyên càng tin rằng giấc mơ của mình là một điềm báo. Chính vì thế, Nguyên càng ra sức tìm kiếm.
Lấy máy bấm lại danh bạ lưu, Nguyên nhấc điện thoại bàn bấm lần lượt từng số lạ mà Nguyên cho rằng Yên gọi nên lưu lại.
- Alô!
- Điên hả? Mấy giờ rồi? Khùng thì chết đi, đồ quỉ sứ!
Rồi...
- Tao kêu công an bây giờ đó...
Có nơi...
- Alô! Tìm ai?
- Dạ cháu tìm Duy Yên...
- Ở đây không có. Vô tâm thần mà tìm.
Mỗi lần như thế, Nguyên cười vô hồn. Anh cứ bấm số này rồi số nọ, đến một số gọi cho anh ba lần...Nguyên khấp khởi mừng.
- Alô, ba hả?
-... Nguyên im lặng.
- Ba à! Hôm nay con đi chơi với bạn về trễ, con có báo với má rồi mà.
-...
- Thôi nghe ba, con buồn ngủ quá!
Cô gái cúp máy rồi, Nguyên vẫn cầm máy bất động. Vậy là mất hết hy vọng. Cô nàng vừa rồi chắc là một đại tiểu thư "siêu quậy" nên chuyện điện thoại nửa khuya gọi đến, cô nàng biết ngay là ai dù bên kia chưa lên tiếng.
Đặt máy xuống, Nguyên nằm ra sàn. Không còn cách nào nữa sao? Nguyên chẳng buồn lên giường, anh nằm ngay dưói gạch, duỗi thẳng chân đầy chán nản.
Nhắm mắt thật lâu, Nguyên lại mở ra. An nhìn thẳng vào tường ngay chỗ treo hình nhóm 1088.
- A!
Tự nhiên Nguyên bật dậy lôi điện thoại ra bấm. Anh bay lên giường, nằm theo kiểu nửa nằm nửa ngồi, mắt sáng tràn hy vọng.
Nguyên nói như hụt hơi:
- Chị làm ơn cho tôi gặp một chuyên viên tư vấn tình cảm.
- Anh vui lòng chờ máy.
Tâm trạng Nguyên giờ như con diều gặp được cơn gió mạnh, tràn trề sinh khí.
- Alô, tôi là chuyên viên tư vấn ở trung tâm tư vấn tình yêu hôn nhân gia đình.
Nguyên bắt đầu kể cho người phụ nữ bên kia từng chi tiết một...
- Theo tôi, từ nay anh đừng nên đổi chế độ rung máy khi đi ngủ. Tôi cũng nghĩ rằng, cô ấy có lẽ cũng nhớ anh nên mới dùng cách gọi lúc anh đã ngủ, vừa thoả nỗi nhớ vừa giữ được lòng tự trọng của người con gái.
Nguyên hấp tấp:
- Làm sao tôi tìm được cô ấy hả chị?
- Điều này thì anh phải nhờ con tim và tình cảm của mình chỉ đường dẫn lối thôi, không thể nào nhờ người khác được. Cũng như trước khi hỏi tôi, anh cũng đã tìm cô ấy theo cách của mình rồi. Tôi chúc anh tìm được nửa trái tim của mình.
Trình Nguyên đặt máy xuống, mắt anh đầy quyết tâm. Trong anh hình thành kế hoạch...tìm nửa trái tim của mình.
Anh đấm tay vào không khí trước khi tắt đèn ngủ.
- Em yêu! Hãy đợi đấy!
° ° °
- Tụi tao ở đây, Trình!
Trình đi về phía mấy cánh tay vừa vẫy mình. Anh đi qua là một vài ánh mắt nhìn theo ngưỡng mộ, Trình cứ lạnh lùng phớt lờ đi. Cũng vì ga lăng mà Trình bị một cô bé lớp mười hai bám riết khiến Trình không thể tới quán này cả năm luôn. Từ đó anh có tên "Trình công tử" hay "Trình sát gái".
Ngồi phịch xuống, Trình hất hàm hỏi:
- Làm gì nhắn tao ghê vậy?
Anh chàng ngồi đối diện anh cười cười
- Mấy nay mày đang cua em bé nào vậy hả Trình?
Trình thản nhiên:
- Báo cho mày để mày đi nói xấu tao hả Vĩnh? Nguyễn Vĩnh Xuân mày, muốn chơi tao thì phải chuẩn bị tới ba tháng đó.
Anh chàng bị kêu đích danh trợn mắt:
- Bà nội mày Trình, tía mày Trình, ông nội mày Trình...
Trình trề môi:
- Xì...ai chơi chửi...
Hai người còn lại trong bàn cười nắc nẻ
- Thôi hai thằng bay hề quá đi.
Trình thôi đùa:
- Nhắn tao gấp chi vậy Hoàng?
Trình hỏi anh chàng hiền nhất. Anh ta chỉ hai người kia:
- Tụi nó đó, nói mấy hôm nay mày bị bịnh nên kêu tao nhắn mày đi uống cà phê hỏi xem sao.
Phi, anh chàng thứ tư cũng là anh chàng cục mịch nhất trong nhóm lên tiếng:
- Mày có chuyện gì hả Trình?
Trình chau mày:
- Chuyện gì là chuyện gì?
- Dạo này rủ mày đi đâu mày cũng từ chối. Điện thoại thì mày nói chẳng nên đầu nên đũa gì cả.
Phi trầm giọng:
- Có chuyện gì thì nói ra, bạn bè giúp được đến đâu thì giúp.
Trình định lên tiếng thì Vĩnh và Hoàng cùng nói:
- Có chuyện gì mày cứ nói đi Trình.
Không muốn bạn bè quá lo cho mình, Trình cười thật giòn:
- Tụi bay làm giống cải lương quá!
Anh vươn vai:
- Tao vầy mà có gì chứ. Chừng nào có chuyện tao hú liền.
Nói xong Trình búng tay gọi tiếp viên để các bạn không xen vào được:
- Uống gì tụi mày? Cà phê hay bia?
Vĩnh lên tiếng:
- Bia đi.
- Tao cũng vậy. - Hoàng cũng hưởng ứng.
- Cho tao "ken".
Phi pha trò, anh chơi với Trình lâu nên biết chắc rằng Trình có chuyện. Những lúc bế tắc, Trình hay đi một mình, bao giờ bình tâm anh mới gặp bạn bè.
Vĩnh, người khơi chuyện trong mọi cuộc họp mặt, chắt lưỡi xuýt xoa, vỗ vai Trình:
- Tao tiếc cho mày ghê luôn.
Nhấp một ngụm bia, Trình cảnh giác:
- Chuyện gì nữa đây?
Hoàng cũng tỏ ra tiếc thật sự:
- Tụi tao tiếc thật đó Trình.
Trình hơi nặng tiếng:
- Mà chuyện gì?
Hoàng nhìn Vĩnh, Vĩnh hất mặt nhìn Hoàng đến lúc Trình gắt lên, Vĩnh mới nói:
- Mày nhớ hôm thứ bảy vừa rồi không?
- Sao?
- Hôm đó tụi tao vô đây ngồi buồn hiu à, định gọi mày tới hát hò cho vui. Vừa tắt máy thì xuất hiện bốn cô gái...
Trình cắt ngang:
- Có gì lạ?
Vĩnh phẩy tay:
- Từ từ...một cô gái trong nhóm...khá đẹp, phải nói là hơi bị tuyệt...phải không tụi mày.
Phi và Hoàng cùng gật đầu, mặt đầy mơ màng làm Trình phát cáu:
- Tụi mày dài dòng quá.
Vĩnh nháy mắt với hai người kia rồi nói tiếp:
- Cô nàng khá lạnh lùng, uống bia chung với cà phê, hát hai bài đều 100 điểm. Cả phòng hôm đó ai cũng tiếc cho mày cả. Ai cũng bảo từ nay Trình công tử có đối thủ rồi.
Trình im lặng uống bia, nét mặt chẳng biến đổi:
- Vậy cũng làm tao lo mấy đứa mày bị chuyện gì.
Vĩnh xìu xuống:
- Cái thằng... làm tao cụt hứng quá.
Anh chàng hầm hừ:
- Mai mốt mày gặp mà nói thích thì đừng trách tao đó.
Trình cười cười:
- Tao xin nhường bước cho mày đó.
Vĩnh la lên:
- Tao không thèm...tao chấm cô bạn của cô ấy rồi.
Hoàng hấp tấp hỏi
- Ai? Mày chấm ai?
- Hỏi chi?
- Tao chấm cô nàng tóc bồng bồng đó.
Vĩnh trề môi:
- Tao cóc thèm...tao thích cô nàng tóc duỗi thẳng xinh xinh kìa.
Trình nhìn Phi, cả hai cùng cười. Trình biết tính của Vĩnh cũng như Hoàng, miệng nói vậy chứ gặp con gái thì mặt đỏ lên, nói cà lăm.
Anh cụng ly với Phi, cười cười hỏi:
- Còn mày sao hả Phi? Nhóm đó còn một cô đó.
Phi như vui lên rồi gạt đi:
- Mày...tào lao quá! Tao chẳng nghĩ ba chuyện đó.
Trình cười lớn:
- Ê! Tụi mày, thằng Phi nói chẳng nghĩ đến mấy chuyện yêu đương...tụi mày đưa nó khám thử coi, biết sớm còn chữa kịp, để muộn ba má nó buồn.
Nói xong, anh né người tránh cánh tay Phi vươn tới:
- Đồ chết bằm!
Trình vừa cười vừa nói:
- Mày với tao cá không?
- Cá gì?
- Mày yêu cô còn lại, tao sẽ yêu cô ca sĩ?
Phi nạt đi:
- Khùng điên.
Trình cứ khích:
- Mày sợ hả? Chơi luôn đi cho đủ bộ, bên mình bốn, bên đó bốn.
Vĩnh và Hoàng nói vào:
- Ừ đi Phi...mày ừ cho thằng Trình tiêu đời, bỏ tội chảnh muốn có bồ mà không chịu bỏ công.
Phi cứ xua đi, anh uống một hơi dài cạn ly bia:
- Tụi mày nhảm quá đi.
Nói vậy, Phi lại gọi thêm bia, anh cứ im lặng nhìn lên tivi nghe hát. Trình cũng thôi đùa, Trình biết Phi không muốn quen bạn gái vì mặc cảm nhà nghèo và lại quá đen, dù bây giờ lương của Phi rất cao.
Trình thay đổi không khí:
- Thôi, bỏ mấy chuyện đó đi...uống tụi màỵ
Cả bọn nâng ly cụng:
- Dô...dô...dô...
Trình lấy giấy yêu cầu bài hát, anh hỏi bạn:
- Giờ tụi mày thích nghe nhạc gì? Vui, buồn hay nhộn?
- Tuỳ mày.
Hoàng giơ tay đầu hàng. Phi trầm ngâm nhìn Trình lật tìm bài hát. Phi buột miệng:
- "Nhớ em" của Lam Trường đi Trình.
Trình gật đầu ngay:
- Được đó...
Anh viết giấy đưa cho tiếp viên rồi nói tửng tửng:
- Nhóm mình... giờ mà có bồ...chắc vui lắm hả?
Người này nhìn người kia rồi bật cười và đáp lời Trình:
- Ờ, chắc vui lắm...
Hoàng giơ tay... xin phát biểu:
- Em có ý kiến...
Anh chồm người lên:
- Tao nghĩ tụi mình nên tìm nguyên một nhóm mà yêu, chứ lẻ tẻ rời rạc, anh em xa cách hết.
Cả nhóm cười ngất ngư khiến Hoàng thụng mặt:
- Tao nói sai hả?
Vĩnh lắc đầu không dứt tiếng cười
- Mày nói không sai, nhưng nào giờ tao mới nghe có kiểu yêu lẻ tẻ rời rạc đó.
Tiếp viên đem micro đến, Trình hớp một hơi bia rồi hắng giọng
-...
- 100 điểm! Mày làm ca sĩ đi Trình.
Vĩnh nói bằng giọng đầy ngưỡng mộ, anh gật gù:
- Mày nên cua cô nàng "đối thủ" đi Trình. Hai đứa mày mà kết hợp chắc...
Vĩnh không nói tiếp, anh thở dài mặt buồn bã:
- Hai đứa mày...kết hợp...quậy chịu gì nổi!
Trình nhếch môi cười, anh tự nhủ sẽ gặp thử xem cô nàng đó thế nào mà bạn anh lại "ca" dữ vậy
Uống cạn ly của mình, Trình nói:
- Uống hết rồi về đi tụi mày.
Không đợi ai lên tiếng, Trình đứng dậy đi lại quầy thanh toán và đứng đó chờ tụi nó ra về.
Đẩy xe ra, Trình hỏi khi không thấy xe Phi:
- Hồi nãy mày đi với ai?
- Thằng Hoàng lên chở.
Trình quay sang Vĩnh và Hoàng:
- Để tao chở thằng Phi về cho. Có gì điện cho tao.
Anh chở Phi chạy rẽ sang hướng khác, Trình im lặng không nói chuyện.
- Mày dạo này không ổn hả?
- Ừ!
- Chuyện gì?
- Điện giật!
Phi hơi cười trước cách nói của bạn:
- Điện mấy pha mà mạnh vậy?
Trình thở hắt ra:
- Chẳng biết mấy pha nữa mà tao bị giật tê cứng cả người.
Phi thôi hỏi, nghe giọng của Trình lúc này, ai đó sẽ nghĩ là Trình giỡn nhưng Phi biết nó đang nói rất thật.
Chợt Trình rồ ga rượt theo một cô nàng vừa chạy qua mặt. Đuổi kịp rồi, Trình lại giảm ga thở ra.
Phi hỏi:
- Ai vậy?
- Tưởng cô ấy...nhưng không phải...hơi giống phía sau thôi.
Phi đập mạnh vào vai Trình và cười lớn:
- Hết chịu nổi mày luôn. Cô nàng đó chắc "sốc hàng " lắm hả?
Trình cười hiền
- Cũng thường thôi! Đủ làm mày không chớp mắt trong vài phút.
Phi nghĩ bụng, thế thì đốn thằng bạn sát gái của anh là phải. Từ ngày bị cô nàng học chung hồi lớp mười một bỏ rơi một cách phũ phàng, Trình trở thành sát thủ của các cô nàng xinh đẹp. Anh tưởng chẳng ai có thể làm nó nhìn quá ba phút, thế mà...chính miệng Trình bảo bị "điện giật" thì cô nàng đó chắc phải đặc biệt lắm.
Đứng nhìn Trình lao xe đi trong đêm vắng. Phi tự nghĩ, như Trình thăng tiến thế nào mà còn khốn đốn vì tình yêu,thế thì Phi...chắc còn lâu mới dám...
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 5 tháng 2 năm 2014