Chương 24
Chương 24
hị Yên xuống!
Cô gái hét lên chạy ra ôm chầm lấy Yên, giọng mừng ríu rít:
- Chị được nghỉ hả? Cách đây hai tháng em có gọi cho chị hoài mà chẳng được, em tức ơi là tức.
Yên nhìn cô bé trìu mến:
- Sao thế? Thu có gọi cho chị hả? Mời chị đám cưới hay sao mà tức dữ vậy?
Thu lắc đầu nguầy nguậy:
- Không phải.
- Chứ sao?
Thu hứ dài:
- Còn sao nữa, anh "mắt kiếng" xuống đây hỏi thăm chị.
Mắt Yên chợt xa xăm, cô lảng tránh:
- Đưa chìa khoá 209 cho chị đi.
Thu hồn nhiên, cô không thấy Yên biến sắc nên vẫn háo hức kể
- Anh ấy hỏi chị xuống đây lâu không, ở mấy ngày, đi với ai...còn nhờ báo cho anh ấy khi nào chị trở lại.
Duy Yên giật phắt người, cô vội nói như sợ ai giành:
- Em không được làm thế, nếu không chị đi ngay giờ luôn. Em hứa đi!
Thu gật đầu liền, cô có muốn cũng không dám, Thu đã thấy bàn tay Yên đeo nhẫn rồi.
- Em biết rồi, em hứa mà...
- Chị cám ơn em lắm!
Xách đồ lên phòng, Duy Yên bật khóc khi Thu vừa bước ra. Cô oà lên thật lớn. Sao vào giờ phút này, điều đó lại ập đến? Yên nằm khóc nức nở. Khóc như chưa từng được khóc.
- Tít...tít...tít...
Mở choàng mắt tìm điện thoại, Yên chau mày, ba giờ sáng ai lại gọi vào lúc này? Chưa kịp chạm tay vào điện thoại thì tiếng chuông ngưng bặt, nhìn số hiện lên màn hình, Yên lẩm bẩm:
- Nhớ bồ thì gọi nó, nhá tui làm gì?
Vươn vai cho tỉnh, Yên bấm máy xem có tin nào nhắn trong máy lúc cô ngủ mê không?
" Đi công tác mấy hôm mới về. Tối hôm đó sẽ chờ ở 74B, có chuyện muốn nói. Tạm biệt, hẹn gặp hôm ấy!"
- không cần nhắc, người ta không có quên đâu mà sợ.
Yên lầm bầm rồi buông máy. Chắc là cô phải khất hắn một thời gian, đành xuống nước chứ biết sao bây giờ. Cô đã chuẩn bị đủ đâu, chắc hắn cũng không khó dễ lắm đâu. Mà hợp đồng được trễ ba tháng, lỡ mà...không có nữa thì làm vợ hắn cũng có sao...hợp pháp mà. Hắn thiệt hơn mình, mất bồ lẫn bị xù nợ. Bí quá Yên lý sự cùn, cô áp chặt hai má nghe hai bàn tay nóng bừng. Yên xấu hổ khi tâm sự được dồn nén thốt thành lời trong đầu.
Lấy đồ đi tắm, Yên cầm cả điện thoại theo. Mở vòi sen đứng dưới, Yên nhắm nghiền mắt nghe nước đang đánh đuổi mệt mỏi và chán nản ra dần khỏi thể xác cùng tinh thần mình.
- Tít...tít...tít...
- Hết chuyện chơi rồi hả?
Yên gắt lên, chẳng tắt nước, cô lau khô tay rồi né sang một bên.
Điện thoại vừa bật, Yên nghe giọng điện thoại viên nhẹ nhàng trong máy:
- Xin quý khách vui lòng giữ máy trong giây lát...Anh Trình Nguyên gửi tặng vợ hai ca khúc cùng lời nhắn: " Bắt đầu nhé".
Tiếng Đan Trường như thổn thức:
" Nhiều lần ngập ngừng muốn ngỏ ý, tiếng yêu đương sao không thành câu...Nàng ơi hay biết chăng...anh đã yêu từ lâu...Anh xin yêu em đơn phương, thà rằng mình đừng nói ra để mai đây bên em ta chung về lối cũ...dù lòng nhiều đớn đau...yêu em từ lâu..."
- Nguyên ơi!
" Khi em đã bước đi chẳng quay trở về. Nghe như trong lòng anh băng giá tái tê. Anh mới hay rằng trái tim đã hiến dâng người.
Đời anh vô nghĩa khi lìa xa...người ơi. Cơn giông tố nhỏ nhoi rồi sẽ phai tàn. Xin bao dung để tình yêu mãi chứa chan. Cõi thiên đường sẽ hoang tàn nếu vắng em. Ngàn trăng sao nhớ em đêm đêm..."
Yên gác máy lên kệ, rồi đứng dưới dòng nước cười hạnh phúc...
° ° °
- Anh Nguyên, có bưu phẩm.
Không rời màn hình, Nguyên vừa bắn súng vừa hét vọng xuống:
- Nga nhận cho anh đi, anh đang bận.
- Xuống ký nhận, trình chứng minh mới được.
Bực mình Nguyên tắt máy, anh lẩm bẩm:
- Lộn xộn quá! Tặng thì đến đưa đi. Bày đặt gửi gấm.
Ký nhận xong, Nguyên cầm gói quà đi lên. Nhìn địa chỉ, anh chẳng đoán được là ai. Nguyên chưa từng nghe lần nào.
Tháo gói giấy ra, Nguyên như ngừng thở một tích tắc...trong tay anh là chiếc hộp đầy thư, mà có lần Nguyên thấy Yên nhìn nó không chớp mắt...có khi anh thấy cô ôm nó ngủ. Sao giờ nó lại được gửi cho anh? Yên có ý gì đây?
Mở ra, anh đếm từng lá...có chín lá thư tất cả, cái nào cũng được dán tem và ghi địa chỉ rất rõ "Nguyên, phòng Ngân sách nhà nước, sở Tài chính vật giá". Có điều Nguyên thấy hơi lạ, sao chỉ ghi vỏn vẹn một chữ "Nguyên" ngoài bì thư, trong khi tên anh đến ba chữ, lẽ nào Yên không biết?
Cầm bao thư đánh số 1, Nguyên mở ra, anh nín thở khi nhìn vào ngày tháng.
Long Hải, ngày...tháng...năm...
Chào anh!
Nguyên nhìn xấp thư và rít thuốc liên lục. Anh muốn bay đến bên Yên ngay, anh muốn nói với cô rằng, anh có khác gì cô, anh cũng yêu cô từ ngày ở Long Hải về.
Lá thư số 1, có lẽ tất cả nỗi sợ của Yên đã tan biến, hai tờ giấy đôi đặc kín. Nguyên không ngờ mình lại gián tiếp gây đau khổ và làm tăng nỗi sợ của Yên.
Đọc hết lá này đến lá khác, Nguyên nghe tình yêu dành cho người con gái anh gọi là "Bin Laden" tăng nhanh, tăng nhanh đến nỗi, Nguyên muốn vỡ tung lồng ngực...anh không biết mình sẽ làm sao để bù đắp...chính xác là để xứng đáng với tình yêu của Yên đã dành cho mình.
Vừa hết lá thứ 9, Nguyên kêu lên:
- Lá thứ 10!
Đổ ra tìm kỹ từng bao thư một chẳng thấy đâu, dù anh chắc rằng Yên đã viết xong lá thứ 10 đó...nó ở đâu? Nguyên cứ lẩm nhẩm ngoài miệng lẫn trong đầu, ý nghĩ vừa xuất hiện...
Nguyên lặng nhìn từng lá thư trên bàn, bao nhiêu đó...hạnh phúc đến với anh đã quá lớn, hơn cả sự mong đợi của Nguyên...anh đã giữ được lời hứa với... cha vợ.
- Tít...tít...tít...
Nguyên bấm máy, anh trả lời:
- Alô! Phòng ngân sách...
- Chưa về hả?
Tiếng Phi Cường nghiêm nghị xen ngang:
- Về giờ đây...mày ở đâu thế? Đi nhậu với tao đi.
Nguyên vừa tắt đèn, anh vui vẻ:
- Tao đang hứng... chưa biết rủ ai...
- Tao cũng đang muốn gặp mày đây. Giờ đến đâu?
Giọng Cường nghiêm đến độ Nguyên lo lắng, anh nói yếu đi:
- Cây sứ đi.
- Tao đến liền.
Sự phấn chấn của Nguyên bị sụt giảm mạnh. Ít khi anh nghe Cường nói như thế nên Nguyên đâm lo.
Bỏ ý định về nhà, Nguyên chạy luôn đến chỗ hẹn. Lát sau Cường bước vào, Nguyên thấy mặt bạn thật nghiêm.
- Kêu gì chưa?
- Tao chờ mày.
Cường kéo ghế ngồi đối diện, anh hỏi liền
- Vợ chồng mày có chuyện gì thế?
Nguyên mở mắt thật lớn:
- Sao mày hỏi vậy?
Cường lắc đầu:
- Mày cứ trả lời đi.
Nguyên bắt đầu thấy câu chuyện Cường muốn đề cập có gì đó nghiêm trọng. Anh ngồi im một lúc rồi mới lên tiếng:
- Vẫn bình thường.
- Thật không?
- Thật.
Không chờ được Nguyên cáu:
- Có gì thì nói phứt cho rồi...mày đâu có cái kiểu bung xung này.
Cường trầm giọng:
- Yên mắc nợ mày biết không?
- Hả? Mày nói gì?
Nguyên đứng phắt dậy hét lên làm mấy bàn xung quanh đều nhìn về phía anh.
Cường nhẹ giọng:
- Ngồi xuống đi...mọi người nhìn kìa.
Nguyên ngồi thừ ra, mặt anh tái xanh vì giận. Cường chậm rãi:
- Oanh hỏi tao có tiền không cho cô ấy mượn, tao hỏi để làm gì thì Oanh nói là để đưa cho Yên, cô ấy cần trăm triệu để trả nợ ai đó, có vẻ rất khẩn trương. Tao hỏi sao không kêu mày đưa thì Oanh nói Yên không muốn cho mày và cả ba cô ấy biết.
Cường kết luận:
- Vì thế mà tao mới gọi mày ra để hỏi...tao đâu có số tiền nhiều như vậy mà cho dù có, tao cũng chẳng dám đưa.
Anh phân bua:
- Không phải sợ mất mà tao sợ mày trách tao không nói mày một tiếng đã làm.
Nguyên lặng im, anh nhìn chằm chằm vào ly bia...chưa uống mà Nguyên thấy người mình bừng bừng...nếu có Yên trước mặt chắc anh phải...năn nỉ cô đừng "khủng bố" anh thêm nữa... " lần này...để coi có yên được như tên không cho biết..."
° ° °
Định ở thêm vài ngày nhưng vì lời nhắn "Bắt đầu nhé!" nên Yên mới quyết định về sớm với viễn cảnh sẽ được thấy Nguyên nhảy cẫng lên, ôm cô xoay vòng và nói " Anh nhớ em quá!". Nhưng...hoàn toàn trái ngược...Nguyên vừa thấy cô đã bỏ vào phòng đóng sầm cửa lại.
Mấy ngày tiếp theo...anh cũng chẳng nhìn mặt Yên lấy một giây...cô nghe tủi hờn vô cùng. Đi làm về là Yên rút vào phòng tắt đèn sớm, điện thoại cũng không mở.
- Có lẽ mình mơ mộng quá!
Yên tự an ủi lòng mình. Cô đã hạnhphúc biết bao khi nghe lời bài hát tối hôm đó " Còi thiên đường hoang tàn nếu vắng em...". Có lẽ đó chỉ là một phút lạc lòng của Nguyên khi anh đọc được những lá thư của Yên mà thôi. Chứ nếu không anh đâu có xử sự với cô thật "thô bạo" hôm Yên từ Long Hải trở về...
Cố tình về thật sớm trước giờ tan tầm, Yên đã nhủ lòng từ nay cô sẽ thật sự trở thành vợ Nguyên.
Đang lay hoay rửa trái cây, nhún nhảy theo điệu nhạc nho nhỏ, Yên giật mình khi ngẩng lên thấy Nguyên đứng ở cửa nhà bếp tự bao giờ.
Quên hết mọi việc, Yên sà lại bên anh, cô ôm lấy cánh tay Nguyên:
- Anh về hồi nào mà sao không lên tiếng...làm người ta hết hồn.
Nguyên đợi cô dứt lời thì rút tay lại quay đi.
Yên ngỡ anh giận lẫy vì cô về mà không báo cho anh biết, "Người lớn cũng còn nhõng nhẽo".
- Định hù anh thôi mà.
Nguyên quay quắt lại, Yên không ngờ nên đi tới đụng mạnh vào ngực Nguyên. Anh giữ vai cho cô khỏi té:
- Chỉ định thôi hả?
Nguyên quát lên làm Yên tròn mắt ngỡ ngàng, nhìn kìa...đâu phải là nhõng nhẽo, anh đang chuẩn bị đánh nhau thì đúng hơn, mặt anh đỏ bừng, mắt thật ngầu như thể định nuốt Yên vào bụng.
Cô lắp bắp:
- Có gì vậy hả?
Nguyên ngồi phịch xuống salon, mắt trừng lên nhìn Yên không chớp làm cô cứ đứng sững giữa phòng.
- Cô hỏi tôi thì tôi hỏi ai đây? Hỏi cái tủ hay hỏi cái bàn?
Anh nhai lại gay gắt:
- Làm người ta hết hồn...cô hiền quá hả?
Nguyên mặc cho Yên cứ nhìn mình tái nhợt, anh nói mỉa mai:
Chính tôi phải xin cô cho tôi chút hồn mà sống, xin cô đừng làm tôi hết hồn vì hoảng sợ.
Yên cố chen vào:
- Mà chuyện gì?
- Còn gì nữa.
Nguyên đứng bật dậy, Yên không biết anh đi thế nào đến trước mặt cô, bàn tay anh to lớn như nghiền nát bờ vai gầy.
- Cô còn hỏi thế à, chỉ cần cô nói một tiếng tôi sẽ thả cô đi ngay mà không níu giữ dù chỉ là một tiếng gọi nhỏ. Cô đâu cần phải làm tôi chết sững mới được.
Ôm đầu, Nguyên ngồi bệt xuống rên rỉ
- Đâu cần phải làm tôi bay lên thiên đường với bao mộng đẹp rồi đạp tôi lộn phào xuống. Tôi cần gì tiền, tôi cần gì những lời hát trống rỗng ấy. Tôi ham muốn gì một trái tim không lời nào thành thật chứ.
Yên cứ ngớ người đứng nhìn Nguyên vừa hoang mang lại vừa hoảng sợ, cảm giác không biết mình đã gây tội gì.
Nguyên đứng dậy, anh nhìn sâu vào mắt cô
- Là em bắt tôi phải lạnh lùng ác độc đó.
Anh gằn giọng:
- Nếu không đúng hợp đồng, em sẽ thuộc về tôi. Hãy cẩn thận, làm tôi không kiềm chế được, người đau khổ sẽ là em đó. Nếu thấy em thành tâm tôi sẽ để em đi, bằng không em sẽ nhận lại những gì em đã gây ra cho tôi.
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 5 tháng 2 năm 2014