Chương 616 Chương 616
Vương Kiệt cũng nhìn Trương Dịch, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Trương Dịch, cậu đúng là không biết tự lượng sức mình, Hồ tổng cũng là người cậu có thể chọc vào sao?".
Vương Mông đứng bên cạnh, hoàn toàn không chen vào được nửa câu, ông cũng bị mấy người Hồ Thành chọc tức.
Thuốc tiên cũng không cứu được người muốn chết, đã tự mình muốn chết thì tôi sẽ thành toàn cho các người!
Nhìn Hồ Thành đang nổi giận như con chó điên, còn có mấy tên tay sai của hắn ta, nụ cười lạnh lẽo nơi khóe miệng Trương Dịch dần dần hiện rõ.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn đám người này một cái, hai tay đặt trên đùi Đồng Tiểu Đại, thản nhiên lên tiếng:
"Hồ Thành, xưởng thuộc da Giang Nam nhà anh tổng tài sản là 56 triệu đồng. Hơn nữa ông chủ là bố anh, Hồ Hạc, chứ không phải anh. Tôi không biết cái danh hiệu ông chủ lớn tài sản mấy chục tỷ của anh là từ đâu mà có".
Sắc mặt Hồ Thành trong nháy mắt trở nên khó coi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Bởi vì những gì Trương Dịch nói đều là sự thật.
Gì mà tài sản mấy chục tỷ, toàn là khoác lác. Nhà hắn ta đúng là dựa vào việc mở xưởng thuộc da mà kiếm được chút tiền, đó cũng là do bố hắn ta vất vả cả đời mới tích cóp được cơ ngơi hơn năm mươi triệu.
Hơn nữa, bố hắn ta cũng chưa nghỉ hưu. Chỉ cần là một doanh nhân đứng đắn, tuyệt đối sẽ không để một đứa con trai không đáng tin cậy như hắn ta thừa kế sản nghiệp sớm như vậy.
Kỳ thực những vấn đề này, chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút là có thể hiểu được.
Hồ Thành theo bản năng nhìn xung quanh, lớn tiếng quát Trương Dịch: "Mày nói bậy! Chuyện nhà tao chẳng lẽ mày còn rõ hơn tao sao?".
Tôn Thông cũng hùa theo: "Đúng đấy, bớt ở đây ba hoa đi! Cho dù tài sản người ta có hơn năm mươi triệu vậy cũng hơn hẳn một tên nghèo rớt mồng tơi như mày!".
Trương Dịch nhìn Tôn Thông, lông mày hơi nhướng lên.
Ngay sau đó, những thông tin mà Nguyệt Thần thu thập được đã truyền vào đầu anh.
"Tôn Thông, giám sát bộ phận vận hành của Quốc Liên Hoa Thịnh, lương tháng mười ngàn. Nhưng mà hình như gần đây hiệu quả công việc của anh không được tốt lắm thì phải, lãnh đạo cũ thích anh nịnh hót, nhưng tháng trước vừa mới đổi lãnh đạo trẻ tuổi. Ông ta rất ghét anh, cho nên công việc của anh có thể không giữ được nữa đâu".
Tôn Thông trợn mắt há mồm, sợ hãi lùi lại hai ba bước, "Cậu... sao cậu biết được? Cậu điều tra tôi!"
Mọi người nhìn thấy biểu cảm của Tôn Thông, lập tức hiểu ra những gì Trương Dịch nói đều là sự thật.
Vương Kiệt cắn răng, hừ lạnh nói: "Trương Dịch, cậu như vậy chẳng phải quá nhàm chán sao! Thân phận của chúng ta cũng không phải bí mật gì, muốn điều tra thì chỉ cần tùy tiện tìm người là được.
Nhưng cho dù cậu biết được công việc của chúng ta, thì đã sao nào?"
“Vương Kiệt, kế toán tài vụ của phòng làm việc Lam Vũ. Chị cậu là giám đốc tài chính, nên vị trí của cậu trong công ty vẫn luôn rất ổn định, đúng không?”
Trương Dịch nhìn Vương Kiệt với vẻ mặt tự tin, mỉm cười nói.
Lần này, đến lượt Vương Kiệt biến sắc.
“Trương Dịch, rốt cuộc cậu có ý gì! Cậu muốn làm gì?”
Vương Kiệt lo lắng hỏi.
Bị người khác điều tra rõ ràng thông tin của mình, không ai là không lo lắng.
Thực ra Trương Dịch cũng không cố ý đi điều tra bọn họ, chỉ là Nguyệt Thần với tư cách là siêu trí tuệ nhân tạo, trên mạng chính là tồn tại như thần!
Thông qua tin tức trên Internet, gần như hắn có thể nắm được thông tin của tất cả mọi người trên thế giới.
Hắn cười cười xua tay: “Mọi người đừng căng thẳng mà! Tôi chỉ là muốn khuấy động không khí một chút thôi, tiện thể cho mọi người biết tôi nói có đúng sự thật hay không.”
Nói xong hắn nhìn Hồ Thành, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Anh có tin lát nữa khi quẹt thẻ, sẽ phát hiện thẻ tín dụng của mình đã bị đóng băng không?”
“Nói nhảm!”
Hồ Thành khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Thế nhưng những người bạn học khác lúc này lại có chút lo lắng.
Xét cho cùng, một bữa ăn ở Đông Hoàng Cư không hề rẻ, bình quân mỗi người phải chi đến hai ba nghìn đồng.
Nếu không phải vì Hồ Thành khăng khăng muốn mời khách, bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu bỏ tiền ra đến nơi đắt đỏ thế này.
“Không phải chứ? Những gì Trương Dịch nói là thật hay giả?”
“Ai biết được, nhưng nhìn biểu cảm của Tôn Thông, Vương Kiệt, có vẻ như cậu ta biết rất nhiều chuyện.”
“Cẩn tắc vô áy náy! Lỡ như Hồ Thành thật sự không có tiền thanh toán, chẳng phải chúng ta lại phải móc tiền túi ra sao?”
“Hỏi cậu ta một câu đi! Tránh đến lúc đó lại rắc rối.”
Lý Hàn Đông lúc này khoanh tay, cười lạnh nói: “Hồ Thành, thẻ tín dụng của cậu sẽ không thật sự bị đóng băng đấy chứ? Vậy bữa cơm này tính sao đây?”
Những người khác cũng nhỏ giọng phụ họa.
“Đúng đấy, như vậy không ổn lắm đâu!”
“Dù sao thì tôi cũng không bỏ tiền ra đâu.”
“Hồ Thành, hay là cậu thanh toán trước đi?”
Các bạn học xung quanh ồn ào, lo lắng rằng mình sẽ phải trả tiền vì Hồ Thành.
Sắc mặt Hồ Thành rất khó coi.
Hôm nay vốn dĩ muốn nhân dịp này để ra oai, để cho những người bạn học trước đây coi thường mình phải nhìn mình bằng con mắt khác.
Nhưng không ngờ tất cả đều bị Trương Dịch phá hỏng!
“Im miệng, các người ồn ào cái gì! Tôi, Hồ Thành đường đường là tỷ phú, chẳng lẽ lại thiếu các người một bữa cơm sao?”