Chương 273 Chương 273
Vậy thì vất vả cho cậu rồi!" Trương Dịch mỉm cười nói.
"Ngài Trương không cần khách sáo, đây vốn là việc của tôi mà."
Lưu Tử Hào cố nặn ra một nụ cười có phần cứng nhắc trên mặt, có thể thấy được rằng bình thường hắn ta rất ít khi có biểu cảm rõ ràng như vậy.
Sau khi nhận lấy két sắt từ tay Trương Dịch, hắn ta lập tức rời khỏi trang viên, lái chiếc Mercedes được trang bị riêng cho đội bảo vệ của họ đến tòa nhà trụ sở tập đoàn Thịnh Thế.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Lưu Tử Hào đã đến khu CBD nổi tiếng của thành phố Thiên Hải.
Hắn ta thuận lợi dùng thẻ của mình để vào tòa nhà, rồi đi thẳng đến phòng giám đốc nơi Tô Minh Ngọc làm việc.
Trợ lý của Tô Minh Ngọc là Điền Huệ đã đợi hắn ta ở cửa.
"Anh Lưu Tử Hào phải không ạ?" Điền Huệ lịch sự hỏi.
Lưu Tử Hào và Điền Huệ đã gặp nhau vài lần, dù sao Điền Huệ cũng luôn đi theo Tô Minh Ngọc, khi Tô Minh Ngọc đến trang viên thỉnh thoảng cũng sẽ mang cô ta theo.
Chỉ là, có vẻ như cô ta không có ấn tượng gì sâu sắc về hắn ta.
"Tôi là Lưu Tử Hào, muốn gặp cô Tô Minh Ngọc!"
Giọng nói của Lưu Tử Hào rất xúc tích và mạnh mẽ.
Điền Huệ sáng mắt lên, có chút hứng thú với người đàn ông xuất thân từ quân đội này.
"Mời anh vào! Giám đốc Tô đã đợi anh ở trong rồi!"
Lưu Tử Hào theo Điền Huệ vào phòng giám đốc, Tô Minh Ngọc đang ngồi trước chiếc bàn làm việc khổng lồ, cúi đầu xử lý các tài liệu trước mặt.
Các tài liệu bên cạnh cô đã chất thành mấy chồng cao, toàn bộ đều là những hợp đồng quan trọng từ các khu vực khác nhau.
Tốc độ mở rộng hoạt động kinh doanh của dự án Cây Tiền quá nhanh, vì vậy các nhà cung cấp và khách hàng cũng tăng trưởng theo cấp số nhân!
Lượng công việc như vậy mỗi ngày đều là rất bình thường, mà chỉ tính riêng bản giấy, còn chưa bao gồm các tệp điện tử.
"Giám đốc Tô, anh Lưu Tử Hào đến rồi!" Điền Huệ lên tiếng.
Lúc này Tô Minh Ngọc mới ngẩng khuôn mặt tuyệt mỹ khuấy đảo thế gian của cô lên, biểu cảm lạnh như băng, khi nhìn thấy Lưu Tử Hào lại nở một nụ cười nhẹ.
"Là anh Trương Dịch bảo anh đến sao?"
Sự xuất hiện đột ngột của Lưu Tử Hào khiến cô có chút ngạc nhiên, bởi vì Trương Dịch không hề nói gì với cô.
Sự ngạc nhiên nho nhỏ lại đột ngột này, khiến cô cảm nhận được chút ngọt ngào giữa chuỗi công việc căng thẳng.
Bất kể là người phụ nữ nào cũng sẽ thích những thứ mang tên bất ngờ!
Lưu Tử Hào gật đầu, đưa két sắt tới.
"Đây là thứ ngài Trương bảo tôi chuyển đến cho cô!"
Tô Minh Ngọc sáng mắt lên, nhận lấy chiếc két sắt không quá lớn từ tay Lưu Tử Hào.
Chiếc két sắt màu bạc trông rất chắc chắn và sang trọng, không gian bên trong không lớn, vừa đủ để chứa tài liệu quan trọng.
"Tôi đã chuyển đồ đến rồi, vậy tôi xin phép!"
Lưu Tử Hào chuyển đồ xong liền không chậm trễ thêm một giây nào, quay người rời khỏi phòng giám đốc.
Là một vệ sĩ, hắn ta tuyệt đối không tò mò những chuyện không nên.
Tô Minh Ngọc cầm chiếc két sắt trên tay, cẩn thận ngắm nghía mấy lần rồi mỉm cười.
Thứ được chuyển đến một cách kỳ công như vậy, chắc chắn không phải thứ bình thường. Nhưng, rốt cuộc là thứ gì đây?
Ngay lúc này, điện thoại bên cạnh đột nhiên có tiếng tin nhắn.
Cô cầm lên xem, là tin nhắn của Trương Dịch gửi đến.
Xem xong tin nhắn, Tô Minh Ngọc hiểu ý, lập tức nhập một dãy số vào.
Quả nhiên, két sắt mở ra!
Cô nhìn thấy chiếc USB màu đen nhỏ xíu nằm yên bên trong.
Ánh mắt cô lóe lên vẻ vô cùng quyến rũ, cẩn thận vuốt ve chiếc USB như đang vuốt kim cương.
"Đi gọi Hoàng Công Nhiên đến đây!" Cô nói với Điền Huệ.
"Vâng!"
Điền Huệ vội vàng chạy xuống lầu, đến phòng kỹ thuật tìm Hoàng Công Nhiên.
Hoàng Công Nhiên chạy lên lầu, khi nhìn thấy hắn ta, Tô Minh Ngọc còn hoài nghi rằng bản thân đang gặp nhầm người!
Mới chỉ qua bốn ngày kể từ lần họp trước, hắn ta như đã biến thành một người khác.
Mái tóc vốn đã thưa thớt giờ lại rụng thêm một mảng lớn, da đầu lại còn rất nhờn!
Khuôn mặt tròn trịa mũm mĩm lúc này đã hõm sâu xuống, để lộ xương gò má gầy guộc. Quầng thâm mắt đen như gấu trúc!
Có thể thấy, thời gian này để chạy tiến độ cho hệ thống mới theo yêu cầu của Tô Minh Ngọc, hắn ta đã gần như vắt kiệt bản thân!
"Giám đốc Hoàng, thời gian qua vất vả cho anh rồi."
Ngay cả nữ hoàng băng giá Tô Minh Ngọc lúc này cũng không nhịn được mà lên tiếng an ủi.
Hoàng Công Nhiên đẩy đẩy mắt kính, giọng mệt mỏi nói: "Giám đốc Tô, có chuyện gì thì cô cứ nói nhanh đi. Tôi còn phải về viết code nữa!"
"Ha ha, anh đã là giám đốc rồi. Mấy việc viết code này mà còn phải tự mình làm à?"
"Không còn cách nào khác, tiến độ quá chậm! Với tốc độ hiện tại thì rất khó để hoàn thành mục tiêu đã định." Hoàng Công Nhiên bình tĩnh nói.
Sự bình tĩnh này không phải xuất phát từ sự tự tin của hắn ta, mà là cho người ta cảm giác, người này gần như đã tê liệt vì áp lực.
Điền Huệ nhìn mà không khỏi thương cảm, ở bên cạnh an ủi: "Anh phải giữ gìn sức khỏe. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ anh… đột tử mất."
"Ồ, đột tử à! Vậy thì phiền phức rồi, như vậy thì tiến độ của tôi sẽ không hoàn thành được." Hoàng Công Nhiên rất bình tĩnh nói.
Điền Huệ: "..."