Chương 925 Chương 925
Các doanh nhân chứng kiến đều hiểu rằng, Thịnh Thế đã có sự hậu thuẫn của nhà nước. Sự vươn lên của Thịnh Thế giờ đây không gì ngăn cản nổi, đến cả những ông lớn như Tập đoàn Huawei hay Tập đoàn Xiaomi cũng phải tránh xa.
Bộ trưởng Lục Kiến Phi tiếp lời, nói về nhu cầu của các trung tâm nghiên cứu: “Về việc phân phối máy in chip Hải Âu, chúng tôi hy vọng có thể ưu tiên cung cấp cho trung tâm nghiên cứu quốc gia. Nơi đó cần một máy.”
Trương Dịch gật đầu: “Yên tâm, trong tháng này tôi sẽ chuyển máy đến.”
Lúc này, ông Nhậm Thánh Phi cũng ngỏ lời: “Tổng giám đốc Trương, Tập đoàn Huawei của chúng tôi có thể sẽ cần nhiều máy hơn.”
Vị doanh nhân kỳ cựu này rất hiếm khi mở lời nhờ vả, nhưng trước Trương Dịch, ông ta cũng phải hạ mình.
Ba vị bộ trưởng cũng lên tiếng ủng hộ: “Hiện nay, Huawei là doanh nghiệp trọng điểm trong nước, có vai trò tương đương với trung tâm nghiên cứu quốc gia. Trương Dịch, cậu có thể sắp xếp để cung cấp cho họ sớm được không?”
Trong lòng ai cũng hồi hộp. Máy in Hải Âu với hiệu suất quá tuyệt vời khiến họ e ngại rằng việc sản xuất phải rất phức tạp. Trước đó, Tô Minh Ngọc đã thông báo rằng nếu đặt hàng phải chờ đến nửa năm, và công ty chỉ sản xuất 10 máy mỗi năm. Nghĩa là thị trường trong nước chỉ còn 5 suất.
Những người như Lôi Tuấn, Mã Đằng và Đới Sơn đều chờ đợi, hy vọng sẽ giành được một suất. Chiếc máy in chip Hải Âu với khả năng vận hành đơn giản nhưng hiệu suất cực cao đã trở thành thiết bị không thể thiếu cho các doanh nghiệp công nghệ.
Trương Dịch suy nghĩ một chút rồi mỉm cười hỏi ông Nhậm Thánh Phi: “Vậy, ông Nhậm, Huawei cần bao nhiêu chiếc?”
Nhìn vào ánh mắt chân thành của Trương Dịch, Nhậm Thánh Phi cũng cảm thấy có chút ngại ngùng. Thực ra, nếu có thể, ông muốn mua càng nhiều máy càng tốt! Nhưng với mức giá Trương Dịch đưa ra cho các doanh nghiệp trong nước là 5 tỷ đô-la một chiếc, gần như là một món quà không tưởng khi so sánh với giá 50 tỷ đô-la bán ra nước ngoài.
Do dự một chút, ông nói. “Nếu được, tôi cũng muốn có hai chiếc. Dù sao thì doanh số điện thoại và máy tính của công ty chúng tôi đang tăng lên từng năm.”
Trương Dịch gật đầu không chần chừ. “Được thôi, trong vòng ba tháng sẽ có hàng.”
Nhậm Thánh Phi mừng rỡ. “Cảm ơn, cảm ơn!”
Ông không nói thêm lời nào nhưng trong lòng đã ghi nhớ ơn huệ này của Trương Dịch. Nếu sau này Trương Dịch cần gì, ông sẽ sẵn sàng giúp đỡ hết sức.
Chứng kiến cuộc trao đổi, Lôi Tuấn và những người khác không giữ được bình tĩnh.
Số lượng máy Hải Âu dành cho thị trường trong nước năm nay chỉ còn hai chiếc, nếu họ không nhanh chóng lên tiếng, sẽ không kịp!
“Tổng giám đốc Trương, còn chúng tôi thì sao?” Lôi Tuấn sốt sắng hỏi, ánh mắt đầy hy vọng cùng với Đới Sơn, Liêu Chí, Mã Đằng, những nhân vật nổi tiếng đều chăm chú nhìn Trương Dịch.
Trương Dịch cân nhắc một chút rồi nói. “Hai chiếc còn lại e là không đủ cho các anh chia nhau.”
Bốn người lập tức tỏ vẻ căng thẳng, ánh mắt ngầm cạnh tranh, không ai chịu nhường ai.
“Vậy thì tôi sẽ tăng sản lượng, sản xuất thêm hai chiếc nữa!” Trương Dịch mỉm cười nói.
Lời hắn vừa dứt, bốn người lập tức thở phào nhẹ nhõm, gương mặt giãn ra.
“Thật tuyệt vời!”
“Vậy là chúng tôi đều có máy để sử dụng rồi!”
Nếu nhà máy Vịnh Đại Hạ mở hết công suất, một năm có thể sản xuất hơn một trăm chiếc máy Hải Âu, nhưng Trương Dịch chưa từng có ý định tung sản phẩm ra ồ ạt. Việc hắn quyết định tăng thêm sản lượng không nằm ngoài dự đoán của họ, vì làm kinh doanh phải biết cách giữ lại một chút, không nên nói quá rõ ràng.
“Tổng giám đốc Trương, tôi kính anh một ly! Cảm ơn sự hỗ trợ to lớn anh đã dành cho Xiaomi.” Lôi Tuấn đứng dậy, vui vẻ cụng ly với Trương Dịch.
“Đúng rồi, nhờ Tổng giám đốc Trương mà chúng tôi không còn bị chèn ép. Mời anh một ly!”
Những người khác cũng đứng dậy vui vẻ nâng ly cùng anh. Trong lúc đó, dưới chân Trương Dịch, Dương Quốc Khánh vẫn đang không ngừng cúi lạy.
Người đàn ông đã quá ngũ tuần vẫn liên tục quỳ gối, váiy lạy không ngừng, trông thật thê thảm. Nhưng đó là hậu quả do chính ông ta tự chuốc lấy, chẳng ai thương cảm.
Sau khi lạy đến chóng mặt, mồ hôi đầm đìa, Dương Quốc Khánh bám vào chân bàn, thở dốc, nói với Trương Dịch. “Tổng giám đốc Trương, tôi đã lạy đủ một trăm lần. Xin anh hãy tha cho Tập đoàn Lý Tưởng của chúng tôi.”
Những người khác chỉ tập trung vào Trương Dịch, không ai thèm nhìn ông ta. Họ đều mang ơn Trương Dịch, giờ đây tất nhiên sẽ đứng về phía hắn.
Trương Dịch nhíu mày, khiến Dương Quốc Khánh giật mình lo sợ.
“Lạy nhanh quá, nhưng sao tôi chẳng nghe tiếng gì?”
Hắn nhìn Dương Quốc Khánh cười đầy mỉa mai. “Tôi nhớ chúng ta thỏa thuận là một trăm lần lạy có tiếng mà, đúng không?”
Dương Quốc Khánh gần như ngất đi vì tức giận, nhưng không dám lộ vẻ bực bội trước mặt Trương Dịch, chỉ đành hạ giọng nói. “Tổng giám đốc Trương, tôi tuổi đã cao, sức yếu. Xin anh bỏ qua cho.”
“Thôi được rồi, đừng nói như thể tôi cố ý làm khó anh! Trương Dịch tôi là người không có tình nghĩa như vậy sao?” Trương Dịch tỏ vẻ không kiên nhẫn, phất tay.
Dương Quốc Khánh mừng rỡ, tiến lên nói. “Vậy anh chịu tha thứ cho tôi rồi sao?”