Chương 275 Chương 275
Hoàng Công Nhiên ngắm nhìn mã nguồn mà Trương Dịch viết ra như nhìn báu vật, hai mắt sáng lên vẻ si mê như một tên biến thái nhìn thấy gái đẹp.
"Có nó, đừng nói là phủ sóng toàn tỉnh Giang Nam, ngay cả ứng dụng phủ sóng cho 1,4 tỷ dân cả nước cũng không thành vấn đề! Quá hoàn hảo, quá hoàn hảo rồi!"
Hừ, tất nhiên rồi! Dù sao đây cũng là thứ mà Trương Dịch của tôi cử người làm ra mà!
Trời ạ, tại sao anh ấy lại lợi hại như vậy chứ, sao lại luôn có thể dễ dàng giải quyết mọi khó khăn của mình thế chứ?
Nếu vậy, vậy những nỗi sầu hằng đêm kia của mình, chẳng phải anh ấy cũng có thể...
Lòng Tô Minh Ngọc rạo rực như mùa xuân, hai má ửng hồng.
"Giám đốc Tô!!!"
Hoàng Công Nhiên đột nhiên nhảy dựng lên khỏi mặt đất, hét lớn làm tỉnh giấc cô gái đang mơ xuân.
"Á? Khụ khụ, sao vậy, giám đốc Hoàng?"
Lúc này Tô Minh Ngọc mới nhận ra mình đã mất bình tĩnh trước mặt cấp dưới, vội vàng chỉnh lại biểu cảm nhưng sắc đỏ trên mặt vẫn không thể tan.
Hoàng Công Nhiên mặt đầy vẻ kích động và khao khát, nhìn chằm chằm cô rồi nói: "Làm ơn, hãy để tôi gặp người đã viết ra mã nguồn này! Tôi muốn bái anh ta làm sư phụ, trình độ máy tính của anh ta cao hơn tôi gấp mười lần luôn rồi!"
Ờm...
Tô Minh Ngọc khẽ nhíu mày, người viết chương trình này là ai, Trương Dịch cũng không nói với cô.
Hắn chỉ nói với cô rằng, hắn có một người bạn rất giỏi về công nghệ máy tính.
Ha ha ha, nếu theo cách nói trên mạng, người bạn này sẽ không phải là chính hắn đấy chứ?
Nhưng mà, không đến nỗi trùng hợp như vậy chứ!
"Chuyện này, tất nhiên là một cao thủ rất lợi hại rồi. Bây giờ anh ta không tiện gặp anh. Tóm lại là, bây giờ đã có mã nguồn trong tay rồi, nền tảng mới cũng có thể xây dựng xong rồi chứ?" Tô Minh Ngọc hỏi.
Hoàng Công Nhiên nghe xong lời này, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
"Được, tất nhiên được! Có mã nguồn này trong tay, không quá một tuần là nền tảng mới của chúng ta có thể ra mắt, chắc chắn sẽ kịp thời mở rộng hoạt động kinh doanh!"
Hắn ta có chút không cam lòng, nhìn chằm chằm Tô Minh Ngọc hỏi: "Giám đốc Tô, thực sự không thể để tôi gặp vị cao thủ đó sao?"
Gặp vị cao thủ đó?
Tô Minh Ngọc suy nghĩ một chút, lại nhìn vẻ mặt khao khát của tên mọt sách này.
Nghĩ đến chuyện thời gian này hắn ta ngày đêm làm việc, thậm chí còn không có bạn gái, chỉ có thể dùng tay tự xử, quả thực rất vất vả.
Cô mềm lòng, liền nói: "Anh cứ làm việc cho tốt, sau này tôi sẽ xin tổng giám đốc Trương để vị cao thủ đó gặp anh một lần.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Mắt Hoàng Công Nhiên sáng lên, cảm kích nói: "Xin giám đốc Tô yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo trì hệ thống này một cách hoàn hảo! Đây cũng là để không phụ lòng kiệt tác của vị cao thủ đó!"
Hắn ta ôm chặt chiếc máy tính trong tay, trịnh trọng nói.
"Ừ, nếu vậy thì giao cho anh!"
Tô Minh Ngọc nhắc nhở: "Nhưng anh vẫn phải chú ý giữ sức khỏe, về thì cho mọi người nghỉ ngơi một chút. Dù sao thì tôi cũng không muốn các anh xảy ra chuyện gì đâu! Mỗi một lập trình viên đều là tài sản quý giá nhất của Tập đoàn Thịnh Thế chúng ta!"
Trong lòng Hoàng Công Nhiên bỗng thấy ấm áp.
Người phụ nữ băng sơn trong truyền thuyết vậy mà lại chu đáo như vậy, xem ra trước đây mình đã có chút định kiến với cô ấy rồi!
Hắn ta gật đầu: "Xin giám đốc Tô yên tâm, tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho mình!"
Nói xong, hắn ta ôm lấy mã nguồn vừa mới có trong tay, hớn hở chạy xuống lầu!
Điền Huệ cười nói với Tô Minh Ngọc: "Giám đốc Tô thật chu đáo!"
Lúc này, Tô Minh Ngọc đã khôi phục lại dáng vẻ nữ thần băng sơn như thường ngày, nghe Điền Huệ nói vậy, cô nở nụ cười tà ác.
"Ồ, vậy sao?"
"Thực ra, tôi chỉ đau lòng cho số tiền trợ cấp mà chúng ta phải trả sau khi họ chết mà thôi!"
Nói xong, cô thong thả quay người đi, tiếp tục quay lại phê duyệt hợp đồng.
Mặt Điền Huệ đầy vạch đen.
Thật là... một nhà tư bản độc ác!
⚝ ✽ ⚝
Sau ba ngày làm xong hệ thống, Trương Dịch mới thoải mái ngâm bồn nước nóng.
"Bận rộn ba ngày trời, suýt nữa thì làm mình phát điên! Ừm, cũng nên ra ngoài tìm hai cô em gái nóng bỏng để giải tỏa căng thẳng rồi!"
Đúng lúc Trương Dịch chuẩn bị lái chiếc Pagani phong lưu của mình đến cổng trường đại học nào đó, đặt một chai nước giải khát đắt nhất để tán tỉnh hai cô em gái thì một lá thư được đưa đến tay hắn.
Phong bì có màu hồng phấn, trên đó còn có một dấu môi nhỏ màu đỏ tươi.
Trương Dịch nếm thử, ừm, còn có cảm giác nước bọt, xem ra là do người ta làm thủ công.
"Ai gửi đến vậy?"
Hắn tò mò hỏi Nặc Nặc về người gửi thư.
Nặc Nặc vừa nhìn thấy hành động của Trương Dịch, mặt mày đỏ bừng: "Em không biết, sáng sớm bảo vệ đã thấy ở cổng rồi!"
Nói đến đây, cô ấy vội vàng hỏi: "Có cần em soát lại camera để xem không?"
Trương Dịch lắc đầu: "Không cần! Nhìn phong bì thế này, hẳn là một người phụ nữ viết thư cho tôi. Đành chịu thôi, trên thế giới này có quá nhiều người thèm khát cơ thể tôi mà, có lẽ là một fan não tàn nào đó thôi!"
Trương Dịch tự tin nói, tiện tay xé phong bì ra.
Phong bì vừa được mở ra, lập tức toả hương thơm ngào ngạt.
Ánh mắt Trương Dịch lóe lên: "Kurrawa..."
Hắn đưa hai ngón tay từ từ nhét vào phong bì, sau đó từ từ kéo ra một chiếc quần lót ren màu đen!