← Quay lại trang sách

Chương Kết

Chương Kết

à Nguyên bỏ đi sau câu nói ấy, còn Yên cứ đứng ngây người ra, cô tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra.

Là anh mà...là anh đã thổ lộ đề nghị Yên "bắt đầu nhé!" cơ mà!

Cũng đúng thôi...lẽ ra khi nghe xong những lời ấy, Yên phải về ngay, cô đã làm Nguyên quá mệt vì chờ...Anh đã như thế sao?

Dù sao Nguyên cũng đã quá rộng rãi rồi. Anh đã cho Yên thêm ba tháng để chuẩn bị mà.

Và lát nữa, Yên sẽ xuống nước thật thành tâm để cho anh thật vui lòng và không gây khó dễ với cô.

° ° °

Ngập ngừng, Yên mở cửa phòng của Nguyên. Lần đầu tiên sau một năm chung sống, cô mới bước vào thế giới của anh...

Và Yên bàng hoàng không ngờ đến, hình chân dung Yên làm cô dâu treo đầy trong phòng Nguyên. Có một tấm thật lớn được treo ở góc độ mà chỉ cần ngả lưng ra giường dù ở tư thế nào cũng nhìn thấy ngay...

Chạy về phòng đóng cửa lại, Yên không dám ở lâu trong phòng Nguyên, cô run run nhìn mình trong gương. Hạnh phúc đó mà Yên đã đẩy nó tuột khỏi tay mình. Cả đêm qua...Nguyên đã đi không về.

Vội vã thay đồ, Yên sẽ làm điều mà bấy lâu nỗi sợ đã ngăn cản mình...nhất định cô sẽ làm...

Còn khoảng một tiếng nữa, Yên chạy vội đi. Yên muốn Nguyên thấy cô thành tâm.

° ° °

- Chị!

Anh chàng gởi xe cười toe khi Yên đến.

- Chị lên đi, anh ấy...

Yên không nghe nữa, cô chạy vội lên tầng trên cùng.

Không có...người ta chưa tới mà mình cứ ngỡ họ đang chờ.

Ngồi xuống ghế, chiếc bàn quen thuộc, Yên vẫy:

- Cho tôi cà phê!

- Vâng ạ!

Yên gọi giật lại:

- Xin lỗi, cho tôi hỏi chút.

Người phục vụ khiêm tốn:

- Chị cứ hỏi.

Đảo mắt nhìn quanh, Yên dè dặt:

Hôm nay...phòng này...

- À, hôm nay phòng này đã được bao rồi chị ạ.

Yên nhổm dậy:

- Vậy tôi...

Người phục vụ mỉm cười:

- Không sao đâu, đặt cho chị mà.

Cà phê được đem ra lâu rồi mà Yên vẫn ngồi yên. Nguyên làm vậy là có ý gì?

"Quá giờ rồi mà anh ở đâu thế! Yên gọi thầm trong lòng, cô nghe nước mắt đang dâng lên từng chút một..."

Thấy điện thoại nhấp nháy, Yên uể oải mở máy:

- Nghe!

- Đang ở đâu thế?

Câu hỏi của Nguyên làm nước mắt Yên rơi xuống.

- Không nói thì thôi, có đến sớm chờ chút nha, mua đồ tới ăn luôn đó...nhớ chờ nha.

Yên chẳng buồn tắt máy...chẳng buồn giấu nước mắt, chẳng tiếng khóc nào phát ra...

° ° °

- Lỳ quá!

Nguyên tắt máy, anh vừa lái xe vừa nói một mình:

- Anh mà thua em, anh sẽ vào chùa ở không bao giờ trở ra. Người gì mà ngang bướng phát sợ, Bin Laden cũng thua em luôn.

Nguyên rẽ vào mua bánh giò và chả giò chiên cho Yên. Anh biết cô đang giận vì đêm qua Nguyên đi không về, là ba vợ gọi làm sao anh dám cãi chứ.

Chở ông về xong, Nguyên chạy vội về nhà tắm rửa thay quần áo. Thấy xe Yên ở nhà nghĩ cô đi với bạn rồi ghé chỗ hẹn luôn nên anh gọi hỏi cô ở đâu để đến đón...cô lại chẳng thèm trả lời ngoài một tiếng mở máy.

"Nghe" đúng là lỳ chúa luôn!

Từ hôm nghe Cường bảo cô chạy mượn tiền lùng khắp nơi để...trả cho mình, Nguyên vừa buồn cười lại vừa rất giận. Sao cô cứ toàn làm trái ngược lòng mình? Điều này cộng thêm việc cô tươi cười nhõng nhẽo khi anh vừa gặp Cường về làm cơn giận trong Nguyên bộc phát...để rồi đêm ấy nhìn cô ngồi bó gối bên hồ cá, Nguyên chỉ muốn đến năn nỉ Yên đừng giận, nhưng rồi anh lại dặn lòng, em nhận thua anh là anh sợ em đến già luôn. Nguyên quyết tâm buộc Yên phải lên tiếng trước...

- Anh Trình, em nói nè!

Nguyên ngạc nhiên khi thấy mặt anh chàng giữ xe đầy nghiêm trọng:

- Chuyện gì vậy?

Cậu ta kề tai Nguyên, chẳng biết anh chàng nói gì mà mặt Nguyên từ vui sang hoảng sợ, trán anh lấm tấm mồ hôi. Sao lại thế chứ?

Anh chạy vội lên lầu, Yên đang ngồi một mình, quán chẳng một ai ngoài cô...cùng nước mắt!

Như một kẻ tội đồ...oan ức, Nguyên ngồi xuống cạnh Yên, anh cứ cúi đầu im lặng, hai tay cứ đan vào nhau.

Thật lâu...thu hết can đảm Nguyên mới dám nói

- Sao lại vậy?

- Sao lại vậy?

Cả hai cùng lên tiếng, một đầy bối rối, một đầy cam chịu, cùng một câu hỏi mà suy nghĩ lại đối nghịch tương quan.

Yên muốn hỏi Nguyên và Nguyên cũng muốn hỏi Yên ngầm rằng "sao hẹn giờ này lại đi giờ khác".

Nguyên thấp giọng:

- Nói gì đi!

Yên cũng thờ ơ

- Thì cứ nói đi.

Nghĩ thật lâu, Nguyên mới mạnh dạn kết thúc và cũng mở đầu cho tình hình hiện tại:

- Bây giờ tính sao?

Yên nuốt nước mắt "vào đề rồi đây!"

- Sao? Nói đi!

- Trả lời đi.

Nguyên không dám chấp nhận kết quả thua cuộc của mình hiện lên trong mắt Yên, cô lạnh lùng quá!

"Thế là hết rồi" Yên nuốt ngược nước mắt cố trả lời thật cứng cỏi, dù sao cũng phải thử

- Có gì thay đổi không?

Nguyên nghe tim vỡ vụn, giọng anh nghe...vui như mếu:

- Không cần đâu!

- Vậy cảm ơn thật nhiều.

- Chuyện nhỏ thôi mà!

Cả hai ngồi nhìn ly rượu được mang ra từ lâu mà chẳng ai buồn uống. Vui gì mà uống...buồn thì uống cũng có quên được đâu...

Họ cứ ngồi như thế, chẳng ánh mắt, chẳng nụ cười, chẳng nghe được hơi thở nữa là nói...

Cả hai đâu có hay có ba đôi mắt đang nhìn họ đầy tức tối.

Người phục vụ bước vào:

- Xin lỗi anh chị!

Nguyên ngẩng lên trước:

- Có gì không?

- Anh Trình...em nói cái này.

Liến nhìn Yên một cái, anh đứng lên ra ngoài...

Uống cạn một hơi, Yên nhếch môi cười, cô thua là phải thôi, Yên đâu thể đuổi kiếm tìm quản lý như thế nên thua là phải rồi.

Một người phục vụ khác bước vào:

- Chị Yên...anh Trình...

Thấy anh ta cầm một bì thư trong tay, Yên mỉm cười gượng gạo:

- Anh ấy ra ngoài chút trở lại...có gì anh cứ để đó, tí tôi sẽ nói lại.

- Em để đây, chị chuyển giúp em, nói có anh Đặng gởi.

Yên gật đầu, cô không buồn để ý anh ta đặt bì thư trước mặt mình.

Lấy ly rượu của Nguyên uống cạn, Yên muốn say, thật sự lúc này Yên chỉ muốn say mà thôi, cô ra hiệu đem thêm rượu.

Nguyên vừa ngồi xuống đã nhăn mặt, ly của anh cạn còn vơi thêm một ít trong chai, giọng anh gai góc:

- Uống mừng à?

- Còn không à?

Đẩy bì thư sang cho Nguyên, cô rót cho mình một ly nữa:

- Đừng uống thế! Nè!

Nguyên cầm tay cô ngăn lại và đặt vào đó...lá thư.

- Gì thế?

Yên nhướng mắt:

- Ai biết, xem thì biết liền mà.

Cô cũng chỉ lá thư trên bàn.

- Xem đi!

Cả hai cùng mở thư ra xem mà không ngờ rằng họ đang nằm trong tầm ngắm của ba "khẩu đại bác ".

Nguyên buông lá thư trước...anh nhìn Yên lắc đầu, môi Nguyên nở nụ cười mà ai nhìn cũng biết chắc là...nếu đây không phải là quán cà phê mà là phòng riêng...Nguyên đã nhảy hét lên rồi. Còn không sao, lá thư thứ mười đang trong tay anh mà.

Trong thư, Yên đã nhờ Thanh Thảo nói hộ mình lời bài hát "Trái tim không lời". Nguyên quay nhìn lại quầy...tiếng hát vang lên.

"Này anh, bao nhiêu đêm dài thao thức đã nói hết những hoài mong và khát khao hơn ngàn lời nói.

Tình em, ánh mắt đong niềm thương mến, câu yêu thưong mấy khi ai cần đến, trái tim không lời.

Vì lời son trên môi thời gian biết đâu đổi đời, chỉ mong âm thầm gởi trọn niềm yêu chân tình em đó.

Em yêu anh bằng khoé mắt nụ cười.

Em yêu anh bằng chót lưỡi đầu môi.

Sâu trong tim và tận đáy lòng thành.

Em không yêu bằng lời.

Em yêu anh, điều em muốn thật lòng.

Không băn khoăn và suy tính được không.

Cho bao nhiêu mà không muốn nhận nhiều.

Xin trao anh chân tình này...xin trao anh chân tình này".

Nhìn Yên đang cúi đầu thật thấp, Nguyên nghe thương quá, có lẽ anh phải chịu làm kẻ bại trận trước thôi...có gì xấu hổ đâu, đó là vợ yêu của Nguyên chứ có phải ai xa lạ đâu.

Định hết bài hát sẽ nói nhưng tiếng của Phi Hùng vang lên ngay khi Thanh Thảo ngân dài bằng...chiếc máy khác. Nguyên và Duy Yên ngẩng nhìn nhau rồi cùng nhìn về nơi phát ra nỗi niềm "Nhớ gấp vạn lần hơn" của Trần Lệ Quỳnh. Cả hai thấy ông Điền, Phi Cường, Oanh Oanh đang đẩy cửa bước vào, trên tay Cường là chiếc máy đĩa.

Trên tay Oanh là chiếc điện thoại di động và trên môi ông Điền, nụ cười thanh thản và mãn nguyện nhất trong đời mình.

"Từ những năm tháng đã sống để lại gì cho anh? Để lại những giấc mơ về em. Từ những giây phút đánh mất, anh vẫn còn tặng em những gì tốt đẹp nhất của anh. Sẽ không tiếc những ngày tháng sống bên cạnh em và ký ức vui buồn chung. Làm sao quên nụ hôn ban đầu, những đêm trắng bước trong màn mưa.

Từ những năm tháng sống bên nhau nếu em được hạnh phúc, anh không tiếc hiến dâng đời anh. Và những mong ước mai sau nếu không chỉ là mơ, anh vẫn muốn vì em đợi chờ. Sẽ thôi không vội vã bước rất gần em mà vẫn lơ đãng nhiều khi. Và sẽ thôi không còn giận nhau nữa vì biết không ai yêu anh nhiều như thế.

Thì làm sao nghĩ anh vẫn là anh nếu những lời hứa thôi không chân thành vì anh không khóc bao giờ đâu có nghĩ trong anh thờ ơ dù anh vẫn sống khi anh có em hay vắng em mãi mãi.

Thì làm sao nghĩ anh sẽ đổi thay nếu bỗng ngày mai em không thức dậy. Vì em luôn thấy anh cười đâu có nghĩ không giọt lệ rơi. Người đàn ông trong anh nói không nhớ em mỗi ngày như nhớ gấp vạn lần hơn..."

Tất cả cùng cười rộ lên...mắt ai cũng lấp lánh nước.

° ° °

- Dô!

- Trăm phần trăm luôn!

- OK!

Những cái ly giơ ra, những tiếng hô, những ánh mắt, những nụ cười. Ông Điền thấy mình say như chưa hề biết uống rượu...có điều người tập uống nghe cay thấy sợ, còn ông, ông nghe ngọt và thấy vui.

Ông đã chữa lành bệnh cho con gái mình. Tự tay ông đã làm lành vết thương tâm thần ấy của đứa con yêu. Nhìn chúng ông nghĩ nếu ngay giờ nhắm mắt, ông cảm thấy rất vui chẳng vương vấn gì nữa cả. Trình Nguyên bản lĩnh vững chãi, Duy Yên ửng hồng hạnh phúc.

- Con...phải nói con bái phục sát đất, con xin kính bái bác làm sư phụ.

Phi Cường nói bằng hơi men, Oanh gắt:

- Bác mà thèm nhận anh.

Cường nghênh mặt:

- Thèm sao không...anh giỏi hơn cả thằng Nguyên mà.

Mọi người phì cười trước giọng điệu của anh chàng, Oanh lắc đầu:

- Vậy mà cũng nói được.

Ông Điền cười hiền:

- Đứa nào cũng nhận hết.

Ông vẫy tay ra hiệu tính tiền, giọng ông chậm rãi:

- Chuyên án "lấp lửng" kết thúc tại đây. Đứa nào còn sai phạm thì đừng trách ta mạnh tay đó.

- Dạ!

Ông đi trước, phía sau là bốn cái đầu thấp thật nghiêm.

- Tụi tao về đây...đám cưới nhớ bỏ nhiều nhiều đó.

Cường rầu rĩ:

- Kết thúc chuyên án...lỗ ghê luôn, mới đầu bảo xong rồi tính, không có thiệt đâu, giờ thì nói "tiền đầu tư bằng chi phí ".

Choàng vai Oanh, Cường vừa đi vừa nhún vai, giọng ngang phè:

- Đúng là "lấp lửng".

Oanh nháy mắt với Nguyên làm Yên đỏ mặt, cô hiểu Oanh đang đề cập đến chuyện gì...lý do buổi tiệc ông Điền đã nói còn gì. Kỷ niệm "ngày tháng năm ấy".

- No quá rồi, buồn ngủ quá!

Nguyên vặn người, vung tay lên cao rồi thả xuống...nắm tay Yên dẫn cô ra xe.

- Về thôi!

Yên ngồi im bên Nguyên, miệng cô như dính keo chẳng nói một lời, Yên để mặc anh vừa cầm tay cô vừa lái vô lăng, cô cứ cúi đầu thật sâu.

Về đến nhà, Yên chạy vội lên phòng đóng cửa lại mặc Nguyên đóng cửa nẻo. Sợ quá, Yên chạy vào phòng tắm mở nước thật lớn.

Nguyên hé cửa phòng cô:

- Em tắm hả Yên?

Hỏi xong anh đóng cửa lại như chẳng cần nghe Yên trả lời như dự đoán của cô...Anh sẽ bắt Yên làm đúng hợp đồng...Yên mất khả năng nhạy cảm rồi sao? Yên đoán sai rồi sao...?

Tắm xong, Yên ngồi nơi mép giường với nhịp tim đập mạnh liên hồi. Không hiểu sao Yên có cảm giác...Nguyên sẽ gọi, cô chuẩn bị tinh thần.

- Yên ơi!

- Dạ.

Yên đáp thật lớn và đứng phắt dậy.

- Em ơi!

- Dạ!

Cô ép mình vào cánh cửa đè nén sự căng thẳng.

- Em!

- Dạ!

- Em ơi, anh nói nè!

Nguyên vẫn gọi không ngừng:

- Em ơi!

- Dạ!

- Yên!

- Dạ!

Duy Yên gần như hồn vía lên mây, cô mở cửa ra lao như đứa trẻ có tội bị mẹ gọi, Yên lao vào vòng tay Nguyên đang dang rộng đón chờ, anh đứng ngay ở cửa.

Ôm cô gọn trên tay, Nguyên đưa Yên về phòng mình. Đặt Yên xuống, Nguyên chống tay nhìn cô bằng ánh mắt thật ấm nồng và tràn ngập hạnh phúc.

Nhìn cô lọt thỏm giữa chiếc giường thênh thang, Nguyên nghe toàn thân có một ngọn lửa đang cháy lên...lớn dần...Yên bé nhỏ đáng yêu như chú cọp con ngơ ngác ngóng mẹ.

Nguyên cúi xuống thật khẽ, thật nhẹ nhàng môi anh mơn man từng đường nét hiện lên gương mặt vợ yêu...anh thì thầm trên môi cô:

- Anh yêu em...vợ lỳ...

Yên mềm người, giọng cô như hoà trong hơi thở:

- Em yêu anh.

Nguyên lại hôn cô thật nồng, thật say, thật ngọt. Nguyên ngạt thở:

- Anh yêu nhiều lắm đó!

- Em...cũng vậy đó!

Cả hai tự nhủ lòng họ sẽ học lại ngữ pháp thật kỹ để khỏi phải phụ lòng thầy cô dạy dỗ. Họ đã biết sợ ngữ pháp, suýt vì nó, vì chủ ngữ, vị ngữ...họ mất nhau...


Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 5 tháng 2 năm 2014